Ôn Uyển không biết còn có một tiết mục này đâu, nhưng mà Hạ Dao suy nghĩ một chút, vẫn đem chuyện này nói cho Ôn Uyển biết. Đương nhiên, chỉ nói chính mình dụng tâm lương khổ, còn ác ngôn ác ngữ thì không có nói. Nếu không, xác định chắc chắn sẽ bị Ôn Uyển cằn nhằn một trận.
Không ngoài dự đoán của Hạ Dao, Ôn Uyển không có trách cứ nàng. Trầm ngâm trong chốc lát nói: “Về sau nói chuyện, uyển chuyển một chút. Ngươi nói như vậy, quá tổn thương người ta.”
Hạ Dao hừ lạnh một tiếng: “Ta nói cái này coi như là nhẹ rồi đấy. Nếu không là xem ở trên người Quận chúa, ta còn muốn để cho nàng khó gấp đôi nữa. Quận chúa, người cũng đừng quá chiều theo bọn hắn nữa. Những người này, chính là bạch nhãn lang chỉ quen ăn không (*khinh bỉ). Thật đúng là coi như mình thiếu nợ bọn chúng vậy! Chính người còn đang mang thai, phải cố gắng an thai mới là đúng đắn. Đừng có quản những việc vặt vãnh này nữa. Ngươi làm cho bọn hắn cũng quá nhiều rồi. Người cần dành toàn bộ tâm tư cho con mình, mà không phải những người kia.” con mắt Hạ Dao bắn về phía phần bụng nhô ra của Ôn Uyển.
Ôn Uyển vuốt bụng phình của mình: “Trời đất bao la, hiện tại nó là lớn nhất.”
Ôn Uyển không còn bị giày vò, Bạch Thế Niên cũng đã nghe báo lại chuyện này rồi. Bạch Thế Niên nghe được cấp dưới hồi báo nói, Thích di nương trở về rồi. Ôn Uyển thân phận quý trọng, mọi người cũng không dám trực tiếp xưng hô Thích thị là phu nhân, dù lúc trước đều gọi là phu nhân.
Sắc mặt Bạch Thế Niên lạnh xuống. Đáy lòng nói thầm, Ôn Uyển muốn làm gì? Để cho nữ nhân này trở về, không phải tìm việc cho hắn làm à? Nếu giam giữ trong kinh thành, tùy tiện tìm một gia đình gả nàng đi là được, bây giờ trở về biên quan, có Thích Tuyền làm chỗ dựa, hắn lại nhức đầu.
Vẫn là Diệp Tuần nghĩ rộng: “Tướng quân, chuyện này sợ là không đơn giản như vậy. Trong phủ tướng quân nhiều người, làm sao lại trông không được một cái Thích Lệ Nương. Hơn nữa, sau khi Thích Lệ Nương trốn đi, theo lý thuyết Quận chúa sẽ đem nàng bắt trở về. Một người con gái yếu ớt như nàng thế nhưng có thể trốn về tới đây.” Mặt khác còn chuyện lúc trước làm thế nào trở lại kinh thành nữa. Những chuyện này, đều là điểm đáng ngờ.
Bạch Thế Niên cảm thấy rét lạnh, xác thực có điều không đúng. Ôn Uyển vẫn luôn lo lắng an toàn của hắn, mọi chuyện nàng đều cân nhắc, không có khả năng không biết một khi Thích Lệ Nương trở lại biên quan, thì sẽ khiến cho hắn phiền toái lớn. Về phần nói không thể bắt Thích Lệ Nương về, thì càng là chuyện cười. Chuyện này thật quái dị.
Cũng bởi vì phần quái dị này, Bạch Thế Niên chỉ phân phó người hầu hạ tốt Thích Lệ Nương, chính mình cũng không có đi qua nhìn nàng. Hắn có ước định cùng Ôn Uyển, phải cách xa những nữ nhân khác.
Đợi Diệp Tuần đi rồi. Cao Tần mới lên tiếng: “Tướng quân, nữ nhân này, về sau tướng quân có thể không gặp thì không nên gặp a!” Bọn hắn đã nhận được tin tức, nhất định phải cảnh giác nữ nhân này. Càng không thể để cho nữ nhân này tiếp cận Bạch Thế Niên.
Đồng tử Bạch Thế Niên co rụt lại: “Thích Lệ Nương có vấn đề gì?”
Cao Tần lắc đầu: “Không biết. Ta chỉ là cảm thấy rất kỳ quái. Một nữ tử tay trói gà không chặt, có thể lành lặn mà từ nơi này đến kinh thành, sau đó từ chỗ Quận chúa không coi vào đâu mà bình yên vô sự đi về tới đây. Lời nói không sợ phạm húy kiêng kị. Nếu như Quận chúa quyết tâm giết một người, cho dù bên người có đầy cao thủ. Quân chúa vẫn có thể diệt.” Lúc trước cái tên tập đoàn sát thủ kia, trên giang hồ tung hoành nhiều năm như vậy. Quan phủ không làm gì được. Sau khi ám sát Quận chúa, Quận chúa đem hết toàn lực cũng muốn đem nó tiêu diệt. Đối với việc nàng giết đệ nhất sát thủ Liễu Phác, còn phái chuyên gia truy tung mấy năm, tốn hao vô số tài lực vật lực, cũng muốn loại trừ. Đối với dân chúng mà nói, Ôn Uyển Quận chúa là từ bi thiện lương đấy. Nhưng mà đối với người gây tội với Quận chúa, thì nàng chính là cơn ác mộng. Những hành động vừa rồi của Thích Lệ Nương, đã gây xích mích với Quận chúa rồi. Lấy tính tình của Quận chúa thì không thể nào buôn tha nàng.
Bạch Thế Niên không nói gì nữa. Chỉ hi vọng lúc Ôn Uyển gửi thư tín đến, có thể giải thích cho hắn một chút. Nếu không, hắn thật sự như lọt vào trong sương mù.
Ngày hôm đó Ôn Uyển vì được Hạ Dao đỡ ở trong sân đi dạo. Mấy ngày trước có chút sốt nhẹ, Ôn Uyển nghĩ đến có thể không uống thuốc sẽ không uống thuốc, dùng năng lực của bản thân chống cự lại, không ngờ có hiệu quả. Đã chịu đựng qua được, nhưng mà, tinh thần có chút mệt mỏi.
Lúc này Hạ Thêm đi tới. Thần sắc có chút chần chờ. Ôn Uyển buông tay Hạ Dao: “Có chuyện gì?” Không có việc gì thì cũng không thể khiến cho Hạ Thêm đi đến một chuyến.
Hạ Thêm cẩn thận đáp lời nói: “Quận chúa, bên ngoài có một người đến. Nói là hậu nhân của Hách thái y. Muốn cầu kiến Quận chúa. Ta thấy hắn nói rất chân thành, nên muốn hỏi Quận chúa một chút, có phải quen biết một người như vậy không?” Nếu là chỉ nói một câu như vậy, Hạ Thêm tất nhiên là không thể nào đến truyền lời đấy. Mấu chốt là người này nói. Hách thái y là đại phu xem bệnh cho Phúc Huy công chúa, năm đó Quận chúa bị đưa đến ở thôn trang, thân thể rất yếu, tổ phụ của hắn chính là Hách thái y, mỗi tháng đều có đưa thuốc qua cho Quận chúa dùng.
Nếu người tới nói là sự thật. Quận chúa là người có ân tất báo, nếu hắn đem người đuổi đi làm hỏng việc, đến lúc đó hắn sẽ gánh không nổi. Nếu không phải thì cùng lắm là bị mắng hai câu.
Ôn Uyển trong mắt có chút kinh ngạc: “Hách thái y? Có phải là nhân sĩ Giang Lăng hay không ? Vị Hách thái y này năm đó ở Thái y viện nhậm chức đúng không?” Là hậu nhân của lão nhân đã chiếu cố mình.
Hạ Thêm thở dài một hơi:”Đúng vậy, người tới nói, gia gia của hắn là Hách thái y, năm đó là thái y chuyên trách của Phúc Huy công chúa. Còn Quận chúa, cũng là Hách thái y nhìn thấy sinh ra đấy.” Nói như vậy không có sai. Hạ Thêm cũng tin tưởng, không ai dám đến trong phủ lừa gạt Quận chúa. Lại nói, bộ dáng người nọ, hẳn là gặp chuyện không đường cứu nữa mới đến phủ Quận chúa.
Ôn Uyển cảm thấy có chút quái dị, đây đã là chuyện vài chục năm trước, làm sao hôm nay hậu nhân Hách thái y mới tìm đến thăm: “Mang hắn đi vào, ta muốn gặp hắn.”
Ôn Uyển đi đến phòng khách, rất nhanh Hạ Thêm đã dẫn theo một nam tử tiến đến. Nam tử đại khái khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ áo dài màu xanh, dáng người hơi gầy, vóc dáng cao cao. Dung mạo, cũng là ở trong đám người tìm không ra đấy. Lúc này vẻ mặt có chút đau thương, đi đường cũng là cẩn thận từng li từng tí.
Hạ Dao nhìn bộ dáng là biết rõ có việc đến nhờ vả rồi.
Người tới thấy nữ tử ngồi ở thượng vị mặc một thân cẩm phục màu xanh ngọc, khuôn mặt hiền lành. Người tới suy đoán người ở thượng vị có chút kích động, lập tức phủ phục xuống đất: “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
ÔN Uyển nhìn Hạ Dao một cái, lại quay người: “Đứng lên đi.” Người tới thấy nàng, trong mắt bắn ra tia hi vọng. Giống như người rơi trong nước thấy được một cây gỗ. Ôn Uyển vừa thấy, xem ra là đến cầu ân rồi. Dĩ nhiên, nếu là ở trong phạm vi năng lực của nàng, Ôn Uyển khẳng định sẽ giúp. ấn tượng sâu nhất của Ôn Uyển chính là Hoàng ma ma, sau đó vị ma ma này thường xuyên nhắc tới Hách thái y. Tuy nhiên chưa thấy qua người, nhưng vị thầy thuốc lương thiện này, rất được Ôn Uyển tôn kính.
Trong mắt người đến có hi vọng, nhưng cũng có e sợ đấy. Có thể là hi vọng được trợ giúp, nhưng lại sợ nói ra lại bị Ôn Uyển cự tuyệt.
Ôn Uyển không hỏi, Hạ Dao liền mở miệng: “Nói đi! Nhiều năm như vậy không có tìm Quận chúa, bỗng nhiên ngay lúc này lại tìm đến. Phải chăng Hách gia các ngươi phạm vào bát thiên đại họa gì ?” Ôn Uyển thành danh đã được mười năm, nếu như không phải bát thiên đại họa, mà chỉ vì phú quý tìm đến thăm thì không có khả năng để chuyện cách nhiều năm như vậy. Nếu như không phải đến cầu danh lợi, chỉ là tìm xin giúp đỡ. Chỉ cần không phải đại sự phạm húy kiêng kị, Hạ Dao cảm thấy giúp đỡ cũng không vấn đề gì. Năm đó nhiều người đều khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ nguyên nhân gì. Người ta vẫn ghi nhớ lấy Quận chúa, còn đưa cái ân tình này. Là ân tình thì được giúp. Hạ Dao gần đây ân oán rõ ràng.
Người tới nghe xong, lập tức kêu oan: “Quân chúa, cầu Quận chúa cứu mạng, cứu cha ta. Cha ta là bị oan uổng, là bị người vu oan hãm hại. Cha ta thật sự là oan uổng đấy.”
Ôn Uyển nghe tiếng khóc, vốn là tinh thần mệt mỏi, nghe nhiều tiếng khóc ai oán thút thít nỉ non, thấy đau đầu. Hạ Dao thấy Ôn Uyển thần sắc không thoải mái: “Quận chúa, nếu người không thoải mái thì về nghỉ ngơi trước đi. Ta ở đây xử trí.”
Người tới nghe xong, lập tức nước mắt liền rơi: “Quận chúa, cầu quận chúa cứu cứu cha ta.”
Ôn Uyển thật muốn sờ cái trán, ngươi có oan uổng hay không, trước tiên đem sự tình nói rõ ràng. Đụng tới một người như vậy, đoán chừng nhất thời bán hội cũng không rõ ràng. Nàng bị làm cho đầu kêu ong ong. Vì vậy đứng lên nói: “Ngươi đừng vội. Thân thể của ta có chút không thoải mái. Có chuyện gì ngươi cứ nói với bọn họ, cũng giống như nói cùng với ta.”
Hạ Ảnh đi tới, đỡ Ôn Uyển đi vào. Người tới muốn mở miệng. Hạ Thêm vội quát bảo ngưng lại: “Quận chúa thân thể không thoải mái, ngươi nói với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta hồi bẩm Quận chúa cũng giống nhau. Chỉ cần Hách gia các ngươi thật sự oan uổng, không có phạm vào cái tội đại nghịch bất đạo gì, thì sẽ có biện pháp.”
Người tới tuy rất muốn nói với Ôn Uyển, nhưng nhìn thấy Ôn Uyển lớn bụng, sắc mặt cũng không được khá lắm. Lập tức cũng thức thời không nói gì.
Ôn Uyển được đỡ trở về tẩm cung, nằm xuống, chỉ một lúc liền ngủ mất rồi. Sau khi tỉnh lại, thì hỏi chuyện người Hách gia: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hách gia gặp cái tai họa gì?”
Hạ Dao khẽ cười nói: “Hách gia đắc tội Giang Lăng tri phủ Lục thành, cả nhà đều bị giam vào ngục. Người đến là một phòng khác cho đến làm con thừa tự, cho nên không có bị liên quan vào trong đó. Mấy nam tử này đều bị phán xử sau mùa thu xử trảm, bọn hắn cũng là đến bước đường cùng, nghĩ đến Quận chúa nhân nghĩa, trọng lời hứa, không có cách nào khác mới dùng cái ân đức của Hách thái y đối với Quận chúa năm đó, đây cũng là ngựa chết chữa thành ngựa sống. Nhưng mà cũng bởi vì canh bạc cuối cùng này đổi lấy Hách gia sinh tồn.” Chỉ cần không phải làm việc thương thiên hại lí, làm chuyện mưu nghịch. Phần ân tình này nhất định sẽ hoàn trả.
Ôn Uyển súc miệng xong: “Bởi vì sao đắc tội Lục Thành?”
Hạ Dao sắc mặt nhẹ nhõm: “Cũng không phải đại sự gì. Hách gia cùng một người họ Chu oán hận chất chứa đã sâu, bởi vì ân oán riêng tư này mà bày ra tội danh hãm hại Hách gia. Việc này để cho Hạ Thêm đi xử lý. Nếu là sự thật thì họ sẽ không có chuyện gì.” Đối với Hách gia mà nói là đại họa thông thiên, đối với Hạ Dao mà nói, chỉ là một cái phân phó.
Ôn Uyển tiếp nhận nước trái cây Hạ Nhàn bưng lên. Nước trái cây là ấm đấy, Ôn Uyển uống xong nước trái cây, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Lục Thành là người phe phái nào?”
Hạ Dao lắc đầu: “Là thúc của Trắc phi Tam hoàng tử Lục thị Tộc , người này giỏi về kinh doanh, cùng người họ Chu thông đồng cùng một chỗ. Họ Chu có một nữ nhi, là ái thiếp của hắn. Hơn nữa, Chu gia hằng năm cho hắn tiền bạc không ít. Những điều này đều là người tới nói. Tình huống cụ thể, còn phải đợi người đi thăm dò về trả lời mới biết được.” Nàng không có khả năng chỉ nghe lời nói phiến diện như vậy.
Ôn Uyển trong mắt hiện lên chán ghét: “Nếu tất cả là thật, người này cũng không có khả năng chỉ làm một chuyện như vậy. Điều tra tiếp, để cho hắn đi đến địa phương nên đi.” Ôn Uyển đã xác định lời người tới báo là đúng. Nguyên nhân rất đơn giản. Hách gia am hiểu kinh doanh như thế, rất nhiều năm trước đã có thể tới đòi ân rồi. Thế nhưng mà họ không có làm, người ta mãi cho đến bước đường cùng mới tới tìm. Chứng minh đây là một gia đình trung hậu. Nhưng chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, ai sẽ đi đắc tội quan quyền. Phải biết đây là phá gia Huyện lệnh, diệt gia Tri phủ. Hách gia ăn hết gan hùm mật gấu cũng không có khả năng đi đắc tội một Tri phủ.
Hạ Dao gật đầu.
Hách gia tai họa ngập đầu, có Ôn Uyển nhúng tay, tất nhiên là vô sự. Thế nhưng bởi vì Ôn Uyển phân phó, Lục Thành tham ô nhận hối lộ, xem mạng người như cỏ rác, tội danh lạm dụng chức quyền cũng dần bị vạch trần ra.
Hoàng đế cũng không hai lời, trực tiếp giám trảm. Gia chủ Lục gia Lại Bộ Tả Thị Lang cũng bị liên lụy vào, liền giáng chức Tam cấp.
Lục Thành là thứ tiểu tốt không có ý nghĩa, nhưng mà Lục gia bị liên lụy, lại là phụ tá đắc lực của Tam hoàng tử Kỳ Mộ. Hôm nay coi như là gãy đi một cánh tay đi.
Mặc dù Kỳ Mộ biết là Ôn Uyển nhúng tay, nhưng lại không thể nói nhảm nửa câu. Ôn Uyển làm việc đúng là không để cho người nào nói được, Ôn Uyển ra tay đều là vì đại nghĩa. Sẽ không giở trò âm mưu đùa giỡn ở sau lưng ngươi, còn đường đường chính chính mà làm. Cho dù ngươi biết rõ,trong lòng ngươi tràn đầy tức giận, thực sự nửa câu lời nói oán hận cũng không thể. Muốn trách, cũng chỉ trách thủ hạ ngươi cao thấp không đều.
Kỳ Phong cười khổ: “Chuyện lần trước, đoán chừng cũng là Ôn Uyển biểu tỷ hạ thủ rồi. Chỉ có điều, không rõ vì cái gì nàng đột nhiên nhúng tay vào một chuyện như vậy.” thời gian Kỳ Phong lấy Trắc phi định vào tháng mười. Kỳ thật cũng không phải là hắn muốn kết hôn, mà là Kỳ Mộ cần trợ lực. Biện pháp thu nạp đối phương tốt nhất là quan hệ thông gia.
Tiền căn hậu quả Kỳ Mộ tất nhiên là tra được tinh tường minh bạch. Cũng bởi vì như thế, hắn không cách nào tức giận Ôn Uyển. Bởi vì Ôn Uyển không phải nhằm vào hắn. Chỉ là trùng hợp bị Ôn Uyển đánh lên: “ Cái gia đình bị Lục Thành khiến cho thiếu chút nữa nhà tan cửa nát, có tổ tiên là một vị thái y. Vị thái y này, là đại phu chuyên trách của cô cô lúc trước, họ Hách. Vị Hách thái y này vào lúc Ôn Uyển bị đưa đến ở thôn trang. Liên tiếp vài năm, mỗi tháng đều phái người đưa y dược đến. Nếu không, trên đời này đã không có Ôn Uyển.” Không có Ôn Uyển, đoán chừng cũng không có cái nhóm người bọn hắn. Bởi vì không có Ôn Uyển, thân phận của phụ hoàng cũng vĩnh viễn trở thành câu đố. Triệu Vương trở thành hoàng đế, tất cả bọn hắn, chỉ có một con đường chết. Quan hệ nhân quả. Kỳ Mộ cũng không có gì thật oán hận.
Kỳ Phong rất buồn bực: “Có chuyện trùng hợp như vậy?”
Kỳ Mộ cũng khó chịu: “Đúng là chuyện trùng hợp như vậy. Chỉ có thể nói, xui xẻo.” Không phải Lục Thành một người không may, là cả Lục gia đều liên lụy vào. Hách gia gia tư phong phú, mở tiệm bán thuốc kiếm tiền. Mặc khác còn có Chu gia ở sau lưng vu oan hãm hại, Lục Thành cũng thấy Hách gia không có quan hệ thông gia đắc lực gì. Theo tội danh Chu gia đặt ra liền đem cả nhà bắt vào ngục giam. Vu oan giá họa, mấy nam tử trưởng thành toàn bộ phán quyết hình. Chưa trưởng thành đều cho lưu vong. Lục Thành đoán chừng nằm mơ cũng không biết, vốn tưởng rằng có được mấy vạn gia tư. Lại không nghĩ rằng sau lưng lại có một vị sát tinh đi ra. Nếu là biết rõ, cho hắn mười cái lá gan, cũng không dám tham ô mấy vạn lượng bạc. Để mấy vạn lượng bạc, đem cả toàn gia tộc đều liên quan đi vào. Chết cũng còn ở trong hối hận.
Kỳ Phong nghe xong ngược lại có chút lo lắng: “Tam ca, huynh nói xem biểu tỷ có bởi vì chuyện lần trước mà đối với chúng ta sinh lòng bất mãn, nên mượn việc này cảnh cáo chúng ta hay không ?” Dù sao chuyện lần trước, làm cho Ôn Uyển động thai khí. Nhưng lại qua đi không một tiếng động. Làm cho bọn hắn trong nội tâm không yên.
Kỳ Mộ đối với cái này không thể không nghĩ tới. Nhưng mà cái lời đồn này rốt cuộc là ai thả ra đấy, ai cũng không biết. Tất cả mọi người đều cố ý đem sự tình lan rộng, ở sau lưng trợ giúp. Người sau lưng trợ giúp quá nhiều, tra tới cuối cùng, cũng không có xác thực được phương hướng. Có điều Kỳ Mộ cũng không thể phủ nhận. Đoán chừng ngay cả mấy vị Tần phi cao cấp, Hoàng tử Hoàng nữ trưởng thành cũng có tham gia cả. Kỳ Mộ trong nội tâm hiện lên sợ hãi. Ngay cả hắn cũng có thể nghĩ đến vấn đề này, Ôn Uyển làm sao lại nghĩ không ra. Ôn Uyển biết rõ, nhưng lại không có động: “Không tốt. Ôn Uyển rõ ràng đem khoản sổ sách này ghi tạc lên trên đầu tất cả chúng ta.” Nếu là như thế thì lần này, là một lần cảnh cáo, hơn nữa cũng chỉ mới bắt đầu thôi.
Kỳ Phong nghe xong Kỳ Mộ nói. Cũng lđầu đầy mồ hôi: “Vậy làm sao bây giờ?” Nói như vậy, Ôn Uyển đã bất mãn đối với bọn họ rồi. Chỉ là không có biểu đạt ra ngoài thôi.
Kỳ Mộ cười khổ: “Có thể làm sao? Để cho đích Vương phi của đệ đi thăm dò ý tứ của Ôn Uyển.” Ở sâu trong nội tâm của Kỳ Mộ, Ôn Uyển so với hoàng đế còn đáng sợ hơn. Bởi vì hắn đối với hoàng đế làm việc còn có thể suy đoán được năm sáu phần. Nhưng đối với Ôn Uyển, hắn rất vô lực. Ôn Uyển, ừ, sở hữu tất cả từ ngữ mỹ hảo đều có thể dùng tới. Đại công vô tư, không ham quyền thế, làm người ít xuất hiện, lương thiện từ bi. Thế nhưng Ôn Uyển càng như vậy, trong lòng của hắn càng không yên. Lại nói cung biến năm đó, ai đều biết chắc sẽ có một mối họa. Nhưng ai có thể nghĩ đến kết cục đã định, vậy mà cuối cùng có Ôn Uyển xuất hiện. Ôn Uyển bằng sức một mình nàng dùng thủ đoạn lôi đình đã khống chế toàn bộ kinh thành, lại chuyển binh vào kinh thành, cứ thế mà khống chế thế cục, một mực đợi đến lúc phụ hoàng tỉnh lại. Nếu không, kinh thành nhất định sẽ loạn. Chỉ riêng cái này, không nói hắn ngay lúc đó , mà hắn ngay bây giờ cũng không có cái quyết đoán này.
Kỳ Mộ hỏi Kỳ Phong: “Đệ cảm thấy Ôn Uyển như thế nào?”
Kỳ Phong không hiểu: “Thế nào?” Như thế nào, cái gì cũng đều không giống?
Kỳ Mộ có chút kinh nghi: “Những thứ quyền mưu này, nhất định là Hoàng gia gia dạy Ôn Uyển. Đệ không biết là Ôn Uyển, ừ, có vài phần, ừ, có thuật đế vương.” Cảm giác, cảm giác trên người Ôn Uyển cùng trên người phụ hoàng có nhiều chỗ tương tự lắm. Có đôi khi, Kỳ Mộ cảm thấy Ôn Uyển vô cùng phối hợp với lão cha hoàng đế của hắn. Khi nắm khi buông vô cùng có độ. Cái loại hợp tác vô cùng thân mật khăng khít này làm cho hắn nhìn đều thấy ghen ghét. Mà từ chỗ hai người hợp tác nhìn ra, vấn đề Ôn Uyển đối với đãi với phụ hoàng, nắm chắc tốt vô cùng.
Kỳ Phong kinh sợ lên tiếng: “Tam ca, huynh không có đoán sai chứ? Hoàng gia gia dạy Ôn Uyển thuật đế vương làm cái gì? Muốn cho Đại Tề đại loạn sao? Huynh đừng vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra được không?”
Kỳ Mộ cũng cảm thấy là mình nghĩ nhiều. Trên thực tế, Kỳ Mộ ý tưởng đột phát, thật sự là đúng vậy. Tiên hoàng đế vào hai năm cuối cùng, xác thực dạy Ôn Uyển vài phần thuật đế vương, chỉ là có chút mờ mịt. Ôn Uyển về sau cũng mới tự mình phát hiện ra. Tiên hoàng đối với tính tình Ôn Uyển hiểu quá rõ, cũng đau lòng Ôn Uyển tâm tư tinh khiết. Đem điều có thể dạy đều dạy hết cho Ôn Uyển, chỉ là hi vọng Ôn Uyển có thể sử dụng những điều ông dạy sống yên ổn. Ôn Uyển là đệ tử giỏi, đã có tiên hoàng dạy cho những thứ này, cộng thêm chính mình chú ý cẩn thận. Hành vi xử sự cũng không vượt lôi trì một bước. Nếu không, tuyệt đối sẽ không chiếm được hoàng đế tín nhiệm như vậy. Chỉ là đối với ngoại nhân mà nói, có chút không thể tưởng tượng được. Nhưng những chuyện không thể tưởng tượng được, đều là Ôn Uyển đi một bước tính mười bước mới lấy được đấy.
Không nói Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử. Triều thần thấy Ôn Uyển, trên mặt vô thanh vô tức, nhưng một khi nàng nhắm vào ai. Gia tộc này có thể trong nháy mắt sụp đổ. Đối với Ôn Uyển, càng là kính sợ rồi.
Phương thức xử sự của Ôn Uyển lần này, cũng tương tự sự kiện lần trước khiến hắn phải lui về phía sau. Nhưng hắn ngoại trừ bất đắc dĩ ra còn có thể làm cái gì ? Chẳng lẽ cùng Ôn Uyển đối nghịch, lấy bộ dáng phụ hoàng sủng Quận chúa kia, đoán chừng hắn rất nhanh sẽ bị chán ghét mà vứt bỏ rồi.