Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 31

Tưởng Mộc Cận cảm nhận được rõ ràng rằng Tưởng Mộc Mộc không thích hợp, thời điểm nhìn thấy xe dị năng thân thể liền cương cứng, nhìn theo tầm mắt của hắn, thì thấy Đàm Thu Minh đang sốt ruột nhìn bọn họ.

Xe dị năng dừng trước mặt hai người, Tưởng Mộc Cận nói bên tai Tưởng Mộc Mộc: “Ca ca, đừng sợ!”

Tưởng Mộc Mộc liếc mắt nhìn Tưởng Mộc Cận một cái, hít thở sâu một hơi, đúng vậy, không có gì phải sợ cả.

Cậu không hiểu tại sao ca ca lại sợ một tên Đàm Thu Minh, cậu muốn tìm một thời điểm nào đó để phản kích, nhưng hiện tại vẫn chưa thể đả thảo kinh xà!

Lúc trước khi Lâm Hải giao cho cậu tư liệu của Đàm Thu Minh, cậu đã biết những tư liệu đó đều là giả, ngoại trừ cái thân phận cô nhi này, những chỗ khác đều có cảm giác không chân thật.

Tưởng Mộc Cận mặc kệ y có phải cô nhi hay không, cậu không muốn thấy ca ca của mình mỗi lần gặp Đàm Thu Minh đều biểu hiện kỳ quái như vậy.

Hắc Mập Mạp thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng lệ rơi đầy mặt, giọng nói lớn hơn lúc bình thường không biết bao nhiêu lần: “Người anh em….cũng may các cậu không sao! Mau lên đây đi! Có biết là tớ bị các cậu hù chết rồi không! Hu hu hu…..”

Lời Hắc Mập Mạp nói đều là sự thật, lúc đó cậu ta đuổi theo, hoàn toàn không tìm thấy người, dưới tình huống lòng như lửa đốt, người trong hội học sinh đại học tìm được cậu, cậu giải thích tình huống một chút, trường học mới cho phép cậu dùng xe dị năng tìm kiếm xung quanh.

Tưởng Mộc Cận cười nhẹ, hiển nhiên đối với việc Hắc Mập Mạp sở tác sở vi rất là hài lòng, cũng chấp nhận cái câu “Người anh em” kia của cậu ta!

Tưởng Mộc Mộc nhìn vẻ mặt kích động của Hắc Mập Mạp, cảm động nở nụ cười, cho tới nay bởi vì tính tình hắn không tốt, nên không có bạn bè gì, Hắc Mập Mạp chính là người bạn đầu tiên của hắn, đơn thuần lo lắng cho hắn, hắn rất vui.

“Anh Hắc, làm sao anh tìm được chúng tôi vậy!” Tưởng Mộc Cận thay đổi xưng hô, trực tiếp xem Hắc Mập Mạp là anh em, Hắc Mập Mạp lớn hơn cậu mấy tháng, nên trực tiếp gọi là anh Hắc.

Hắc Mập Mạp chú ý tới việc Tưởng Mộc Cận thay đổi xưng hô, thấy hai người bọn họ bình an vô sự, tim cậu ta mới bình tĩnh lại.

Tưởng Mộc Cận như có điều suy nghĩ nhìn Hắc Mập Mạp, đại khái đây là người mà ca ca cậu có thể yên tâm, rồi cậu lại nhìn Đàm Thu Minh, chỉ thấy gương mặt y âm trầm, không nói gì cả, giống như đang suy tư gì đó, cậu cũng không để ý, cứ như vậy ôm ca ca mình lên xe dị năng của Hắc Mập Mạp, cũng không hỏi tại sao Đàm Thu Minh lại ở đây?

Đúng thật là tâm tình Đàm Thu Minh không tốt, y chưa bao giờ biết rằng dáng vẻ “anh em” quan tâm lẫn nhau lại là loại cảm giác này, khiến cho y hâm mộ, trong lòng không cách nào bình tĩnh được, thậm chí cảm thấy ba người bọn họ đứng chung một chỗ vô cùng chói mắt.

Tình người ấm lạnh gì đó, ngay từ khi y được người nhận nuôi đã không còn tồn tại nữa, y chỉ nhớ rõ là y phải báo đáp người đã cứu y, luôn làm việc cho hắn ta, chưa từng để hắn ta thất vọng.

Có lẽ y cũng có anh em, nói ví dụ như Phùng Thành chung tổ với y, trước khi y được nhận nuôi thì Phùng Thành đã được người kia mang về rồi, hai người gặp mặt chẳng qua là Phùng Thành đơn phương thích y mà thôi.

Y chưa từng để ý tới Phùng Thành, cho dù Phùng Thành vẫn luôn xoay quanh bên cạnh y, thì y vẫn không muốn để ý tới gã, dù cho hai người đã quen biết từ lúc tám tuổi.

Y vẫn luôn cô độc, chưa bao giờ nhìn sắc mặt người khác.

Trở thành học trò của Tô Lập Nguyên cũng là một trong những nhiệm vụ của y, người kia đối với y rất tốt, xem y là con trai mà bồi dưỡng, an ủi trái tim không trọn vẹn vì chính mắt thấy cha mẹ bị giết chết của y.

Y vẫn luôn cho rằng như vậy, trừ người kia ra thì ai cũng không thể tin, cái gì cũng không quan trọng, nhưng mà tại sao nhìn thấy hai anh em Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận tương thân tương ái lại cảm thấy vô cùng chướng mắt chứ? Tại sao khi thấy có người lo lắng cho bọn họ thì sẽ thấy hâm mộ cùng chói mắt?

Y nghĩ không ra, rơi vào trầm mặc, không nói lời nào.

Tưởng Mộc Mộc cũng lười nói chuyện với y, đối mặt Đàm Thu Minh, vốn dĩ hắn không biết nên trò chuyện với y như thế nào, trong lòng cũng đang rối rắm là tại sao y lại ở chỗ này?

Dường như Tưởng Mộc Cận nhìn thấu suy nghĩ của Tưởng Mộc Mộc, ôm vai hắn nhìn Đàm Thu Minh nói: “Anh là Đàm Thu Minh đúng không?!”

Đàm Thu Minh lễ phép gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, nhị thiếu gia!”

“Làm sao anh biết chúng tôi ở đây? Cha tôi phái anh tới sao?”

“Sau khi phu nhân và lão gia biết đại thiếu gia nhị thiếu gia mất tích, cũng rất sốt ruột! Tôi nghĩ rằng đại thiếu gia nhị thiếu gia mất tín hiệu, không thể tìm được đường, có thể là đang ở khu vực mơ hồ trên bản đồ này, cho nên tới tìm kiếm trước! Gặp Hắc thiếu gia cũng đang tìm kiếm đại thiếu gia nhị thiếu gia, liền cùng nhau đi tìm!”

Dường như để chứng minh lời của Đàm Thu Minh, Hắc Mập Mạp chen miệng nói: “Đúng vậy, tớ vẫn là nghe phân tích của anh ấy, nên mới mang theo anh ấy cùng đến đây tìm các cậu đó! Không ngờ là thật sự gặp được, ha ha!”

Hắc Mập Mạp rất có hảo cảm với Đàm Thu Minh, Đàm Thu Minh thông minh không nói, bộ dạng cũng rất đẹp, đối với người xinh đẹp cậu ta không hề có lực miễn dịch, chỉ cần không phải kẻ thù của cậu, thì cậu đều nhiệt tình giúp đỡ một phen.

Dĩ nhiên, chỉ là hứng thú thôi, không có ý gì đặc biệt hết.

“Thì ra là như vậy!” Tưởng Mộc Cận gật gật đầu, sau đó tầm mắt lạnh như băng đặt lên người Hắc Mập Mạp, kêu một tiếng: “Anh Hắc!”

Tưởng Mộc Mộc gọi cậu ta là anh Hắc, theo lý thì Tưởng Mộc Cận cũng phải gọi cậu ta là anh Hắc, Hắc Mập Mạp nghĩ như vậy không có gì sai hết, cơ mà tại sao sống lưng chợt lạnh, sát khí bốn phía, cậu ta không dám quay đầu, tựa như sau lưng có gì đó giống như mãnh thú, vừa quay đầu lại nhất định phải chết. Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, Tưởng Mộc Cận đây là làm sao vậy?

Tưởng Mộc Mộc nhìn vẻ mặt âm trầm của Tưởng Mộc Cận, nghĩ rằng trong người cậu còn bị thương, nên không dựa vào cậu nữa.

Tưởng Mộc Cận nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“Em bị thương, như vậy sẽ đè trúng miệng vết thương của em!”

“Không sao, không có gì đáng ngại!” Nói xong Tưởng Mộc Cận lại đặt Tưởng Mộc Mộc trong ngực một lần nữa.

Hành động của hai người giống hệt như người yêu đang trêu ghẹo nhau, Hắc Mập Mạp cảm thấy rất không thoải mái, liền không để ý tới bọn họ nữa, tự đi lái xe.

Đàm Thu Minh thì lại càng không thoải mái, y nhớ tới thời điểm mình bị thương luôn là một mình giải quyết, chưa từng được ai quan tâm.

Tại sao mỗi lời nói mỗi động tác của hai anh em bọn họ luôn có thể khiến tâm tình y kích động, y cảm thấy nhất định là mình tu luyện không đủ, chờ sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, y liền trở về chuyên tâm tu luyện.

Tưởng gia, Tưởng Trạch Thành trở lại thư phòng.

Màn hình máy tính đột nhiên hiện ra một tin tức, ông nhấn vào, một khuôn mặt ôn nhuận xuất hiện trước mắt, tuổi tác tương đương ông.

Ông bình tĩnh gọi: “Hiệu trưởng Vương!”

Hiệu trưởng Vương nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu trêu chọc nói: “Đoán một chút xem tôi mang đến cho ông tin tức gì?”

“Nói!”

“Thật không thú vị gì hết! Tốt xấu gì thì tôi cũng là người giúp ông, có thể đừng lạnh lùng như vậy không!?”

“Là ai khiến tụi nó rơi vào nguy hiểm?” Tưởng Trạch Thành lạnh lùng nói, không nể mặt một chút nào.

“Được được được!” Hiệu trưởng Vương xin lỗi nói: “Lâm Hải đã chết! Còn tên Phùng Thành đó thừa dịp cuộc thi so tài dị năng đông người lần này trốn mất rồi, ông biết không? Lúc trước Lâm Hải đã từng tham gia quân đội, sau đó còn nhờ ông giúp đỡ, hắn ta che dấu thật là lợi hại!”

“Tòng quân?!….. thì ra là như vậy!” Biểu tình của Tưởng Trạch Thành khó được có một tia gợn sóng, rơi vào trầm tĩnh.

“Ông nói xem tỉ lệ chuyện ở Bắc Sơn là do có người gây ra lớn bao nhiêu?” Hiệu trưởng Vương đột nhiên nói, biểu tình nghiêm túc nhìn màn hình.

“Tám phần!”

“Ha ha, giống suy đoán của tôi, sao hai người chúng ta lại ăn ý như vậy chứ? Chẳng lẽ đây chính là yêu?”

“……”

“Được rồi, chuyện chính là như vậy, thật là, mấy thứ dã thú này làm tôi bận rộn muốn chết, lần sau gặp lại, moah……”

“……”

Hiệu trưởng Vương không ngoài ý muốn cho đối phương một nụ hôn gió, rời mạng.

Tưởng Trạch Thành vẫn như cũ trầm tư.

Hắc Mập Mạp lái xe, chở ba người bọn họ trở về trước cửa nhà.

Thời điểm dừng xe, Đàm Thu Minh khó có được mở cửa xe cho bọn họ, lễ phép đưa tay ra nghênh đón Tưởng Mộc Mộc xuống xe.

Tưởng Mộc Mộc giơ tay lên không biết làm sao cho phải, nhưng nghĩ rằng chẳng qua là một cái tiếp xúc bình thường mà thôi, liền không để ý nữa, ai biết được, trong khoảnh khắc hắn đưa tay ra, Tưởng Mộc Cận lại kịp thời ngăn cản.

Tưởng Mộc Cận cũng không biết mình làm sao nữa? Cậu nhìn tay Tưởng Mộc Mộc đưa ra, phảng phất giống như muốn rời khỏi cậu, cậu có loại cảm giác này từ khi nào chứ, giống như cậu đã từng buông đôi tay này ra, sau đó hối hận cả đời.

Cậu không muốn loại cảm giác đó xuất hiện lần nữa, kéo ca ca xuống xe, không để ý tới Đàm Thu Minh đứng ngơ ngác ở một bên.

Tưởng Mộc Mộc mời Hắc Mập Mạp đến nhà hắn làm khách, Hắc Mập Mạp từ chối.

Đàm Thu Minh không có biểu tình gì, Hắc Mập Mạp thấy tình cảnh của y có chút lúng túng, liền an ủi: “Ha ha, anh đừng để ý, Tưởng Mộc Cận cứ như vậy, trông ca ca hắn rất chặt, không biết còn tưởng rằng bọn họ là người yêu đó chứ!”

Đàm Thu Minh không nhìn Hắc Mập Mạp một cái, trực tiếp đi vào phòng an ninh.

Hắc Mập Mạp nổi giận, Tưởng Mộc Cận cho cậu ta sắc mặt thì cũng thôi, bởi vì người ta có vốn liếng, có thực lực, hơn nữa Tưởng Mộc Cận vốn chính là cái dáng vẻ đó, còn Đàm Thu Minh này là chuyện gì xảy ra vậy, cậu có lòng an ủi y, vậy mà y lại không để ý tới cậu!

Cậu lập tức mất đi hứng thú, nói: “Hừ, làm cái gì chứ!”

Nếu không phải nhìn bộ dạng y xinh đẹp, thì cậu đã sớm đánh y một trận rồi: “Thôi đi, coi như tôi xui xẻo vậy!”

Hắc Mập Mạp không muốn làm gì cả, lái xe rời đi.

Hai anh em Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận về đến nhà lại bị giằng co nhiệt tình một phen, trên người Tưởng Mộc Mộc không có thương tích, tắm rửa xong ngồi ở phòng khách ăn đồ ăn Trần Tú Nhã chuẩn bị cho bọn họ.

Tưởng Mộc Cận có thương tích trong người, bị bác sĩ dẫn đi.

Tưởng Mộc Cận ngồi trong phòng y tế, Tưởng Trạch Thành đi vào, nhìn sắc mặt Tưởng Mộc Cận liền biết cậu lên cấp: “Đột phá bình cảnh?”

“Đúng vậy!” Tưởng Mộc Cận nhàn nhạt trả lời.

“Cũng không tệ lắm, có điều …… ngươi quá sơ suất!”

“Dạ, lần sau con sẽ chú ý!” Tưởng Mộc Cận nói, trầm mặc một hồi, cậu lại nói: “Ca ca không sao!”

“Ừ!” Tưởng Trạch Thành gật đầu một cái, ra khỏi phòng y tế.

Tưởng Mộc Cận không hiểu hôm nay Tưởng Trạch Thành làm sao nữa? Sao lại đột nhiên đến an ủi thương thế của mình, ông quan tâm hai anh em bọn họ từ khi nào vậy?

Không nghĩ ra đáp án, cậu cũng không nghĩ tiếp nữa, dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ đoán ra Tưởng Trạch Thành đang nghĩ gì.

Giáo huấn lần này làm cậu nhận biết rõ được sự nhỏ bé của mình, cho dù hiện giờ cậu là dị năng giả cấp mười, nhưng điều này cũng không nói lên cậu là vô địch, cậu muốn trở thành người trên người thì còn cách một khoảng.

Nghĩ đến cha, nghĩ đến Lam Sa, những tồn tại lợi hại hơn cậu, trong lòng cậu không khỏi kích động lên.

Cậu không muốn để ca ca rơi vào nguy hiểm nữa, cậu muốn trở thành người có thể bảo vệ ca ca, mặc kệ ở bất cứ lúc nào.

Ở trong rừng tập trung tinh thần lực cường độ cao khiến cậu lộ ra chút mỏi mệt, vết thương băng bó xong, liền trở về nghỉ ngơi.

Cậu cũng không về phòng mình, mà là trực tiếp vào phòng ca ca, bò đến trên giường liền ngủ thiếp đi.

Phòng của Tưởng Mộc Mộc đều là hương vị của hắn, ở đây cậu có thể thả lỏng tâm tình.

Lúc Tưởng Mộc Mộc trở về phòng chính là nhìn thấy dáng vẻ Tưởng Mộc Cận nằm trên giường của hắn, chiếm đoạt hơn nửa cái giường.

Nếu không phải vì trên người Tưởng Mộc Cận bị thương, thì khẳng định hắn sẽ nhào qua bắt cậu đứng lên.

Nhìn băng vải màu trắng chói mắt trên người cậu, hắn đau lòng, nếu như hắn có thể tu luyện thật tốt, trở nên mạnh mẽ, thì Mộc Cận cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy!

Nghĩ, mình vẫn là quá yếu, quyết tâm cần mạnh lên lại càng thêm kiên định.

Giờ phút này Tưởng Mộc Cận cũng không nhận ra Tưởng Mộc Mộc đã đến, mà là đang mơ một giấc mơ quỷ dị, trong mơ ca ca bị người ta giết, cậu lại không thể cứu được. Hôm sau lúc tỉnh lại, cái gì cũng quên hết, chẳng qua là, sau đó, cậu lại càng thêm kề cận Tưởng Mộc Mộc.

END 31
Bình Luận (0)
Comment