Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 714

Sau khi Ôn Uyển đến gặp Chu vương, sinh hoạt lại khôi phục giống như trước kia.

Thượng Đường đưa thư hai mươi lần, rốt cục cũng thấy phủ quận chúa trả lời. Để hắn ngày hôm sau đến phủ. Người đã tới âm thầm nói, quận chúa phải tĩnh dưỡng, không chịu nổi ồn ào ảnh hưởng đến tinh thần. Ý là không nên nói những lời không thể nói, đừng làm Ôn Uyển tức giận.

Thượng Đường nhìn Ôn Uyển gầy gò, rất đau lòng nói: “Ôn Uyển, muội chịu khổ rồi.” Tuy hắn không biết tình huống cụ thể. Nhưng căn cứ vào tin đồn cũng có thể suy đoán một ít.

Ôn Uyển cười nhẹ biểu thị nàng không để ý: “Không có việc gì, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày này cũng đã dưỡng tốt rồi. Lúc ở thôn trang nghe nói chị dâu sinh ra một bé gái mập mạp. Vì thân thể ta còn chưa khỏe hoàn toàn nên không thích hợp đi lại bốn phía. Lễ vật lần này sẽ bổ sung sau.”

Thượng Đường thấy Ôn Uyển chủ động nhắc tới chuyện này, liền tiếp lời nói: “Vẫn chờ muội đặt tên cho tam nữ nhi đây này.” Đối với đứa bé thứ ba này vẫn là nữ hài, Thượng Đường rất thất vọng. Nhưng mà cũng không có nói thêm cái gì. Dù sao vẫn còn có thể sinh tiếp.

Ôn Uyển suy nghĩ một lát rồi nói “Huynh nghĩ xem Mộng Nam như thế nào?”

Thượng Đường nghe xong, tự nhiên cảm thấy rất tốt. Nói chuyện một lát, bộ dạng của Thượng Đường luôn muốn nói lại thôi. Ôn Uyển nhìn Thượng Đường lấy làm kỳ quái, cười nói, có chuyện gì cứ nói đi, có cái gì không thể nói.

Thượng Đường ấp úng nói “Là như thế này, trước kia có đoạn thời gian cha cùng Mao gia kết giao rất thân nên đã bị người của Đại Lý Tự bắt giữ. Hoàng Thượng nhất định sẽ nhìn mặt mũi của muội mà tha tội cho cha. Hiện tại, muội có thể cầu Hoàng Thượng thả cha ra ngoài hay không?” Bây giờ hắn là nhi tử của Bình Hướng Hi. Lão cha ở trong nhà giam chịu khổ, hắn ở bên ngoài làm quan phong quang, dù thế nào cũng đều bị người chê cười.

Ôn Uyển lạnh lùng nói “Ta đứa con gái này, thật có chỗ dùng đấy.”

Thượng Đường áy náy nói: “Muội muội, ta biết rõ đã để muội chịu ủy khuất. Là ta vô dụng.” Nhớ tới chuyện Thanh San làm lúc trước, hắn đã cảm thấy khổ sở.

“Ông ta thiên vị bất công như vậy, không liên quan gì với huynh. Huynh không cần áy náy, việc này có quan hệ trọng đại, cũng không phải huynh có thể xử lý thỏa đáng được. Hạ Thiêm. Lập tức cầm thẻ bài của ta đưa cho Đại Lý Tự. Rồi bảo Khâu đại nhân thả Ngũ lão gia ra ngoài.” Nếu không phải Thượng Đường nói, Ôn Uyển còn không biết có chuyện này! Xem ra, người trong phủ quận chúa đối với Bình Hướng Hi đều rất bất mãn. Mới che giấu tin tức với chính mình.

“Không nói với Hoàng Thượng, cứ như vậy thả người, có thể liên lụy muội hay không?” Thượng Đường có chút bận tâm nói. Ôn Uyển là thần hộ mệnh của ngũ phòng, cũng là ô dù của hắn. Không có Ôn Uyển, thì hắn cái gì cũng mất hết.

“Không sao, Ngũ lão gia đã sớm không lên triều làm quan, việc này sẽ không liên quan đến trên người hắn.” cậu Hoàng đế không có khả năng không biết Bình Hướng Hi đối với chính mình như thế nào, khó được một cơ hội hóa giải một ngụm oán khí trong lòng mình, sao có thể buông tha chứ? Đương nhiên, nếu như Ôn Uyển thực sự xảy ra chuyện gì, thì Bình Hướng Hi cũng là người đầu tiên phải chết.

“Vậy là tốt rồi. Muội muội, may mắn có muội. Bằng không, lúc đầu ta thật sự thu hai mỹ cơ kia, thì hôm nay khẳng định cũng phải bị liên lụy.” Trong lòng Thượng Đường còn có chút sợ hãi. Người đưa tặng thiếp là tâm phúc của Triệu Vương, cả nhà tên đó bị xét nhà chém đầu, có nhiều quan viên trước đây có qua lại với tên này cũng bị liên lụy. Nhận được tin tức này, đã dọa hắn sợ đến mồ hôi lạnh.

Ôn Uyển nhìn quan phục trên người hắn thêu chim sơn ca, ngược lại cười “Lại thăng quan rồi, xem quan phục cùng mũ miện này, hẳn là chức quan Tứ phẩm. Huynh thăng quan nhanh. . . như chim bay. . .” Ôn Uyển thiếu chút nữa đã nói nhanh như máy bay, may mắn là nhanh chóng dừng lại.

“Lần này quan viên bị liên quan rất nhiều, chỉ cần không có việc gì xảy ra trên cơ bản đều thăng lên một phẩm. Cũng may lúc trước có một đám tiến sĩ mới nhập quan, nếu không, sẽ xuất hiện tình huống không đủ người. Ta mặc triều phục Tứ phẩm, là mấy ngày hôm trước được bổ nhiệm đấy.” Ôn Uyển nghe xong, cười cười. Ở đâu có khoa trương như vậy.

Hộ bộ thượng thư, Công bộ thượng thư đều thay đổi. Lại bộ Thượng thư Mễ đại nhân là phái trung thực bảo vệ Hoàng đảng. Lễ bộ Thượng thư là một lão đầu ngoan cố (cha ruột của thế tử phu nhân bình quốc công phủ). Binh Bộ Thượng Thư, Hình bộ thượng thư đều là thân tín của hoàng đế. Mặt khác những quan chức trọng yếu, từ một năm này lúc hoàng đế bắt đầu cầm quyền, đều đổi lại thành tâm phúc của mình hoặc là người thuộc phái trung lập. Lần này động đến, đại bộ phận đều là một ít chức quan không quan trọng. Lúc trước Hoàng đế cũng đã cắt chức rất nhiều người có cương vị quan trọng.

“Ý định của ta là sau khi cha ra ngoài, liền gả Thanh San đi.” Bình Hướng Hi vốn sợ hãi Lão quốc công qua đời, làm Thanh San trễ nải. Nhưng mà gần đây thân thể Lão quốc công đã tốt hơn một chút, nên không vội vàng như vậy. Chẳng qua Thượng Đường thật sự chán ghét Thanh San nên thương lượng cùng Hoa gia một phen liền thay đổi thời gian lúc trước định. Hôn sự của Thanh San đã định vào cuối tháng tư. Nhưng mà đầu năm Bình Hướng Hi đã bị nhốt vào trong ngục nên hôn sự này liền dời xuống dưới.

Ôn Uyển cười nói: “Việc này không cần nói với ta.”

Thượng Đường chần chờ một chút, khẽ nói: “Ôn Uyển, ông nội đoán chừng không còn mấy ngày thời gian nữa. Nếu thân thể muội cho phép, hãy đến gặp lão nhân gia người một lần cuối cùng .” lần này hắn phát hiện, trên người Ôn Uyển có cảm giác xa cách hơn so với trước kia. Dường như trải qua chuyện lần này, Ôn Uyển đã thay đổi rất nhiều. Thay đổi này khiến cho Thượng Đường có chút sợ hãi nhàn nhạt.

“Không cần, gần đây ta cũng không rãnh rỗi. Chờ ông ấy được thả ra ngoài, lại để cho ông ấy đi gặp lão quốc công lần cuối cùng là được rồi.” Ôn Uyển cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.

Lão gia tử thấy mình, nhất định là yêu cầu mình cứu đứa con thứ ba của ông ra ngoài. Đối với chuyện mình không muốn làm, người khác lại vội vàng cầu mình đi làm, cái mùi vị sẽ không dễ chịu.

Thượng Đường chần chờ một chút nói: “Ôn Uyển, Thượng Vệ cũng bị giam. Hắn bị nhạc phụ liên lụy.”

Lông mày của Ôn Uyển nhíu lại một cái, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt. Hạ Dao ở bên cạnh nói: “Thất gia, quận chúa mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi rồi. Ngươi trở về đi!”

Thượng Đường chỉ còn cách trở về phủ.

Ôn Uyển trải qua hơn nửa năm tĩnh dưỡng, thân thể tự động tốt hơn. Ngày thường không có việc gì làm cũng thấy khó chịu. Nên căn dặn Hạ Dao, đem sổ sách nửa năm qua của Túy Tương lâu, Minh Nguyệt sơn trang, Di viên, ngân hàng Quảng Nguyên đều lấy tới, nàng muốn xem xét. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Hạ Ảnh vội vàng khuyên giải nói “Quận chúa, những… thứ này, đều có chưởng quầy đi xử lý rồi, người cũng đừng lao lực nữa. Thái y nói không thể lao lực.”

Ôn Uyển lắc đầu, nàng mới không cần mọi chuyện đều nghe thái y nói. Tất cả đều nghe bọn họ nói thì sớm muộn cũng bị giở thủ đoạn. Thái y muốn nàng tĩnh dưỡng, cả người chuyện gì cũng đều không được làm. Không nói đến xương cốt mềm nhũn, riêng cái gì cũng đều không làm, mỗi ngày đều ngồi bản thân cũng bị bệnh, tâm tình cũng không tốt.

Ôn Uyển cố chấp cho rằng, chỉ cần thân thể chịu được, có việc làm thì thời gian sẽ trôi qua nhanh. Hơn nữa còn di chuyển lực chú ý. Nếu không, cứ ngồi ở chỗ đó như vậy. Rất dễ dàng nghĩ ngợi lung tung, đối với thân thể rất bất lợi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thân thể phải chịu được.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển kiên trì, lập tức khẽ gật đầu. Nàng biết rõ Ôn Uyển yêu nhất cái mạng nhỏ của mình. Tìm việc để làm thì cũng sẽ lượng sức mà làm. Trải qua nàng nhắc nhở, lại sai người đi thông báo mấy quản sự. Quyết định ngày tốt, ba ngày qua báo cáo một lần. Quận chúa có việc để làm, nhưng cũng không quá sức.

Diệp thái y biết rõ buổi sáng mỗi ngày Ôn Uyển bận rộn một canh giờ, buổi chiều bận rộn một canh giờ. Thời gian như thế sẽ không quá mệt nhọc. Nên không lên tiếng phản đối. Ôn Uyển quận chúa là người vô cùng có chủ ý. Không phải người bọn họ phản đối sẽ nghe theo.

Hạ Thiêm cầm bài tử của Ôn Uyển đến Hình bộ. Nghĩ… lại một chút, xem tội của Bình Hướng Hi đến cùng có quan trọng lắm không, để tính toán trước trong lòng sẽ dễ nói chuyện hơn.

Xác thực đúng như Ôn Uyển suy nghĩ. Không phải tội nghiêm trọng gì, chỉ bị liên lụy, không phải mưu nghịch thật sự. Hắn liền tìm người, thả Bình Hướng Hi ra ngoài.

Thượng Đường và Thường Kỳ cùng đi đón Bình Hướng Hi. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Trong mắt cả hai khiếp sợ không thôi, người trước mắt là cha của bọn hắn sao?

Cả người Bình Hướng Hi như đang trôi nổi, đi đường phảng phất như Lăng Ba Vi Bộ. Người gầy đến mức chỉ còn xương sườn, mắt sưng vù. Mặt tái nhợt. Biểu hiện ra một loại bệnh trạng.

Thời điểm Bình Hướng Hi nhìn thấy Thượng Đường và Thượng Kỳ, vốn đang ngây người cả buổi, lúc này hai mắt đục ngầu mới có một tia thần thái “Các con tới cứu ta rồi. Là các con tới cứu ta đấy sao? Ôn Uyển đâu?”

Hai người vội vàng đáp lời.

Bình Hướng Hi lập tức cầm lấy tay Thượng Đường, la lên: “Ôn Uyển đâu. Ta muốn gặp Ôn Uyển. Ôn Uyển đâu rồi, ta muốn gặp Ôn Uyển.”

Hai người thấy bộ dạng này của hắn, nào dám để cho hắn đi gặp Ôn Uyển. Thân thể của Ôn Uyển vốn không tốt, nếu bị cái bộ dáng của hắn dọa sợ thì lúc đó toàn bộ đều bị liên lụy.

Thượng Kỳ lừa gạt cả buổi cũng vô dụng, Bình Hướng Hi quát: “Ta muốn giết bọn chúng , ta muốn giết bọn chúng. Ta muốn gặp Ôn Uyển, ta muốn giết bọn chúng. Ta muốn tìm Ôn Uyển, ta muốn giết bọn chúng.”

Hai người trấn an hắn thật lâu cũng vô dụng. Cuối cùng Thượng Kỳ nói: “Cha, như vậy đi, con đưa cha trở về trước, hôm nay thân thể Ôn Uyển không khỏe, vẫn còn nằm ở trên giường. Nghỉ ngơi rồi cha lại sai Thượng Đường đi tìm Ôn Uyển. Để Ôn Uyển, đi giết bọn chúng được không?”

Thượng Đường vội vàng chạy đến phủ quận chúa . Ôn Uyển nghe được Thượng Đường tới có việc gấp, thì lấy làm kỳ quái. Thượng Đường tìm nàng còn có thể có việc gấp gì? Bây giờ là cậu làm hoàng đế, ai không có mắt đến nổi đi xếp đặt kế hoạch hãm hại Thượng Đường. Nghĩ vậy liền cho người gọi hắn đến.

Ôn Uyển nghe xong mọi chuyện thì có chút buồn bực. Bình Hướng Hi người này tai mềm. Nhưng nói hắn muốn giết người, ngược lại thì không có quyết đoán này (*). Người này ở trong tù đã chịu tội gì: “Đã biết. Ta sẽ phái người đi thăm dò.”

Đến trước buổi trưa, Hạ Dao trở về đem sự tình đại khái nói lại một lần. Sắc mặt Ôn Uyển chuyển lạnh: “Đi điều tra xem đến cùng là người nào hạ độc thủ đối với Bình Hướng Hi như vậy?” Ôn Uyển lo lắng là người mai phục sau lưng làm vậy với mục đích đối phó nàng. Bởi vì chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, chắc chắn nàng sẽ mất mặt. Hơn nữa còn mất mặt mũi rất lớn.

Trên mặt Hạ Dao không biểu tình nói: “Quận chúa yên tâm, việc này tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra nửa chữ.” Nói rất chắc chắn.

Ôn Uyển sửng sốt một chút, rồi nhìn thoáng qua Hạ Dao. Hạ Dao vẫn mang bộ mặt không biểu tình gì. Ôn Uyển suy nghĩ một chút, người không sợ gây chuyện đắc tội với nàng, còn có khả năng tùy ý chỉ huy Đại Lý Tự nghe lệnh như vậy, quả thật rất quái dị.

Nghĩ tới đây, Ôn Uyển rất là im lặng: “Bảo Khâu đại nhân dựa theo hành vi phạm tội của bọn hắn mà hành hình. Rồi sai người nói cho Bình Hướng Hi biết là hai người kia đã chết.”

Hạ Dao cười khẽ một cái. Trừ phi ở tại thời điểm đặc thù, quận chúa sẽ sát phạt quyết đoán. Thời gian khác thì quận chúa vẫn nói đến luật pháp. Nhưng mà cái này thật là thói quen tốt, có quận chúa tốt, tin tưởng về sau đối với triều đình cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn .

Ôn Uyển rất bất mãn nói: “Cậu Hoàng đế dùng chiêu số như vậy, còn không bằng trực tiếp cho hắn chết đi!” cách thức này quá hạ lưu rồi.

Hạ Dao khẽ cười nói: “Quận chúa, Hoàng Thượng làm sao có thể phân phó chuyện như vậy. Ta đoán rằng Hoàng Thượng chỉ căn dặn để Bình Hướng Hi nhận chút giáo huấn. Nên những người phía dưới liền dùng những… biện pháp này giày vò. Về phần hắn bị cái gì, muốn cái gì cũng chỉ cần một câu của Hoàng Thượng. Nhưng mà Hoàng Thượng sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho quận chúa. Cho nên vấn đề này theo ý của hoàng đế là để cho quận chúa tự mình giải quyết.”

Ôn Uyển mấp máy miệng, cũng tốt. Nếu không nhẫn nại mười năm này của nàng đã uổng phí rồi. Nhưng mà, trước khi làm việc còn cần một mồi lửa. Như vậy mới đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ, lại không cần đi đường vòng trên người mình. Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Mấy tháng sống trong nhà giam giống như mộng như mơ, sau khi Bình Hướng Hi trở về mỗi ngày đều gặp ác mộng. Nửa ngày đều la lên như quỷ kêu, khiến cho mọi người ngũ phòng, lòng người đều bàng hoàng. Mỗi ngày đều kêu muốn giết người, muốn giết người. Nhưng mà hỏi hắn muốn giết ai báo thù thì hắn lại không nói. Cho dù người của Ôn Uyển đến truyền lời, nói hai người kia đã chết. Bình Hướng Hi vẫn không thoát khỏi được ác mộng.

Thượng Đường cũng không dám đến làm phiền Ôn Uyển. Hơn nữa hắn cũng không gặp được Ôn Uyển. Người truyền lời cũng không dám không báo lại lời nhắn của Thượng Đường. Nhưng Hạ Dao đều giữ chuyện không tốt lại. Hơn nữa Hạ Dao cũng biết rõ, quận chúa không hi vọng nghe đến chuyện của ngũ phòng.

Dược liệu Ôn Uyển được tặng, ở thời khắc mấu chốt cũng phát huy tác dụng. Bởi vì trước kia được bồi bổ quá tốt, tố chất thân thể tốt. Cho nên giày vò như thế nào cũng không chết.

Đã qua mấy tháng, dĩ nhiên là khỏe hơn rồi. Ngay cả Ôn Uyển cũng cảm thấy kỳ quái.

Ngày hôm đó tâm tình Ôn Uyển không tệ, lại nghe báo là thế tử phu nhân La gia gởi bái thiếp đến. Liền cười sai người đáp lời, mời Mai nhi qua phủ một chuyến.

Mai nhi thấy Ôn Uyển mặc một bộ y phục màu xanh, đường viền thêu hoa văn đám mây rơi xuống chiếc váy dài màu xanh nhạt. Mà ngay cả búi tóc cũng chỉ có một cây trâm trân châu. Lại nói, Ôn Uyển chịu tang chưa xong. Ăn mặc vẫn tương đối đơn giản.

Mai nhi rất hiếu kỳ, nhìn kỹ một thân trang phục của Ôn Uyển. Trang phục này của Ôn Uyển, bên trên là áo ngắn dùng lụa mỏng dệt chéo, mềm mại thoáng khí, hơn nữa quá ngắn, chỉ dài tới bên hông; váy rất dài, cũng dùng lụa mỏng giống nhau, rủ xuống đến chân. Hoa văn đơn giản mộc mạc, nhưng mặc trên người Ôn Uyển, đường cong nhẹ nhàng, tăng thêm một loại bộ dạng tự nhiên, thùy mị. Mặc trang phục như vậy,chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, yên tĩnh nhẹ nhàng lại thanh tao lịch sự cũng biểu lộ ra khí chất siêu thoát không thể nghi ngờ.

Mai nhi tán thưởng nói: “Thật xinh đẹp, làm sao được như vậy?” Cảm giác rất tốt!

Ôn Uyển cười nói: “Đây là Hán phục sửa lại một chút. Ta vẫn rất thích Hán phục, rộng thùng thình thoải mái dễ chịu. Ta cố ý để cho người làm đấy.” Hán phục, có một loại ý cảnh bình thản tự nhiên, hàm súc uyển chuyển, trang nhã tươi mát. Một bộ Hán phục đơn giản, mặc trên thân người khác nhau, cảm giác liền khác. Cái này là mị lực của Hán phục.

Ôn Uyển nghĩ trải qua việc này, cho dù thân thể tốt rồi, cũng sẽ không cao thêm. May mắn hiện tại nàng đã được một mét sáu ba rồi. Cho nên dựa theo tâm ý của mình, tự mình vẽ một bản thiết kế. Đương nhiên, không quá nhiều kinh thế hãi tục. Nàng vẽ những trang phục này, đều là Hán phục nguyên hình. Chỉ là trên trang phục, sẽ thêm một ít hoa cỏ các loại. Những quần áo này làm ra về sau, trang trọng, phiêu dật, linh động. Ôn Uyển vô cùng ưa thích, nhưng mà cũng chỉ là mặc trong phủ.
Bình Luận (0)
Comment