Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 951

Toàn thân Ôn Uyển đau đớn như bị nghiền qua, đến sức lực đứng dậy cũng không có. Dưới sự giúp đỡ của Hạ Dao nàng nghiêng người, mặc dù rất đau nhưng so với đau đớn lúc trước, chút đau đớn này không là gì. Sau khi Ôn Uyển nghiêng người, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt của con. Mới ra đời không lâu trẻ con đều mềm nhũn, đỏ bừng. Con của Ôn Uyển cũng không ngoại lệ.

Ôn Uyển nhìn kĩ hai đứa bé. Lão đại nhà nàng chỉ có trán và mũi giống nàng, những cái khác đều y chang Bạch Thế Niên, lão nhị có kiểm hình (là hình dạng khuôn mặt ý, khó diễn tả) giống Bạch Thế Niên, còn lại giống nàng. Cũng may Bạch Thế Niên là một đại soái ca, Ôn Uyển mặc dù không phải đại mĩ nhân nhưng cũng là một giai nhân thanh tú. Ôn Uyển khẽ thở phào nhẹ nhõm, con trai sau này lớn lên sẽ không cần lo lắng. Bất kể giống ai cũng không tệ.

Ôn Uyển vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của hai con mất hứng lầm bầm: “Đã không giống nhau như đúc lại không giống ta hết, làm sao lại giống lão cha kia của con. Mẹ cực khổ sinh hai đứa, hai đứa lại giống kẻ không quản chuyện gì nhiều hơn. Ta thật thiệt thòi lớn mà.” Tên khốn kia, mình và các con suýt nữa đều chết, còn không biết có phải hắn ta ngày ngày ngủ ngon hay không nữa? Thật không biết sao lại tìm một tên lính, cái gì cũng không dựa vào được, sống chết trước mắt càng đừng nghĩ dựa vào.

Hạ Dao cũng không nói tốt cho Bạch Thế Niên, nhưng cũng không muốn Ôn Uyển sa vào loại oán giận này nên nói lảng sang chuyện khác: “Quận chúa, đại ca nhi lớn hơn nhị ca nhi một chút, thân thể cũng khỏe mạnh hơn. Lúc mới ra đời tiếng khóc cũng vang dội, có lực hơn lão nhị.”

Ôn Uyển nhìn kĩ con trai đầu lòng, ừ, so ra lão đại còn tương đối khỏe mạnh. Lão nhị thật nhỏ hơn lão đại, so ra cũng khiến người ta muốn yêu thương nhiều hơn một chút. Dĩ nhiên Ôn Uyển khẳng định sẽ đối xử bình đẳng với các con: “Lão đại và lão nhị nhà chúng ta nhất định sẽ là những bé ngoan.” Hai đứa trẻ không biết lão nương của bọn họ nói cái gì, cả hai đều ngủ say sưa.

Ôn Uyển nói thầm: “Hai tiểu tử thối, y chang hai con heo nhỏ.” Miệng nói vậy nhưng vui mừng trên khuôn mặt thì không che giấu được, trái tim mềm mại như muốn hóa thành một vũng nước. Đây là con của nàng, là đứa trẻ có huyết mạch tương liên với nàng. Những thống khổ phải chịu lúc trước Ôn Uyển đều thấy đáng giá: “Sau khi Trương thái y xem cho bé con nói thế nào?”

Hạ Dao vạn hạnh nói: “Trương thái y nói hai bé mặc dù nhỏ, gầy một chút nhưng sinh đôi đều vậy. May là thân thể của hai bé đều rất tốt. Trương thái y nói ở trong bụng mẹ được nuôi tốt. Mặc dù không lớn như trẻ sinh một nhưng đều rất có tinh thần, cơ thể khỏe mạnh. Quận chúa không cần lo lắng. Quận chúa, nên gọi Trương thái y vào bắt mạch cho người rồi.”

Lúc này Ôn Uyển mới lưu luyến không nỡ đặt con xuống: “Không vội. Trước phải ăn no đã.” Ôn Uyển ăn xong bát cháo táo đỏ, toàn thân cũng có sức lực hơn. Liền gọi Trương thái y vào bắt mạch cho nàng.

Trương thái y bắt mạch xong nói: “Thân thể quận chúa không còn đáng ngại, quận chúa lần này chỉ mất máu nhiều, cần điều dưỡng thật tốt. Vì đảm bảo thỏa đáng quận chúa còn cần phải tiếp tục dùng châm.” Thật may là lúc trước Ôn Uyển điều dưỡng thân thể rất tốt, hai bé dù sinh non nhưng so ra thân thể cũng không tệ. Vì vậy trong lòng Trương thái y cũng an ổn không ít. Bằng không nếu thân thể hai đứa bé mà suy yếu, ông lại phải nhức đầu nữa.

Ôn Uyển cảm giác thân thể mình vẫn tốt, dù hung hiểm vạn phần nhưng cuối cùng đã sinh con thuận lợi, cũng không có chảy nhiều máu, muốn đứng lên cũng tương đối thuận lợi. Dĩ nhiên được như vậy không thể không tính đến việc Trương thái y đã cực khổ trong mấy ngày này: “Lần này làm phiền Trương thái y, nếu Trương thái y có gì cần hỗ trợ, chỉ cần bổn cung có thể giúp, tuyệt đối sẽ không chối từ.” Như vậy cũng là bánh ít đi bánh quy lại, người ta đã cứu ba mạng của mình và các con, coi như mình nợ một cái nhân tình.

Trương thái y có chút hoàng khủng (kinh hoàng, lo sợ): “Đây là bổn phận của ty chức.” Làm tốt thì là bổn phận, làm không tốt thì rơi đầu, vậy mới nói thái y không phải công việc tốt mà!

Ôn Uyển cũng không dây dưa với Trương thái y, lời đã nói ra, thích dùng hay không, chỉ cần tìm đến nàng cầu hỗ trợ, nàng sẽ không quên nhân tình này. Không tìm thì tốt hơn, đỡ phiền toái: “Đúng rồi, ông xem ta có thể tự cho con bú được không?”

Trương thái y khó xử rồi. Đại công tử không bú sữa của bà vú, có lẽ sữa quận chúa sẽ tốt hơn, lão đại dù bú sữa của bà vú nhưng cũng rất ít. Đoán chừng nếu không phải đói bụng thì khẳng định sẽ không bú.

“Nếu ta tự cho con bú thân thể chịu được không? Có bị di chứng gì không?” Ôn Uyển không có chút dè dặt nào, đừng nói Trương thái y đã là lão nam nhân năm mươi tuổi, dù là nam nhân trẻ tuổi ở phương diện này người ta có quyền uy, hỏi thì có gì không tốt.

Trương thái y thấy bộ dáng này của Ôn Uyển: “Quận chúa, tình huống của người rất đặc thù mặc dù tốt nhưng ty chức còn phải xem lại. Lúc sinh dù đã ngăn chặn kịp thời việc xuất huyết nhiều, không gây tổn thương lớn đến thân thể nhưng chung quy vẫn tổn thương nguyên khí, còn cần điều dưỡng thật tốt, tỉ mỉ điều trị.”

Ôn Uyển vẫn chưa nản lòng: “Ta không nói sẽ không điều dưỡng tốt, ta chỉ muốn biết ta có thể tự cho hai bé bú hay không.” Nếu thái y nói chắc chắn như đinh đóng cột là không được thì nàng cũng bỏ qua ý nghĩ này nhưng bây giờ thái y lại nói nước đôi, thế nào cũng được, Ôn Uyển tự xem lại thân thể mình, cảm thấy cũng có thể được.

Trương thái y nghĩ đến tình huống của đại công tử, thái độ cũng mềm đi: “Thân thể quận chúa được dưỡng rất tốt, cũng không phải là không được. Chẳng qua mấy ngày này thì không được.” Chỉ cần xác định không còn vấn đề gì liền có thể.

Ôn Uyển đương nhiên là đáp ứng. Cũng chỉ có mấy ngày thôi nàng có thể đợi.

Sau khi Trương thái y rời đi Ôn Uyển mới hỏi tình hình ăn uống của hai bé. Mới rồi thấy con rất khỏe mạnh nên không hỏi nhiều. Nhưng nhìn mặt Trương thái y dường như có nỗi khổ tâm nào đó.

Nhắc đến chuyện này Hạ Dao cũng rất bất đắc dĩ: “Quận chúa người không biết đâu, đại công tử sống chết cũng không chịu bú sữa, ép buộc bé, bé liền khóc.”

Ôn Uyển có chút sốt ruột: “Vậy bé ăn gì?” Đã qua một ngày một đêm vẫn không ăn cái gì vậy phải làm sao đây? Bé con này sao lại không bú sữa chứ?

Cho nên mới nói nữ nhân dính đến chuyện của mình sẽ mất đi bình tĩnh. Nếu là ngày thường, Ôn Uyển nhất định có thể nghĩ tới nếu đứa bé không uống sữa sẽ không khỏe mạnh như vậy.

Hạ Dao nhìn hai bé đang nằm, mím môi cười nói: “Cuối cùng ta thấy đại ca nhi nguyện ý uống nước đường bèn bảo bà vú cho sữa vào trong bình đại công tử mới chịu uống. Ta và Hạ Ảnh đều mừng rỡ không xiết. Ta nghĩ chắc tại quận chúa thường xuyên nói với hai bé, không cho phép làm nửa con trai người khác nên mới kiên quyết không bú sữa bà vú.

Ôn Uyển nghe vậy thì cười ngất, hôn lên mặt lão đại một cái: “Sau này lớn lên sẽ là một nhi tử hiếu thuận đây. Ta thấy nếu sau lễ tắm ba ngày vẫn không có sữa sẽ uống thuốc thúc sữa. Tự mình cho con bú tốt hơn để người khác cho.”

Hạ Dao gật đầu.

Ôn Uyển nhìn hai con đặt bên cạnh, trong lòng có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc cha bọn trẻ không có ở đây. Nếu cha chúng ở đây thì thật tốt. Ngươi nói xem gả cho hắn làm gì? Ta và con thiếu chút nữa đã không còn cũng không thấy bóng dáng của hắn. Chẳng may mà xảy ra chuyện, thì đến gặp mặt lần cuối cũng không được.” Lần sinh nở này, lúc cố gắng sinh trong lòng Ôn Uyển không phải là không có oán. Vì lý tưởng của hắn mà mọi chuyện đều ném lại cho nàng. Mấy tháng này nàng phải chịu nhiều cực nhọc, đặc biệt là thời điểm nghe được câu bảo vệ mẹ hay con, nàng hi vọng rất nhiều rằng lúc đó Bạch Thế Niên có thể ở bên cạnh nàng.

Hạ Dao khẽ thở dài. Nếu như trước kia nàng có thể thông cảm cho chỗ khó xử của Bạch Thế Niên còn nói tốt cho hắn nhưng trải qua mười tháng này nàng tận mắt thấy Ôn Uyển bị hành vì mang thai, trong lòng rất đau cũng rất khổ sở, thậm chí cũng từng oán giận Bạch Thế Niên, sớm biết vậy ban đầu đã không tác hợp. Trong lòng thầm hối hận nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì: “Quận chúa, người đừng nói mấy lời không may mắn này nữa! Luôn sống chết gì chứ, người không sợ kị húy sao? Sau này đừng nói nữa được không?”

Ôn Uyển còn chưa đáp thì thấy con cả mở mắt nhìn nàng, một đôi mắt đen, to hữu thần nhìn Ôn Uyển, như đang hỏi cha sao không ở cùng chúng ta, cha ở đâu? Con trai nhỏ cũng mở to đôi mắt hạnh nhìn loạn xung quanh.

Nhỏ còn đỡ, đó là ánh mắt tràn đầy tò mò, ánh mắt của đứa lớn khiến Ôn Uyển chột dạ. Ôn Uyển vội vàng bổ cứu: “Con trai, mẹ cũng chỉ cằn nhằn vậy thôi! Không cần so đo với cha con. Cha ở biên thành khẳng định cũng nhớ mẹ con ta mà! Nghĩ coi, cha ở biên thành cũng không dễ dàng, một mình ở biên thành mỗi ngày phải ăn cát.” Trong lòng oán giận hai câu là được. Sau này không được oán giận Bạch Thế Niên trước mặt các con. Như vậy sẽ không tốt với sự trưởng thành của con cái.

Hạ Dao không hiểu sao Ôn Uyển lại đổi thái độ như vậy.

Nhưng thật thần kì chính là lão đại nhìn lại Ôn Uyển một cái, ánh mắt híp lại như muốn nói đi ngủ đây, lão nhị thì đã sớm híp mắt lại.

Ôn Uyển nhìn vậy không nhịn được nhếch môi cười, vui thích không dứt: “Bé yêu, bé yêu.” Ôn Uyển nhẹ nhàng gọi mấy tiếng, hai tiểu tử kia cũng không nể mặt, không mở mắt ra.

Ôn Uyển chờ hai con đã ngủ, liền nhỏ giọng nói: “Ngươi nha, sao vẻ mặt lại xoắn xuýt như vậy?”

Hạ Dao cũng thấp giọng: “Quận chúa, sao lại nói thay đổi nhanh như vậy?” Trước kia không thế, từ khi mang thai đến giờ đã oán trách mấy lần (đều là những lúc khó chịu thì oán trách, bình thường cũng không đề cập đến), biến chuyển như vậy khiến người ta không thích ứng được.

Ôn Uyển còn tưởng Hạ Dao xoắn xuýt cái gì đâu liền cười một tiếng: “Ta sau này sẽ không oán giận nữa. Bé con này nhìn nhỏ vậy nhưng cũng từ từ ghi nhớ lại mọi việc. Ta không muốn nói mãi thành quen miệng không sửa được, sau này bọn nhỏ nghe được sẽ ghi nhớ trong lòng. Ta sợ đến lúc đó hai đứa lại thật sự cho rằng cha không muốn chúng! Lại nói lão đại nhà ta dường như sớm thông tuệ. Ngươi nhìn cái dạng kia, không biết còn tưởng bé hiểu những lời ta nói! Nên sau này không dám oán trách nữa.”

Nói đến đại ca nhi Hạ Dao vẫn còn thấy khiếp sợ: “Quận chúa, đại ca nhi có phải, ưhm, quá…….. ta nhìn sao cũng thấy bé giống như rất hiểu chuyện!”

Tim Ôn Uyển như ngừng đập, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Trưởng thành sớm chẳng phải rất tốt sao. Đem ưu điểm của ta phát dương quang đại.” Nói xong vội vàng lảng sang chuyện khác: “Ngươi nói xem, ta vẫn mong đợi là long phượng thai, không nghĩ tới lại là hai tiểu tử. Nếu là long phượng thai thì tốt rồi”

Bình Luận (0)
Comment