Văn Quý Phi cẩn thận từng li
từng tí nói: “Quận chúa, một cái nha hoàn trong nội cung của ta, mạo
phạm Quận chúa nên ta cố ý tới thỉnh tội với Quận chúa đấy.”
Ôn
Uyển cười lạnh một tiếng: “Văn Quý Phi, ngươi và Thích Quý phi cùng
chưởng quản một hậu cung. Đó là cậu hoàng đế tín nhiệm ngươi. Thế nhưng
ngươi không nên cái gì đó cũng tiến vào cung, giày xéo hoàng cung. Lời
nói hoang đường đáng chết như vậy cũng dám nói trong cung. Nếu để cho
Bổn cung tra rõ ràng sau lưng có bóng dáng của các ngươi, Bổn cung tuyệt đối không tha cho các ngươi. Đùa giỡn khốn kiếp, coi Bổn cung dễ khi
nhục như vậy sao?” Nếu như là bình thường Ôn Uyển có thể sẽ không có
những lời này. Nhưng lúc này, cả người đều giận đến không còn lý trí,
cộng thêm thời gian ngắn gần đây, tinh thần kém rất nhiều. Hay bởi vì
mang thai, bị hoàng đế nuông chiều đến không có trời không có đất, nói
chuyện làm việc đều không có cẩn thận trước sau nữa.
Thục phi vội vàng thanh minh: “Quận chúa, cái cung nữ khác kia là nha hoàn Lệ phi.
Lệ phi mang hài tử, cũng sắp sinh ra, không dễ đi động. Nô tì vừa vặn ở
đó, liền thay thế tới thỉnh tội với Quận chúa.” Trước đem mình phủi sạch sẽ rồi nói sau. Nàng cũng không thể bị cuốn vào.
Ôn Uyển cười
khẽ: “Ta còn tưởng ai có khẩu khí lớn như vậy, nói con của ta ngay cả
một cọng lông trong bụng của nàng đều kém hơn. Nguyên lai là Lệ phi, khó trách.”
Ôn Uyển nói những lời này, Văn Quý Phi cùng Thục phi lập tức cứng ngắc. Nói gì vậy? Cái gì gọi là hài tử trong bụng Ôn Uyển so
ra kém một cọng lông bụng Lệ phi? Ôn Uyển hoài thai, người nào không
biết là một bảo bối a. Nói đúng ra Lệ phi hoài thai không sánh bằng hài
tử trong bụng Ôn Uyển mới đúng. Thục phi lập tức mồ hôi lạnh đều tuôn
ra.
Ôn Uyển thấy hai người còn không đi, kiên nhẫn đã sớm hết,
giận dữ hét: “Không nghe thấy lời của ta nói hả, đi ra ngoài?” Dứt lời,
chợt nghe thấy tiếng bước chân. Ôn Uyển ngẩng đầu lên nhìn thấy là hoàng đế. Ôn Uyển quay đầu. Nhưng mà muốn lấy lại lời vừa nói, thì cảm thấy
trong bụng lại quay cuồng.
“Làm sao phát tính tình lớn như vậy,
những người này hầu hạ không chu toàn à. Tôn Đức Công, đi đổi một đám
người lanh lợi đến.” Hoàng đế nhìn trong phòng bốn phía mất trật tự,
nhíu mày. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Từ trước cho tới bây giờ hắn còn không thấy Ôn Uyển nổi giận như vậy.
Ôn Uyển nghĩ đến những lời
đồn nhảm nghe được kia, không biết vì cái gì. Nàng cảm thấy rất mệt a.
Nàng mới không tin sẽ trùng hợp như vậy. Nhất định là có người nhằm vào
nàng. Ôn Uyển cảm thấy rất ủy khuất. Nghĩ đến bản thân mình phải chịu
nhiều tội như vậy, cảm xúc cực kém. Gần đây bên trong dần khôi phục,
nhưng có thể vì những chuyện này đều hỏng hết. Ôn Uyển lôi kéo tay Hoàng đế khóc: “Cậu Hoàng đế, con phải về nhà. Con phải về nhà. Con không
sống được ở chỗ này, con phải về nhà.” Nói đến đây, hai mắt đẫm lệ quay
người nói với Hạ Dao và Hạ Hương đang đứng đấy: “Tranh thủ thời gian đi
thu thập. Lập tức trở về. Ta không muốn sống ở chỗ này.”
Tôn Đức
Công ở bên cạnh lau mồ hôi. Có thể làm cho Ôn Uyển Quận chúa nổi giận
như thế, nói chuyện đều không phân phải trái, thực sự là xảy ra chuyện
lớn.
Hoàng đế phẫn nộ quát: “Con làm cái gì vậy? Rốt cuộc chuyện
gì đã xảy ra? Có ai khi dễ con. Con nói cho cậu, cậu làm chủ cho con.”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cậu Hoàng đế, người để cho con trở về được không. Con
không thể ngây ngốc trong cung được. Con không thể ngốc không cung được. Các nàng bẩn thỉu, bọn họ vấy bẩn con. Cậu hoàng đế, bọn họ làm sao có
thể căm ghét con như vậy. Đây là không muốn con sống. Con lại không có
gây trở ngại chuyện của các nàng, cũng chỉ là vài ngày tinh thần sa sút. Nhưng bọn họ sao có thể ác độc như vậy, hướng trên người con giội nước
bẩn chứ?” Ôn Uyển nói xong, ủy khuất cực kỳ. Càng khóc càng lớn, khóc
đến rối tinh rối mù. Không nói cổ đại loại lời đồn này truyền đi sẽ như
thế nào. Ngay cả hiện đại loại lời đồn này cũng làm cho người không
chống đỡ được. Người sau lưng có tâm tư ác độc như vậy, không chỉ muốn
cho con nàng lưng đeo thanh danh bẩn kia, còn muốn Bạch Thế Niên hiểu
lầm. Nếu để Bạch Thế Niên nghe được lời đồn này, còn không biết tức khí
thành cái dạng gì.
Hoàng đế ngạc nhiên: “Đây là làm sao vậy? Đến
cùng là ủy khuất cái gì?” Có thể làm cho Ôn Uyển nói ra lời nói như vậy, đến cùng là chuyện gì?
Thục phi quỳ trên mặt đất khá tót, dù sao cũng không phải người trong nội cung của nàng. Văn Quý Phi lúc này hận
không thể phanh thây xé xác cung nữ kia ra. Nàng lần này thật sắp bị bắt chết rồi. Có thể làm cho Ôn Uyển Quận chúa tức giận thế này, cũng gần
như là trời sắp sập xuống vậy.
Hạ Dao đang chuẩn bị mở miệng. Ôn
Uyển đột nhiên ôm bụng kêu lên: “Cậu Hoàng đế, đau, con của ta.” Nói
xong cũng ngã xuống trên mặt đất. Nếu không phải Hạ Ảnh tay mắt lanh lẹ, tiếp được, Ôn Uyển đã rơi trên mặt đất.
Hoàng đế khẩn trương, ôm Ôn Uyển lớn tiếng kêu: “Thái y, thái y…” Cũng may Trương thái y có gọi
theo đến. Nghe được Hoàng đế gọi vội vã chạy tới. Lễ nghi cáigì cũng đều vứt ra khỏi đầu.
Hạ Dao phân phó người, đem Văn Quý Phi cùng
Thục phi mời đi ra. Văn Quý Phi sắc mặt trắng bệch, Thục phi cũng không
khá hơn chút nào. Nhìn tình hình này, gây chuyện không tốt nàng cũng
phải chịu liên quan.
Trương thái ý bắt mạch cho Ôn Uyển, sắc mặt
càng ngày càng khó coi. Rõ ràng buổi sáng bắt mạch đã ổn định rồi:
“Hoàng Thượng, Quận chúa là bị kích thích mãnh liệt, cảm xúc quá kích
động mới làm cho thai bất ổn. Hoàng Thượng, Quận chúa thân thể bị trọng
thương, nuôi những năm này mới dưỡng tốt được, nhưng rốt cuộc là bên
trong có chút kém, không chịu được kích thích, nếu không, thai nhi khó
giữ được.” Trương thái y nói lời này không có một chút dưỡng khí. Thai
vừa mới ổn, nhưng mà Ôn Uyển gần đây dinh dưỡng không đủ, thân để đang
vào thời điểm suy yếu nhất, lại chịu kích thích lớn như vậy, trong lúc
nổi giận sẽ động thai khí.
“Việc này ngươi không được nói cho Ôn
Uyển biết.” Hoàng đế sắc mặt thoáng chốc tái nhợt. Cái này vạn nhất cho
Ôn Uyển biết được thai nhi khó giữ được, còn không biết phát sinh chuyện gì.
Trương thái y sau khi nói câu kia, có chút chột dạ, nói quá
sự thật. Vừa rồi Ôn Uyển chịu kích thích không giả. Nhưng là rất nhanh
thu liễm tâm tình của mình. Tuy không có nghiêm trọng như Trương thái y
nói vậy. Nhưng mà thái y thì có một cái tật xấu. Một phần bệnh nói thành ba phần, sau đó bọn hắn chịu tội sẽ ít đi hai phần. Lần này, ngược lại
là chó ngáp phải ruồi.
Hoàng đế đi ra tẩm cung, lạnh lùng nói:
“Hạ Dao, ngươi nói. Đến cùng là xảy ra chuyện gì làm cho Ôn Uyển phát
tính tình lớn như vậy, còn động thai khí?” Hai cái cung nữ kia đến tột
cùng nói lời ong tiếng ve gì, làm cho Ôn Uyển phát hỏa lớn đến thế. Cũng bởi vì hiểu rất rõ Ôn Uyển, nên mới đặc biệt kết luận tuyệt đối là đại
sự.
Hạ Dao cũng sẽ không hàm súc, càng sẽ không dấu diếm: “Hai
cái đồ đáng chết này nói hài tử của Quận chúa không phải của tướng quân. Nói tướng quân có bệnh không tiện nói ra, cả đời này không thể có hài
tử. Vừa vặn lúc ấy thế tử Thuần Vương đi đến thôn trang. Cho nên, đứa bé này là của Thế tử Thuần Vương Yến Kỳ Hiên đấy. Nhưng lời này vẫn còn là nhẹ, hừ, càng kỳ quái hơn chính là…” Nói đến đây, Hạ Dao cố ý ngừng
tạm.
Trong mắt hoàng đế cũng là che kín vẻ lo lắng trong hậu cung vậy mà lại có lời đồn như vậy. Rốt cuộc là có rắp tâm gì? Thấy Hạ Dao
muốn nói lại thôi, trầm giọng nói: “Nói, còn có cái gì?”
Hạ Dao
lại không sợ nộ khí trên người hoàng đế: “Nói hoàng đế đối với hài tử
của Quận chúa coi trọng hơn cả Hoàng tử long tôn, không biết còn tưởng
rằng…”
Hoàng đế nghe xong lời này, nộ khí không còn, đứng ở nơi đó.
Tôn công công hai chân run lên, lời bịa đặt phạm húy kiêng kị như vậy…, khó trách Quận chúa lại tức giận điên lên. Lần này, lại phải thanh tẩy một
phen rồi.
Hạ Dao không sợ chết, tiếp tục đón đỡ thiên lôi nói ra: “Cái này cũng may mắn Quận chúa vẫn luôn ở trong thôn trang, ở cách
kinh thành xa, tướng quân cũng luôn ở cùng. Nếu không lúc này sẽ không
cần tìm Yến Kỳ Hiên gánh trách nhiệm rồi. Mà thẳng liệt liệt nói đứa nhỏ này là của Hoàng thượng rồi. Cũng không biết tướng quân nghe trận đồn
thổi này sẽ như thế nào?”
Hoàng đế nghe xong, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại thâm thúy như biển sâu, lại để cho người nhìn không thấy đáy.
Tôn công công thấy bộ dạng này của Hoàng đế, trong nội tâm kêu khổ, bà cô
này sợ lửa không đủ lớn, nói mờ ảo thì cũng thôi. Vì cái gì còn nói trực tiếp ra như vậy? Xem đã làm cho Hoàng đế tức giận. Hoàng đế không tức
giận, bộ dáng bình tĩnh chứng minh là tức giận tới cực điểm.
Hạ
Dao không có ý định ngừng lời nói: “Những người này, cố ý tản ra lời đồn như vậy, muốn bức tử Quận chúa. Quận chúa chết, có thể nhường đường cho bao nhiêu người, bao nhiêu người có thể ở giữa đắc lợi…”
Tôn
công công hôm nay đã không phải là kinh hãi nữa, mà là cảm thấy Hạ Dao
điên rồi. Tuy Hạ Dao không có rõ ràng vạch ra, nhưng mà trong lời nói,
đã trực chỉ hoàng tử hoàng nữ, còn có hậu cung phi tần. Hạ Dao này đến
cùng là người nào, nếu là những người khác, đoán chừng hoàng đế đều viện cớ cho nàng một đao rồi.
Hoàng đế nhìn qua Hạ Dao, trong mắt
hoàng đế không có sóng cả, nhưng cái bộ dạng bình tĩnh này lại làm cho
Hạ Dao không sợ trời không sợ đất đều phải trấn trụ rồi.
Hoàng đế cảm thấy hôm nay nổi giận một chút cũng kém Ôn Uyển: “Làm sao còn không có thẩm tra ra?”
Hạ Ảnh phụ trách thẩm vấn được tin tức, vội vàng lấy ra đồ vật thẩm vấn
được cho Hoàng đế. Hoàng đế thấy những vật này, những thất tình lục dục
bình thường không biện trên mặt đều lộ ra hết. Sau khi xem xong, ngược
lại nở nụ cười: “Tốt, tốt! Truyền ý chỉ của trẫm, đem những người trong
danh sách toàn bộ bắt lại. Từng bước từng bước thẩm vấn, bất kể là ai,
tất cả đều thẩm tra cho ta, tra không ra một cái kết quả, ta sẽ lấy đầu
ngươi. Ta ngược lại muốn nhìn, là ai có can đảm như vậy. Truyền ra cái
lời nói đáng chết này.” Hoàng đế giác ngộ chính trị là không cần nói,
cũng không phải Ôn Uyển nghĩ như vậy. Hoàng đế phản ứng đầu tiên, đây là có mưu đồ cực lớn. Nếu không, ai dám truyền cái lời nói tru nhân tâm
này.
Tôn công công đi ra Vĩnh Ninh cung, lau cái trán đầy mồ hôi. Khụ, lần này, Hoàng cung lại là một lần đánh bạo động rồi.
Hạ Nhàn nhỏ giọng đi tới: “Hoàng Thượng, Quận chúa tỉnh rồi. Luôn miệng
nói phải về trong phủ đệ. Hoàng Thượng, thái y nói Quận chúa cần tĩnh
dưỡng.” cũng chỉ có Hoàng thượng có thể khích lệ được Quận chúa thôi.
Hoàng đế nghe xong liền quay trở vào. Nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng thương tâm
nữa, những người cố ý truyền ra lời đồn này, làm cho Bạch Thế Niên cùng
cậu quân thần ly tâm. Con đừng nghĩ nhiều như vậy, cho dù Bạch Thế Niên
nghe được cái lời đồn đãi hoang đường này, cũng sẽ không tin tưởng đấy.
Nha đầu ngốc, cố gắng dưỡng thai, hết thảy đều có cậu. An tâm dưỡng
thân, phải nghe lời thái y nói, ngàn vạn lần không thể động khí. Hiện
tại quan trọng nhất là dưỡng thân thể, nếu con lại kích động như vậy,
hài tử có thể sẽ nguy hiểm.”
Ôn Uyển bị trận đau đớn vừa rồi dọa. Tuy nàng không hiểu y, nhưng hiểu biết tối thiểu nhất cũng biết, vừa
nãy nhất định là bởi vì cảm xúc quá kịch liệt, động thai khí. Thân thể
nàng vốn không phải quá tốt, cái này nếu nhiều hơn mấy lần, nhất định
đối với hài tử không tốt. Cho nên nghe xong lời Hoàng đế nói, thì không
náo loạn nữa. Chỉ là rất ủy khuất nói: “Con nghe cậu hoàng đế.”
Ôn Uyển đợi Hoàng đế đi rồi, dựa vào trên giường ngẩn người. Hạ Dao đi
tới, ngồi cạnh mép giường. Khuyên Ôn Uyển nói: “Quận chúa, đừng tức giận nữa. Hài tử vốn yếu ớt, vạn nhất có chuyện gì thì không thể chịu được
rồi.”
Ôn Uyển gật đầu: “Ta biết rõ. Ta chính là suy nghĩ, lời đồn này truyền đi, rốt cuộc là có mục đích gì?” Nàng đã sớm không tức giận
rồi, chỉ là đang nghĩ, đến cùng người chủ sử phía sau là ai? Tại sao
phải truyền ra lời đồn như vậy. Mục đích là cái gì?
Hạ Dao cũng không biết: “Sẽ tra ra được đấy.”