Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 657

Edit: Thu

Beta: Tiểu Tuyền

Theo sự tăng lên của tuổi tác, thân thể của ông càng ngày càng không ổn rồi. Nhưng giữa lão Ngũ và lão Bát, ông vẫn chưa quyết định sẽ chọn ai. Nếu không có sự xuất hiện của Ôn Uyển, nhất định ông sẽ chọn lão Ngũ đấy, một chút băn khoăn cũng không có. Nhưng sự xuất hiện của Ôn Uyển, thân thế của lão Bát đã rõ ràng, năng lực của lão Bát cũng rõ ràng như ban ngày, loại trừ lão Bát ra khỏi danh sách những người thừa kế, bất kể là công hay tư cũng không được. Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là đưa bọn chúng đặt vào dưới mắt mình, ai được ai không được, chỉ cần hai ba năm là có thể nhìn ra rồi. Nếu như lão Ngũ có tiến bộ, khắc phục khuyết điểm ở trên người,vậy thì chọn lão Ngũ. Nếu như lão Bát có thể xóa bỏ sự tàn ác toàn thân, cũng có thể cho nó cơ hội.

Nhưng mà ông còn chưa thay đổi hành động, lại liên tiếp xuất hiện thiên tai. Quốc khố vốn trống rỗng, lặp đi lặp lại như thế, cộng thêm mệt mỏi quá mức, thoáng cái ông đã đổ bệnh. Cứ nói làm hoàng đế là chuyện hạnh phúc, ông làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, vì tiên hoàng mà thu dọn cục diện rối rắm, cùng cái thiên hạ hỗn loạn không chịu nổi này, cả đời đều lao lực rất nhiều. Đâu có trải qua một ngày nào thực sự thoải mái.

Sau khi tỉnh lại, ông còn vì tiền bạc mà phát sầu. Bây giờ mặc dù triều đình không có tan hoang không chịu được giống như ba mươi năm trước, nhưng cũng là một cái gánh nặng. Nếu như vị hoàng đế tiếp theo có sai lầm gì, thiên hạ của Yến gia sẽ xảy ra vấn đề, thiên hạ đại loạn. Cho nên người thừa kế này rấ là quan trọng.

Cũng vào lúc này, ông nhận được tin tức Ôn Uyển đang bán sản nghiệp, tất cả sản nghiệp đều đổi thành bạc. Đổi bạc cũng coi như thôi, không ngờ nó lại liên lạc với thương nhân bán lương thực, chuẩn bị mua lương thực với số lượng lớn. Không thể không nói, lúc đó trong lòng ông có chút tức giận. Sau cơn tức giận, ông vẫn không tin Ôn Uyển thực sự sẽ làm ra chuyện này. Mặc dù bề ngoài ông không có đặc biệt quan tâm đứa trẻ kia, nhưng là người sáng suốt đều biết nếu không có sự che chở của ông, Ôn Uyển có cuộc sống an nhàn phú quý ở đó không. Cho nên, không có chứng cứ vô cùng xác thực chứng minh Ôn Uyển thực sự tích trữ lương thực phát quốc nạn tài (làm giàu khi quốc gia gặp nạn), ông vẫn không muốn tin tưởng. Mãi cho đến khi người phía dưới báo cáo, Ôn Uyển đã chuẩn bị ký khế ước với một số lượng lớn các thương nhân bán lương thực, ông vẫn chưa tin. Ông muốn tận mắt nhìn thấy Ôn Uyển thực sự tích trữ lương thực, bán ra với giá cao thì ông mới tin. Nếu thực sự như thế, đứa nhỏ này, ông cũng sẽ không quản nữa.

Ông nghe thấy Thuần Vương dẫn Ôn Uyển tới đây, mặc dù không hài lòng, nhưng thực ra ở đáy lòng vẫn có một chút vui mừng. Vào giây phút này Ôn Uyển có thể tới đây, ít nhất cũng chứng minh Ôn Uyển không có chột dạ. Nếu như chột dạ, nó cũng sẽ không dám tới. Có lẽ, Ôn Uyển tới để giải thích.

Đáng tiếc, để cho ông thất vọng chính là, Ôn Uyển tới không phải là để giải thích. Mà là đưa tới một phong thư, đoán chừng lại là một bộ câu đối. Đưa xong câu đối, nửa câu giải thích cũng không có. Ông rất thất vọng, cho tới bây giờ còn tới để nịnh nọt khoe tài, thực sự cho rằng một bộ câu đối sẽ làm cho mình vui vẻ sao? Nếu như không phải nể tình sư muội, sao mình lại đặc biệt tứ phong cho nó làm Quý quận chúa?

Ông nhìn Ôn Uyển, ông không có nhìn thấy nửa phần bóng dáng của sư muội ở trên người Ôn Uyển. Trong nháy mắt này, đối với quyết định của mình ông đã có chút dao động. Thật sự phải cho lão Bát một cơ hội sao? Người lãnh tâm lãnh tình(*) như thế, thực sự sẽ thay đổi sao?

*Lãnh tâm lãnh tình: tâm lạnh tình cũng lạnh, chỉ người vô cùng lạnh lùng.

Không kiên nhẫn nhìn vẻ mặt quan tâm của Ôn Uyển, ông bảo người tiễn nó đi. Nhưng mà chờ đến khi Ôn Bảo mở phong thư ra, bên trong không phải là câu đối, không phải là câu đối nịnh nọt khoe tài, mà đều là ngân phiếu, ngân phiếu hơn một trăm vạn lượng.

Dù là người thái sơn sụp đổ trước mắt nhưng mặt vẫn không đổi sắc(*) như ông, lúc ấy cũng bị chấn động. Cũng vào lúc này ông mới hiểu rõ, vì sao Ôn Uyển lại muốn mua một số lượng lớn lương thực như vậy. Đứa nhỏ kia không phải vì tích trữ lương thực, mà là chuẩn bị mua lương thực để đưa tới khu vực bị gặp tai ương. Không phải là ông không tin tưởng Ôn Uyển, mà là cái nha đầu này thông minh như vậy, không có khả năng không biết tích trữ lương thực rồi bán khi quốc gia gặp nạn sẽ có hậu quả gì? Nhưng nó vẫn mặc kệ tất cả các áp lực mà mua lương thực. Cho nên, cái giải thích này mới là hợp lý nhất.

* Thái sơn băng vu tiền nhi sắc bất biến, mi lộc hưng vu tả nhi mục bất thuấn泰山崩于前而色不变, 麋鹿兴于左而目不瞬: đây là thành ngữ của Trung Quốc, được hiểu là: Núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt nhưng mặt không đổi sắc, con nai đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nhưng mắt cũng không chớp. Ý chỉ người gặp chuyện nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên, không bị bên ngoài ảnh hưởng. Con nai là động vật quý hiếm của Trung Quốc, còn gọi là Tứ Bất Tượng, vì vậy khi nai xuất hiện sẽ bất ngờ. (http://www.bachkhoatrithuc.vn/encyclopedia/109-01-633342606028866250/Cac-cau-hoi-ve-dong-vat/Tu-bat-tuong-hien-nay-song-o-dau.htm và baike.baidu.com)

Như ông đã dự liệu từ trước, Ôn Uyển đúng là có ý định này. Nó vốn định thừa dịp thời điểm có người gài bẫy, dùng giá thấp để mua lương thực vào. Nhưng mà bởi vì bên ngoài có quá nhiều lời đồn đãi, nàng không chịu được áp lực, cũng sợ ông hiểu lầm, chỉ có thể làm việc này.

Mặc dù ông đã có dự liệu từ trước, nhưng thấy Ôn Uyển viết ra, trong lòng ông vẫn là cảm động một hồi. Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm đáy lòng ông không còn gợn sóng nữa rồi. Nhưng không nghĩ tới, nó lại bị ÔN Uyển làm cho xúc động. Đặc biệt là cái câu nói “Bạc còn có thể từ từ kiếm, thân thể mới là quan trọng nhất” của Ôn Uyển.

Đã bao nhiêu năm không có nghe thấy câu nói ấm lòng như vậy rồi. Người phía dưới luôn nghĩ cách muốn đạt được đồ ở nơi này, muốn có danh, muốn có quyền, muốn có tiền, ai cũng có mục đích riêng của mình, ai cũng có tính toán của riêng mình. Chỉ có Ôn Uyển, chỉ có đứa nhỏ ông vẫn luôn quan sát, suy đoán này, vì ông mà có thể bán tất cả gia tài của mình lấy tiền mặt, chỉ để cho ông ít phải lo lắng một chút.

Lúc ấy ông đã rất cảm động, cũng bởi vì phần cảm động này, mới khiến cho ông hỏi Ôn Uyển muốn cái gì. Vào lúc đó, cho dù Ôn Uyển nói muốn trăng trên trời, ông cũng sẽ bảo người ta đi hái.

Nhưng lại một lần nữa vượt ra khỏi dự liệu của ông. Không ngờ Ôn Uyển lại nói muốn gặp lão Bát, nếu không tiện bảo lão Bát đến kinh thành, nó sẽ đi tìm lão Bát. Cái gọi là đi đến đất phong đơn giản chính là lấy cớ. Từ trong sự hy vọng lóe ra ở trong mắt Ôn Uyển, ông nhận ra là Ôn Uyển muốn rời khỏi kinh thành, nếu thực sự được rời khỏi kinh thành. Sau khi rời đi rồi, nhất định không muốn trở về nữa.

Đương nhiên là ông sẽ không để cho Ôn Uyển đi. Vừa khéo, ông cũng muốn tuyên lão Ngũ, lão Bát hồi kinh. Qua một thời gian ngắn nữa sẽ là đại thọ sáu mươi của Hiền phi, lão Ngũ có thể trở về. Lão Bát, vừa khéo lần này cần khâm sai giúp nạn thiên tai, cứ để lão Bát đảm đương cái trọng trách này. Cũng để cho ông nhìn một chút xem bản lãnh của lão Bát như thế nào.?

Chờ sau khi Ôn Uyển đi, ông nhịn không được hỏi Ôn Bảo: “Đứa bé này rõ ràng là không yêu tiền, sao lại biểu hiện ra cái vẻ yêu tiền như vậy?” Thật ra thì Ôn Uyển cũng không cần bán toàn bộ gia tài để lấy tiền mặt. Nàng cái gì cũng không làm, cũng sẽ không có ai trách móc lên đầu nàng. Từ điểm đó đã có thể nhìn ra được, Ôn Uyển thực sự lo lắng cho thân thể của ông, không phải là muốn dùng chỗ tiền bạc này để làm cho ông cảm động. Ôn Uyển làm thế là phát ra từ trong nội tâm, muốn gánh vác một phần lo lắng giúp ông.

Ôn Bảo lập tức hồi đáp: “Quận chúa đâu có làm cái gì. Chẳng qua là bị người bụng dạ khó lường chụp lên danh tiếng như vậy thôi.” Những người sáng suốt vừa nhìn đã biết có người dự định làm bại hoại danh tiếng của Quận chúa. Cũng không phải Ôn Bảo và Hiền phi có mối thù truyền kiếp. Chẳng qua là Ôn Bảo biết, Hoàng đế không phải là không biết, chỉ là ngài cần có người nhắc cho ngài một tiếng thôi.

Cũng vào lúc này, rốt cục Hoàng đế đã hiểu ra vì sao Ôn Uyển phải biểu hiện ra bên ngoài sự yêu tiền như vậy, sao lại không thèm để ý đến danh tiếng. Vì sao lại luôn làm ra những chuyện mâu thuẫn như vậy. Thì ra cái nha đầu này vẫn luôn biết có người luôn âm thầm lén lút bất lợi với mình. Nàng làm như vậy, là vì bảo vệ mình. Tự làm ô danh để bảo vệ mình.

Trong ngực ông có chút đau. Đứa bé này thông minh, khó hiểu, nhưng có một chút ông xác định. Đứa bé này vô cùng tài giỏi. Bình Hướng Hi bức bách nàng như thế, nàng còn có thể làm đủ lễ số. Bình gia chẳng quan tâm với nàng, nàng còn có thể làm ra món tiền khổng lồ cho tộc nhân của Bình gia mua thêm sản nghiệp, đối với người hãm hại mình cũng không xuống tay hung ác. Nếu như đổi thành những người khác, sợ là An thị và ba đứa nhỏ kia đã sớm mất mạng rồi. Nhưng Ôn Uyển lại cái gì cũng không làm. Một chút cũng không có ý nghĩ muốn trả thù.

Nhưng đợi đến lúc Hoàng đế nghe được tin thôn trang của Ôn Uyển có cây nông nghiệp mới thì sửng sốt một chút. Người của ông một ngày mười hai canh giờ đều chú ý Ôn Uyển, đương nhiên là biết chuyện người phía dưới nói trồng hai loại cây nông nghiệp này. Chẳng qua ông không để ở trong lòng, cho rằng Ôn Uyển đang nghịch ngợm. Đâu có chuyện tốt như vậy. Lại không nghĩ rằng Ôn Uyển lại làm tốt. Ông với tư cách làm vua của một nước, ông hiểu nếu như hai loại này được mở rộng thu hoạch, đối với triều đình mà nói là chuyện trọng đại cỡ nào.

Ông lập tức phân phó xuống, chuyện của sơn trang không được phép lan truyền ra ngoài. Ôn Uyển đã muốn làm cho người ta im im lặng lặng mà làm chuyện này, chờ đến khi làm thành công thì tuyên dương ra ngoài thì tốt hơn.

Hoàng đế lại nhịn không được mà nhìn ngân phiếu ở trong tay, Ôn Uyển đã đóng góp hết gia tài, không có đạo lý nào mà những hoàng thân quý trụ hưởng thụ sự cung cấp của triều đình, công huân nhân gia, còn văn võ bách quan ngày nào cũng nói báo đáp ơn vua có thể không để ý.

*Hoàng thân: thân thích của hoàng thượng; Quý trụ: con cái, dòng dõi quý tộc; công huân nhân gia功勋人家: Gia đình có công (???)

Có Ôn Uyển làm gương tốt, người phía dưới đương nhiên cũng phải theo phong trào rồi. Nếu không, làm sao biểu hiện ra bọn họ trung quân ái quốc. Không chỉ có như thế, ông còn phái người đi Giang Nam gom góp thêm một khoản bạc. Có cái tấm biển sống của Ôn Uyển, không lo gom góp không được. Chút chuyện nhỏ này phong Trầm Hạc làm khâm sai đại thần tự mình đi là được.

Đến xế chiều hôm đó ông liền biết được, Ôn Uyển không cần tốn nhiều sức, dùng một Cẩm Tú Viên gạt được năm mươi vạn gánh lương thực. Khi đó hắn đã cảm thấy, Ôn Uyển chính là một thương nhân trời sinh.

Sự kiện Ôn Uyển lại gặp nạn ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý. Cũng may, người lão Bát cho thân thủ không tệ, không tạo thành tổn thương gì lớn.

Đại Lý Tự tra không ra nguyên nhân. Nhưng mà ông biết, động thủ không phải là lão Nhị, mà chính là lão Tam, càng có thể là lão Ngũ. Hiền phi vẫn bảo trì bình thản nên không thể nào là nàng. Nếu không, nhiều năm như vậy, có cơ hội động thủ sao lại không động thủ?

Vì trợ giúp cho ông, đã đẩy Ôn Uyển lên đầu sóng ngọn gió mất rồi. Nguy hiểm sau này, sẽ nhiều hơn. Cũng bởi vì như thế, ông chọn bốn người thân thủ hạng nhất, người có võ công cao nhất trong đó là ám vệ đứng hàng thứ tư.

Thủ lĩnh ám vệ không rõ là tại sao phải đặt nhiều cao thủ như thế ở bên người Ôn Uyển. Một người thôi cũng đủ rồi, vừa cho chính là cho bốn người. Cho quá nhiều rồi.

Hoàng đế lại cảm thấy nhất định phải cho nhiều cao thủ bảo vệ Ôn Uyển. Từ hai loại cây nông nghiệp kia ông đã thấy được giá trị tiềm ẩn của Ôn Uyển. Ánh mắt của nha đầu này rất độc đáo, tầm nhìn xa, học rộng tài cao. Nếu như được dạy dỗ tốt, tuyệt đối sẽ là phúc tinh của Đại Tề. Thậm chí, tương lai còn có thể trở thành một cánh tay mạnh mẽ của Hoàng đế. Cho nên, phải bảo đảm an toàn của Ôn Uyển.

Điểm băn khoăn này, từ chuyện Ôn Uyển yêu cầu ông phái thái y đi tới khu vực gặp thiên tai càng được xác nhận thêm. Chuyện người khác ngần ngại, Ôn Uyển lại không có một chút băn khoăn. Câu nói kia của Ôn Uyển đã đặc biệt đả động ông. Ôn Uyển viết: “Nếu như không có chuyện gì, không có ôn dịch, thì chỉ là để cho mấy vị thái y đi tay không một chuyến. Để mấy vị thái y cực khổ một chút. Nhưng nếu như có ôn dịch, có công tác chuẩn bị là có thể cứu trợ được vô số người, tránh cho vô số người chết đi.”

Hành động của Ôn Uyển, càng làm cho ông nhận định ánh mắt của Ôn Uyển không chỉ độc đáo, cách nhìn vấn đề càng thấu triệt hơn bình thường. Cũng càng củng cố quyết tâm đào tạo Ôn Uyển của ông. Nhưng tính tình mềm mại như vậy là thì không được.

Chuyện lão Bát cứu trợ thiên tai làm vô cùng tốt. Đối với năng lực của lão Bát ông chưa từng hoài nghi. Nhưng chuyện cứu trợ thiên tai lại quá thuận lợi rồi, so với bất kỳ lúc nào của trước kia còn muốn thuận lợi hơn. Mà trong đó có một nửa công lao của Ôn Uyển. Ôn Uyển lại giống như là không liên quan đến mình, nói cũng không nhắc đến. Ông nhắc tới, Ôn Uyển chỉ cực lực phủ nhận chuyện cứu trợ thiên tai có liên quan đến mình. Người khác luôn mong muốn có vinh quang, Ôn Uyển lại kiêng kỵ vô cùng.

Lão Bát trở về, bảo Ôn Uyển tới thăm. Khỏi phải ngày nào cũng ở trước mặt ông nhắc nhở một lần. Nhưng mà chờ đến lúc Ôn Uyển và lão Bát đứng chung một chỗ, ông vẫn bị chấn động.

Ông biết là hai người rất giống nhau, nhưng thấy hai người giống như được in ra từ cùng một cái khuôn, khiến ông vẫn hơi hoảng hốt. Cháu ngoại giống cậu là rất bình thường, nhưng mà cậu cháu giống như được in ra từ một cái khuôn là bất bình thường.

Lúc ấy ông đã nghĩ, có lẽ đây thật sự là do sư muội ở nơi xa xôi đang phù hộ lão Bát, bằng không, ông cũng đã loại bỏ lão Bát ở ngoài danh sách người thừa kế rồi, thậm chí còn chuẩn bị phòng ngừa vạn nhất. Bằng không một Ôn Uyển từ đâu rớt xuống, không phải là sư muội ở trên trời đang phù hộ lão Bát thì là cái gì?

Hành động của Ôn Uyển và lão Bát, nhìn giống như cha con. Ông cũng mơ hồ có chút ghen tị. Ôn Uyển ở bên cạnh ông nhiều ngày, cũng không có biểu hiện thân mật như thế. Ở trong mắt của Ôn Uyển, ông ngoại này cũng không thân bằng lão Bát.

Lúc Ôn Uyển thấy lão Ngũ, biểu hiện lại cùng với lúc thấy lão Bát là một trời một vực. Lạnh lùng. Lễ nghi làm đủ, nhưng lại lạnh lùng xa cách.

Ông sủng ái Ôn Uyển, hiển nhiên lão Ngũ sợ hãi trong lòng. Từ trước đến nay Hiền phi cũng không phải là người ngồi chờ chết, lập tức đưa nữ nhi của lão Ngũ là Tư Nguyệt tới đây. Dung mạo của Tư Nguyệt có mấy phần giống ông, đứa nhỏ này lại sôi nổi đáng yêu, ngây thơ, vừa khéo lại bù đắp cho Ôn Uyển yên yên tĩnh tĩnh.

Mục đích của Hiền phi đưa Tư Nguyệt đến bên cạnh ông, ông biết rõ. Mà Tư Nguyệt, cũng không thể nào thuần khiết như bề ngoài. Chẳng qua ông muốn nhìn, nếu như ông cũng sủng ái Tư Nguyệt, Ôn Uyển sẽ phản ứng như thế nào. Kết quả, phản ứng gì Ôn Uyển cũng không có. Cho dù Ôn Uyển không vào cung, ở nhà cũng sống thoải mãi nhàn nhã như vậy. Hoàn toàn không vì thái độ này của ông mà cảm thấy mất mát. Người bên dưới thử hỏi dò, nhưng nàng lại bày tỏ: cùng là cốt nhục giống nhau, ai đáng yêu hơn thì thích hơn cũng là chuyện bình thường.

Khi đó, ông đã vạn phần xác định, đứa nhỏ này là thật sự thuần lương, không phải là ngụy trang. Ở hoàng gia, sự thuần lương ở trong hoàng gia chính là một lá bùa đòi mạng. Phúc Huy thuần lương, hậu quả của thuần lương chính là mất sớm. Ôn Uyển so với Phúc Huy còn tốt hơn một chút, đứa nhỏ này mặc dù thuần lương, nhưng tốt hơn Phúc Huy một chút đó là thuần lương có nguyên tắc. Ít nhất đứa nhỏ này còn biết bày mưu tính kế, biết làm như thế nào để bảo toàn mình.

Hiền phi sẽ không bởi vì sự thuần lương của Ôn Uyển mà dừng tay. Tư Nguyệt sẽ không ngừng làm chuyện mờ ám, Ôn Uyển đều âm thầm chịu đựng không nói. Liên tiếp xảy ra sự cố, câu trả lời của Ôn Uyển chính là trốn tránh. Không muốn tới hoàng cung. Tư Nguyệt đã rèn luyện Ôn Uyển thành một hòn đá tảng, ông sẽ không mặc kệ cái cơ hội rèn luyện Ôn Uyển này.

Ở trước triều ông áp chế lão Bát, nâng cao lão Ngũ. Ông muốn xem lão Bát ở dưới sự áp chế, sẽ có biểu hiện gì. Biểu hiện của lão Bát không tệ,thận trọng hành động, ổn đả ổn trác(*); nhưng mà biểu hiện của lão Ngũ cũng không kém. Hai người ở Sao Đường càng đấu bất diệc nhạc hồ(*). Trong hoàng cung, Tư Nguyệt cũng muốn cùng Ôn Uyển tranh sủng đấu điều giáo(*). Đáng tiếc chính là, Ôn Uyển không để ý tới cái này. Hoàn toàn không muốn tranh đấu.

*Ổn đả ổn trác: ổn định, có nắm chắc mà đánh giặc, giống như có nắm chắc, có trình tự (làm việc) trong công việc. (-Theo baike.baidu)

*Bất diệc nhạc hồ: theo QT, câu này có nghĩa là “kinh khủng, dễ sợ, chết đi được”. Trường hợp này có thể hiểu là “càng đấu càng hăng”.

*Điều giáo: sự dạy dỗ. Trường hợp này, Tư Nguyệt muốn cùng Ôn Uyển tranh giành sự sủng ái của nhà vua, đồng thời thi đấu xem ai được dạy dỗ tốt hơn…

Cái trò hề rơi xuống nước, ông không có lên tiếng, mà là muốn xem một chút Ôn Uyển sẽ xử lý như thế nào, vì mình mà minh oan như thế nào. Biểu hiện của Ôn Uyển cũng làm cho ông dở khóc dở cười.

Cái nha đầu này nửa chữ giải thích cũng không có, trực tiếp cho Tư Nguyệt một cái tát, còn đem Hân Dĩnh ra đánh cho một trận. Thái độ càng mạnh mẽ, chứng tỏ nàng chán ghét những người này, chán ghét tất cả nữ nhân của hậu cung. Chán ghét cái hậu cung tràn đầy tính toán này, chỗ ngươi lừa ta gạt.

Có lúc, hành động so với những ngôn ngữ giải thích còn có tác dụng hơn. Bước đi này của Ôn Uyển rất tốt, vô cùng tốt. Ít nhất, ông cũng thấy sự kinh ngạc và hoảng sợ ở đáy mắt Hiền phi.

Sau này ông làm chủ cho Ôn Uyển, tưởng là Ôn Uyển sẽ cứng rắn một chút. Nào biết, Ôn Uyển lại bị ác mộng. Không thể ngờ được chính là, một chút chuyện nhỏ như vậy mà đã bị bóng đè rồi.

Ông còn chưa có kịp phản ứng, thì đã nhận được tin tức Ôn Uyển dẫn người đi tớ thôn trang Ôn Tuyền. Nếu nói đi thôn trang Ôn Tuyền để tránh đông, không bằng nói là Ôn Uyển bị dọa sợ, bị dọa chạy mất, chạy đến thôn trang để trốn tránh sự cố. Ở trong lòng Ôn Uyển, hoàng cung đã trở thành vùng đất hồng thủy mãnh thú(*) rồi. Thật sự không nghĩ tới đứa nhỏ này lại nhát gan như vậy, nhát gan yếu đuối còn hơn cả so với tưởng tượng của ông.

*Vùng đất hồng thủy mãnh thú: nơi có nước lũ, thú dữ, được ví như vùng đất nguy hiểm.

Ôn Uyển trở lại kinh thành, ông chuẩn bị tự mình loại bỏ hết khuyết điểm ở trên người Ôn Uyển. Để cho Ôn Uyển tự mình xử lý người hãm hại nàng. Đáng tiếc, bất luận như thế nào Ôn Uyển cũng không chịu hạ thủ. Khi ông thấy vẻ mặt Ôn Uyển trắng bệch, cũng biết chuyện từ từ sẽ đến. Dục tốc tắc bất đạt.

Cũng vào lúc đó ông đã biết, nếu muốn dạy dỗ Ôn Uyển đến trình độ mà ông hài lòng, sợ là sẽ phải tốn rất nhiều tâm huyết. Điểm này từ biểu hiện của Ôn Uyển đã nhìn ra. Vui mừng hớn hở mà mang bàn cờ linh lung của Bảo Tự cho lão Bát xem, lại bị Tư Thông cố ý làm hỏng mất, Ôn Uyển không muốn trút giận chỉ biết ôm bàn cờ khóc lóc trở về nhà. Thật ra thì dựa vào thân phận hiện tại của Ôn Uyển, lại có sự sủng ái của ông. Khi đó nó hoàn toàn có thể quất xuống một roi. Nhưng cái nha đầu ngốc này lại chỉ biết ôm bàn cờ khóc.

Ôn Uyển không chỉ có mềm yếu, hơn nữa đối với tình người lui tới, cách giao tiếp xã giao với người khác cũng vô cùng tệ. Ôn Uyển có thiên phú, có sức chịu đựng, cũng có sự bền lòng, nhược điểm duy nhất chính là tâm từ thủ nhuyễn(*). Đối với người bắt nạt mình đều có thể nương tay, có thể thấy được muốn dạy dỗ đến trình độ mà ông hài lòng, sẽ rất là khó khăn.

*Tâm từ thủ nhuyễn: tấm lòng hiền lành, tay nềm. Ý chỉ người dễ mềm lòng, dễ hay nương tay.

Đang suy nghĩ làm thế nào để giảm bớt cái tật xấu này trên người Ôn Uyển. Ông nhận được một cái tin tức làm cho ông khiếp sợ vô cùng. Ôn Uyển lại nói với lão Bát sau này sẽ kiếm cho lão Bát trăm cái ngàn cái ba mươi vạn. Ngàn cái ba mươi vạn, đó chính là ba tỷ bạc. Thu nhập của quốc khố chừng mười năm.

Nếu như là những người khác nói câu này, nhất định Hoàng đế sẽ châm chọc mà cười một tiếng, trâng tráo nói khoác. Nhưng Ôn Uyển nói câu này, dựa vào những thiên phú của Ôn Uyển biểu hiện ra bên ngoài, thật đúng là không phải không có khả năng. Ôn Uyển tiểu đả tiểu nháo(*) trong vòng ba năm đã có thể để dành được số tiền khổng lồ trăm vạn lượng bạc, chỉ tiền hoa hồng hàng năm đã có thể được hai mươi vạn lượng bạc. Phải biết rằng, thu nhập một năm của phủ Thân vương cũng không được nhiều như vậy. Lại nói Ôn Uyển chưa bao giờ là một người nói mạnh miệng. Trái lại, Ôn Uyển lại vô cùng cẩn thận. Thậm chí, có thể nói là cẩn thận quá mức. Lúc ấy có lẽ là nàng ở dưới tình huống kích động mà nói ra lời này, nhưng tính cách của Ôn Uyển lại tuyệt đối không phải là người sẽ nói khoác. Ôn Uyển nói câu này, cũng không ngờ nàng thật sự có thể làm được. Nói cách khác, Ôn Uyển có tài năng làm giàu cho đất nước(*).

*Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.

* Gốc là “phú quốc chi tài”, TVNL đặt là “có khả năng làm giàu cho đất nước”cho dễ hiểu. Tùy từng trường hợp mà có thể biến đổi sang từ khác có nghĩa tương đương.

Quốc khố tiều đình trống rỗng, việc trên triều chính thì quá nhiều tệ nạn. Hoàng đế cũng nghĩ tới phải cải cách. Nhưng ông đã lớn tuổi, có lòng nhưng không có sức. Mà những thứ tệ nạn này chỉ có thể giao phó cho vị quân vương kế tiếp đi giải quyết rồi. Nếu như có thể có được sự tương trợ của Ôn Uyển- có khả năng làm giàu cho đất nước, nhất định là có thể sự bán công bội(*). Đến lúc đó, Đại Tề cũng có thể dân giàu nước mạnh, thực hiện được nguyện vọng mà ông không thể hoàn thành.

*Sự bán công bội: ý là chỉ dùng một nửa bản lãnh, nhưng hiệu quả gấp bội lần.

Tưởng tượng là tốt đẹp như thế, thực tế cũng là khó nói. Ôn Uyển giống như là một con rùa đen, bên ngoài có gió thổi cỏ lay, nàng đã rút đầu vào trong xác con rùa đen. Càng gõ nàng giấu đầu càng sâu. Chỉ có thể nhìn người ở trong mai rùa cười khổ rồi.

Hoàng đế không mong muốn nhất chính là cái loại người không màng quyền thế cũng chẳng cần danh lợi, cái gì cũng không muốn này. Ôn Uyển lại chính là cái loại người này. Dắt thì không đi, đánh thì rút lui. Làm mạnh tay, mạnh bạo, mà không cẩn thận thì cũng hủy hoại nàng luôn. Cho nên, biện pháp duy nhất, là phải thuận theo nàng, dần dần tiến lên, để cho Ôn Uyển tự chủ động đi làm.

Vào đúng lúc này, lão Bát lại đề xuất để Ôn Uyển đi ra ngoài một năm. Lý do của lão Bát rất đơn giản, thứ nhất là để cho Ôn Uyển không cần phải lúc nào cũng rúc ở trong nội trạch(*), sống mà tự mình làm cho mình buồn bực hư người. Hai là ở bên ngoài, tiếp xúc với nhiều chuyện ở bên ngoài, lòng dạ cũng phóng khoáng. Nói không chừng, tâm tư vừa được mở rộng, bệnh câm cũng sẽ tốt hơn.

*Nội trạch: nhà trong (chỉ dành cho phụ nữ).

Thật ra thì ông rất rõ ràng, những lý do này chỉ là cái cớ. Nguyên nhân thực sự, là Ôn Uyển muốn tạm thời rời khỏi nội viện hoàng cung, rời khỏi sự tranh đấu trong hoàng cung. Ôn Uyển rất rõ ràng kế tiếp mình phải đối mặt với cái gì. Đây là Ôn Uyển đang trốn tránh, trốn tránh toàn bộ những thứ nàng phải đối mặt. Thuần vương đưa ra cái chủ ý này, có tính toán cái gì đáy lòng ông rất rõ ràng. Chẳng qua là ông không thể đáp ứng. Để nàng ra bên ngoài rất nguy hiểm. Hơn nữa, nhân tố không xác định quá nhiều.

Cũng vào đúng lúc này, lão sư sắp không xong. Ông đi gặp lão sư, lão sư cùng ông nói về sư muội. Lão sư nói, nếu như sư muội sinh ra là nam tử, dựa vào tài năng của sư muội, nhất định là sẽ trở thành rường cột của quốc gia, vì ông mà bài ưu giải nạn(*). Nhưng mà lại cố ý sinh ra là nữ nhi, uổng phí một thân tài hoa, cuối cùng kết cục lại là sớm tàn lụi ở hậu cung. Đây là bất hạnh của sư muội, cũng là tiếc nuối lớn nhất của lão sư cả đời này.

*Bài ưu giải nạn: trừ bỏ lo âu, giải quyết vấn đề khó khăn.

Cuối cùng lão sư nói với ông, sự thông tuệ của Ôn Uyển không dưới sư muội. Thậm chí còn có thể nói là ở phía trên cách xa sư muội. Dựa vào tài năng và sự thông tuệ của đứa nhỏ này, nếu như dạy dỗ tốt, dùng thỏa đáng, nhất định là có thể mang đến phúc khí lớn lao cho Đại Tề. Bảo ông đừng làm cho Ôn Uyển giống như sư muội, để cho Ôn Uyển tàn lụi từ sớm. Nếu như có thể để cho Ôn Uyển thi triển tài năng, đối với triều đình, đối với bách tính trong thiên hạ, cũng là một chuyện vô cùng may mắn. Bảo ông thận trọng mà đợi.

Một cuộc nói chuyện này của lão sư, làm cho ông nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cân nhắc một lúc lâu, quyết định theo như ý muốn của Ôn Uyển, để cho nàng đi ra ngoài sống một đoạn thời gian như nàng muốn. Có lẽ, thả ra ngoài sẽ nhận được thu hoạch không giống như vậy. Đứa nhỏ này quá an tĩnh rồi, an tĩnh đến mức không giống như là một đứa trẻ, thật giống như một lão nhân đã trải qua cuộc sống khó khăn trắc trở. Đặt ở bên người tên hoàn khố Yến Kỳ Hiên tinh lực dư thừa kia dính chút sức sống cũng tốt.

*Hoàn khố: quần là áo lụa, chỉ trang phục con em nhà quyền quý, nhưng thường được dùng với nghĩa mỉa mai châm biếm.

Sau khi để Ôn Uyển rời khỏi đây, ông thấy một mặt hoàn toàn khác của Ôn Uyển. Ngày nào cũng đấu võ mồm với Yến Kỳ Hiên, cùng bị sặc giống Yến Kỳ Hiên, chỉnh cho Yến Kỳ Hiên khổ không thể tả. Chỉnh xong, lại vui vẻ không ngừng. Ở nơi này, Ôn Uyển an tĩnh lạ thường. Hoàn toàn không giống người như vậy. Không chỉ có như vậy, còn đi sòng bạc, đi sòng bạc thì cũng coi như thôi đi, thắng được tiền còn chạy lên đường cái rải tiền.

Ở trong cảm tưởng của ông, Ôn Uyển là một đứa nhỏ vô cùng lạnh lùng yên tĩnh. Gặp chuyện không chút hoang mang, lại không ngờ rằng có thể đánh nhau với người ta, đánh nhau thì cũng coi như thôi đi, lúc trước Ôn Uyển đánh bọn Tư Nguyệt coi như đùa giỡn. Nhưng vấn đề là cái đứa nhỏ này lại dám cùng người động đao. Một đao đi xuống, phế đi chân của người ta. Đây là Ôn Uyển có lá gan nhỏ như chuột, gặp chuyện thì rúc vào trong cái xác rùa đen. Hay là nói Thuần vương dạy dỗ rất đúng chỗ, ảnh hưởng của Yến Kỳ Hiên cũng không thể hạn chế.

Đối với sự thay đổi của Ôn Uyển, ông mang thái độ vui mừng. Mấy tháng, tính tình của đứa nhỏ này đã thay đổi rồi, thay đổi tốt. Không muốn như trước kia, một đứa nhỏ lại chẳng có bộ dạng của trẻ con. Nhưng đồng thời cũng không thể không nghi ngờ, đứa nào mới là Ôn Uyển. Hay là đứa nhỏ này có hai tính cách, làm cho người ta không phân biệt được. Hoặc là nói, đứa nhỏ này vốn luôn kiềm chế bản thân. Bây giờ mới là bản tính của nó. Bất kể như thế nào. Ôn Uyển thật sự làm cho ông rất hoảng sợ. So với sư muội năm đó còn làm cho ông hoảng sợ hơn.

Ôn Uyển vĩnh viễn không phải là một người an ổn. Thân thể vừa mới tốt hơn một chút. Đã cùng người tỷ võ. Chỉ dựa vào tấm thân này của nàng, còn muốn cùng người tỷ võ. Nhưng mà cũng may đứa nhỏ này nhiều tâm nhãn, hành văn đấu võ mỗi thứ chiếm một nửa.

Ôn Uyển thắng, ba hạng tất cả đều thắng, thành danh phù hợp với thực tế, thiếu niên văn võ song toàn oanh động kinh thành. Những thứ này không phải là trọng yếu nhất, quan trọng là… cái bài thơ mà Ôn Uyển viết kia.

Ôn Uyển viết bài “Bình sinh chí” kia, làm cho ông chấn kinh. Ôn Uyển không phải là không yêu nước. Đứa nhỏ này ẩn mình quá sâu rồi. Cũng là bài thơ này cho ông biết, cái nha đầu này vẫn luôn ẩn mình khiêm tốn. Cái gì mà không biết làm thơ từ, căn bản là không muốn lộ ra ngoài mới đúng. Hơn nữa ông khẳng định, Ôn Uyển thắng Tống Lạc Dương tuyệt đối không phải là thơ từ, là tài nghệ khác.

Ông cũng biết, cái nha đầu nay không phải là không biết tình thế, mà là lấy lui làm tiến. Nếu không cũng sẽ không cầu Tống Lạc Dương tìm kiếm phụ tá cho lão Bát. Sợ là cái nha đầu này đã nhìn thấu Trầm Giản không được. Cho nên mới cần tìm một phụ tá tốt tăng thêm trợ lực cho lão Bát rồi. Cũng từ chuyện này mà nhìn ra, Ôn Uyển đang vì lão Bát mà mưu tính. Chẳng qua cái nha đầu này hành sự kín đáo, làm việc một giọt nước cũng không lọt. Người bình thường thật đúng là không nhìn ra.

Chuyện của Minh Nguyệt sơn trang, khiến cho ông chỉ có thể lắc đầu cười. Thần Khúc, chưa từng nghe nói Ôn Uyển thổi sáo tốt bao nhiêu. Nhưng mà lời đồn trong nhân thế nàng chính là bản lãnh. Khi đó ông đã nghĩ triệu Ôn Uyển trở về. Mục đích để cho Ôn Uyển đi ra ngoài đã đạt được. Nên cân nhắc để cho nha đầu này trở về rồi. Nhưng nha đầu này sống chết cũng không chịu trở về. Nhất định phải đầy một năm kỳ hạn mới chịu trở về.

Chờ đến khi ông biết, đại sư Giác Ngộ đoán mệnh cho Ôn Uyển, tính ra Ôn Uyển là trong danh trách “phúc trạch thâm hậu, quý không thể nói”. Nữ nhân được một phúc trạch thâm hậu đã là phúc khí lớn lao, còn quý không thể nói. Chẳng lẽ Ôn Uyển là mệnh phượng hoàng. Dựa vào tính cách của Ôn Uyển, cộng thêm chán ghét hoàng cung như vậy, không thể nào vào ở trong nội viện hoàng cung. Điểm này làm cho ông có chút nghi ngờ.

Ôn Uyển được tràng hạt tùy thân không rời của Giác Ngộ đại sư, nghe nói tràng hạt có thể bảo vệ bình an, không chút nghĩ ngợi liền đưa cho lão Bát. Phần tình cảm ngưỡng mộ của trẻ con này, ông thật sự rất ghen tị.

Khi Ôn Uyển ở kinh thành hòa đồng phong sinh thủy khởi, lại bị người bắt cóc, bắt cóc lại còn chỉ là một con rệp. Cứu kịp thời, cũng dùng biện pháp thoát khỏi hiềm nghi. Nhưng cuối cùng vẫn bị tội lớn. Khi đó ông đã muốn phế bỏ phủ Chỉ thân vương đi. Nhưng cân nhắc tính quỷ dị của chuyện này, nếu như lúc này động thủ, sợ là những con hồ ly kia đoán được cái gì nên tạm thời ẩn nhẫn.

Ông vốn tưởng rằng nhất định Ôn Uyển sẽ lại gặp ác mộng, hoặc là thời gian rất lâu sau mới có thể khôi phục. Nào biết đâu rằng, không tới mấy ngày Ôn Uyển đã khôi phục lại bình thường. Điểm này làm cho Hoàng đế rất buồn bực. Rốt cuộc là đứa nhỏ này nghĩ như thế nào. Chuyện nhỏ lại có thể bị ác mộng, chuyện lớn như vậy lại không có chuyện gì. Thật là nhìn không thấu.

Bất kể như thế nào, chuyện lần này đã vô cùng nguy hiểm. Cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng ông vẫn cho rằng nhất định phải tăng thêm công tác an toàn cho Ôn Uyển. Phái cao thủ hàng đầu cho Ôn Uyển. Vì thế ông sai Thiên Long, để ám vệ ở bên cạnh Ôn Uyển.

Thiên Long phản đối. Thần Cơ Doah bồi dưỡng ra một ám vệ tiêu tốn rất nhiều. Hơn nữa ngoại trừ Hoàng đế, cũng chỉ có người thừa kế ngôi vị Hoàng đế mới có thể sử dụng ám vệ. Ôn Uyển, rõ ràng là ở trong mắt Thiên Long còn chưa đủ tư cách. Nếu dựa theo hiện tại mà nói, Ôn Uyển quả thực không đủ tư cách. Nhưng trong tương lai thì không nhất định.

Hoàng đế cho rằng nhất định phải để ám vệ ở trong bóng tối bảo vệ Ôn Uyển. Từ hai loại cây nông nghiệp, ông nhìn ra được giá trị tiềm ẩn của Ôn Uyển. Cho nên, ông không thể để cho Ôn Uyển xảy ra vấn đề.

Ôn Uyển vĩnh viễn không phải là một người an phận. Cũng có thể nói, Ôn Uyển đã biết trù tính. Không chỉ có hao tổn tâm tư vì lão Bát mà tìm một danh sĩ để tăng thêm trợ lực cho hắn, còn tìm cơ hội để cắt giảm thế lực của lão Ngũ. Một vụ án vốn là rất nhỏ, lại bị một tờ đơn kiện của Ôn Uyển làm xáo trộn thành long trời lở đất.

Ôn Uyển làm việc tự cho là rất bí mật, nhưng lại không biết sơ hở quá nhiều. Nếu không phải là ông giải quyết tốt hậu quả, ông loại bỏ cái đuôi cho, không cần đến ba ngày là đã có thể tra ra được là nàng động tay động chân. Đến lúc đó cái mạng nhỏ nhất định là xong đời. Cái nha đầu này, quá non nớt, làm việc cũng không suy nghĩ đến hậu quả, tự cho là đúng. Nhưng mà ông nghĩ đến tuổi tác của Ôn Uyển, ngược lại cũng thoải mái. Rèn rèn luyện luyện nhiều thêm một chút, là ổn rồi.

Ôn Uyển chính là người đã không biết thì thôi, một khi đã biết sẽ rất giật mình. Lúc trước khi trở về, còn cao giọng mà ồn ào. Khiêu khích học viện Hải Gia, không chỉ có không nhượng bộ, mà còn lớn giọng không biết mắc cỡ bảo nhân vật đứng đầu học viện Hải Gia đi ra ngoài tỷ thí với nó. Kết quả tỷ thí, là nó thắng.

Lúc đó, thực ra ông đã mơ hồ đoán được, Ôn Uyển am hiểu nhất không phải là thư pháp, cũng không phải là tài vẽ tranh, Ôn Uyển am hiểu nhất rất có thể là đánh cờ. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể giải thích tại sao năm đó Ôn Uyển không muốn để cho người ta biết nàng dựa vào cái gì mà thắng được Tống Lạc Dương. Người có thể hạ được một ván cờ hay, là người có suy tính sâu xa. Nếu như để cho người ta biết được nàng mới là đứa trẻ có bảy tuổi, đã thắng được Tống Lạc Dương, nàng nhất định biết rõ mình sẽ lâm vào trong tình cảnh nguy hiểm. Cái nha đầu này, vẫn luôn rút ở trong mai rùa màu đen. Nhưng lại không biết, nếu không phải là ông âm thầm bảo hộ, không biết đã chết biết bao nhiêu lần rồi.

Ông vì hứng thú, mà bảo học viện Hải Gia đưa ra ba kỳ thủ lợi hại nhất. Ông muốn xem, tài chơi cờ của Ôn Uyển rốt cục cao bao nhiêu. Ông muốn biết, đến tột cùng Ôn Uyển ẩn giấu bao nhiêu. Sau chuyện lần này, nhất định ông phải đem Ôn Uyển đặt ở bên mình dạy dỗ đồng thời cũng muốn quan sát.

Căn cứ vào miêu tả của người phía dưới, Ôn Uyển và hai đại nho(*) đánh cờ không nhanh không chậm, từ từ mưu tính. Tâm thái so với những người lớn tuổi, đại nho học chơi cờ mấy chục năm còn muốn trầm ổn hơn. Lúc ấy ông rất kinh ngạc, nhưng mà cũng chỉ thế mà thôi. Tài đánh cờ của hai đại nho của học viện Hải Gia này, chỉ coi là tài nghệ bậc trung. Cũng không phải là đứng đầu.

*Đại nho: nhà thông thái về nho giáo.(-theo QT Luatnhan)

Ôn Uyển làm cái gì, cũng không quên kiếm một khoản. Cuộc tỷ thí lần này cũng như vậy, đặt tiền cuộc, một ván cuối cùng là hòa. Lúc ấy ông cười một tiếng, cái nha đầu này thật là gan lớn. Khả năng chơi cờ của Hải Lão lại nổi danh trong thiên hạ, không có mấy người có thể sánh được. Nàng lại dám chơi hòa, không thua khó coi cũng coi như là không tệ rồi.

Nhưng người phía dưới nói với ông, ván đầu tiên Ôn Uyển thắng. Mặc dù chỉ thắng nửa quân, nhưng cuối cùng vẫn là thắng. Kết quả này làm cho ông ngoại trừ kinh hãi vẫn là kinh hãi. Cho tới nay, ông vẫn dựa vào tiêu chuẩn của sư muội mà đánh giá Ôn Uyển. Bây giờ ông đã biết là sai lầm rồi, Ôn Uyển không phải là sư muội, thông minh, tài năng có thể không thấp hơn sư muội, nhưng cách đối nhân xử thế lại hoàn toàn không giống với sư muội. Sư muội là thẳng tính, là tuỳ ý, nên cuộc sống rất đặc sắc. Ôn Uyển lại ẩn nhẫn, khiêm tốn, sống rất cẩn thận. Có được một thân tài học, nhưng cam nguyện làm người bình thường.

Mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi(*). Có lẽ Ôn Uyển đã hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói này. Cho nên những năm gần đây vẫn ẩn mình. Bây giờ hóa thân thành công tử Phất Khê, lại không có cái gánh nặng này. Cho nên tận tình buông thả, lộ ra sự thẳng thắn của mình. Ông có thể đoán được, Ôn Uyển trở về, sẽ lại khôi phục tính tình của trước kia.

*Đầy đủ cả câu sẽ là “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả” nghĩa là cây cao vượt rừng gió sẽ dập(bẻ gãy), chim bay vượt đàn chịu súng săn(hoặc bị tên bắn). (-Theo Tangthuvien). Ý là nói làm người không được quá phô trương, nếu không sẽ gặp tai họa. Khuyên người ta làm người nên biết khiêm tốn.

Có ông nhúng tay vào, cuối cùng cuộc tỷ thí biến thành cờ hòa. Ôn Uyển lại kiếm được một khoản lớn. Ông thường nói người làm ăn một vốn bốn lời. Từ trên người Ôn Uyển, ông thực sự thấy được một vốn bốn lời rồi. Chỉ là ba cuộc tỷ thí, đã kiếm được một trăm vạn. Nếu như nói trước đây ông còn ôm thái độ hoài nghi, thì sau khi trải qua chuyện lần này, ông sẽ không hoài nghi nữa. Ôn Uyển quả thực có năng lực này, nhưng mà năng lực thì có, thủ đoạn lại không có, cần phải dạy dỗ cho tốt.
Bình Luận (0)
Comment