Ôn Uyển xem sổ sách của ngân hàng Quảng Nguyên, cảm thấy có chút kỳ quái: “Gọi Du chưởng qũy tới. Nói ta có việc tìm hắn.”
Không bao lâu, Du chưởng qũy đã được gọi tới.
Ôn Uyển đưa sổ sách cho hắn xem, vẻ mặt nghi hoặc hỏi :”Vì sao mấy
tháng này đột nhiên có nhiều vật thừa ra như vậy . Doanh thu lại có
nhiều hơn. Cái này là nguyên nhân gì?”
“Bẩm quận chúa, là như thế này. Trong đó có một vị quan viên họ
Thạch, dùng khế ước bán nhà thế chấp 2000 lượng bạc cần dùng gấp. Có thể giấy chứng nhận đã bị mất đi, sau này lại liên quan đến vụ án mưu
nghịch, trên cơ bản không có người đến nhận ( ở đây không có người,
không phải nói người đều chết sạch. Mà là không có người làm quan trong
triều, đều là tiểu dân chúng, có thể trực tiếp chiếm đoạt). Cho nên nô tài đem nhà này quy ra tính vào tiền lời.” Du chưởng qũy giải thích từng chút.
Ôn Uyển cười nói: “Trước đây những người bị mất giấy chứng nhận mà
không có bối cảnh gì, thì ngân hàng tư nhân đều nuốt vào sao?”
Du chưởng qũy gật đầu, đây là quy định của ngân hàng tư nhân.
Ôn Uyển lắc đầu, đây là quy định gì, toàn là điều khoản Bá Vương. Xem ra, phải sửa trật tự này lại, đưa ra mấy phương án. Lại bảo người của
mình đến thực hiện thì tốt hơn.
“Tìm người, đem tiền nhà trả lại cho người ta.” Ôn Uyển nhàn nhạt nói một câu, khiến cho Du chưởng quầy mở to hai mắt nhìn.
Du chưởng quỹ nóng nảy nói:”Quận chúa, khế ước mua bán nhà ở trong
ngân hàng của chúng ta. Cho dù bọn hắn muốn cáo quan, cũng không được.
Một số tiền lời lớn như vậy, như thế nào. . .” Bình thường gia đình
quyền quý đều có chuyện cường hào chiếm đoạt, đây là tiền đưa đến cửa,
tại sao lại không nhận.
“Ta mở ngân hàng chính là kiếm thêm việc làm ăn, đương nhiên cũng
muốn kiếm tiền. Nhưng ta làm chính là đang lúc người ta thuận lợi, có
tiền lợi nhuận kiếm được. Cho dù bọn hắn tham dự mưu nghịch, đó cũng là
chuyện nhà bọn hắn. Nếu như triều đình muốn sung công thì lấy đi trả lại cho triều đình. Nếu như không sung công, phải đem bạc này trả lại cho
người ta. Đương nhiên, nếu bọn hắn nhất định phải trở về nhà cũ, cho dù
giá cao, cũng phải đem nhà ở và đồ chuộc về trả lại cho người ta. Đây là uy tín cơ bản. Không có danh tiếng tốt. Về sau còn ai dám đến ngân
hàng làm kinh doanh. Muốn lợi nhuận thì lợi nhuận phải chính đáng, không phải loại lợi nhuận từ việc không chính đáng. Ngươi biết không? Lần này coi như xong, không cho phép có lần sau. Lần này phạt ngươi một tháng
tiền lương. Nếu có lần sau nữa, ngươi cuốn gói rời đi.” Ngữ khí của Ôn
Uyển rất không tốt.
Du chưởng qũy nào dám làm trái ý Ôn Uyển “Dạ, dạ. Tiểu nhân biết rõ,
tiểu nhân trở về sẽ làm theo.” Dù sao ông chủ phía sau màn là quận chúa. Nàng nói như thế nào liền làm như thế đó.
Chủ nhà kia thấy Du chưởng quỹ đưa tới 2700 lượng bạc thì không tin.
Đợi xác định xong lại càng không dám nhận bạc này. Cho dù trong nhà đã
nghèo khó cần bạc gấp để dùng.
“Ngươi không cần lo lắng, đây là quy định của ngân hàng chúng ta .
Lúc trước bởi vì chủ tử của chúng ta không ở kinh thành, chuyện lớn như
vậy chúng ta cũng không dám làm chủ. Cũng bởi vì thế nên vấn đề thủ tục
trì hoãn. Hôm nay chủ tử đã lên tiếng, chúng ta đương nhiên phải dựa
theo quy củ mà làm việc. Chúng ta đã định giá tòa nhà cho các ngươi, giá trị là 5000 lượng bạc, chúng ta lấy 2000 bạc và 300 lượng lợi tức, còn
thừa 2700 lượng. Các ngươi cầm đi, yên tâm. Không có việc gì. Nếu chúng
ta muốn mưu hại các ngươi, các ngươi cũng không có gì để chúng ta mưu
hại, không phải sao?” Du chưởng quỹ nhìn người một nhà kia kinh sợ, thì
không khỏi lắc đầu, nhưng vẫn kiềm chế tâm tư, khuyên giải.
“Cảm ơn, cám ơn đại quan nhân, cám ơn đại quan nhân.” Vẫn còn có chút thấp thỏm không yên.
“Đây là công văn, ngươi ký tên ở phía trên.” Người nọ nhìn công văn, mới thật sự tin tưởng, liền vô cùng cung kính mà ký tên.
Chưởng qũy cầm công văn đã ký xong quay trở về.
Gia đình nọ nhìn xem, không giống như là đùa nghịch. Nghĩ đến họ cũng không có gì để bị lừa gạt, nếu thật là có chuyện gì, còn chờ tới bây
giờ sao? Trong lòng nghĩ vậy liền an tâm. Cầm tiền, lập tức đi bốc
thuốc.
Du chưởng quỹ hoàn thành chuyện này liền trở về. Trên đường trở về,
một người hầu nhà quan nói thầm: “Ngài nói xem quận chúa này nghĩ như
thế nào, thật làm cho người khác đoán không ra. Tiền này hoàn toàn có
thể do mình sở hữu tất cả. Lúc trước nếu như không đến ngân hàng thế
chấp cũng sẽ bị xét nhà, cho nên có lấy tiền thì bọn hắn cũng không dám
nói gì, nhưng lại không biết quận chúa nghĩ như thế nào” .
“Quận chúa mặc kệ là làm người, đối đãi với người khác, hay người làm kinh doanh, đều có nguyên tắc cả. Nhưng mà như vậy cũng tốt, có những
nguyên tắc này, chúng ta cũng dễ làm việc.” Du chưởng quỹ ngược lại
không có nghĩ nhiều. Quận chúa không lấy thì không lấy, dù sao tiền kiếm được cũng không vào túi của mình.
Mà việc này, nhất thời đã lan truyền trong kinh thành. Tên của ngân
hàng Quảng Nguyên, thoáng chốc oanh động toàn bộ kinh thành. Sau khi tin tức này được xác nhận, rất nhiều người mượn tiền cũng bắt đầu đến ngân
hàng Quảng Nguyên. Vì sao? Vì đáng tin cậy!
Mai nhi rãnh rỗi liền đến gặp Ôn Uyển nói lời cảm tạ. Nhưng mà đúng
lúc này Ôn Uyển lại giội cho cho nàng một bồn nước lạnh, nói tiểu tử La
Thủ Huân là một người hoa tâm, đừng trông cậy vào hắn mỗi ngày mỗi năm
như vậy.
“Ta biết rõ, ta chỉ cần biết rằng trong lòng của hắn có ta, có thể
tôn trọng ta, mọi chuyện trong nhà đều vì ta đầu tiên. Ta đã mãn
nguyện.” Từ trước đến bây giờ Mai nhi vẫn không hy vọng xa vời La Thủ
Huân có thể từ nay về sau, sẽ một lòng đối với nàng. So với người khác , nàng có mẹ chồng yêu thương, trượng phu kính trọng, nàng đã tốt nhất
rồi. Nàng cảm giác mình đã rất hạnh phúc nên không có yêu cầu xa vời.
“Khục, tại sao nữ tử thời đại này yêu cầu thấp như vậy, mà lại không đạt được mong muốn đây.” Ôn Uyển thở dài một phen.
Mai nhi cười nhạo nàng một cái, cái gì gọi là thời đại này, chẳng lẽ
ngươi không phải ở thời đại này. Ôn Uyển nghe xong liền cười nói, chính
mình từ ngoài không gian đến đây.
Không bao lâu đã truyền đến tin tức Mai nhi có thai. Mai nhi mang
thai nên không thể hầu hạ. Mà La Thủ Huân lại không phải người có thể an phận, không đến mấy ngày đã cùng một thiếp thất hâm nóng tình cảm.
Người khác đều muốn nhìn Mai nhi ra tay trừng trị thiếp thất câu dẫn La
Thủ Huân như thế nào .
Nhưng Mai nhi cái gì cũng không làm, lại khôi phục thời gian trước
đây. Tất cả việc nhà đều do mẹ chồng tiếp nhận, quốc công phu nhân lại
muốn nàng sinh thêm một cháu trai mập mạp . Lần này Mai nhi không có vội vả như lần trước . Sinh nhi tử đương nhiên tốt, nếu là sinh con gái thì lần sau lại tiếp tục sinh. Cho nên nàng an tâm dưỡng thai, an tâm dạy
bảo nhi tử.
Nhàn rỗi thì đánh đàn, đọc sách,vẽ tranh. Không có bất kỳ cảm xúc bất mãn hoặc là oán hận nào. Khiến mẹ chồng của nàng nhìn thấy không ngừng
khen nhi tử cưới được một thê tử tốt. Nên càng yêu thương nàng hơn. Còn
nói với La Thủ Huân nhất định phải biết tích phúc.
Ngày hôm đó, ở trong viện Ngô Đồng, Mai nhi đang ngồi trong sân đọc
sách. Ma ma Quản sự đến báo “Thế tử phu nhân,Vu phu nhân cầu kiến.” Mai
nhi nghe thấy vậy, lập tức buông sách, cho người dẫn vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của Ngọc Tú còn không có tan hết, khiến nàng bị sợ đến nhảy dựng.
“Mai nhi, thời gian này ta không có cách nào sống nổi.” Ngọc Tú đợi
tất cả nha hoàn bà tử đều rời khỏi đây, liền ôm Mai nhi khóc một trận. Nhìn xem bộ dạng này của Ngọc Tú , đã biết rõ là lão yêu bà ở Vu gia
lại làm điều gì nên vội vàng an ủi một phen.
Ngọc Tú lau nước mắt nói “Mẹ chồng nói, muốn đem cháu gái ruột của bà cho tướng công nạp làm bình thê.”
Mai nhi kinh ngạc vạn phần “Đang yên đang lành, làm sao lại gây ra
chuyện như vậy . Mẹ chồng ngươi không cùng Vưu di nương ầm ĩ tại sao lại ầm ĩ với ngươi ?”
Trong lòng Ngọc Tú phát khổ: “Vưu di nương kia, sau khi sinh ra đứa
con gái, thân thể bị hao tổn. Hiện tại đang phải nuôi thân. Mẹ chồng ta
lại mua một nha hoàn thiên kiều bá mị hầu hạ cha chồng ta. Nên đoạn thời gian này cũng coi như yên tĩnh được mấy ngày. Có chuyện gần đây nhất,
liên quan đến nhà mẹ đẻ của mẹ chồng . Huynh đệ của bà bị bãi quan, cháu gái đã định hôn sự của bà vì chuyện này mà bị đối phương yêu cầu từ
hôn. Cháu gái của bà liền muốn tìm cái chết , mẹ chồng mới đem nàng thu
nhận . Nào biết đâu rằng, nàng coi trọng tướng công . Hai ngày trước đã
làm ra chuyện bêu xấu. Mẹ chồng ta đương nhiên không thể để cho cháu gái của bà chịu ủy khuất, liền nói muốn cưới nàng làm bình thê. Ta không
đồng ý, nhưng mà cha ta cùng mấy ca ca hiện tại bị bãi quan ở trong nhà
giam, mẹ chồng đối với ta, càng không kiêng nể gì cả rồi.”
“Chuyện này thì ta cũng không biết phải làm sao bây giờ? Vừa vặn ta
muốn đến chỗ của Ôn Uyển , ngươi theo ta cùng đi nhé. Từ trước đến nay
chủ ý của nàng ấy rất nhiều. Nhất định sẽ có biện pháp.” Mai nhi thật
không có biện pháp. Hiện nay đang trên đầu sóng ngọn gió, ai muốn sống
cũng hạn chế dính líu vào nhau. Quốc công phủ cũng ở trên đầu sóng ngọn
gió, mà từ trước đến nay Ôn Uyển có chủ ý nhiều. Tìm Ôn Uyển nhất định
sẽ có biện pháp.
Tôn công công ở bên cạnh, nhẹ nhàng bẩm báo: “Hoàng Thượng, phủ nội
vụ đưa đồ trang sức mới chế tạo tới, xin người xem qua một chút.”
Vốn Hoàng đế muốn nói, giao cho hoàng hậu xử lý. Nhưng mà suy nghĩ
vừa đổi, lại sai người đưa đến Dưỡng Hòa điện, tự mình xem trước một
chút, mới cho người đưa đến Khôn Ninh cung. Đương nhiên, hoàng đế nhìn
thoáng qua một cái đã giữ lại không ít thứ tốt rồi.
“Đồ trang sức này không phải có kim trâm mã não phật tay, ngọc trâm
mai trúc , bích tỉ liên trụy sao? Tại sao hiện tại không thấy.” Hiền Phi đã sớm nghe nói phủ nội vụ làm một cây tram vàng mã não, đặc biệt xinh
đẹp . Cho nên vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy tới. Nhưng hiện tại
nhìn mấy lần cũng không thấy, hơn nữa đồ trang sức mình muốn mỗi món đều không có nên nhất thời tức giận .
Hai vị Quý Phi khác chỉ mỉm cười, không có nhiều lời . Hai người tin
tức linh thông hơn một chút. Biết là Hoàng Thượng đã lấy đi. Về phần ban cho ai, bọn họ cũng mơ hồ suy đoán được.
Sắc mặt Hoàng hậu không vui, lạnh giọng nói “. Hiền Phi, muội nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là Bổn cung giấu đi sao?”
Hiền Phi cũng biết chính mình nhanh miệng : “Hoàng hậu nương nương bớt giận, thiếp thân chỉ nhanh miệng một chút thôi.”
Chiêu Nghi ngồi bên cạnh, nghi hoặc hỏi : “Hoàng hậu nương nương,
những đồ trang sức kia đã đi nơi nào rồi? Sao lại thiếu nhiều như vậy.”
Hoàng hậu cũng không biết, khi thứ này được đưa tới thì tất cả mọi
người đều ở đây, còn lắm mồm đặt câu hỏi với bà. Trong lòng Hoàng hậu
thầm hận, trước đây những người này nào dám chất vấn bà. Hiện tại thấy
Hoàng Thượng đối với bà lãnh đạm, thì càng giẫm lên mặt của bà rồi, chỉ
đành phải lên tiếng hỏi, “Chỗ này thiếu đi vài món trang sức quý trọng,
Hoàng Thượng đã ban thưởng cho ai rồi?” Tần phi ở đây nghe xong lời này
liền biết, đã bị hoàng đế cầm đi, cả đám đều xoắn khăn tay âm thầm tức
giận. Ai mà nhanh chân đến trước như vậy .
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, các vị nương nương. Nô tài đã hỏi rõ
ràng. Những đồ trang sức này là Hoàng Thượng lấy ban thưởng cho Hưng
quốc quận chúa, người đi ban thưởng đoán chừng còn chưa ra khỏi cửa
cung.” người ở phủ nội vụ , tiến lên cẩn thận trả lời.
Một câu trả lời như vậy , lại làm cho tất cả Tần phi vừa hận vừa
giận nhưng không thể làm gì. Ôn Uyển đối với Hoàng Thượng mà nói, chính
là bảo bối ngậm trong miệng sợ tan. Không chỉ nói vài món đồ trang sức,
mà chỉ cần là vật trân quý, hoàng đế mắt cũng không nháy mắt đem ban
thưởng hết. Đối với chuyện này, ngoại trừ ghen ghét ra thì cái gì cũng
đều không làm được. Tranh giành đồ đạc với Hưng quốc quận chúa, trừ phi
là không muốn sống . Không nói đến Tần phi, cho dù là hoàng hậu, cũng
chỉ có thể nghe theo.
Văn quý phi và Thích quý phi, lộ ra thần sắc quả nhiên là thế . Ngoại trừ quận chúa có thể làm cho Hoàng Thượng yêu thương ra thì những người khác đều không làm được .