Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 949

Hoàng đế tiếp lấy đứa bé đã được lau sạch sẽ, Hạ Ngữ cười nói: “Hoàng thượng, lại là một thiếu gia.” Lần này thật quá tốt, sinh đôi hai bé trai. Thật là phúc khí lớn lao. Còn có, so với việc có một đứa con trai dựa vào, có hai đứa càng khiến người ta yên tâm.

Hoàng đế nhìn đứa bé, lúc này thật nhìn không ra. Vì lão nhị so với lão đại nhỏ hơn một chút. Mắt cũng chưa mở ra, da thì nhăn nheo, lúc này muốn nói giống ai thật quá miễn cưỡng.

Hoàng đế còn chưa cảm khái về đứa bé này đã nghe Ôn Uyển mất nhiều máu. Liền giao đứa bé lại cho Hạ Ngữ, Hạ Ngữ ôm bé con vào trong sương phòng. Ở đó có bà vú, đứa bé có đói bụng cũng có thể ăn bất cứ lúc nào.

Hoàng đế đang phân phó chiếu cố Ôn Uyển cẩn thận, sau đó hồi cung thì nghe thấy bên trong có tiếng kinh hô: “Không tốt, thái y. Quận chúa có dấu hiệu xuất huyết.” Thời đại này, nữ nhân sau khi sinh con còn một chuyện vô cùng trí mạng, đó là xuất huyết nhiều. Rất nhiều nữ nhân bị rong huyết mà chết.

Trương thái y bị hù dọa nhảy dựng lên, bất quá cũng coi như trầm ổn. Hậu sản xuất huyết ông đã từng thấy nên không quá kinh ngạc. Lại lấy ngân châm trong hòm châm vài huyệt vị: “Bảo họ mang thuốc vào, phương thuốc thứ hai.”

Trước khi sinh Ôn Uyển đã cân nhắc đến những khả năng có thể xảy ra ở mọi phương diện, nếu như Trương thái y gặp rong huyết sau khi khó sinh thì cần phải làm gì. Nếu như muốn dùng thuốc thì toàn bộ làm như đã an bài. Ôn Uyển khi đó đã nghĩ như vậy, ở hiện đại, thuốc men chính là trực tiếp đưa vào trong cơ thể còn ở nơi này còn phải kê đơn, chờ đến khi có thuốc uống cũng ít nhất là nửa canh giờ sau. Thời gian chính là tính mạng a, nàng không thể bại như vậy được. Cho nên đã nói với Trương thái y những tình huống gặp phải đều phải viết ra, sau đó chuẩn bị dược liệu thỏa đáng. Chờ thời điểm không sai biệt lắm thì bắt đầu sắc. Nếu không dùng tất nhiên mọi sự đại cát, nếu cần dùng đến thì tiết kiệm được không ít thời gian.

Đối với hành vi như mang điềm xấu của Ôn Uyển, nếu là nhà người khác thì đã sớm bị ngăn cản. Nhưng ở trong phủ quận chúa, lời Ôn Uyển như là thánh chỉ của hoàng đế. Hạ Dao cũng thấy Ôn Uyển an bài như vậy là đúng. Có chuẩn bị trước so với đột ngột vẫn tốt hơn.

Cũng bởi đã có chuẩn bị nên hiệu suất vô cùng cao. Trương thái bên này vừa phân phó, bên kia đã lập tức đem thuốc vừa mới sắc xong mang tới.

Quy ma ma theo lời Trương thái y phân phó làm việc, Hạ Ảnh ở bên cạnh giúp đỡ. Hạ Dao ở một bên chăm sóc Ôn Uyển.

Sau khi toàn bộ ngân châm của Trương thái y châm xuống, máu không còn chảy nữa. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Quy ma ma nhìn vị trí hạ châm của Diệp thái y, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, khóe mắt co rút. Hạ Dao và Hạ Nhàn, mấy tâm phúc của Ôn Uyển cũng không lên tiếng, nên bà thở mạnh cũng không dám. Lập tức bình tĩnh xử lý ô uế trên giường.

Bên này máu vừa ngừng, bên kia đã bưng thuốc vào. Quy ma ma làm bà đỡ nhiều năm như vậy cũng chưa thấy hiệu suất thế này. Chưa nói để thái Y nhìn sản đạo hạ châm, chính là chuẩn bệnh, bắt mạch đều không cần, tối đa cũng chỉ căn cứ vào lời bà đỡ nói lại. Căn cứ vào kinh nghiệm kê đơn thuốc.

Ôn Uyển đã ngất đi rồi tất nhiên không thể uống thuốc. Hạ Dao đem ống dẫn đã sớm chuẩn bị xong, nhét vào trong miệng Ôn Uyển, Hạ Nhàn một thìa lại một thìa đổ vào trong ống. Quá nửa số thuốc từ khóe miệng chảy ra.

Hạ Dao nói bên tai Ôn Uyển: “Quận chúa, người từng nói con người sau khi hôn mê vẫn còn ý thức. Cho nên ta tin tưởng người có thể nghe được lời của ta. Quận chúa, mới rồi người bị xuất huyết nhiều, thuốc này phải uống vào. Bằng không người có thể sẽ không qua. Quận chúa, người thường xuyên nói, đứa trẻ không mẹ giống như rơm rạ. Nếu người có chuyện gì, hai đứa bé phải làm sao bây giờ? Người nhẫn tâm bỏ chúng lại, để chúng sống như cỏ dại. Sau này nếu Bạch Thế Niên tái giá, chúng còn phải sống với mẹ kế. Những tâm tư, thủ đoạn của mẹ kế, người đều đã cảm nhận được khổ sở trong đó, chẳng nhẽ người đành lòng để hai đứa bé phải sống cuộc sống như vậy. Quận chúa, nếu người thật có chuyện gì, sau này hai đứa bé có thể đến hạt cháo cũng không được ăn a.” Hạ Dao đang khích lệ để Ôn Uyển đừng nôn thuốc ra. Đừng nói mẹ kế khi dễ đứa bé, nếu Bạch Thế Niên dám lấy vợ, quận chúa vì hắn mà có chuyện, còn muốn lấy vợ, Hạ Dao liền nghĩ cách cho hắn thân bại danh liệt.

Ôn Uyển mới rồi là bị vây trong trạng thái hôn mê, nhưng đúng như những lời Ôn Uyển nói với Hạ Dao trước kia, rất nhiều người mặc dù hôn mê nhưng vẫn có ý thức. Ôn Uyển không phải đã hoàn toàn hôn mê nên vẫn có ý thức. Cho nên lời của Hạ Dao nàng đều có thể nghe được.

Hài tử, mẹ kế. Trong lòng Ôn Uyển đau đớn. Nàng không thể chết được, nàng nhất định phải sống. Nàng liều chết sinh con sao có thể để chúng chịu đựng đau khổ như vậy. Không được, tuyệt đối không được.

Quỷ dị chính là Hạ Nhàn lại rót thuốc, một giọt cũng không trào ra. Quận chúa đều uống hết. Trương thái y nhìn thấy thái dương giật giật. Này cũng quá quỷ dị đi.

Hai chân Quy ma ma run rẩy. Này, quận chúa là biết pháp thuật hay sao? Như vậy mà cũng có thể uống thuốc, uống một chút cũng là bình thường nhưng một giọt cũng khống sót thì là bất thường rồi.

Máu ngừng chảy, thuốc cũng đã uống. Ôn Uyển lúc trước cố gắng phối hợp thái y, cộng thêm biện pháp dưỡng thân. Trương thái y bắt mạch cho Ôn Uyển, lại kiểm tra một chút, rốt cục như trút được gánh nặng nói: “Quận chúa không sao, chỉ là mất máu nhiều, lại mệt mỏi quá độ, chờ quận chúa tỉnh lại phải dưỡng thật tốt.”

Ôn Uyển nghe được câu này, gánh nặng dằn xuống đáy lòng mấy tháng nãy đã được tháo xuống. Một lúc liền sa vào bóng tối vô tận. Lần này thực sự đã ngủ.

Sau khi Hạ Dao nhận được lời xác nhận của Trương thái y, liền nhẹ nhàng nói bên tai Trương ma ma mấy câu: “Bà tốt nhất nên quên hết những gì đã nhìn thấy, nếu dám tiết lộ một chữ ra bên ngoài, ta sẽ khiến cả nhà bà chết không chỗ chôn.” Nếu không phải Ôn Uyển không muốn sát sinh, đặc biệt là giết người vô tội, Hạ Dao đến ý nghĩ giết người diệt khẩu cũng có. Dĩ nhiên còn một nguyên nhân khác, người này là hoàng đế đưa đến, có thể tin tưởng được, đối nhân xử thế cẩn thận, có thể tin. Liền cho bà ta một cơ hội.

Quy ma ma run lập cập, vội vã hạ thấp âm thanh, nói yên tâm, có chết bà cũng không mở miệng nói lung tung một chữ.

Hạ Dao nghe xong liền quay đi dịch chăn cho Ôn Uyển. Sắc mặt vẫn như thường dường như không có chuyện gì xảy ra. Khiến Quy ma ma cho rằng mình vừa thấy ảo giác. Nhưng mà bà biết chuyện đó tuyệt đối không phải ảo giác, mà là thật. Hoạt diêm vương này giết người không thấy máu. Nàng ta thực sự dám diệt cả nhà của bà.

Sau khi Quy ma ma đi ra ngoài trong phòng chỉ còn mấy tâm phúc. Hạ Dao nói với Trương thái y: “Quận chúa không phải người cổ hủ, chúng ta cũng không phải người vạch lá tìm sâu. Chuyện hôm nay chỉ cần ông không tiết lộ nửa chữ là được.” Ở thời đại này, thân thể nữ nhân chỉ có trượng phu mới được nhìn. Những người khác đừng nói nhìn, đụng một chút cũng không được. Lần này lâm bồn đã làm hết mọi chuyện, đều vượt ra ngoài giới hạn. Lúc trước Ôn Uyển đã nói với người bên cạnh rất nhiều lần, chỉ cần cứu mạng, bất cứ biện pháp gì cũng có thể dùng. Trong tất cả, tính mạng là trọng yếu, bởi vì một khi không còn mạng cái gì cũng vô nghĩa. Bản thân Hạ Dao không phải là người quy quy củ củ, nên cũng cho là quan trọng nhất là sinh mạng. Vì vậy thật sâu tán đồng, Hạ Dao đồng ý thì những người khác tự nhiên cũng cúi đầu đồng ý.

Khi thấy Ôn Uyển đã không có chuyện gì, Trương thái y cũng yên lòng. Không có lo lắng Ôn Uyển sẽ vì vậy mà giết người diệt khẩu. Thông qua khoảng thời gian này cộng với danh tiếng lúc trước của Ôn Uyển, Trương thái y có thể khẳng định quận chúa Ôn Uyển sẽ không làm ra loại chuyện lấy oán báo ân này.

Hoàng đế thấy phòng sinh im lặng không tiếng động, bên trong không có người đi ra, người bên ngoài cũng không vào được, hoàng đế đang lo âu thì thấy Trương thái y bước ra ngoài. Hoàng đế có chút khẩn trương hỏi Trương thái y: “Ôn Uyển thế nào rồi?”

Trương thái y cung kính đáp: “Hoàng thượng yên tâm, quận chúa không sao. Nhưng quận chúa quá mức mệt mỏi, lao lực quá độ, hiện tại đã ngủ. Chờ tỉnh lại cẩn thận dưỡng là được.”

Hoàng đế thấy bảo Ôn Uyển vô sự liền nói với mọi người: “Chiếu cố quận chúa cho tốt, quận chúa nếu có bất cứ sơ xuất gì, các ngươi đều mang đầu đến gặp trẫm.” Hoàng đế phân phó có chuyện gì phải lập tức thông báo cho ngài biết. Sau khi xác định không có chuyện gì liền về cung. Rất nhanh đã qua buổi trưa, tảo triều đã sớm qua.

Hoàng đế ngồi trên xe ngựa hồi cung, trái tim lơ lửng mấy tháng qua đã hạ xuống. Lần này bị dọa rồi. Trong đầu hoàng đế hiện lên ý nghĩ, vạn lần không thể để Ôn Uyển sinh lần nữa. Một lần là quá đủ, thêm lần nữa chẳng khác gì lấy mạng già của hắn. Nhưng mà nghĩ lại, Bạch Thế Niên ở xa như vậy, tạm thời trong vòng mười năm không cần lo lắng. Trong lòng cũng thư thả rất nhiều. Mới rồi thần kinh quá căng thẳng, khẩn trương, giờ buông lỏng lại có chút mệt mỏi, liền ngả vào một góc xe ngựa.

Như Vũ biết Ôn Uyển sinh đôi hai bé trai, mẹ con bình an. Chỉ có thể cảm thán Ôn Uyển phúc khí dày. Vẫn biết sinh đôi chẳng khác gì đặt nửa chân vào quan tài, không nghĩ tới Ôn Uyển lại qua được, qua được thật tốt.

Quách thị sau khi biết đã đập phá phân nửa số đồ bày trí trong phòng. Người đàn bà kia thế nhưng sinh được hai đứa con trai. Người đàn bà kia, thứ yêu nghiệt kia thế nhưng sinh được hai đứa con trai. Ông trời mù rồi sao? Tại sao người đàn bà kia lại sinh được hai đứa con trai. Mà nàng đến giờ chỉ sinh được hai nữ nhi. Ông trời ơi, ông có mở to mắt ra mà nhìn không. Người đàn bà đáng chết này sao lại không chết chứ?

Đại phòng Bạch gia rất nhanh nhận được tin tức. Thanh Hà vui mừng không dứt nói: “Lão gia, mới rồi nhận được tin tức quận chúa sinh đôi hai bé trai. Lục đệ rút cục có con trai trưởng. Lão gia, chàng rốt cục cũng không cần lo lục đệ không có người kế tục rồi.”

“Tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ.” Bạch Thế Hoa cao hứng, lập tức chạy đến từ đường thắp hương cho tổ tông. Bạch Thế Hoa quỳ trong từ đường, nhìn bài vị tổ tông trong đó, khóc đến rối tinh rối mù! Quận chúa sinh con trai, tước vị của tổ tông tám chín phần mười có thể lấy lại. Ông trời đối với Bạch gia vẫn còn rất ưu ái. Chính mình giờ có chết cũng có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.

Tam phu nhân Bạch gia nghe được tin tức liền nghiến răng nghiến lợi: “Sinh hai đứa con trai, nữ nhân này đúng là vận khí tốt.” Sau khi biết nữ nhân kia có thai, nàng ngàn mong vạn muốn, hi vọng quận chúa Ôn Uyển sinh con gái, thật không nghĩ tới lại sinh được hai người con trai.

Tam lão gia thì nghĩ được nhiều hơn: “Đừng nói nhảm thêm nữa, chờ đến lúc tắm ba ngày mua thêm một đồ vật nữa. Hai đứa bé này là hi vọng, tương lai của Bạch gia chúng ta. Con của chúng ta sau này còn muốn dựa vào chúng đấy!” Với tước vị của Ôn Uyển khẳng định có thể che chở cho con nối dòng. Cộng thêm chiến công của Bạch Thế Niên nhất định sẽ có tước vị. Hai con trai mới sinh của hai người này sau này cũng có tước vị cũng nên. Đại trượng phu biết co biết duỗi mới là đạo lý đúng đắn.

Tam phu nhân mặc dù đau răng nhưng cũng biết chia nặng nhẹ: “Lão gia yên tâm, ta biết mà.”

Còn một người mừng rỡ như điên nữa là La Thủ Huân, hắn không cần cùng Yến Kỳ Hiên tranh đoạt. La Thủ Huân vuốt bụng Mai Nhi : “Con gái, con nên thua kém, không được để cha thất vọng nha.” Thất vọng này tất nhiên là bé ngàn vạn lần không nên là con trai mà phải là con gái.

Mai Nhi đẩy móng vuốt của hắn ra: “Đi làm chuyện của chàng đi, thiếp còn phải đi chuẩn bị hạ lễ cho Ôn Uyển đây!” Mai Nhi cũng hi vọng là bé gái, cùng Ôn Uyển kết thân là chuyện ngàn tốt, vạn tốt. Nhưng con trai cũng được, có ai ghét bỏ nhiều con trai đâu.

Tô lão sửng sốt, nhưng đảo mắt liền nở nụ cười: “Sinh hai bé trai? Nha đầu kia quả nhiên có phúc khí.” Chính thê nhà giàu cũng lấy nhiều con trai thì tốt, ít nhất cũng là hai đứa mới coi như an tâm. Không nói âm mưu quỷ kế gì, chủ yếu là bởi xác suất trẻ con chết non quá cao, hai đứa mới có cơ sở đảm bảo. Mặc dù nói Ôn Uyển không cần dựa vào nhi tử vẫn đứng vững gót chân. Nhưng có hai đứa con trai, Bạch Thế Niên có hậu, sau này phúc khí mới càng mĩ mãn ( Tô Tướng không biết Bạch Thế Niên cũng đã có tính toán, dù sao Bạch Thế Niên còn trẻ mọi người cũng không nghĩ đến phương diện kia.)

Tô Hiển không khỏi than thở nói: “Đúng vậy a, nghe nói hung hiểm vạn phần. Cũng may quận chúa nghĩ được cách, hóa nguy thành an. Hưng Quốc quận chúa đúng là kỳ nhân.”

Tô Tướng nghe lời này thấy rất hứng thú, cẩn thận hỏi. Nhưng tình huống cụ thể người ngoài không rõ ràng lắm, người bên trong cũng không nói. Bất quá chuyện Ôn Uyển đột nhiên chạy ra ngoài, đi đến gốc lựu lầm bầm một hồi, đã lan truyền ra ngoài.

Tô lão tán thán nói: “Đứa bé này bác văn cường ký (hiểu biết, có kiến thức), hiểu được rất nhiều thứ. Biện pháp kia ta đoán chừng là một phương thuốc dân gian để ứng phó khó sinh. Lúc trước nghe nói Ôn Uyển vì sắp lâm bồn mà chuẩn bị khắp mọi mặt, ta còn cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to. Hôm nay xem ra nếu không chuẩn bị những thứ này, có lẽ nha đầu kia không qua được cửa này. Ôn Uyển a…..” Ôn Uyển làm gì cũng sẽ suy nghĩ chu toàn. Cố gắng hết mức đem nguy hiểm hạ xuống mức thấp nhất. Chấp hành hơn mười năm như một ngày. Có lẽ nếu không cẩn thận từng li từng tý như vậy Ôn Uyển đã sớm không biết ở chỗ nào rồi.

Tô Hiển rất bội phục biện pháp hóa nguy thành an của Ôn Uyển. Về chuyện khó sinh, nữ nhân sinh nở vốn là khó khăn. Huống chi là sinh đôi.

Tư Thông nhận được tin tức, cảm giác kia khó chịu như nuốt phải con ruồi vậy. Nàng thành thân nhiều năm, có một trai, một gái tính ra nàng đã rất hài lòng rồi. Không nghĩ tới Ôn Uyển thành thân ba tháng thì có thai, lúc đó nàng còn nguyền rủa Ôn Uyển chỉ sinh nữ không sinh nam, dĩ nhiên tốt nhất là sinh ra một tiểu quái vật, như vậy càng khiến nàng vui vẻ. Không nghĩ tới Ôn Uyển mang thai đôi, sinh đôi khó sinh là khẳng định. Lúc đó nàng còn hi vọng Ôn Uyển khó sinh mà chết. Không nghĩ rằng, không sinh tiểu quái vật, Ôn Uyển cũng không chết, ngược lại còn sinh hai đứa con trai. Nữ nhân này mọi chuyện đều muốn áp nàng một đầu. Thực đáng hận cực kỳ. Ông trời sao không nhân cơ hội này mang nàng ta đi luôn đi.

Bình Luận (0)
Comment