Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 879

Từ khi Ôn Uyển đi tư khố lấy bộ tranh xong thì Hoàng Đế cũng mơ hồ biết được tính toán của Ôn Uyển . Có lẽ cái nha đầu kia gả cho Bạch Thế Niên nhiều nhất chỉ vì muốn có được một hài tử “Tôn công công, ngươi nói đến tột cùng Uyển Nhi tại sao phải gả cho Bạch Thế Niên?” Hoàng Đế có suy đoán như vậy cũng không phải là không có lý. Bởi vì thái độ Ôn Uyển biểu hiện ra trước sau khiến cho Hoàng Đế cảm thấy quả thực là biến hóa long trời lở đất. Cái này không giống như tác phong thường ngày của Ôn Uyển cho nên trong đầu Hoàng Đế có một ý niệm không ổn, Ôn Uyển gả Bạch Thế Niên , chỉ vì muốn có hài tử. Bằng không, Hoàng Đế thật sự là không giải thích được.

Tôn công công đương nhiên là nhặt những lời hữu ích mà nói “Tất nhiên là Uy Vũ tướng quân anh tuấn rồi, nếu như Uy Vũ tướng quân không phải bị danh tiếng có chút thua kém thì trừ số tuổi hơi lớn hơn một chút ra Uy Vũ tướng quân cùng Quận Chúa coi như là một đôi trời đất tạo nên rồi.” .

Hoàng Đế cảm thán một tiếng”Nhưng Uyển Nhi cũng nghĩ như vậy. Mặc dù nàng cho tới bây giờ cũng chưa nói qua, nhưng trẫm biết nàng muốn là cả đời một đôi người, hâm bộ bỉ dực song phi, tình cảm kiên trinh không lo lắng. nhưng cõi đời này nơi nào lại có nam nhân giống như trong kịch vậy. Vốn trẫm còn muốn tìm cho nàng một người có thể kiềm chế được, lại thuận với tâm ý của nàng, có trẫm ở đây thì sẽ không để cho nàng phải chịu ủy khuất. Nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện như vậy. Giác ngộ đại sư nói Uyển Nhi nhân duyên không Thuận, quả nhiên là không Thuận.”

Lo lắng cũng không chỉ có riêng Hoàng Đế mà còn có Bạch Thế Hoa. Bạch Thế Hoa có chút lo lắng mà nói: “Nàng nói xem có phải là Thế Niên sợ vợ hay không? Gả tới mấy ngày liền quay trở về phủ quận chúa, hiện tại lại phải theo nàng cùng đi lên Ôn Tuyền thôn trang. May mắn là chỉ còn ở kinh thành có một tháng, nhưng nếu sau này trở về kinh thành thì làm sao có thể như vậy được.” Bạch thế Hoa cũng hi vọng Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên vợ chồng ân ái, nhưng nếu lâm vào nhi nữ tình trường thì có thể không ổn rất lớn nha!

Thanh Hà nói “Chàng cũng quá mức quan tâm rồi, chính vì lục đệ cũng chỉ ở kinh thành có hơn một tháng nên mới muốn dành nhiều thời gian hơn để phụng bồi quận chúa. Ai biết lần sau hắn trở lại là lúc nào? Chàng cũng biết Quận Chúa gả cho lục đệ chính là do tình thế bắt buộc. Nếu không chỉ với bộ dáng này của lục đệ thì làm sao hoàng thượng có thể đem Quận Chúa gả cho lục đệ được. Quận Chúa ngay cả ngũ hoàng tử cùng Tào trạng nguyên còn không nguyện ý gả thì làm sao sẽ cam nguyện gả cho lục đệ. Chàng còn không nhìn thấy nàng gả tới đây mà nói chuyện lại lạnh như băng sao? Trong lòng có oán khí lớn như vậy, lục đệ thừa dịp ở kinh thành mà thành lập tình cảm hai người thật tốt, tốt nhất là sinh hạ một nhi một nữ để cho Quận Chúa tiêu cơn tức trong đầu, nếu không thì sau này không biết lục đệ phải làm thế nào nữa a.”

Bạch thế Hoa vừa nói huyên thuyên xong liền thông suốt “Nói tới cái tiểu tử này thì không biết là hắn xui xẻo hay là may mắn, ban đầu cưới vợ muôn vàn khó khăn, lại còn bị thay đi, ngay cả người đều chạy mất. Hết lần này tới lần khác khăng khăng một mực đợi chờ thậm chí tên nữ nhân đó cũng không biết, náo sống náo chết, ép tới nỗi phụ thân không có biện pháp nào, không muốn để cho hắn bỗng nhiên cả đời không có vợ, khuyên can mãi để cho tộc trưởng trong tộc đáp ứng viết một chữ Khê thị không giải thích được vào trong gia phả. Không ngời người gả tới thế là Hưng Quốc Quận chúa. Nàng nói cái đệ đệ này của ta đến tột cùng là xui xẻo hay là may mắn đây? Nếu như Quận Chúa có thể sinh nam tử, thì tước vị tổ tông tám chín phần mười là có thể cầm về được rồi, mặc dù không phải là ta tập tước nhưng khi xuống dưới cửu tuyền cũng không cảm thấy áy náy với tổ tông, cũng có thể an ủi cho phụ thân lão nhân gia.”

Thanh Hà thật lòng chúc phúc “Hi vọng Quận Chúa có thể mang thai, thuận lợi sinh hạ con nối dòng.” Nếu Ôn Uyển sinh hạ nhi tử. Một cái tước vị Hầu tước là tuyệt đối không thể chạy thoát được, tất nhiên nếu có hai, ừ, cái này cũng rất nhiều năm sau rồi, một cái đều không nhìn thấy.

Thời gian Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên ở trên thôn trang, thật sự có thể được gọi giống như thần tiên. Trên căn bản Ôn Uyển ngày nào cũng đều cùng Bạch Thế Niên cùng nhau vẽ tranh, vẽ đủ loại vẻ mặt của Bạch Thế Niên . Thậm chí có một lần, Ôn Uyển vẽ chính mình đang nắm mặt Bạch Thế Niên .

Bạch Thế Niên mãnh liệt phản đối. Cái này nếu để cho nhi tử xem thì làm sao còn uy nghiêm của phụ thân là hắn đây! Tuyệt đối không được. Chẳng qua là phản đối cũng vô dụng. Chuyện trong nhà Ôn Uyển định đoạt, Bạch Thế Niên bại trận.

Thật ra thì, Bạch Thế Niên rất hưởng thụ cuộc sống như thế. Hắn thậm chí đang suy nghĩ, nếu có thể cả đời đều như vậy thì thật là tốt. Chẳng qua là rất nhanh cũng đánh tan bỏ ý nghĩ này. Có thể ở trong ôn nhu mà đánh mất ý chí chiến đấu hay không?

Ôn Uyển cười nói: “Ở trong ôn nhu chính là chỗ đánh tan chí khí anh hùng nhất, chàng nên cẩn thận đề phòng. Đợi tới lúc đó đừng có nói với cậu là không đi biên quan nữa mà ở nhà coi chừng ta.” Ôn Uyển nhìn thái độ của Bạch Thế Niên thì rất hài lòng, hiện tại không có cách nào khác mới phải đi biên quan, nhưng cái thái độ này của Bạch Thế Niên thì tương lai trở lại sẽ không có sự chênh lệch như nước sông so với mặt biển, có thể sống thật tốt rồi.

Bạch Thế Niên cười khổ: “Trước kia chỉ nghe nói, hôm nay coi như là chân chính biết rồi. Chờ mười năm sau, mới có thể hưởng thụ cuộc sống hiện tại.” Bạch Thế Niên hiện tại cũng có chút hối hận. Hưởng thụ được cuộc sống tốt đẹp như vậy, chờ tới khi quay về biên quan, mười năm nhớ nhung , hắn thật không dám suy nghĩ nữa, sáu năm khổ sở hắn bị cũng đủ rồi, hiện tại lại là mười năm. Khụ , những ngày đó khẳng định không phải là dành cho người trải qua.

Ở trong phủ đệ của Đại Công Chúa, đại cung nữ thiếp than Tử Vân của Tư Thông đi tới viện của Đan Nương , Tử Vân thấy Đan Nương có bộ dáng nhu nhược tới gió thổi muốn gục xuống thì trong lòng xem thường cả một vạn lần. Nàng vẫn đề chán ghét Đan Nương có bộ dáng giả vờ yếu ớt đáng thương để tranh thủ đồng tình, nữ nhân thấp hèn không biết xấu hổ này. Lập tức nói chuyện tuyệt đối không khách khí “Muốn giả bộ yếu đuối đáng thương, muốn tranh thủ sự sủng ái của Phò Mã thì cũng phải chờ ở trước mặt Phò Mã mà giả bộ, ở trước mặt ta thì dừng ngay việc đó lại.”

Đan Nương ngày thường đối với cung nữ bên cạnh Tư Thông cũng hết sức cung kính. Hôm nay có chút khác thường là bởi vì Tào Tụng đang ở tịnh phòng.

Tào Tụng gần đây tâm tình đều không tốt, thậm chí cả hậu viện của Đan Nương cũng đi tới vô cùng ít, chỉ khi hắn đột nhiên nhớ tới mới phân phó người tới đây nhìn, vừa lúc từ trong tịnh phòng đi ra ngoài thì liền nhìn thấy bộ dáng ngang ngược càn rỡ của Tử Vân, thật giống như Đan Nương không phải là người của hắn, mà là một nô tài hèn mọn mặc người đánh chửi. Mặc dù hắn tức giận nhưng rốt cuộc cũng không có làm gì, chỉ có thể lên tiếng mắng “Cút ra ngoài.” .

Vị cung nữ thiếp thân này của Tư Thông thật ra cũng có phẩm cấp, hơn nữa lại rất ngạo mạn, căn bản là cũng không đem Tào Tụng nhìn vào trong mắt ( nàng đây là hướng Hạ Dao học tập. Hạ Dao hôm nay đã là tấm gương cho tất cả tỳ nữ trong kinh thành học tập rồi, vì sao, vì ngang ngạnh a ). Tử Vân nhìn thấy Tào Tụng quát lạnh nàng, nàng căn bản là không e ngại sự tức giận của Tào Tụng , lạnh lùng nói, “Phò Mã Gia, nô tỳ chẳng qua là dạy dỗ một tiện tỳ, không đáng giá để Phò Mã gia phải như vậy.” Nói toạc ra, cũng chính là một thứ đồ chơi làm ấm giường, ngay cả nha hoàn bưng nước rửa chân bên cạnh Công Chúa cũng không bằng, giả bộ thanh cao, thứ đồ chơi hạ tiện.

Tào Tụng bình thường lúc nào cũng ôn hòa hữu lễ, nhưng hôm nay cũng là tức giận bừng bừng,còn không rõ được suy nghĩ ở bên trong, hơn một tháng này đều nghẹn thành một đoàn lửa. Chẳng qua hắn cũng kiềm chế lại. Nghe được lời nói của Tử Vân thì lập tức cười lạnh nói “Nàng là tiện tỳ, ngươi chẳng qua cũng là nô tài hạ tiện.”

Tử Vân rất khó chịu, nhưng quy củ thì vẫn hiểu được, quỳ trên mặt đất lạnh lùng nói “Quận mã, nô tỳ là nô tài hạ tiện nhưng cũng là nô tài hạ tiện của công chúa.”

Tào Tụng giận dữ, một nô tài hạ tiện lại dám cho hắn sắc mặt, vị cung nữ mắt cao hơn đầu này căn bản cũng không biết Tào Tụng là tính tình gì, văn nhân đều là người thanh cao, đặc biệt là người có tài học như Tào Tụng lại càng thanh cao. Nàng làm thế là xúc phạm điểm mấu chốt của Tào Tụng, lại cộng thêm thời gian này tâm tình của Tào Tụng xuống thấp tới cực điểm. Nàng vừa lúc đụng trúng vào họng súng nên thành nơi phát tiết: “Người đâu, ném ra ngoài cho ra, phạt đánh hai mươi đại bản.”

Đáng tiếc, không người nào động.

Đan Nương ở bên cạnh khổ sở khuyên nhủ: “Công tử, cũng là Đan Nương là không phải, Tử Vân tỷ tỷ bưng thuốc tới cho nô tỳ, là thuốc bổ Công Chúa ban thưởng cho nô tỳ. Công tử hiểu lầm Tử Vân tỷ tỷ rồi.”

Tào Tụng không phải là người ngu, Tư Thông mặc dù không có xử lý Đan Nương , đồ ăn ngon cũng cung cấp đủ, nhưng dân viện lại phân tới nơi xa nhất, từ thư phòng của hắn tới trong viện của Đan Nương bằng việc đi hết phủ công chúa. Tào Tụng thấy không ít khiếm khuyết của Đan Nương nhưng cũng nhắm một mắt mở một mắt rồi. nhưng như vậy đã là cực hạn của Tư Thông , nơi nào tốt tới mức bưng thuốc bổ tới: “Nói, đây là thuốc gì?”

Tử Vân nhìn Đan Nương , ánh mắt bén nhọn phảng phất giống như muốn xuyên qua, Tào Tùng nhìn thấy ánh mắt của Tử Vân như vậy thì giận dữ tới hung ác lên: “Nói, đây là thuốc gì.”

Tử Vân lãnh đạm nói: “Đây là thuốc bổ mà Công Chúa ban thưởng cho nàng.”

Đan Nương ôn nhu nói: “Công tử, Công Chúa thường xuyên ban thưởng thuốc bổ cho nô tỳ, những năm này cũng không có dừng qua. Đặc biệt là thời điểm nô tỳ mang bầu Công Chúa cũng đưa dược liệu trân quý tới cho nô tỳ dưỡng thân, còn có mỗi ngày đều đưa thuốc dưỡng thai. Đại ân đại đức Công Chúa đối với nô tỳ đời sau Đan Nương làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp hết.”

Trên mặt Tào Tụng giận tới tím tái: “Nói, đây rốt cuộc là thứ gì?”

Tử Vân vẫn là câu nói kia, đó là thuốc bổ. cuối cùng vẫn còn tăng thêm một câu : “Công Chúa đối với Phò Mã như vậy , thế nhưng Phò Mã lại làm lạnh tâm công chúa, thật sự là khiến lòng người lạnh lẽo. Ôn Uyển Quận Chúa còn chưa thể coi như là người hoàng gia chân chính (ngươi cũng không muốn nghĩ, tước vị siêu phẩm cấp như vậy ngay cả Công Chúa cũng phải lui ba bước chứ đừng nói Ôn Uyển còn có thực quyền), các nàng có thể không đồng ý Bạch tướng quân gần gũi với nữ nhân khác. Công Chúa lại có thể dễ dàng tha thứ điều này, cho Phò Mã gia nuôi nữ nhân này ở bên người, Phò Mã nên tiếc phúc.”

Tào Tụng không nguyện nghe được nhất chính là tên của Ôn Uyển rồi. Người khác chỉ thấy Ôn Uyển yêu cầu không cho Bạch Thế Niên cưới vợ bé mà không nhìn thấy Ôn Uyển Quận Chúa tài hoa đầy người. Nữ tử như vậy trên thế gian này khó tìm, nếu mình cưới nàng làm vợ nhất định cũng sẽ là cả đời một đôi người, trải qua vợ chồng ân ái, chỉ ao ước cuộc sống uyên ương như thế . Nơi nào còn giống như đại công chúa, không phải là y phục chính là đồ trang sức đeo tay, không phải mua chỗ này thì sắm chỗ kia. Hai người nói chuyện đều không thể nói được tới một chút.

Tào Tụng giận dữ: “Tiếc phúc? Ngươi nói ta nên tiếc cái phúc khí gì?”

Tử Vân đối với Tư Thông tuyệt đối trung thành, cho nên đáy lòng rất khinh thường Tào tụng, cũng cho rằng đại Công Chúa coi hắn như là bảo bối sao, đừng nói là Ôn Uyển quận chúa, ngay cả đại Công Chúa hắn cũng không xứng được: “Phò Mã phải biết phúc khí trong lời nô tỳ là gì, cần gì phải giả bộ hồ đồ.”

Đan Nương ở bên cạnh khuyên, nói khuyên nhưng lại càng lửa cháy đổ thêm dầu. Ngoài sáng ý tứ ngầm cũng là thuốc men mà Tử Vân đưa tới làm cho thân thể của nàng càng ngày càng yếu. Quan trọng hơn là làm cho nàng ba bốn lần đều sảy thai.

Văn nhân chính là loại quân tử động khẩu không động thủ, nhưng Tào Tụng hôm nay lại vô cùng giận giữ, biết hài tử ba bốn lần bị rơi chính là nguyên nhân từ phía Tử Vân ( thật ra thì hắn cũng biết đó là ý tứ của Tư Thông) . Nữ nhân thô tục cậy mạnh bá đạo này, hắn không làm gì được Tư Thông chẳng lẽ không làm gì được một nô tài hạ tiện. Tào Tụng một cước đạp vào ngực tử vân, Tử Vân phun ra một ngụm máu,té trên mặt đất.

Những người bên cạnh nhìn thấy đều bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, người này chính là nha hoàn được Công Chúa tín nhiệm sủng ái nhất. Hiện tại bị đánh tới hôn mê chẳng khác nào đánh một cái tát vào công chúa, người trong này sợ tới nỗi lập tức cho người đi báo cho công chúa, sau đó lại vội vàng đi gọi đại phu
Bình Luận (0)
Comment