Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 937

Như Vũ nhìn Ôn Uyển nâng cao cái bụng mang thai, định đứng lên, sáu tháng cũng không đầy nhưng lớn hơn nàng ban đầu mang bầu không ít. Cho nên cười nói: “Cái bụng của muội có thể lớn hơn ban đầu của ta, biết là không tới sáu tháng. Không biết còn tưởng rằng có bảy tám tháng rồi.” Như Vũ nghĩ tới đây, liền nhíu chân mày nói: “Ôn Uyển, đã hỏi thái y chưa? Cái này chắc là mang thai sinh đôi đúng không?”

Ôn Uyển nghe nói như thế lại rầu rĩ. Nàng không thể không hoài nghi tới, mượn ăn mà nói sao! Mặc dù nàng vẫn vừa nói không thể ăn nhiều, không thể ăn nhiều, ăn nhiều con quá lớn sinh không tốt. Nhưng không chịu nổi đói a! Ngươi cũng không thể để đói bụng. Đói bụng, đến lúc đó dinh dưỡng của con không đầy đủ, trổ mã không đồng đều con sẽ hận nàng cả đời. Hơn nữa, cảm giác đói bụng không dễ chịu, nàng chính là nghĩ khống chế cũng khống chế không được a!

Ôn Uyển hỏi Trương thái y, nhưng thái y xác nhận rõ ràng với Ôn Uyển nói nghi ngờ là không phải sinh đôi. Mấy ngày qua nàng cũng rầu rĩ vô cùng, cái này cũng không thể vẫn ăn mãi, ăn thành một cái viên cầu không cần gấp gáp, sau này sẽ giảm cân lại. Nhưng đến lúc đó hài tử làm sao sinh?

Hôm nay lại nghe đến Như Vũ nói như vậy, Ôn Uyển liền nói: “Ta cũng hoài nghi là sinh đôi, nhưng thái y chết sống nói không phải. Tỷ xem nói bụng lớn như vậy, mà không phải là sinh đôi, khiến ta lo lắng đến phát sầu luôn!” Nơi này sinh con quá lớn xác suất khó sanh rất cao. Cổ đại không thể sánh với hiện đại, bây giờ đâu có chuyện sinh mổ.

Như Vũ nhìn bộ dáng của Ôn Uyển, liền cười dời đi đề tài: “Ôn Uyển, đã tìm bà vú xong rồi sao?” gia đình phú quý người ta sinh hài tử, đều là bà vú nuôi.

Ôn Uyển cười nói: “Tìm xong rồi, bố trí rồi.” Ôn Uyển tính toán tự mình nuôi nấng , nhưng mọi việc không có tuyệt đối. Vạn nhất đến lúc sau khi sinh nàng không có sữa…, nhất định là cần bà vú. Nếu có, thì không cần. Bà vú cổ đại này tương đương với một nửa người mẹ. Chính nàng cố chăm sóc con thật tốt tại sao phải nhường một nửa đi ra ngoài. Chỉ cần thân thể con tốt, mà nàng có sữa thì kiên quyết không để cho ăn sữa của nữ nhân khác. Nhưng trong tình huống đặc biệt, cũng không có biện pháp rồi.

Hai người lại hàn huyên, Ôn Uyển nói thích con gái hơn, hy vọng là con gái. Như Vũ không thể hiểu ý nghĩ của Ôn Uyển. Dựa theo lẽ thường mà nói, chồng không có ở bên cạnh. Có lẽ nên cầu một đứa con trai. Tại sao ngược lại hy vọng là con gái. Con gái không thừa kế được gia nghiệp, gánh không được trách nhiệm nặng nề của gia tộc. Mặc dù Như Vũ nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể nói ra. Cho nên nửa cười giỡn nửa nghiêm túc nói: “Ôn Uyển, nếu như là con gái. Đến lúc đó cho làm vợ Nguyên ca nhi nhà ta nhé. Chúng ta kết làm thân gia. Muội thấy thế nào?”

Ôn Uyển rất ngất, đây là thứ mấy rồi, là người thứ tư rồi? Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Chị dâu cũng nói với ta, nếu là con gái sẽ hứa cho Phúc ca nhi. Ta nói không được , bên trong phạm vi ba đời không thể thành thân. Nếu là con gái, ta phải nuôi thật tốt. Ít nhất phải đợi đến mười lăm tuổi sau này mới bàn lại hôn sự. Ta không muốn gả cho người ta quá sớm.” Có lẽ không thành thì kén con rể tới nhà cũng được. Nếu Bạch Thế Niên không muốn, vậy thì ở tại trong phủ Quận chúa.

Sâu trong nội tâm Ôn Uyển hy vọng là con gái, nhưng lý trí nói cho nàng biết là con trai tốt hơn. Không chỉ là vì Bạch Thế Niên muốn con trai, mà nếu thật là con gái nàng sẽ rầu rĩ rồi. Tại sao? Bởi vì nàng không biết làm sao dạy nữ nhi a! Chính tính tình nàng dưỡng thành như vậy không có cách nào đổi, nên không muốn con gái cũng có tính tình giống nàng, không làm cho người ta thích. Tiểu cô nương vẫn cần hoạt bát khả ái ngây thơ thuần khiết, mới có thể làm cho người thích. Tính tình nàng như vậy , không được người thích là rất bình thường.

Ôn Uyển vốn tâm tư nặng, thích suy nghĩ lung tung. Lần này mang thai càng thêm nghĩ đến nhiều. Khiến Hạ Dao gấp đến độ không xongs.

Cũng may Ôn Uyển biết đối với con như vậy không tốt. Cho nên mỗi khi lo âu một mình, sẽ sai người ta đến gảy hai khúc đàn, đem phiền não đáy lòng đuổi đi. Vị giác cũng không tệ nữa. Ngược lại cảm thấy đói, nên dù nàng thế nào khống chế thế nào, đói bụng cũng phải ăn. Nàng không ăn hài tử cũng muốn ăn. Sức ăn đều lớn hơn với phụ nữ có thai lớn bình thường nhiều. Cộng thêm bụng cũng lớn hơn phụ nữ có thai bình thường, khiến cho Ôn Uyển nghiêm trọng hoài nghi mình chính là sinh đôi.

Thái y thề son sắt nói, không phải là sinh đôi. Ôn Uyển đã hoài nghi thật sâu. Vì thế còn cố ý đi thăm dò tiểu sử gia tộc, cũng tra được bà cố ngoại nàng (mẫu thân thánh Nguyên Thái hậu) đã từng sinh đôi, còn là long phượng thai. Nhưng sinh khó khăn, hài tử cũng chỉ bảo vệ được một. Dẫn đến cơ thể mẹ nàng bị tổn thương. Chịu đựng được ba năm, cũng buông tay nhân gian ( Tô Tướng cùng mẹ ruột hoàng đế không phải là cùng mẹ, là chị em khác mẹ ).

Ôn Uyển vuốt bụng, hi vọng đến lúc đó không xảy ra sai lầm gì. Mình không muốn nửa đường tuột xích, để lại đứa trẻ không có mẹ trên đời này rất đáng thương. Nàng cũng không muốn làm một mẫu thân không chịu trách nhiệm.

Cũng vào lúc này, Bạch Thế Niên để cho người đưa đồ mang tới. Phùng đại quản gia hỏi Ôn Uyển “Quận chúa. Biên quan gửi đồ về, những thứ này để trong phủ tướng quân hay là để ở phủ Quận chúa.” Phùng đại quản gia là hạ nhân hồi môn của mẹ Bạch Thế Niên, người rất trung thành. Cho nên trong phủ tướng quân, hắn vẫn là Đại quản gia. Trước đó Ôn Uyển có phái một quản sự đến, chẳng qua là hiệp trợ hắn thôi.

“Hạ Thiêm, cho người ta ghi danh tạo sách, ngày mai phân loại xong đem danh sách lấy tới cho ta nhìn một cái.” Ôn Uyển đã sớm nhận tin được rồi, cũng biết được Bạch Thế Niên phái người đưa danh sách đồ vật tới. Lần này đem danh sách đồ vật cho Hạ Thiêm đi đối chiếu, rồi trả lại người khác một nửa.

Hạ Thiêm nghe kéo ra khóe miệng, không có ai ăn gan hùm mật gấu, dám đi phủ tướng quân trộm đồ. Nhưng nghĩ tới đặt ở nơi nào, không sợ giặc ngoài, cũng không sợ giặc trong.

Đồ rất nhanh lại phân ra. Ôn Uyển nắm được danh sách, nhìn danh sách, phần lớn cũng là vàng bạc, còn có vài cái chủy thủ, khá hơn chút binh khí thượng hạng. Ôn Uyển nhìn thấy liền giật giật khoé miệng, cái này rõ ràng muốn nói trong bụng của nàng chính là con trai.

Ôn Uyển đem danh sách ném ở trên bàn: “Sao ta nghe nói đánh giặc là dễ kiếm tiền nhất. Vậy mà vét sạch vốn cuối cùng còn chưa tới hai mươi vạn. Biên quan thì ta không nói, nơi đó nghèo có mò cũng không được bao nhiêu. Nhưng ở duyên hải đánh giặc Oa, hang ổ giặc Oa mà còn không có tiền sao? Chẳng lẽ còn giấu tiền riêng với ta?” Trên mặt ngoài lần nàng để cho Uy Vũ quân phá huỷ hải tặc, đã có trên trăm vạn lượng bạc. Bạch Thế Niên ở biên quan lăn lộn nhiều năm như vậy, mà chỉ có chút của cải này. Ôn Uyển thật không tin nổi.

Hạ Dao đối với chuyện này biết rất tường tận”Quận chúa, năm đó giặc Oa hoành hành, đánh cướp vô số. Nhưng những cướp biển này vô cùng xảo trá, Vàng bạc tài bảo giấu ở chỗ chỉ có bọn họ biết đến . Hơn nữa năm đó triều đình cũng không có giàu như bây giờ. Đồ đoạt lại căn bản đều sung vào quân phí.” Cũng bởi vì như thế, của cải của Bạch Thế Niên mới không đủ cho Ôn Uyển nhìn trúng.

Ôn Uyển ơ một câu: “Không ngờ ta lại gả cho một tướng quân liêm khiết ” Giọng nói kia, thần thái kia, nói rõ không tin Bạch Thế Niên.

Hạ Dao không thể làm gì khác hơn là đính chính cho Bạch Thế Niên: “Quận chúa, có phải người lại ước gì tướng quân là một cao thủ vơ vét của cải hay không? Cho người nhận trăm tám mươi vạn người mới vui vẻ.”

Mắt Ôn Uyển lóe lóe: “Ta không cần dựa vào hắn mà sống. Trăm tám mươi vạn và một vạn lượng bạc đối với ta mà nói không khác nhau. Ta chỉ muốn biết có phải hắn ẩn dấu quỹ riêng hay không?” Nam nhân thật giống như đều thích giấu quỹ riêng. Chẳng qua Ôn Uyển chỉ tò mò hỏi một chút. Cũng không phải là để ý thật sự.

Hạ Dao chỉ có thể lắc đầu: “Người keo kiệt.”

Đồ gửi về thật sự có một chút thứ tốt. Trong đó Ôn Uyển nhìn trúng một bộ ấm chén tinh xảo làm bằng đất sét nung, hợp mắt của Ôn Uyển, nên để cho người lấy ra sau này dùng đãi khách. Mặc dù Ôn Uyển không rõ, làm sao ở nơi đó còn có đồ tinh tế như vậy. Nhưng nàng không ngại lấy ra chuẩn bị mời khách khứa (Ôn Uyển tuyệt đối không cần dùng đồ người khác đã sử dụng qua, nàng dùng đều là hang mới).

Sau khi Ôn Uyển chọn lựa xong, để cho Hạ Ngữ chọn lựa mấy thứ hoa văn mạ vàng đưa đi cho Bạch Thế Hoa. Nói là chiến lợi phẩm của Bạch Thế Niên để cho mọi người nhìn. Hạ Dao xem cũng không xem qua: “Quận chúa, khoe khoang cũng không cần phải khoe khoang như vậy được không.”

Ôn Uyển kỳ quái mà nhìn Hạ Dao: “Ngươi nhìn ra thấy ta khoe khoang chỗ nào? Ta làm thế là để cho bọn họ xem một chút Bạch Thế Niên cũng không dễ dàng. Bạch Thế Niên có ngày hôm nay không phải là trên trời rơi xuống đâu, mỗi một kiện đồ đều là từ máu xương làm ra được.”

Hạ Dao đối với ý nghĩ của Ôn Uyển, đó là thường xuyên nghĩ không thông. Nhưng cũng vẫn phân phó, đưa nhiều đồ khác biệt đi qua.

Ôn Uyển trừng mắt liếc Hạ Dao: “Đồ không cần đưa nhiều lắm. Ngươi phải theo Hạ Ngữ học chút. Nếu không, sau này ngươi làm sao làm đương gia.”

Hạ Dao bị Ôn Uyển quấn đến choáng váng: “Người yên tâm, ta không cần làm đương gia. Cả đời ta cũng sẽ không lập gia đình .” Nàng lại nói cả đời không lấy chồng.

Ôn Uyển vội vàng ngừng đề tài.

Lúc Ôn Uyển hoài nghi Bạch Thế Niên có tồn tại vốn riêng, Bạch Thế Niên vừa lúc nghe được có người cố ý truyền tới lời đồn. Nói con của mình có thể là của thế tử Thuần Vương. Bởi vì lời đồn nói hắn có bệnh không tiện nói ra, không thể có con.

Bạch Thế Niên tại chỗ đập hỏng một cái bàn gỗ tròn. Muốn bắt kẻ tản ra lời đồn. Nhưng dù muốn đào, cũng đào không ra. Đầu mối đã bị cắt đứt tất cả.

Sắc mặt Bạch Thế Niên giận đến xanh mét. Rốt cuộc là người nào, lại truyền ra lời đồn như vậy. Thật sự là cực kì đáng hận. Mà lời đồn này bằng tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài rồi.

Bạch Thế Niên không cho phép, cái này lúc trước đã có lời đồn đãi như vậy rồi. Đợi đến khi Ôn Uyển mang thai, cái lời đồn này cũng bị phá tan. Hôm nay nhắc lại chuyện xưa, trên mặt mọi người không nói, nhưng trong lòng cũng đang nói thầm. Bạch đại tướng quân có phải lại một lần nữa vinh quang đội nón xanh hay không?

Bạch Thế Niên thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt cực kỳ đồng tình nhìn mình thì muốn hộc máu. Loại chuyện này ngươi không thể giải thích, càng giải thích thì càng hỏng bét.

Diệp Tuần nghe được tin đồn, vẫn còn nói đùa với Bạch Thế Niên: “Người truyền bá lời đồn này, có mục đích là cái gì? Là muốn ly gián tình cảm của tướng quân và Quận chúa? Hay là muốn để cho tướng quân và hoàng thượng quân thần không đoàn kết? Người trước còn đở, nếu là người sau thì nên cảnh giác rồi.” Nếu là người trước, có phải con Bạch Thế Niên hay không, Bạch Thế Niên rõ ràng nhất. Nếu là người sau, thì có âm mưu rõ ràng rồi.

Không cần phải nói, chắc là người sau rồi: “Những người này, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy? Muốn làm cái gì? Quân sư, ta cuối cùng cảm thấy có một thế lực đang âm thầm ẩn náo. Ngươi nói có phải là tổ chức mật thám Mãn Thanh hay không?” Cho dù Thích Tuyền không thích hắn, cũng không thể làm chuyện như vậy.

Diệp Tuần sớm nghe được tin tức rồi, nói biên quan có thể có một thế lực bị che đậy. Hắn không phải là lãnh đạo tình báo, cho nên tình huống cụ thể không biết rõ ràng lắm.

Bình Luận (0)
Comment