Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 919

Edit: Tiểu Yến tráng sĩ

Beta: Tiểu Tuyền

Hạ Nhàn bưng một chén canh bổ tới. Đó là bởi vì Ôn Uyển đã nói trước, nàng tuyệt đối không uống thuốc bổ, chỉ dùng đồ ăn để bổ. Nếu không, nàng sẽ không ăn. Thái y nói có thể ăn nhiều, nàng lại hết lần này tới lần khác không ăn nhiều. Nói ăn nhiều bụng quá lớn đến lúc đó sẽ khó sinh. Bộ dáng tiếc mệnh kia, Hạ Dao và Hạ Ảnh thấy vừa buồn cười vừa tức giận. Về sau dưới sự quấy rầy mạnh mẽ của bọn Hạ Dao, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ đáp ứng mỗi ngày dùng một lần.

Ôn Uyển tiếp nhận bát Hạ Nhàn bưng tới, rất sảng khoái mà ăn sạch sẽ. Một nửa công lao chính là nhờ Hạ Nhàn, bởi vì nàng làm thật sự rất ngon.

Chuyện Ôn Uyển giày vò mọi người trong phủ đệ đã lan truyền ra ngoài. Chẳng qua người mang thai đều như vậy, cho nên cũng không có ai để ý đến chuyện này. Điều người ta để ý chính là việc Ôn Uyển mang thai mà vẫn không nỡ uỷ quyền, cái này mới khiến cho người ta đứng ngồi không yên. Không mượn lấy cơ hội tốt như vậy, về sau khó lại có cơ hội này nữa.

Tuy vậy tin tức Ôn Uyển mang thai rất nhanh đã bị một tin khác lấn áp. Tin đó là, Tào Tụng rốt cục được thả ra, người một nhà Tào gia đều được thả.

Sau khi Tào Tụng ra khỏi nhà giam lại không trực tiếp quay trở lại phủ công chúa, mà phủ công chúa cũng không cho người đến đón. Tào Tụng và người nhà đi thẳng về căn nhà nhỏ. Ở trong nhà giam, bởi vì nam nữ không được ở chung, lúc ở cùng phụ thân và huynh đệ thì không nói gì. Hôm nay tuy rằng chị dâu không dám nói, nhưng mẹ hắn lại nói, không phải là mắng, mà là thỉnh cầu hắn tranh thủ thời gian quay trở lại phủ công chúa.

Lần này gặp tai bay vạ gió, lại còn muốn hắn đến gặp công chúa để nhận lỗi. Nhưng tình thế ép người, Tào Tụng không biết mình đã đi ra khỏi Tào gia như thế nào. Hắn không biết mình tại sao phải rơi vào tình trạng hôm nay. Hắn không muốn quay trở lại phủ công chúa, không muốn phải nhìn sắc mặt cao cao tại thượng của Tư Thông. Nhưng thiên hạ to lớn, ở đâu mới là nơi cho hắn đặt chân!

Tào Tụng lang thang trên đường, cũng may vận khí hắn tốt, vừa vặn đụng phải La Thủ Huân ra ngoài làm việc. La Thủ Huân liền kéo hắn đi tửu lâu, cùng hắn uống một trận.

La Thủ Huân nhìn Tào Tụng nản lòng thoái chí giống như đã hiểu thấu hồng trần, coi cuộc đời chỉ như hư ảo, một công tử khí phách tao nhã sớm đã một đi không trở lại: “Ngươi đừng nản chí. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.” Nói vậy chứ chính La Thủ Huân cũng cảm thấy lời an ủi này thật không có sức thuyết phục.

Tào Tụng nhìn nóc nhà, thất thần hơn nửa ngày: “Thủ Huân ngươi nói xem, ta còn sống vì cái gì?” Còn sống chính là để chịu vô số khuất nhục sao? Còn sống như vậy còn không bằng chết cho xong. Nhưng nếu như hắn chết rồi, người Tào gia phải làm sao bây giờ? Vạn nhất Hoàng Thượng thật sự giận chó đánh mèo lên Tào gia, vậy Tào gia xem như kết thúc. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không dám tự tử trong ngục giam.

La Thủ Huân bị dọa: “Ngươi, tại sao ngươi lại ý nghĩ như vậy? Chẳng qua chỉ là một chút ngăn trở nho nhỏ ngươi đã không chịu đựng nổi liền muốn chết sao? Lý tưởng của ngươi, trách nhiệm của ngươi đâu hết rồi? Ngươi không phải lập chí muốn trở thành một đời họa tiên sao? Chỉ phải chịu một chút uất ức như vậy liền muốn chết, ngươi còn là một nam nhân sao? La Thủ Huân ta đã quen sai người rồi?”

Tào Tụng một ngụm uống sạch rượu trong tay, sau đó liền liều mạng ho khan, giọng điệu bi thương: “Một chút uất ức? Thế nào là một chút ủy khuất? Bọn họ đều nói không có công chúa, ta cái gì cũng không phải? Bọn họ muốn ta giống như con chó hướng công chúa vẫy đuôi mừng chủ, thỉnh cầu công chúa tha thứ? Ta làm không được. Thủ Huân, ta làm không được.”

La Thủ Huân có chút đồng tình nhìn Tào Tụng. Lại nói, Tư Thông thật sự là một người không biết điều. Chuyện trong nhà thì đóng cửa lại tự giải quyết là được, vậy mà lại làm ầm lên xôn xao dư luận. Nhưng cũng không thể vì chút uất ức ấy mà tìm chết chứ: “Làm không được thì cũng phải làm.” Nghĩ tới đây, hắn ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Ngươi xem Ôn Uyển, cảnh ngộ lúc nhỏ đáng thương như vậy. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bao phen cửu tử nhất sinh mà vẫn sống tốt. Làm người sao có thể luôn thuận buồm xuôi gió, lần này coi như là một lần tôi luyện trong đời ngươi. Nếu ngươi cứ mãi suy sụp thế. Đừng để ta phải xem thường ngươi!” Nếu Ôn Uyển biết rõ trận khuyên bảo này của La Thủ Huân, kiểu gì cũng sẽ khen ngợi một hai, thật sự là quá tài tình.

Tào Tụng thì thào nói: “Ôn Uyển? Phất Khê? Là ta không có phúc khí ấy.” Nếu lúc trước hắn không cùng Đan Nương ngầm qua lại, Ôn Uyển cũng sẽ không bỏ qua hắn.

La Thủ Huân dường như không thấy được thất lạc trong mắt Tào Tụng, tiếp tục nói: “Đúng, chính là Ôn Uyển. Ôn Uyển chịu khổ thế nào ngươi vô cùng rõ ràng. Nhưng nàng đã chịu được, sống sót đến nay còn công thành danh toại, danh dương thiên hạ. Nếu ngươi có thể qua cửa ải này, tâm tính kiên định, nhất định cũng có thể danh dương thiên hạ.”

Tào Tụng thì thào nói: “Danh dương thiên hạ?”

La Thủ Huân khẳng định nói: “Đúng, danh dương thiên hạ. Năm đó Tống tiên sinh đã nói hội họa của ngươi rất có linh khí. Nếu tiếp tục nghiên cứu, tất nhiên sẽ trở thành thánh thủ trong giới hội hoạ rồi. Chỉ cần ngươi kiên trì, nhất định có thể danh dương tứ hải đấy.”

Tào Tụng được khích lệ, trong ánh mắt dần dần đã có thần thái, cũng tìm được mục tiêu tiếp tục sống. Có thể nói, khiến cuộc đời Tào Tụng chuyển hướng, không thể bỏ qua công lao của La Thủ Huân.

La Thủ Huân vừa về đến nhà liền đi đến viện Ngô Đồng. Thấy Mai nhi đang xử lý chuyện nhà, sau khi đi vào hắn không để cho người khác hầu hạ mà chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn bộ dáng bận rộn của Mai nhi.

Mai nhi lấy làm lạ hỏi: “Làm sao vậy? Trên người thiếp có gì không ổn sao?”

La Thủ Huân lắc đầu, một tay ôm Mai nhi vào trong ngực. Mai nhi thấy một trận ôn nhu như vậy mà trong lòng sinh ra sợ hãi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?” La Thủ Huân biểu hiện thật không bình thường, có thể không khiến cho người ta sợ hãi hay sao.

La Thủ Huân lắc đầu: “Không có! Ta đang nghĩ, có thể lấy được phu nhân nàng là phúc khí của ta?” Chuyện trong nhà, Mai nhi giúp hắn quản lý ổn thỏa, đối ngoại cũng đều giao tiếp hợp lý. Trong nhà hiền thê, phu họa thiểu (ít gặp họa). Hắn cũng có hiền thê, cho nên cuộc sống rất ổn thỏa.

Trong lòng Mai nhi khẽ động, không nói gì. Khó có được phúc khí an nhàn như thế này.

Cuộc sống của La Thủ Huân và Mai nhi tốt đẹp còn Ôn Uyển thì bắt đầu càng thêm giày vò. Khi Hạ Dao ngủ, bởi vì độ nhạy cảm của nàng ta tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, có cái gì không đúng lập tức sẽ biết. Lúc này nghe được âm thanh lạ, thoáng một cái đã bật lên, vọt tới cạnh Ôn Uyển: “Quận chúa, quận chúa người làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng hay không?”

Ôn Uyển đang vùi đầu khóc trong chăn, bị Hạ Dao gọi như vậy mà hoảng sợ: “Kêu la cái gì, ta tốt lắm! Chỉ là đột nhiên có chút khó chịu. Bạch Thế Niên tên khốn kiếp kia. Chính mình chạy xa như thế, đem ta một người vứt bỏ. Ngay cả người cũng không được gặp. Ta gả cho hắn để làm gì a?” Nói xong lại tiếp tục khóc. Khóc đến rất thê thảm.

Hạ Dao sửng sốt gần nửa ngày, cuối cùng cũng xác định được là do thần kinh quận chúa phát tác: “Quận chúa, người không ngủ nhưng hài tử phải ngủ a! Hơn nữa nếu người khóc, hài tử cũng khóc theo. Vạn nhất hài tử về sau thành quỷ thích khóc thì làm sao bây giờ?”

Ôn Uyển lau nước mắt một cái, cả giận nói: “Ngươi cái mỏ quạ đen, ngươi mới là cái đồ quỷ thích khóc ấy! Cục cưng của ta về sau nhất định là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.” Sau khi lầm bầm vài câu, liền nề nếp ngủ yên lành.

Hạ Dao hiếm khi sờ trán một cái. Đều nói người mang thai tính tình quái dị nhưng quận chúa cái này…cái này cũng quá khoa trương đi. Nàng bắt đầu không tiêu thụ nổi rồi.

Chuyện này cũng là bình thường, Ôn Uyển phát tác xong là tốt rồi. Nhưng sau buổi tối hôm ấy, Hạ Dao phát hiện ngày hôm sau từ lúc rời giường, tinh thần Ôn Uyển không tốt. Người rất yên tĩnh, ngoại trừ mỗi ngày đánh quyền còn có làm bộ vận động kỳ quái thì không động đậy cũng không nói chuyện làm tim Hạ Dao đều muốn nhảy ra ngoài. Nàng tranh thủ thời gian đến hỏi Trương thái y đây là có chuyện gì? Như thế nào mang thai rồi thì lại thay đổi tính tình. Trương thái y thấy bộ dáng trong lòng bất ổn của Hạ Dao, thật sự là rất có cảm giác áp bách. Nghe Hạ Dao nói xong lo lắng, liền cười nói có khả năng bởi vì tướng quân không ở bên người, thiếu đi một người thân thiết nên trong lòng khó chịu, thấy vắng vẻ, vì vậy mới tìm cách giày vò. Tuy rằng quận chúa so với phụ nữ có thai bình thường có giày vò hơn một ít, nhưng vẫn là bình thường. Có phụ nữ có thai phản ứng so với quận chúa còn khủng bố hơn nhiều. Ý tứ của Trương thái y là, tận lực dẫn dắt tốt cảm xúc của Ôn Uyển, lại cố gắng để quận chúa vui vẻ thì qua mấy ngày sẽ tự tốt lên thôi.

Hạ Dao mặt lạnh nói: “Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi à. Hiện tại không tốt, hai ngày nữa có thể tốt được sao?”

Trương thái y không còn biện pháp nào, đây vốn là điều tự nhiên. Nếu muốn để quận chúa thoải mái hơn, ông thật sự không có biện pháp mà.

Cũng may trạng thái này rất nhanh đã được cải thiện. Ôn Uyển tự mình ý thức được trạng thái như vậy thật không tốt. Ít nhất là đối với hài tử không tốt nên cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, tận lực tìm việc khác làm. Làm việc, ngoại trừ làm việc thì vẽ tranh. Vẽ lại từ lúc cùng Bạch Thế Niên ở cùng một chỗ. Vẽ lại hết quãng thời gian cùng trò chuyện với đứa bé. Thời gian dần trôi qua, tính tình cũng chậm rãi trở lại.

“Quận chúa, đây là tổ yến vàng, người ăn đi.” Hạ Ảnh nhanh chóng mang đến trước mặt Ôn Uyển. Nhìn thứ trong bát sứ trắng, Ôn Uyển vô cùng chán ghét, tuy rằng nàng không muốn ăn, nhưng tổ yến lại tốt với cơ thể người mẹ cùng đứa nhỏ. Ôn Uyển vẫn cố gắng uống hết một bát.

Ôn Uyển nằm trên ghế lót da mềm, vuốt bụng lầm bầm nói: “Cha con từng nói sẽ đánh hổ, cho mẫu thân một tấm da nguyên vẹn không sứt mẻ, cũng không biết lúc nào mới thực hiện được. Bảo Bảo, chờ cha con đem da hổ tới, mẫu thân sẽ làm cho con một bộ áo da nhỏ, con có chịu không?” Tiếc rằng hài tử còn nhỏ, ba tháng còn chưa tới, ở đâu hiểu được lời mẹ mình nói thầm. Thành ra Ôn Uyển tự nhủ một mình.

Thấy vậy Hạ Dao rất muốn trợn trắng mắt. Còn nhớ năm đó vì để quận chúa mở miệng nói chuyện mà nàng đã hao tốn bao nhiêu khí lực. Hiện tại thì ngược lại, có xu hướng thích nói nhảm luôn.

Người Ôn Uyển luôn nhắc tới là Bạch Thế Niên, lúc này đang bề bộn nhiều việc. Mỗi lần cày bừa vụ xuân và trồng cây vụ hè, còn có ngày thu hoạch, chính là thời điểm người Mãn Thanh đến đánh cướp. Cách đây ít năm, bởi vì có bí mật giao dịch nên chuyện đánh cướp vẫn còn tương đối ít. Bây giờ thì càng ngày càng ngấp nghé rồi. Mà Thích Tuyền để tỏ lòng nể trọng hắn nên đã mang dự đoán sẽ xuất hiện địch nhân khó đối phó nhất chia sẻ với Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên muốn bố trí phòng thủ, điều binh hạ trại một lần nữa, loay hoay không ngừng. Đem mình cả ngày xoay tròn không ngừng như một con quay. Mệt mỏi vô cùng, vừa ngã xuống giường liền ngủ luôn. Cũng không có thời gian rảnh đi suy nghĩ nhiều.

Diệp Tuần đối với Thích Tuyền cũng bình thường, dù Thích Tuyền cho người đến dò tra sai sót để sửa trị Bạch Thế Niên. Biện pháp sửa trị như vậy, ngược lại còn làm cho Diệp Tuần buông lỏng chút ít.

Thời điểm Minh Chí đính hôn, không thể nói là phong quang, nhưng cũng không để mất cấp bậc lễ nghĩa. Những thứ nên chuẩn bị đều chuẩn bị. Bàng phu nhân thấy sính lễ ba mươi sáu rương được khiêng lên cũng giãn ra một hơi. Cũng may mình đã nhân đôi của hồi môn, bằng không lại khiến người ta nghĩ Bàng phu nhân không chào đón nữ nhi của mình. Rốt cuộc cũng là thịt trên người mình rơi xuống, không cần phải tự làm mình khổ tâm, tự làm tội mình. Việc có thể làm tất cả đều làm. Về sau chuyện tốt chuyện xấu thế nào thì phải xem vận mệnh của nó rồi.

Lễ đính hôn thuận buồm xuôi gió, Bàng đại tiểu thư cũng an tâm. Nghe được tin dì đi tìm mẫu thân, nàng cũng không đi suy nghĩ nhiều. Việc cần làm hiện nay chính là dưỡng tốt thân thể.
Bình Luận (0)
Comment