Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 945

Càng gần tới ngày lâm bồn Ôn Uyển càng đau khổ. Đến bây giờ Ôn Uyển đừng nói là tự đi, để người đỡ còn phải cố hết sức. Nhưng hôm nay đứng nói phụ nữ có thai cần vận động, ngay cả đi lại mà nói đối với Ôn Uyển cũng là hành hạ. Nhưng không có biện pháp, thái độ của Ôn Uyển rất kiên quyết, mỗi ngày kiên trì muốn hoạt động.

Tự nàng không đi được nữa, chỉ có thể để Hạ Dao và Hạ Ảnh đỡ mới có thể đi ổn định. Mỗi lần đi xong, trên trán Ôn Uyển cũng đầy mồ hôi. Sau khi đổ mồ hôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ để thợ xoa bóp xoa bóp cho nàng, mỗi ngày bị hành hạ cứ vậy trôi qua.

Ôn Uyển nói với đứa con ở trong bụng: “Cục cưng, chờ đến lúc ra đời ngàn vạn lần đừng hành hạ mẹ! Sau này nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Nói không lo lắng, không sợ là không thể nào. Ôn Uyển cười khổ, lo lắng, sợ hãi thì có tác dụng gì? Nếu lão công ở bên cạnh còn có thể làm nũng oán trách, phát giận, có người cùng nàng gánh chịu. Nhưng hôm nay, tự nàng chịu đựng.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển nói chuyện cùng cục cưng: “Quận chúa yên tâm, em bé nhất định sẽ hiếu thuận với người, nếu không, ta sẽ dạy dỗ bọn họ” Hoài thai cực khổ như vậy Hạ Dao đã bị dọa. Trước kia cảm thấy nữ nhân sinh con rất dễ dàng mà! Cũng may nàng không muốn có con nên không phải chịu cái tội này.

Ôn Uyển lo lắng, Hạ Dao cũng lo lắng như vậy. Nhưng mà lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể cố gắng hết sức an bài chu toàn.

Hạ Dao nghe Thái tử phi muốn đến đây liền cho người đón vào. Dạo gần đây Thái Tử Phi rất chịu khó, cũng may Thái Tử Phi chỉ cùng Ôn Uyển cười cười nói nói, không nhắc đến cái gì khác, nên Hạ Dao không ngăn cản.

Nhưng từ sau khi mang thai, Ôn Uyển cảm giác đầu óc càng ngày càng không dùng được rồi, có nhiều việc vừa nói thì đã quên. Tình huống như thế càng ngày càng nghiêm trọng, khiến Ôn Uyển rất lo lắng, sợ hãi, sinh con xong mình sẽ trở nên đần độn hoặc trí thông minh giảm sút.

Trương thái y nói những phụ nữ có thai khác cũng vậy, không có gì đáng ngại. Chờ sinh xong, mọi chuyện đều tốt.

Ôn Uyển suy nghĩ cũng không thấy Như Vũ và Mai Nhi sinh xong liền trở nên đần độn. Nên suy đoán này cũng được bỏ xuống, đoán chừng vì tinh thần yếu không có nhiều tinh lực nghĩ chuyện gì.

Như Vũ đã sinh hai đứa, mặc dù không có nghiêm trọng như Ôn Uyển nhưng một số chuyện kiêng kị vẫn biết. Bộ dáng như hiện tại thì cũng chỉ nhặt một chút tin đồn thú vị hay một chút chuyện vụn vặt nói cho Ôn Uyển biết, dùng để giải sầu.

Ôn Uyển chờ sau khi Như Vũ đi mới lên tiếng: “Đoán chừng là cậu hoàng đế lên tiếng bảo nàng dành nhiều thời gian nói chuyện với ta một chút. Nếu không trong Đông Cung nhiều việc như vậy làm sao lại cứ cách năm, ba ngày lại tới đây. Cũng khó cho nàng rồi, đường đường là một thái tử phi mà phải làm như vậy.”

Hạ Dao cảm thấy không có gì: “Những người khác muốn vậy cũng phải nghĩ xem có tư cách này hay không?”

Ôn Uyển ngủ trên giường, tư thế này nằm đã lâu nên muốn đổi tư thế khác.

Hạ Dao nhìn động tác của nàng, biết nàng muốn trở mình. Vội vàng đi qua giúp Ôn Uyển trở mình. Giờ bụng Ôn Uyển quá lớn, nằm trên giường cũng không lật người được, đều phải để Hạ Dao hỗ trợ.

Ôn Uyển nhìn cái bụng lớn của mình, lại nhìn Hạ Dao ngày càng gầy gò, Ôn Uyển thấy Hạ Dao ít nhất cũng đã giảm mười cân. Nên có chút áy náy nói: “Mấy ngày nay khiến ngươi bị liên lụy vất vả theo.” Vốn những việc này phải do Bạch Thế Niên làm. Hiện tại đều là Hạ Dao làm hộ.

Hạ Dao kéo chăn đắp kín cho Ôn Uyển: “Nói những lời khách sáo này làm gì. Lại nói, người từng bảo cục cưng phải gọi ta một tiếng dì đúng không? Những thứ này đương nhiên là chuyện nên làm.” Nàng cũng không thấy gì , chỉ lo lắng khi sắp đến ngày sinh.

Hạ Ảnh đi tới thấy Hạ Dao sững sờ, liền đưa đồ ăn khuya đã chuẩn bị trong tay cho Hạ Dao: “Đang nghĩ gì đấy?” Ôn Uyển có phân phó, mỗi tối đều chuẩn bị đồ ăn khuya cho mấy người Hạ Dao, Hạ Ảnh.

Hạ Dao không có khẩu vị, nên nhẹ nhàng đặt cháo gạo bên mép bàn gỗ sơn son. Sắc mặt nặng nề nói: “Ta rất lo lắng, thái y nói ngày dự sinh là trong mấy ngày này.” Nữ nhân sinh nở như đặt một chân vào quỷ môn quan, cũng không biết quận chúa… không, quận chúa nhất định sẽ bình an.

Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Ngươi lo lắng cái gì, quận chúa cát nhân thiên tướng, nhất định có thể bình an! Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Ta thấy ngươi mệt nhọc quá nên mới suy nghĩ lung tung. Ngươi đi ngủ đi! Nơi này để ta trông.” Thấy Hạ Dao bất động liền đẩy Hạ Dao một cái: “Đi đi, năm đó khi ngươi chưa đến đều là ta chiếu cố quận chúa. Không thể vất vả quá. Trong phủ còn phải dựa vào ngươi.” Giờ Ôn Uyển không quản chuyện gì, mặc dù nói ngoại viện có Hạ Thiêm, nội viện có Hạ Ngữ, nhưng rất nhiều chuyện bọn họ cũng không thể quyết định. Hiện tại Ôn Uyển tự lo không xong làm gì còn sức quản những chuyện này. Trong trong ngoài ngoài cuối cùng vẫn là Hạ Dao quyết định.

Hạ Dao cũng biết bây giờ không phải thời điểm cậy mạnh. Ngày dự sinh là mấy ngày này, cần duy trì tinh thần tốt để đối mặt với một khắc kia. Không thể để nửa đường ngã xuống. Nghĩ vậy, lại thêm Hạ Ảnh cũng rất tỷ mỉ liền đi nghỉ ngơi.

Hạ Ảnh chờ Hạ Dao đi, khêu bấc đèn trong phòng. Ánh lửa lay động, tản ra một nửa, trong phòng có chút ảm đạm. Hạ Ảnh ngồi bên mép giường, nhìn Ôn Uyển trong lúc ngủ còn nhíu hai đầu lông mày, có thể thấy trong lúc ngủ mơ cũng không yên ổn.

Mặc dù Trương thái y nói không có trở ngại gì lớn, nhưng thần sắc mọi người càng ngày càng trầm trọng, không tự giấu được mấy người các nàng cũng không giấu được Ôn Uyển.

Hạ Ảnh kéo áo ngủ đã bị tụt xuống một lần nữa đắp kín cho Ôn Uyển, cúi đâu nói: “Quận chúa, người đã có kinh nghiệm mấy lần vào sinh ra tử, nhiều cửa ải khó như vậy cũng đều đã vượt qua, lần này cũng sẽ bình an.”

Bấm tay tính toán, nàng ở bên Ôn Uyển đã mười lăm năm. Từng bước từng bước nhìn Ôn Uyển, từ một cô nương bị Bình gia chán ghét vứt bỏ đến quận chúa cao quý như bây giờ. Khoảng thời gian đó đã trải qua bao nhiêu mưa gió.

Thử nghĩ xem, năm đó quận chúa không chỗ nào không vơ vét của cải, xú danh lan xa khắp phố phường. Thời điểm nàng hận quận chúa không biết tranh giành thì càng không thể hiểu sao quận chúa đem hiến toàn bộ tài sản của mình. Sau này gặp mấy lần tử kiếp, trong hoàng cung đụng mấy lần ám toán, nàng mới biết được quận chúa vẫn giả ngây giả dại, còn nói chỉ như vậy nàng mới có thể bình an vô sự.

Khi đó nàng vô cùng khiếp sợ, một đứa trẻ sáu tuổi có thể có ánh mắt và tính nhẫn nại như vậy. Khi đó nàng cũng có ý nghĩ như Triệu vương, quận chúa thực sự là một đứa trẻ sao? Trẻ con có thể thông tuệ, tâm cơ thâm trầm như vậy?

Khi thấy quận chú vì ra lệnh đánh chết một nha hoàn mà bị dọa ngất, nàng mặc dù biết đây là điều quận chúa sớm muộn cũng phải đối mặt nhưng trong thâm tâm vẫn có một tia không đành lòng. Gặp lại quận chúa bị một mưu kế nho nhỏ của Tư Nguyệt làm cho sợ hãi phải chạy đến thôn trang ẩn núp, nàng càng sầu lo nhiều hơn vì đây mới chỉ là bắt đầu. Tâm địa mềm yếu chỉ có chết nhanh hơn.

Sau đó, Vương gia hồi kinh, tình thế càng ngày càng cấp bách, mà quận chúa cũng ngày càng thay đổi, không sợ người chết thậm chí có thể nhìn người ở trước mặt chết đi. Nhưng thật may là quận chúa trước sau vẫn giữ được một tấm lòng nhân từ.

Nhiều lần sinh tử, địa vị của quận chúa ngày càng cao nhưng trong hoàng cung mấy năm như một ngày, người đều cẩn thận như đi trên băng mỏng. Mãi đến khi ra khỏi hoàng cung quận chúa mới có vẻ mặt buông lỏng.

Đôi khi nàng thật không hiểu, quận chúa rốt cục là người như thế nào? Không hiếm lạ quyền thế, cũng không để ý đến tiền tài. Quyền thế cao tới đâu, tiền tài có nhiều hơn nữa cũng không đổi được niềm vui của quận chúa, mà người càng ngày càng hay cau mày. Nàng không rõ những thứ mà người ác ước mong đối với quận chúa lại thành gánh nặng, lại muốn vân du tứ hải, lưu lạc thiên nhai.

Mãi đến trước đó không lâu quận chúa gả cho tướng quân, sau khi kết hôn quận chúa hoàn toàn khác so với trước, nàng thật sự mới hiểu quận chúa cũng chỉ là một nữ nhân bình thường. Quận chúa mong muốn chẳng qua chỉ là một mái nhà, một gia đình khiến người có thể an tâm.

Gặp quận chúa là may mắn của hoàng thượng, cũng là may mắn của nàng, càng là vận may của dân chúng trong thiên hạ. Nàng hi vọng phần may mắn này sẽ luôn kéo dài, kéo dài mãi.

Trong lòng Ôn Uyển cũng rất lo lắng nhưng phần lo lắng này ngược lại không lộ ra trong mấy ngày dự sinh. Chỉ khi không có người mới nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, các con và mẹ nhất định sẽ bình an. Cục cưng, đến lúc đó các con phải dùng sức đi ra, phải ngoan ngoãn nghe lời.” Trẻ con không có mẹ vô cùng đáng thương, ở thời đại này Ôn Uyển đã thấy nhiều. Người khác không nói, bản thể chính là ví dụ tốt nhất. Cho dù Bạch Thế Niên sẽ không tái giá, nhưng chỉ cần Ôn Uyển vừa nghĩ đến Cục cưng không có mẹ, phải chịu bao nhiêu ủy khuất và hiếp đáp. Hơn nữa tình huống của nàng đặc thù, nàng vạn nhất có chuyện gì, Cục cưng cũng có thể, có thể, có thể…… Nàng tuyệt đối không để xảy ra chuyện này, nếu đã quyết định muốn những đứa bé này thì không thể vô trách nhiệm như vậy, để cho chúng phải cơ khổ, không nơi nương tựa. Trong lòng Ôn Uyển tự nói với mình mấy chữ, nhất định sẽ bình an, nhất định sẽ mẫu tử bình an.

Lời của Trương thái y vô cùng rõ ràng, trong hai ngày này sẽ sinh. Cũng vì câu này mà Hạ Dao, Hạ Ảnh, Hạ Hương mấy đại nha hoàn thay phiên phụng bồi. Bảo đảm bên người Ôn Uyển mười hai canh giờ đều có người. Bà đỡ chia làm ba ca thay phiên nhau theo hầu.

Hoàng đế cũng cho hai vị thái y đến đây nên thái y cũng chia thành hai ca. Trương thái y một ca, Diệp thái y một ca. Mọi người đều biết Ôn Uyển có thể là song bào thai hơn nữa xem ra xác suất khó sinh vô cùng cao.

Ôn Uyển cũng cảm nhận được không khí khẩn trương này, cảm thấy không tốt: “Hạ Dao đi mời hai vị sư phụ đến đây thổi cho ta một khúc. Buồn bực quá.”

Ôn Uyển cho phân phó thổi một khúc vui vẻ, rộn rã, có thể giúp người ta buông lỏng. Đừng để mọi người khẩn trương căng như dây đàn. Phải buông lỏng, hiện tại nhất định phải buông lỏng bao gồm cả nàng.

Hoàng đế biết hành động của Ôn Uyển thật lâu cũng không nói gì. Trong khoảng thời gian này nhìn Ôn Uyển lo âu, nghe thái y nói khả năng sinh khó rất lớn, trong lòng hoàng đế cũng lo âu, sớm biết Ôn Uyển thành thân sinh con sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ không để Ôn Uyển xuất giá. Nếu còn sống sẽ không để Ôn Uyển sinh nữa. Cùng lắm thì nhận một đứa trẻ làm con thừa tự là được. Còn hơn như hiện tại hắn phải đi sau lo lắng đề phòng.

Bình Luận (0)
Comment