Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 966

Ôn Uyển để cho Hạ Ảnh đi xuống chuẩn bị chuyện trở về. Ôn Uyển chờ sau khi Hạ Ảnh đi ra ngoài, mới nói với Hạ Dao: “Kì Lâm cũng xem như không tệ. Hài tử năm tuổi mà trầm ổn như vậy. Đáng tiếc.” Đáng tiếc là hài tử của Hứa Tịnh Thu. Hứa Tịnh Thu, nữ nhân này tâm thuật bất chính. Kì Lâm mặc dù thông tuệ, nhưng có một người mẹ như thế, Ôn Uyển thật sự không nguyện ý có bất cứ quan hệ nào với Hứa Tĩnh Thu.

Hạ Dao hiểu rõ câu đáng tiếc này, chính là suy nghĩ trong lòng Ôn Uyển chưa nói ra: “Thân phận không sao, điều ta cảm thấy được là có một người mẹ bất chính, hài tử cũng sẽ bị ảnh hưởng .”

Lúc Ôn Uyển đến cáo từ hoàng đế, hoàng đế không biết từ đâu lấy ra một cái trống bỏi, trêu đùa Cẩn ca nhi “Đông, đông, đông, thích không, nếu thích thì gọi ông cậu, ông cậu liền cho con.”

Ôn Uyển tức giận trừng mắt liếc hoàng đế. Hài tử lúc này mới một tháng tuổi, cho rằng nhi tử của nàng là yêu nghiệt sao? Còn có thể gọi ông cậu nữa chứ?

Ôn Uyển quan sát thấy, Duệ ca nhi đối với cái âm thanh vui nhộn hoan khoái này có vẻ rất thích. Một đôi mắt tròn to đen láy không chớp mắt nhìn chằm chằm trống bỏi.

Nhưng hoàng đế lại không thấy thần sắc của Duệ ca nhi, đem trống bỏi đưa cho Cẩn ca nhi.

Chưa từng thấy ai thiên vị thành như vậy, Ôn Uyển ôm đại nhi tử, cười nói “Duệ ca nhi nhà ta có mẹ thương yêu, không cần ghen tị với đệ đệ có được hay không?” Ôn Uyển bắt đầu không ngại ồn ào, kể chuyện xưa Khổng Dung nhường lê* cho con trai lớn nghe.

*Khổng Dung nhường lê: tham khảo http://chanhkien-pa.blogspot.com/2010/07/bai-22-khong-dung-nhuong-le.html

Hài tử khẳng định nghe không hiểu, nên hoàng đế nghe thấy liền cười không dứt: “Con cái đứa nhỏ này, mới hơn một tháng đã có thể nghe hiểu được Khổng Dung nhường lê rồi sao?”

Ôn Uyển trong lòng oán thầm, con ta một tháng còn có người nói muốn gọi ông cậu kìa. Trên mặt Ôn Uyển lại mang bộ dạng không sao cả: “Con chỉ là nói chuyện nhiều hơn một chút với bé thôi, cũng không phải muốn bé nghe mà hiểu được. Chờ sau này trưởng thành, lại nói một lần nữa với bé.” Nói xong, Ôn Uyển nhìn trống bỏi trong tay hoàng đế: “Cậu hoàng đế, hai đứa bé sau khi lớn lên cần phải để cho chúng biết tương thân tương ái. Làm cha mẹ làm trưởng bối, xử lý sự việc nhất định phải công bằng. Con không muốn khiến hai hài tử có khoảng cách.”

Hoàng đế cười ha hả “Tốt, biết ngay con sẽ nói ta có lòng thiên vị mà. Nhưng hai đứa bé đúng là phải đối xử công bằng, nếu không dễ dẫn đến mâu thuẫn. Nhưng mà thật không biết, nếu đánh nhau thì ai sẽ thắng a. Nhìn xem hẳn là Cẩn ca nhi thắng đấy.” Hoàng đế nói xong. Tôn công công lại từ phía ngoài mang vào một trống bỏi. Hai trống bỏi giống nhau như đúc, đều là dùng da thượng hạng chế thành, mặt trống được khắc hoa văn nhiều màu sắc. Hài tử ở tuổi này tất nhiên là thích màu sắc tươi sáng xinh đẹp. Trên trống còn gắn bảo thạch, rất được tiểu hài tử ưa thích.

Thật ra thì Ôn Uyển không thích viên bảo thạch kia, vì lo lắng nó sẽ làm bị thương hai con trai của mình. Bây giờ còn nhỏ, nhưng qua mấy tháng nữa, hài tử thấy cái gì cũng đều nhặt lên nhét vào miệng. ..

Ôn Uyển lầm bầm “Cậu. Đừng nhìn hài tử còn nhỏ, đều nghe hiểu đó” Nếu sau này hai tiểu tử luôn đánh nhau, đến lúc đó còn không nhức đầu chết nàng. Hai nhi tử của nàng sau này nhất định sẽ tương thân tương ái.

“Ha ha, đến lúc đó con sẽ nhức đầu. Có điều nhìn Duệ ca nhi có vẻ không hay gây phiền phức. Nhưng Cẩn ca nhi khẳng định không phải dễ dàng như thế nha. Phải cố dạy dỗ thật tốt, để cho Đại Tề có thêm…hai thần tử đắc lực.” Hoàng đế đối với cách giáo dục của Ôn Uyển cực kỳ yên tâm.

Ôn Uyển cười nói “Con cũng không mong ước gì nhiều. Chỉ cần hài tử bình an khỏe mạnh, những cái khác còn phải nhìn xem khả năng của bọn hắn.” Dĩ nhiên, nói thì nói như thế, cũng phải dạy cho phù hợp với chuẩn mực cơ bản của xã hội. Nếu không, dạy ra một nhân vật truyền kỳ giống như Nhị lão gia Bình gia, còn không đem người tức chết.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, chờ hài tử đầy tuổi, con lại tiếp quản lần nữa đi.” Nghe Hạ Ảnh nói, Ôn Uyển nửa bước không nỡ rời hai đứa bé. Sau một tuổi này, Ôn Uyển có thể bỏ được hài tử xuống hay không, khiến hoàng đế rất hoài nghi.

Ôn Uyển cũng mơ hồ đoán được vì sao hoàng đế phải vội vã như vậy. Triệu Đại quản gia lúc trước trông coi Vương Phủ không có chuyện gì. Nhưng hiện tại trông coi sản nghiệp lớn thế này, mới quản mấy tháng, Triệu Đại quản gia cũng cảm giác bản thân đã cố hết sức. Lúc này mới qua mấy tháng, lợi nhuận đã giảm xuống không ít. Không tiến thì lui, không có chuyện dậm chân tại chỗ. Tiền bạc trong quốc khố của hoàng đế bây giờ, toàn bộ đều dùng để cải thiện các công trình trụ cột, lúc này những biện pháp cải cách đổi mới kia, cũng đã cho thấy hiệu quả. Quốc khố đã bắt đầu có lợi nhuận. Nhưng lợi nhuận này không nhiều lắm. Nếu Hoàng đế muốn buông tay buông chân làm chuyện muốn làm, nhất định cần phải có tiền bạc chống đỡ.

Mà Ôn Uyển biết, hoàng đế đang cho người của binh bộ nghiên cứu chế tạo phát triển các kiểu vũ khí mới, để tạo ra trang bị vũ khí hoàn mỹ nhất, bắt tay vào làm những thứ này, hiện nay chủ yếu dựa vào lợi nhuận hàng năm của Ôn Uyển. Nếu bên này bị chặt đứt, hoàng đế lo lắng chuyện sẽ thất bại trong gang tấc.

Hoàng đế cũng không dấu diếm Ôn Uyển: “Triệu Hoan khống chế không được những sản nghiệp này. Hơn nữa, đối mặt với một khối thịt béo như vậy, ai lại không muốn đi tới cắn một ngụm. Nếu con xác định một năm sau tiếp nhận lại, thì ta để cho Triệu Hoan tạm thời trông coi. Nếu con muốn chăm sóc cho hài tử, thì cậu phải tính toán chuyện khác.”

Ôn Uyển kỳ quái: “Cậu hoàng đế sao vậy? Có phải chuyện làm ăn, đã xảy ra điều gì không may hay không?”

Hoàng Đế cười lắc đầu: “Không có chuyện không may, có điều lợi nhuận hơn nửa năm qua, không được như trước. Triệu Hoan quản lý không được, đề nghị ta đem những sản nghiệp này phân ra. Nếu con muốn trở về, thì không cần phân ra. Nhưng nếu con không trở lại, thì bắt buộc phải làm thế.” Tuy hoàng đế không làm ăn, nhưng cũng rất rõ sau khi phân ra, lợi nhuận sẽ thấp hơn. Từ góc độ triều đình mà nói, hoàng đế hi vọng Ôn Uyển trở lại. Nhưng về tình, hoàng đế lại càng muốn Ôn Uyển ở nhà chăm sóc hài tử. Mặc dù Ôn Uyển mập lên không ít, không có đẹp như trước. Nhưng ngược lại hoàng đế cho rằng hôm nay Ôn Uyển như vậy nhìn tốt hơn nhiều.

Ôn Uyển hiểu rõ ý tứ của hoàng đế, cười một tiếng. Nữ nhân ở hiện đại, người nào mà không phải sinh đứa nhỏ được đầy tháng, đã đi làm rồi. Đi làm, chiếu cố đứa nhỏ, tất cả đều làm được rất tốt, vì cái gì nàng lại không thể. Dĩ nhiên, lời này không thể nói với hoàng đế: “Cậu hoàng đế, con nói một năm là một năm, cậu hoàng đế yên tâm, con sẽ làm theo khả năng, sẽ không cậy mạnh. Người cũng biết tính con mà, yêu quý nhất chính là thân thể của mình. Làm việc quá mệt nhọc, đối với thân thể không tốt, con nhất định sẽ không làm. Hơn nữa, hiện tại con còn phải chiếu cố hai đứa nhỏ, càng sẽ không lấy thân thể ra đùa giỡn. Rồi lại nói một lần nữa tiếp quản sản nghiệp, chỉ là lúc bắt đầu có cực khổ một chút. Chờ mọi thứ đi vào quỹ đạo, cũng sẽ không bề bộn nhiều việc nữa.” Ôn Uyển thấy hoàng đế còn đang chần chờ: “Cậu hoàng đế, người yên tâm, con chẳng qua chỉ là người xem sổ sách, hỏi tới một chút đại sự. Những chuyện nhỏ thì đều có quản sự làm rồi!”

Hoàng đế suy nghĩ một lúc lâu vừa nói cho Ôn Uyển ý tứ của mình. Những lời này của hoàng đế là phát ra từ nội tâm. Ông thích Ôn Uyển như hiện tại. Ôn Uyển lúc này, toàn thân cao thấp đều tràn đầy mùi vị hạnh phúc, làm ông nhìn thấy mà vô cùng thư thái.

Ôn Uyển cười nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc trở về Ôn Uyển hỏi Hạ Dao: “Mười tháng làm ăn này, lợi nhuận đã giảm đi rất nhiều sao? Nếu muốn phân ra, giảm đi cũng không phải chỉ là một chút đâu.” Không thể nào, nàng đã lên kế hoạch toàn diện tốt rồi, không nói tăng lên một bước, giữ được lợi nhuận năm ngoái hoàn toàn không có vấn đề.

Hạ Dao lắc đầu: “Lúc trước quận chúa chỉ nắm trong tay toàn cục, sự tình cụ thể đều giao cho chưởng quỹ . Chỉ cần bọn họ có thể hoàn thành kết quả mà quận chúa muốn, Quận chúa cũng không quản. Nhưng Triệu đại quản gia lại không như thế, ông ta cho rằng bản thân cần phải quản lý hết thảy. Ông ta muốn mấy chưởng quỹ cái gì cũng đều phải nghe theo sắp xếp của mình, nhưng mấy chưởng quỹ đã quen với phương pháp quản lý của quận chúa, tự nhiên không muốn theo cách của Triệu Đại quản gia. Ngoài sang trong tối nổi lên không ít xấu xa, còn náo loạn mấy lần. Mấy sản nghiệp lúc này phối hợp không được tốt như lúc có quận chúa quản lý. Triệu Đại quản gia thấy không đúng, cho nên đề nghị hoàng thượng đem sản nghiệp tách ra, như vậy những chưởng quỹ này cũng không có được quyền lợi dễ dàng như trước.”

Lúc Hạ Dao mới nghe được tin tức cũng chỉ có cảm thán. Vẫn là quận chúa nhìn xa trông rộng. Nếu chuyện gì cũng đều tự thân vận động, còn không phải bị mệt chết sao? Nên chỉ cần nắm trong tay đại cục, người phía dưới chỉ cần làm tốt chuyện được phân phó thôi. Quận chúa thanh nhàn rồi, người phía dưới cũng có động lực, tất cả đều vui vẻ. Hiện tại Triệu Hoan muốn thao túng những đại chưởng quỹ này, tạm thời không nói đến những đại chưởng quỹ này có uỷ quyền hay không. Cho dù những đại chưởng quỹ nguyện ý uỷ quyền đi nữa, hắn có thể quản được hết chắc.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi cũng đừng trách Triệu Hoan vừa đảm nhận vị trí, đã khiến cho loạn thành một đoàn. Ta với hắn không giống nhau. Ta uỷ quyền xuống dưới, để cho bọn họ tự do làm việc, ta chỉ cần kết quả. Đó là bởi vì ta tùy thời cũng có thể xử trí bọn họ, đem quyền lực thu hồi lại. Nhưng Triệu Hoan thì không được, hắn không cầm quyền không được. Đây là vấn đề về địa vị, không liên quan đến năng lực của Triệu Hoan. Chẳng qua ta nghĩ những chưởng quỹ này, hẳn là đã bị không ít người mượn hơi, rất nhiều người đã tìm được núi dựa mới chắng?”

Hạ Dao gật đầu: “Đúng, không chỉ có những người trong kinh thành này. Ngay cả Khương Lâm, cũng có không ít người muốn mượn hơi hắn. Chẳng qua Khương Lâm cũng không phải bọn họ muốn lôi kéo là lôi kéo được.” Điều này là lẽ đương nhiên, Khương Lâm là người trong phủ quận chúa, sinh tử còn nằm trong tay Ôn Uyển. Thật ra thì tầng thân phận này, cũng đã gián tiếp bảo đảm cho an toàn của Khương Lâm. Bởi vì Khương Lâm là người của Ôn Uyển, những người này không dám vọng động.

Hạ Dao nhìn hai đứa bé, lớn chững chạc, nhỏ cơ trí. Nàng càng nhìn càng yêu thích. Tiểu tử có tư thế ngủ di truyền từ Ôn Uyển, bắp chân đạp một cái, chăn liền bị kéo xuống. Hạ Dao đem chăn nhỏ đắp kín lên: “Quận chúa, người thật tính toán hài tử được một tuổi thì tiếp nhận lại sao?”

Nếu Ôn Uyển không nghĩ qua, đương nhiên sẽ không nói ra. Một tuổi, chờ hài tử đầy một tuổi, cũng dứt sữa xong có thể bắt đầu làm việc lại.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển mỉm cười, biết Ôn Uyển đã quyết định rồi: “Quận chúa, nếu một năm sau người muốn tiếp nhận lại, vậy hiện tại không thể để cho bọn họ rối loạn. Nếu không, hai ngày nữa chúng ta đi gặp Lâm chưởng quỹ. Hiểu rõ thêm một chút tin tức phía dưới.” Mặc dù nàng ở bên cạnh Ôn Uyển thời gian dài, nhìn Ôn Uyển từng bước từng bước gây dựng lên sản nghiệp khổng lồ như hiện nay. Có đôi khi, nàng cũng không còn cảm thấy Ôn Uyển có nhiều cực khổ a! Cảm giác cũng rất đơn giản, ít nhất so sánh với nàng luyện võ còn dễ dàng hơn. Cho là chuyện này đơn giản. Kết quả, lần này hoàng đế phái người đi, hoàn toàn không dùng được.

Ôn Uyển vén màn xe lên một nửa, nhìn phố xá náo náo nhiệt nhiệt. Nhìn một phụ thân mang hài tử đi mua đồ, lại quay đầu nhìn hai bé con nhà mình. Chờ Bạch Thế Niên trở lại, cả nhà bọn họ bốn người cũng đi dạo phố đi. Tay nắm tay, thử nghĩ xem thật là cảnh đẹp ý vui.

Hạ Dao nhẹ nhàng kêu một câu”Quận chúa.”

Ôn Uyển phục hồi tinh thần lại: “Không cần, trừ thương hành (hiệu buôn), thì những sản nghiệp khác náo loạn cũng tốt. Chờ sau này náo loạn xong rồi, sẽ tẩy sạch một lần.” Nói tới đây thì quay đầu hỏi Hạ Dao: “Người chúng ta đã bồi dưỡng, sang năm dùng đến sẽ không thành vấn đề đúng không?”

Hạ Dao khẳng định: “Yên tâm, không thành vấn đề.” Như vậy cũng tốt, đến lúc đó bên trong những sản nghiệp này, đem người có dị tâm toàn bộ loại bỏ, rồi đặt người của mình vào. Sau này làm việc gì cũng dễ dàng.

Bình Luận (0)
Comment