Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 64

Tưởng Mộc Cận nhìn chằm chằm mặt của hắn, trên thực tế, cậu căn bản cũng không quá quan tâm người Tưởng Mộc Mộc thích có phải là cậu hay không, cậu chỉ muốn một người ca ca này mà thôi.

Chỉ cần ca ca ở bên cậu, thì những thứ khác đều không quan trọng, bao gồm cả tình cảm của hắn.

Thế mà, bây giờ nghe ca ca thẳng thắn như vậy nói không thích mình, trong ***g ngực cậu xuất hiện lửa giận không biết từ đâu tới.

“Ồ? Ca ca, anh nói đi, tại sao anh không thích em? Nhất định ca ca phải nói ra hết, một chữ cũng không sót nói cho em biết nha!” Tưởng Mộc Cận nằm xuống, nghiêng tai lắng nghe.

Từ trong mắt của cậu Tưởng Mộc Mộc thấy rõ ràng được nguy hiểm, nhưng mà giờ lại không biết nên nói như thế nào.

Hắn muốn nói ra, nhưng ngôn ngữ đã tổ chức tốt sau khi nhìn đến ánh mắt nguy hiểm của Tưởng Mộc Cận, tất cả đều thay đổi.

Tưởng Mộc Mộc nuốt mấy ngụm nước miếng, yết hầu nhô ra bị Tưởng Mộc Cận cắn vài cái, lập tức ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt.

“Ca ca, tại sao không nói chuyện, nói một chút coi, ca ca thích ai?” Tưởng Mộc Cận bình tĩnh nói, thế nhưng từ trong giọng nói của cậu, Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy một cỗ uy áp vô hình, ép hắn không nói không được.

Hắn đem toàn bộ chuyện đời trước nói ra tất cả, trừ không nhớ, thậm chí hắn không có bỏ sót bất kỳ chỗ nào, ngay cả nguyên nhân hậu quả hắn cách xa Tưởng Mộc Cận cũng nói ra toàn bộ.

Nghe lời hắn nói, chân mày Tưởng Mộc Cận nhăn càng ngày càng chặt, con ngươi co rút lại càng ngày càng sâu, mặt mũi càng ngày càng không thích hợp.

***

Sau khi Tưởng Mộc Mộc nói xong, dừng lại một đoạn thời gian rất dài, lửa giận trong đôi mắt Tưởng Mộc Cận cháy rồi lại cháy, Tưởng Mộc Mộc nhìn ánh mắt của cậu, thậm chí muốn tránh đi.

Cơ mà, hắn không đi được.

Cậu tức giận, hắn cũng biết nhất định Tưởng Mộc Cận sẽ tức giận, hắn cũng là sau khi ở chung với Tưởng Mộc Cận, mới biết tình cảm thâm căn cố đế* của Tưởng Mộc Cận đối với hắn, đứa ngốc là hắn ngay từ đầu cũng không nhận ra được.

*Thâm căn cố đế: Ăn sâu vào và không lay chuyển được nữa.

Khi đó, giọng điệu hắn trách cứ nói: “Vậy sao em không đề cập với anh một cái!”

Kết quả, Tưởng Mộc Cận trả lại: “Em đã biểu hiện rất rõ ràng, ca ca anh vẫn cảm thấy chúng ta là anh em, cho nên vậy đó! Sao ca ca không suy nghĩ một chút, không đi hỏi người khác một chút xem, giữa anh em có thân mật như chúng ta vậy sao?”

Tưởng Mộc Mộc bị nghẹn không nói được gì, thậm chí hắn nghĩ, nếu như không có trọng sinh, hắn liền không cách nào biết được tình cảm của đệ đệ, vĩnh viễn cũng sẽ tiếp tục ngu ngốc như vậy.

Nếu như là trước kia, hắn cũng sẽ cảm thấy ngu ngốc là một loại hạnh phúc, thế nhưng sau khi biết bộ mặt thật của Đàm Thu Minh, hắn đã không thể giống như đời trước nữa.

Hắn nhìn Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận vẫn không nói gì, Tưởng Mộc Mộc lo lắng: “Mộc Cận…… em, em tức giận à?”

Mặc dù đã biết cậu sẽ tức giận, nhưng mà Tưởng Mộc Cận không nói một lời lẳng lặng nhìn hắn khiến cho hắn càng phát ra bất an.

Đó đều là chuyện đời trước, bây giờ nói ra có tác dụng sao? Hắn vẫn luôn cảm thấy như vậy, cơ mà lúc đối mặt với Tưởng Mộc Cận, hắn cảm thấy cần thiết nói cho cậu biết, Mộc Cận rất để ý chuyện của hắn.

Thế nhưng bây giờ hắn nhìn bộ dạng Tưởng Mộc Cận phẫn nộ rồi lại một câu cũng không nói, rất không dễ chịu, hắn không biết rốt cục cậu nghĩ như thế nào?

“Ca ca hy vọng em tức giận sao?” Giọng nói của Tưởng Mộc Cận vẫn ôn nhu như nước, nhưng mà không biết tại sao, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy cậu là đang nhẫn nại.

“Anh…..” Hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, vấn đề là tại sao Tưởng Mộc Cận lại muốn nhẫn nại, cậu hoàn toàn có thể tức giận, hoàn toàn có thể mắng hắn, hoàn toàn có thể……

Nhưng mà, cậu lại đè ép tính khí của mình, ôn nhu nói chuyện với hắn, đây là tại sao?

“Ca ca, tại sao anh không nói cho em biết sớm một chút?” Cậu suy nghĩ rất lâu, không biết tại sao bắt đầu từ một khắc Đàm Thu Minh xuất hiện kia, ca ca liền chú ý đến y, bây giờ rốt cục nghĩ thông suốt.

Ngay từ đầu cậu cho là ca ca bị sắc đẹp của y mê hoặc, bây giờ mới phát hiện không phải vậy.

“Ca ca, sau này có chuyện gì cũng không được gạt em, chỉ cần là ca ca nói, em đều sẽ tin tưởng!” Tưởng Mộc Cận ôm Tưởng Mộc Mộc thật chặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Không phải cậu không tức giận, mà là cậu không muốn tức giận với ca ca.

“Thật xin lỗi, Mộc Cận!” Tưởng Mộc Mộc đáp lại cậu, trái tim vẫn luôn treo lên rốt cục cũng đặt xuống.

Hắn là một tên quỷ nhát gan, một quỷ nhát gan không hơn không kém.

Mộc Cận không có khả năng không để ý tới hắn, điểm này cậu vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, chỉ có hắn bỏ lại Mộc Cận, chứ Mộc Cận chưa bao giờ ném hắn.

“Thật xin lỗi, Mộc Cận!” Hắn suy nghĩ rất nhiều lời giải thích, nhưng mà cuối cùng lại chỉ còn dư lại lời xin lỗi này, cái gì cũng không nói ra được.

“Ca ca, anh thật là quả dưa ngốc!” Tưởng Mộc Cận vỗ vỗ đầu hắn, hôn lên má hắn.

Nước mắt từng giọt từng giọt được hôn khô, Tưởng Mộc Cận nói: “Ca ca, anh cũng không có làm sai!” Động tác, giọng nói ôn nhu khiến người ta bất an.

“Mộc Cận, chờ một chút……” Đột nhiên Tưởng Mộc Mộc ngăn cản động tác của Tưởng Mộc Cận.

“Sao vậy? Ca ca!”

“Mộc Cận, em có thể tức giận, không cần chịu đựng, anh không thể nhìn em như vậy, em mắng anh cũng tốt, đánh anh cũng được, không nên chịu đựng……” Tưởng Mộc Mộc nhìn ra được, lửa giận không rõ hàm nghĩa trong mắt cậu.

Tưởng Mộc Cận chịu đựng như vậy, hắn luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, hắn không hy vọng cậu chịu đựng.

“Làm sao em lại mắng ca ca chứ? Em là đang giận chính mình, em ở trong trí nhớ đời trước của anh tại sao lại không ngăn cản anh? Ca ca, giải phẫu cải tạo gien rất đau đúng không, lúc phát tác em không ở bên cạnh anh, anh chịu nổi sao?…..”

“Anh…… Mộc Cận, đừng nói nữa, đừng nói nữa mà……” Đó là hắn tự tìm, chuyện không liên quan tới em, Mộc Cận, không cần đem tất cả mọi chuyện đổ lên người mình.

“Ca ca…… bây giờ có đau không?” Tưởng Mộc Cận sờ sờ ngực hắn.

“Đừng nói…..” Tưởng Mộc Mộc không thể nhìn cậu như vậy, tại sao chuyện này rõ ràng là hắn tự tìm, là chính hắn không hiểu rõ người ta mới có thể biến thành như vậy, Mộc Cận lại muốn đem những chuyện này trở thành lỗi của mình.

Anh tình nguyện em hận anh, đánh anh, mắng anh ghét anh…… cũng không muốn em như vậy.

“Ca ca…… a……”

Tưởng Mộc Mộc che lại môi cậu, đầu lưỡi nhanh chóng dò vào bên trong, học theo động tác Tưởng Mộc Cận khiêu khích hắn mà dây dưa cùng Tưởng Mộc Cận.

Tưởng Mộc Cận không nhúc nhích, mặc cho Tưởng Mộc Mộc ở trên người cậu ép buộc.

Tưởng Mộc Mộc cảm nhận được phía dưới biến hóa, nhưng mà thân thể Tưởng Mộc Cận vẫn cứng ngắc, không nhúc nhích.

Tưởng Mộc Mộc đẩy cậu xuống, đặt ở trên giường, đè lên ngồi trên đùi cậu.

Nhớ lại hành động Tưởng Mộc Cận làm với hắn, ở trên mi mắt, trên mặt, trên cổ, trên ngực…… lưu lại ấn ký của chính mình.

Thời điểm răng môi quấn quít với Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận động.

Cậu vừa mở miệng, gắt gao cắn khóe môi Tưởng Mộc Mộc.

Tưởng Mộc Mộc bị đau nhìn chằm chằm cậu, nhưng không có ý tứ né tránh, mặc cho cậu cắn môi mình, cho đến chảy máu.

Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng hai người, Tưởng Mộc Cận chợt giật mình tỉnh lại.

Lật người đem Tưởng Mộc Mộc đè dưới thân, tàn sát bừa bãi cắn xé thân thể hắn.

Hung hăng hôn hắn, xé rách quần áo của hắn.

Tựa như muốn đem người trước mắt toàn bộ nuốt vào trong bụng, để cho hắn mỗi phút mỗi giây đều không thể rời khỏi mình.

Tiền hí chưa đủ, đánh thẳng về phía trước! Tưởng Mộc Mộc đau đến cau mày, nhưng không phản kháng.

Động tác thô lỗ, không có tình cảm, lại không biết chú ý trấn an dục vọng của Tưởng Mộc Mộc, chỉ không ngừng công chiếm hắn, ăn hắn.

Cho đến sau khi bắn lần đầu tiên, rốt cục trong mắt Tưởng Mộc Cận mới thanh tỉnh một chút, nhìn người phía dưới bởi vì cậu thô bạo mà sắc mặt trở nên tái nhợt, khóe môi còn có một tia máu, trên người cũng bị mình cắn đến cả người thương tích, cuối cùng cũng khống chế được mình.

“Ca ca! Sao anh lại ngốc như vậy.” Tưởng Mộc Cận nhìn người bên dưới, vuốt ve tóc hắn.

Tưởng Mộc Mộc nhếch nhếch khóe miệng, khóe mắt cũng để lại nước mắt, nhưng hắn là đang cười, cảm giác an tâm, hắn nói: “Anh cũng không biết! Anh không biết phải làm sao cả!? Sớm biết em sẽ biến thành như vậy, anh liền……”

“Đừng nói nữa, ca ca! Ngủ thật ngon đi, ngày mai đều quên hết!” Tưởng Mộc Cận hôn hắn, an ủi thân thể hắn.

Tưởng Mộc Mộc vốn là toàn thân đau đớn dưới trấn an của Tưởng Mộc Cận dần trầm tĩnh lại, lại thật sự ngủ mất.

Tưởng Mộc Cận đứng dậy, đôi mắt đầy máu, gương mặt âm trầm, đi vào phòng ngủ.

Cậu muốn giết người, hiện giờ cậu chỉ muốn giết người, nhưng mà không thể, bên cạnh chỉ có một mình ca ca, cậu không thể làm gì đối với ca ca.

Tưởng Mộc Cận hít thở sâu một hơi, ẩn nhẫn xúc động trong nội tâm, quả đấm nắm chặt, móng tay cũng vùi vào trong thịt, máu tươi ào ào chảy ra.

Nước lạnh từ vòi sen cũng không khiến cho cảm xúc của cậu yếu bớt nửa phần.

Nghe xong miêu tả của ca ca, những hình ảnh trong mộng đột nhiên rõ ràng lên.

……

Ngày hôm sau Tưởng Mộc Mộc tỉnh lại, chợt ngửi thấy một cỗ mùi máu tanh, thấy Tưởng Mộc Cận không có ở trên giường, hắn liền tìm kiếm xung quanh.

Trong phòng tắm, Tưởng Mộc Cận nằm trong bồn tắm, bụng tràn đầy máu tươi, máu thịt mơ hồ.

“Mộc Cận!” Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc kêu một tiếng, hắn rất khó tưởng tượng Tưởng Mộc Cận sẽ bị thương, lại còn bị người nhét vào trong bồn tắm như vậy, hắn nghĩ tới một loại khả năng, nhưng lại không muốn nghĩ tiếp nữa.

“Anh lập tức gọi xe cứu thương, em kiên nhẫn một chút! Nhé…..” Tưởng Mộc Mộc đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi liền bị Tưởng Mộc Cận kéo vào trong ngực.

“Em không sao, ca ca!” Ôm hắn vào trong lòng, cũng không quản trên người còn chảy máu hay không, dáng vẻ Tưởng Mộc Cận giống như là hoàn toàn không có bị thương vậy.

“Nhưng mà, thương thế của em……” Tưởng Mộc Mộc khẩn trương nói: “Không xử lý thích hợp, sẽ bị nhiễm trùng, Mộc Cận, em chờ một chút!”

Trong quần áo cảm thấy ẩm nóng, Tưởng Mộc Mộc càng thêm khẩn trương lo âu.

“Không cần xe cứu thương, ca ca ở đây em liền không có việc gì!” Tay Tưởng Mộc Cận vòng càng chặt hơn: “En sẽ không để cho ca ca phát sinh chuyện như vậy nữa đâu!”

Tưởng Mộc Mộc sửng sốt, nhớ tới chuyện mình nói ngày hôm qua, nhất thời không biết nên như thế nào mới phải: “Em chờ, anh đi tìm hộp cứu thương!”

Tưởng Mộc Mộc ra ngoài, biết Tưởng Mộc Cận nhất định không muốn đi bệnh viện, liền tìm phục vụ khách sạn muốn hộp cứu thương, còn muốn chút thuốc mỡ cầm máu, định tự mình giúp cậu xử lý.

Tưởng Mộc Mộc rửa sạch vết thương của cậu, phát hiện trên đó đều là vết cào, trên tay, trên bụng, trên chân vậy mà đều là vết cào, móng tay đã muốn đen của Tưởng Mộc Cận ở trong mắt Tưởng Mộc Mộc trở nên vô cùng chói mắt, hắn vội vàng rửa sạch.

Đều là bị thương ngoài da, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, Tưởng Mộc Mộc tẩy rửa xong, sát trùng, bôi thuốc rồi băng bó cho cậu, mỗi một động tác đều cẩn thận.

So với lúc Tưởng Mộc Cận bị thương ở cuộc thi dị năng, thì mấy cái này chỉ là một bữa ăn sáng, rất nhanh Tưởng Mộc Mộc liền xử lý tốt.

Cũng càng thêm áy náy nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Cận.

Tưởng Mộc Cận vẫn luôn nhìn Tưởng Mộc Mộc, lửa giận tối hôm qua đã tiêu tán rất nhiều, nắm tay Tưởng Mộc Mộc lên nói: “Phương thức xử lý miệng vết thương này, cũng là học được lúc đó à?”

Tưởng Mộc Mộc không lảng tránh cậu, gật gật đầu: “Khi đó vì thăng cấp, tìm dã thú khiêu chiến, thường bị chút vết thương ngoài da, liền tự mình băng bó!”

Tưởng Mộc Cận hít sâu một hơi, tay nâng lên, chạm vào khóe môi tối hôm qua bị mình cắn bị thương.

Hít……

Tưởng Mộc Mộc bị đau đến cau mày, thiếu chút nữa hắn đã quên mất cái này rồi.

“Chúng ta trở về đi!” Tưởng Mộc Mộc nói.

“Được…..”

END 64
Bình Luận (0)
Comment