Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 982

Bảo Bảo Cương nghe được Bạch Thế Niên nói đại nha hoàn bên người Ôn Uyển cũng là quan viên, thì kinh ngạc nói: “Nữ quan?” Bảo Bảo Cương chân chính xuất thân từ dân quê, mà hôm nay nhận biết được mấy chữ này, vẫn là do Bạch Thế Niên dạy. Nên đối với những chế độ gì của triều đình thì dốt đặc cán mai, hắn cũng không có tâm tư đi nghiên cứu. Dù sao hắn chỉ nhận định một điều. Đi theo tướng quân, về sau sẽ không kém.

Bảo Bảo Cương nghe nói nữ quan cũng ăn bổng lộc triều đình, địa vị ngang bằng với hắn, cái này đã không thể nói có sai biệt rồi, mà là kinh hãi. Ban đầu kinh hãi về sau hưng phấn. Đây là phải có bản lĩnh mới được: “Thật sự? Tướng quân, người nói là sự thật? Mau tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian đến hỏi Ôn Uyển Quận chúa một chút. Lão Bảo có thích hợp hay không?” Sau khi nói xong lại oán giận nói: “Tướng quân cũng thiệt là, năm đó nên nói cho ta biết, nói không chừng hiện tại ta cũng có nhi tử mập mạp rồi.”

Diệp Tuần cùng những tướng lãnh khác cũng đều ồn ào: “Tướng quân, tướng quân tranh thủ thời gian viết thư nhà, hỏi Quận chúa một chút. Đừng có lại để cho lão Bảo tiếp tục cô độc.” Chỉ cần lão Bảo vẫn vui vẻ đi kỹ viện, nhất định ăn quả lỗ mà phải chạy trốn.

Bạch Thế Niên giội cho Bảo Bảo Cương một gáo nước lạnh: “Mấy đại nha hoàn bên người Ôn Uyển ánh mắt đều cực cao. Đoán chừng dù còn chưa có gả, cũng không có phần của ngươi. Ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Bạch Thế Niên còn thật sự không biết Bảo Bảo Cương nguyện ý lấy đại nha hoàn bên người Ôn Uyển. Phải nói, nếu thật sự hợp ý, mỗi nha hoàn bên người Ôn Uyển đều bất phàm, cũng xứng đôi với Bảo Bảo Cương.Chẳng qua hiện nay hi vọng không lớn. Có một mỹ nhân ngự tứ phía trước, lấy tính tình của Ôn Uyển, muốn cho Ôn Uyển gật đầu, thật khó. Trừ phi là nha hoàn bên người Ôn Uyển tự mình đáp ứng.

Kỳ Mộ và Kỳ Phong sau khi từ hoàng cung đi ra, mỗi người đều trở về phủ đệ của mình. Tam hoàng tử phi La thị trở về vương phủ, liền cho người đi mời Kỳ Mộ đến chính viện, đem chuyện hôm nay xảy ra nói kỹ càng cho Kỳ Mộ nghe. La thị lo lắng nói: “Quận chúa đối với mẫu hậu không chút lưu tình nể mặt nào, trước kia không phải như thế. Tuy trong nội tâm bất mãn, nhưng ít nhất trên mặt vẫn còn khách khí.Vương gia, có phải là mẫu hậu lại chọc giận Quận chúa chỗ nào hay không? Làm cho Quận chúa không còn nhẫn nại với mẫu hậu nữa, trực tiếp, trực tiếp…” Như bây giờ coi như là vạch mặt rồi. Chẳng qua là che lụa mỏng vạch mặt thôi.

Kỳ Mộ suy nghĩ sâu xa, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra mẫu hậu hắn gây hấn với Ôn Uyển chỗ nào. Hơn nữa muốn nói Ôn Uyển cùng Hoàng hậu trở mặt, cũng không hẳn vậy. Hôm nay còn cùng bọn họ cười cười nói nói mà. Nếu thật vạch mặt, có thể không cùng bọn họ vạch mặt sao? “Thái độ của Ôn Uyển với nàng như thế nào?”
La thị lắc đầu: ” Vận ôn hòa trước sau như một. Nhưng mà đối với Thái tử phi và Phong Vương phi vẫn như trước kia thân cận hơn so với chúng ta một ít. Vương gia, không biết có phải là cảm giác của thiếp sai hay không? Ta cảm giác Quận chúa lần này quá khác thường rồi. Trước kia Quận chúa không có như ngày hôm nay. Đối với mẫu hậu không khách khí như vậy. Vương gia, có thể ảnh hướng tới Vương gia hay không?”

Kỳ Mộ cười khổ, làm sao có thể không ảnh hưởng. Nếu như Ôn Uyển trực tiếp xé mặt với hoàng hậu. Hậu vị của mẫu hậu có khả năng gặp nguy hiểm. Vậy ba người con trai trưởng bọn hắn sẽ đứng mũi chịu sào. Kỳ Mộ lộ vẻ mặt tức giận: “Nếu như lúc trước thái tử trực tiếp mở miệng trừng trị Quách Thông, cũng sẽ không có chuyện như bây giờ. Bây giờ Mẫu hậu và Ôn Uyển chỉ là bảo trì quan hệ trên mặt, kỳ thật ta biết rõ. Mẫu hậu luôn hận Ôn Uyển. Cho rằng là Ôn Uyển làm hại cậu mất mạng. Ta cũng biết chuyện này, thì Ôn Uyển sao lại không rõ. Nếu không phải Ôn Uyển cố kỵ ba hoàng tử chúng ta, nàng đã sớm có hành động rồi. Hôm nay không biết là mẫu hậu xúc phạm đến dây thần kinh nào của Ôn Uyển, để cho Ôn Uyển bắt đầu không chịu nhịn nữa.” Ôn Uyển sáu tuổi đã biết ẩn nhẫn. Ẩn nhẫn đến khi đem Hiền phi loại trừ, Triệu Vương bị phế, phụ hoàng thế chỗ. Nàng muốn đối phó với mẫu hậu, không nắm chắc sẽ không động thủ. Một khi nắm chắc động thủ, ba người bọn hắn cũng sẽ mất đi thân phận con trai trưởng. Cho nên, Ôn Uyển sẽ không dễ dàng động thủ. Một khi động thủ, bọn hắn cùng Ôn Uyển sẽ thành địch nhân, không có bất kỳ chỗ nào để cứu vãn.

La thị an ủi: “Vương gia, đừng quá lo lắng, sự tình còn chưa có đến một bước kia. Luôn luôn có biện pháp giải quyết cả.” La thị cũng chỉ là an ủi trên mặt. Trong nội tâm lại rất rõ ràng, chuyện này gần như bế tắc, chỉ cần mẫu hậu còn, thì sẽ không quên cái khoản huyết cừu này. Hiện tại mẫu hậu không có thực lực, nhưng nếu là thái tử hoặc là.. mẫu hậu là thái hậu, đến lúc đó khẳng định không có khả năng kiềm chế nữa. Nhưng Ôn Uyển là người ngu sao? Nàng không có khả năng không biết hiện tại là vì có phụ hoàng, mẫu hậu không làm gì được nàng. Một khi hoàng hậu làm thái hậu, không có hoàng thượng kiềm chế, mẫu hậu nhất định không bỏ qua nàng. Lấy tính tình Ôn Uyển, làm sao nguyện ý khuất phục người. Hôm nay chính là một tín hiệu vô cùng không tốt.

Kỳ Mộ đột nhiên nói ra: “Nàng nói, tuyển tú hậu cung có phải là bút tích của Ôn Uyển hay không?” Sự tình yên lặng vài năm lại bị người nhắc đến. Cảm giác hình như quá đột ngột.

La thị chần chờ một chút rồi nói: “Có lẽ không có khả năng. Quận chúa nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhúng tay chuyện cung đình. Còn nữa Quận chúa làm việc từ trước đến nay có chừng mực, sẽ không để xuất hiện nhược điểm. Nếu như thật sự nhúng tay, thì phụ hoàng không có khả năng không biết.”

Kỳ Mộ cười khổ một tiếng. Trước có hổ, sau lại có một thợ săn khủng bố hơn cả lão hổ. Hổ còn có thể cùng nhau quấn lấy một phen, lo nhất chính là thợ săn ở đằng sau.

Không chỉ có La thị có cảm giác này, Như Vũ cũng có cảm thấy thái độ của Ôn Uyển. Như Vũ hạ thiếp mời cho Ôn Uyển, không có gì bất ngờ xảy ra lại bị trả về rồi.

Như Vũ có chút kinh ngạc, rốt cục vẫn phải đến một bước này rồi. Bảo Trúc không biết vẻ mặt của Như Vũ vì sao đột nhiên lại cô đơn như vậy. Như Vũ không nhịn được nói ra: “Về sau Ôn Uyển và ta có thể sẽ bất hòa, giữ khoảng cách với ta.”

Bảo Trúc kinh hãi: “Vì sao? Sao Quận chúa có thể như vậy?” Những năm gần đây, chủ tử thân là Thái Tử phi, đối với Ôn Uyển Quận chúa vẫn có ý nịnh nọt. Hôm nay cái gì cũng không có phát sinh, Quận chúa lại bất hòa với Thái tử phi. Sao có thể như vậy chứ?

Như Vũ cười khổ: “Không trách Ôn Uyển, đây là ta tự mình tìm kiếm. Ta mệt mỏi, không muốn là nơi hoàng hậu đem ra chút giận nữa. Như vậy cũng tốt, ta rốt cục có thể buông lỏng một hơi.” Không có người biết rõ bởi vì nàng cùng Ôn Uyển quan hệ tốt, hoàng hậu làm khó dễ bao nhiêu lần. Hoàng hậu mặt dù đối với La thị và Vũ Đồng cũng không tốt, nhưng mà còn không có làm khó dễ đến nước này. Mặc kệ nàng làm cái gì rơi vào trong mắt hoàng hậu cũng không có một chuyện tốt. Như Vũ rất rõ ràng, nguyên nhân không chỉ có Quách thị, mà là hoàng hậu giận chó đánh mèo. Hoàng hậu đem cừu hận với Ôn Uyển trút hết lên người nàng. Nàng mệt mỏi, cho nên không muốn tiếp tục nữa.

Thái độ hôm nay của Ôn Uyển, tin tưởng mấy hoàng tử sẽ rất quan tâm đến chuyện này, kể cả thái tử. Thái tử cùng Tam hoàng tử đều vì tin tức như vậy kinh hãi lạnh mình. Ai bảo Ôn Uyển có ảnh hưởng quá lớn với hoàng thượng. Nếu như Ôn Uyển ra tay đối phó hoàng hậu, ai thắng ai thua, hình như là chuyện rất rõ ràng.

Nhiều năm qia, nàng vẫn muốn cùng Ôn Uyển chuẩn bị quan hệ tốt, thậm chí còn hi vọng cùng Ôn Uyển kết minh. Thế nhưng nàng cũng biết rõ không có khả năng kết minh cùng Ôn Uyển, mà quan hệ với Ôn Uyển càng thân cận càng làm cho Hoàng hậu chán ghét càng gây sự. Hoàng hậu và thái tử một mặt muốn cho nàng duy trì quan hệ cùng Ôn Uyển, một mặt lại chán ghét chèn ép nàng. Thực sự coi nàng là Nê Bồ Tát, một chút tính tình cũng không có. Nàng đã hiểu được, làm nhiều sai nhiều. Hơn nữa, nếu tiếp tục như vậy, một chút tình nghĩa kia của nàng và Ôn Uyển, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu hao sạch sẽ. Đến lúc đó, ngay cả hi vọng duy nhất của nàng cũng bị mất. Vì hài tử, nàng không thể cùng Ôn UYển đoạn tuyệt chút phân tình này.

Bảo Trúc kinh ngạc.

Như Vũ nhìn Bảo Trúc đi ra ngoài, ánh mắt lóe lóe. Sau đó rủ tầm mắt xuống, vì hài tử, khó hơn nữa khổ hơn nữa nàng cũng chịu đựng được. Vắt hết tất cả tâm tư, nàng cũng không thể khiến hài tử có bất trắc.

Ôn Uyển sáng sớm đánh quyền, vừa ra sân nhỏ đã nhìn thấy trên nóc nhà trắng xóa, như đội trên đầu một cái mũ dạ màu trắng, trên cây cũng nở đầy bông hoa nhỏ màu bạc, bông tuyết rơi trong sân, sân nhỏ tràn lan một tầng bông dày đặc. Gió thổi qua, bọt tuyết trắng liền bồng bềnh lơ lửng.

Ôn Uyển nói với Hạ Ảnh bên cạnh: “Ngày mùng một đầu năm nay đã rơi tuyết lớn như vậy, tuyết rơi đúng lúc triệu năm( trăm tỷ) được mùa, năm nay nhất định sẽ có một thu hoạch tốt đấy.” Nếu như mưa thuận gió hòa, mọi chuyện thuận lợi. Triều đình có thời gian sống khá giả rồi. Tướng sĩ biên thành cũng tốt hơn. Lão công nàng cũng mới có ngày tốt lành.

Hạ Ảnh gật đầu.

Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Chờ đến trời thu, gửi qua cho Bạch Thế Niên một vài bộ xiêm y da lông. Người đó không biết tự chiếu cố mình được.” Ôn Uyển nói thầm, cũng không biết mấy bộ xiêm y da lông kia có đủ dùng hay không ( Diệp Tuần đổ mồ hôi hột: hai bộ áo choàng là đủ rồi. Người đều đã chuẩn bị bốn năm bộ, còn chưa đủ.)

Ôn Uyển đánh xong một trận quyền, trở về phòng hài tử. Mấy bà tử tiến lên bắt đầu quét tuyết. Ôn Uyển làm ấm thân, thay đổi một bộ xiêm y. hai hài tử vẫn còn ngủ. Đáng tiếc hài tử còn nhỏ, nếu lớn một chút, lúc này nàng cùng hài tử có lẽ đã ở trên thôn trang rồi. Ừm, được ngâm trong suối nước nóng rồi. Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới hình như ngâm suối nước nóng cũng có thể giảm béo. Ôn Uyển hôm nay vì giảm béo đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

Ôn Uyển đổ một thân mồ hôi, tắm rửa một cái lại trở về phòng. Ôn Uyển hôm nay đều là căn cứ vào hài tử để phân thời gian làm việc và nghỉ ngơi, an bài thời gian tự mình rèn luyện. Vào đến trong phòng, đã ấm áp rồi. Ôn Uyển lúc trước cho người có chuyên môn cải biến qua phòng ngủ một chút, trải lên địa nhiệt, trước kia Ôn Uyển không thích dùng địa nhiệt. Cảm thấy không thoải mái, bình thường không giá lạnh thân thể không chịu nổi, nàng đều không đốt địa nhiệt. Yêu thích suối nước nóng ở thôn trang là vì đó nóng tự nhiên. Ôn Uyển vì thể chất đặc biệt nên cảm nhận rất rõ ràng.

Ôn Uyển vào phòng. Nhìn hài tử còn ngủ say chưa tỉnh. Ôn Uyển đi ra khỏi phòng, duỗi tay, hứng lấy nhiều bông tuyết rơi xuống trên tay, cảm thấy lạnh buốt. Nghĩ đến trượng phu ở phương xa, cũng không biết đang làm cái gì? Rất có thể là đi theo những huynh đệ của hắn, uống rượu ăn thịt, rất tiêu diêu tự tại.

Ôn Uyển không phải thấy bất công. Con đường là tự mình chọn, chỉ cần cố gắng đi hết là được. Có lẽ, Bạch Thế Niên cũng không có tiêu diêu tự tại như nàng nghĩ. Nhìn trong thư viết rất tưởng niệm nàng cùng hài tử. Ít nhất nàng còn có hài tử làm bạn. Bạch Thế Niên, ừm, chỉ có quân sư quạt mo cùng huynh đệ sinh tử làm bạn.

Ôn Uyển không thể tưởng được, chỉ đi ra một lúc như vậy, gió thổi một chút đã nhảy mũi rồi. Ôn Uyển vội vàng trốn vào trong phòng: “Đi làm một chén canh gừng đến đây.”

Ôn Uyển không dám qua loa, vì vạn nhất mình bị cảm mạo, thì sẽ truyền sang cho hai tên tiểu tử, lúc đó sẽ đau đầu hơn. Cho nên Ôn Uyển bây giờ là một vạn cái đề phòng. Ở đây bị một chút phong hàn nhỏ có thể muốn mạng người. Hài tử bây giờ còn nhỏ, khả năng chống cự rất kém, phải chú ý cẩn thận.

Hạ Dao tức giận nói: “Quận chúa, người bây giờ không phải là một người. Làm sao còn không biết nặng nhẹ như vậy ah.” Thật là, còn đi ra ngoài chơi tuyết, coi mình vẫn là một người sao?

Ôn Uyển uống canh gừng, ấm thân thể, lại đổi xiêm y, nhân dịp dùng đồ ăn sáng còn chưa có ăn. Ôn Uyển trở về phòng ngủ, thấy hai hài tử, lớn ngủ rất an ổn, nhỏ còn thổi bong bóng. Cẩn thận nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt xong.

Ôn Uyển lấy sách, lười biếng tựa ở trên gối ôm đọc sách.

Bình Luận (0)
Comment