Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 74

Ở bên ngoài, đối mặt dã thú không ngừng công kích, có năng lực, thì vẫn như cũ ở trong nhà, phòng vệ tầng tầng, không có năng lực thì biến thành nạn dân, các bộ ngành tương ứng thành lập căn cứ cứu viện tạm hoãn, nạn dân cũng tiến vào nơi đó ở, công kích của những dã thú này cũng không ngừng nghỉ, hai năm sau lại có tăng không giảm, cứ như là đánh không hết vậy, lao tới giống như ong vỡ tổ.

Hơn nữa, cấp bậc của những dã thú này cũng tăng cao, ban đầu đều là một ít dã thú cấp thấp, hiện tại ngay cả dã thú có dị năng cũng dần dần đi ra, sức chiến đấu càng ngày càng tăng, mặc dù sức chiến đấu của loài người cũng tăng lên, tổn thất cũng rất thảm trọng, mà dã thú không chỉ có cấp bậc đề cao, ngay cả số lượng cũng càng ngày càng nhiều.

Ở một thành trấn, trong một căn nhà bình dân, hai đứa trẻ một nam một nữ khoảng chừng mười tuổi rúc ở góc tường.

Bọn nó là lần đầu tiên nếm thử loại dã thú tập kích này, bởi vì thành trấn rất nhỏ, dã thú cũng chỉ ở gần bọn họ, cho nên vẫn luôn bình an vô sự, nhưng mà mấy ngày trước, những dã thú kia lại tựa như điên mà quét tới.

Thời điểm bọn họ xem ti vi đã sớm có loại tự giác này, cũng có phòng bị, trốn ở trong nhà rất ít khi ra cửa, cho dù như vậy, thì vẫn không ngăn được dã thú công kích.

Hơn nữa những dã thú này càng ngày càng khôn, thậm chí bắt đầu chiếm cứ phòng ốc của con người, ý thức cũng dần dần khai sáng, những dã thú kia tựa như cũng có tư tưởng.

Vốn là, những dã thú này nhất định phải có cấp bậc dị năng đạt tới cấp tám, mới có thể dần dần xuất hiện hình thức suy nghĩ, nhưng bây giờ ngay cả một ít dã thú trung cấp cũng bắt đầu có suy nghĩ, phương thức công kích loài người càng ngày càng thuần thục, cũng càng ngày càng mạnh mẽ, thậm chí có vài con còn học được cách công kích của loài người, điều này làm cho nhóm người ở trấn trên thất kinh, dã thú đầu lĩnh kia dường như hiểu được giương đông kích tây, khiến người ở trấn trên hoàn toàn không có phòng bị.

“Ca ca……” Bé gái cuộn tròn thân thể, tựa vào trên người bé trai bên cạnh, run run rẩy rẩy.

“Đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ em!” Bé trai nói, trong mắt tràn đầy kiên định, đã chuẩn bị sẵn sàng, đáng tiếc cũng chỉ là đứa trẻ, thân thể cũng hơi toát ra mồ hôi lạnh.

Lúc cậu nhóc vừa nói xong, cửa đùng đùng vang dội, tựa như có người đang gõ cửa, nhưng lực đạo quá mạnh mẽ, hai người cũng không dám tiến lên, chỉ sợ đứng ngoài cửa là một dã thú hung mãnh.

“Ca ca, làm sao bây giờ?…… Hu hu……” Bé gái làm ra bộ dạng muốn khóc, rúc vào bên người bé trai, không dám di chuyển nửa bước.

“Suỵt…… đừng ồn!” Bé trai nhỏ giọng nói, tận lực để cho hô hấp của mình đều đặn lại.

Bé gái nghe lời, cũng không lên tiếng, dĩ nhiên cô nhóc biết không cẩn thận sẽ đưa tới dã thú bên ngoài, cho nên không nói thêm gì nữa, ngay cả tâm tình sợ hãi cũng quên, chăm chú nhìn cánh cửa.

Bé trai quan sát bốn phía, đứng dậy từ cửa sổ nhìn xuống, thấy trên đường phố phía dưới loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài dã thú đi lại.

Nhóc biết, bọn họ đã muộn một bước, căn cứ cứu viện mà quân bộ thành lập cách nơi này nói xa thì cũng không phải là xa, nhưng phải làm thế nào mới có thể đến căn cứ cứu viện cũng là một vấn đề.

Nơi này đã bị bỏ qua, ngay từ ba giờ trước, đại bộ đội cũng đã rời đi, trong lòng bé trai vướng bận em gái, ngược lại không cùng đại bộ đội đi đến căn cứ cứu viện trước, trở về nhà cứu em gái, nhưng nơi này cứ như vậy thành thành trì của dã thú.

Một ít dã thú vây quanh mấy món đồ chơi kỳ kỳ quái quái chuyển động không ngừng, dường như không tìm được phương pháp giải quyết, hung ác đạp xuống.

Đối với một ít sản phẩm công nghệ cao bị ném xuống đất, mấy dã thú này dường như ôm tâm tính tò mò từ từ ngắm nhìn, đến cuối cùng không nhìn ra được cái gì, không phải là một cước đạp đi, thì chính là một đầu đụng vào.

Chỉ cần cho cậu một chiếc xe dị năng, cậu nhất định có thể đuổi theo đại bộ đội, nhưng mà xe dị năng không phải người người đều có thể có, huống chi trong những dã thú kia, còn có chim bay, lớn đến kinh người.

Thế nhưng bé trai xác định, giờ phút này chỉ có xe dị năng mới có thể giúp cậu thoát khỏi những dã thú hung mãnh này đuổi giết.

Đáng tiếc, nhóc không có, cho dù có, nhóc cũng không khởi động được, hơn nữa không cẩn thận đụng vào chim bay trên bầu trời liền thảm, bé trai vẫn đang suy nghĩ đối sách, đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng gọi ầm ĩ, ngay sau đó nghe được tiếng gõ cửa, còn nghe có người ở trước cửa nói chuyện.

“Ca ca, trong này thật sự có người sao?”

“Dĩ nhiên, anh có thể cảm ứng được!”

Cửa được mở ra, bé trai nhìn một cặp sinh đôi tiến vào phòng, sau khi kinh ngạc liền hoàn hồn, hai người này là tới cứu bọn nó sao?

Tô Vĩ nói: “Đi theo chúng ta đi!”

Bé trai rất nhanh liền phản ứng kịp, không chút suy nghĩ, liền kéo em gái sải bước đi theo.

***

Tưởng Mộc Cận ngồi ở trên xe dị năng lộ ra chút không kiên nhẫn, thế mà phải chờ hai đứa trẻ làm chậm trễ thời gian.

Mang theo ba ngàn nhân thủ của cấm địa ra ngoài đã qua ba tháng, C thị đã sớm không biết biến thành hình dạng gì, tựa như thảm trạng sau khi bị gió rét sóng lớn càn quét qua, điều kiện tốt, trong nhà cũng cài đặt đủ loại biện pháp phòng thủ, hoặc là tìm một vài dị năng giả cường đại thiết trí kết giới, mới có thể làm cho người một nhà tạm thời bình an.

“Xin lỗi, chúng tôi tới chậm!” Tô Vĩ nói, nhanh chóng lên xe, sắc mặt bình tĩnh, ba tháng qua, đều là thấy nhưng không thể trách!

Hai đứa trẻ cũng đi theo, trong lúc còn khiếp sợ nhìn xe dị năng mà bọn nó tha thiết ước mơ, đánh giá chung quanh.

Bởi vì gương mặt người lái xe lạnh lùng, bọn nó một câu cũng không dám nói nhiều.

Tưởng Mộc Cận lái xe, đến căn cứ bọn họ tạm cư.

Đây là một nơi ở tạm bên ngoài, vốn là tính vượt qua đại bộ đội, cha của bọn họ ở nơi đó, mặc dù không hiểu tại sao cha lại gia nhập hành động cứu viện, nhưng mà hai người già đều không có chuyện gì, khiến cho cậu thở phào nhẹ nhõm, phục hồi tinh thần lại, cậu lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, cậu luôn luôn đoán không ra suy nghĩ của cha, hơn nữa cha cũng sẽ không đơn giản như vậy liền bị những dã thú này tổn thương.

Cậu lắc lắc đầu, lái xe rời đi.

Làm cậu không ngờ tới chính là, phụ cận vùng này ngay cả dã thú cấp mười cũng xuất hiện, làm trễ nãi không ít thời gian, có điều cũng lấy được tiến triển rất lớn.

Tưởng Mộc Mộc nhìn xe dị năng của Tưởng Mộc Cận trở lại, cầm một chai nước trái cây đỏ au tiến tới trước mặt Tưởng Mộc Cận, giao cho cậu.

Lúc này Tưởng Mộc Cận mới hòa hoãn lại, tươi cười đón lấy, uống vào, phiền não cùng mỏi mệt vừa rồi cũng đã biến mất hơn phân nửa, cậu lấy từ trong không gian ra mấy tinh hạch màu tím nhạt, trên đường tiêu diệt dã thú gặp dã thú cao cấp, Tưởng Mộc Cận thuận tiện giải quyết bọn chúng, lấy tinh hạch về.

Tưởng Mộc Mộc nhận lấy tinh hạch, nghi hoặc nhìn Tưởng Mộc Cận nói: “Mộc Cận, em cho anh làm gì?”

“Không phải ca ca nói, muốn nghiên cứu sao?” Tưởng Mộc Cận nói, những chuyện này cậu xem là chuyện đương nhiên.

“À……” Tưởng Mộc Mộc cười cười, nhận lấy tinh hạch Tưởng Mộc Cận cho hắn, cất vào.

Hắn biết, lấy được những tinh hạch này không dễ, bây giờ cấp bậc dã thú càng ngày càng cao, mới xuất hiện nhiều dã thú cấp cao đi đến chỗ ở của con người như vậy, Tưởng Mộc Cận mới có cơ hội lấy được những tinh hạch này.

Chỉ là Tưởng Mộc Mộc không nghĩ tới mình thuận miệng nói một câu, Tưởng Mộc Cận lại ghi tạc vào lòng, trong lòng ngọt ngào.

Ban đầu lúc nghiên cứu mật kiên, hắn nhớ lại hình như tinh hạch cũng có tác dụng đề cao tu vi, mới có thể nghĩ đến việc có cơ hội có thể nghiên cứu tinh hạch dã thú một chút, hắn chẳng qua là bật thốt lên, gần như đã quên rồi, không ngờ Tưởng Mộc Cận còn giúp hắn nhớ kỹ.

Trong lòng hắn cao hứng, đối với Tưởng Mộc Cận cũng càng phát ra nhiệt tình, mặc dù dáng vẻ bình thường cũng đã rất nhiệt tình rồi.

“Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm trưa!” Tưởng Mộc Mộc kéo Tưởng Mộc Cận, đột nhiên nhìn thấy sau lưng cậu bên cạnh anh em Tô Vĩ Tô Thắng nhiều ra hai đứa trẻ, nghi hoặc nói: “Đây là?…..”

“Cứu được trên đường, trẻ con chưa kịp đuổi theo đại bộ đội, chúng ta vào đi thôi, ca ca, chết đói……” Tưởng Mộc Cận không muốn giải thích nhiều hơn nữa, trở tay kéo Tưởng Mộc Mộc vào căn phòng tạm thời thiết trí cho bọn họ trong căn cứ.

Trong phòng có cơm nước Tưởng Mộc Mộc đặc biệt giữ cho cậu, cậu lôi kéo Tưởng Mộc Mộc ngồi xuống, ngồi ở đối diện Tưởng Mộc Mộc ăn cơm.

Mới vừa ăn vài miếng, điện thoại di động liền vang lên.

Thời gian nghỉ ngơi khó có được của Tưởng Mộc Cận cứ như vậy bị đánh nát, bất mãn cau mày, không định nhận, nhưng lại không nhẫn nại được dưới ánh mắt của Tưởng Mộc Mộc, vẫn là nhấn nút trả lời.

Cậu không kiên nhẫn nói: “Alo, là ai vậy?!”

Bên kia dường như bị giọng nói lạnh như băng này làm giật mình, có điều vẫn đem tình huống nói ra: “Thủ lĩnh, bên đài theo dõi đột nhiên phát tới tín hiệu cầu cứu, không biết xảy ra chuyện gì!”

“Đài theo dõi?” Tưởng Mộc Cận cau mày.

Đài theo dõi là khu vực quan trọng, vẫn luôn trấn thủ rất tốt, đã xảy ra chuyện gì?

Bọn họ tìm kiếm đài theo dõi, là để thấy rõ cơn sóng dã thú kia đến tột cùng là ở nơi nào, muốn đuổi theo đại bộ đội, con đường vốn có đã không thể đi được, đã sớm bị những dã thú kia bao vây.

Mặc dù năng lực bọn họ mạnh hơn nữa, cũng không thể chém chết từng đợt từng đợt dã thú kia, tiếp tục như vậy sớm hay muộn thì thể lực sẽ chống đỡ không nổi, mặc dù Tưởng Mộc Mộc đã nghiên cứu thứ có thể gia tăng thể năng cùng dị năng kia tốt lắm, nhưng cũng không nhiều, một ngàn quả mới có thể lấy ra được một ngụm nhỏ như vậy, dĩ nhiên là không thể lãng phí, bọn họ tiếp tục như vậy sẽ sớm bị đàn dã thú cuồn cuộn không dứt kia chém giết, cho nên mới ở phụ cận thành lập căn cứ này, tạm hoãn gót chân.

Thế nhưng, không biết tình huống bên ngoài rất hỏng bét, rất nhiều địa phương đều đã bị dã thú phá hư, radio lục tục truyền ra tin tức bị dã thú công kích, mỗi địa phương đều loạn thành một nùi.

Bọn họ muốn đuổi theo đại bộ đội, tự nhiên trước đó phải lấy được tình báo ở phụ cận, vì thế mới có thể bỏ một khoảng phí lớn như vậy làm đài theo dõi, hy vọng có thể tìm ra một con đường dã thú thưa thớt, chậm chạp theo vào.

Lúc này đài theo dõi truyền tới tín hiệu cầu cứu, Tưởng Mộc Cận không nói hai lời, để chén đũa xuống liền đi.

Bầy dã thú này, cậu thật là hận thấu xương, không chỉ phá vỡ thời gian hạnh phúc của cậu và ca ca, còn làm cho bọn họ không cách nào trở về cuộc sống vốn có, căn phòng trúc nhỏ cậu vốn định ở lâu dài với ca ca lại bị tàn phá không chịu nổi, dĩ nhiên cậu hết sức tức giận.

Đi ra khỏi cửa, mặt Tưởng Mộc Cận âm trầm, không người nào dám đến gần.

Tưởng Mộc Mộc đi theo, kéo tay Tưởng Mộc Cận nói: “Anh đi cùng em!”

“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận không hy vọng hắn đi theo cậu đánh đánh giết giết, những cảnh tượng kia cậu cũng không muốn cho Tưởng Mộc Mộc nhìn thấy.

Nhưng Tưởng Mộc Mộc nhất quyết không buông tha: “Anh có năng lực bảo vệ mình! Hơn nữa, anh lo lắng cho em!”

Dĩ nhiên hắn nhìn ra được màu đỏ trong mắt Tưởng Mộc Cận, ba tháng trước, sư phụ cho bọn họ một đội binh tự mình huấn luyện, tổng cộng ba ngàn người, nhưng sức chiến đấu mười phần, chính là thiếu hụt kỹ xảo.

Có điều, khá tốt là lực chiến đấu của bọn họ mạnh mẽ, mới có thể chống được đến bây giờ, một ngày một đêm từng nhóm luân phiên đi xung quanh giết dã thú, mới có chỗ tạm dừng chân này.

Tưởng Mộc Cận vừa mới trở lại, còn chưa có nghỉ ngơi tốt đã đi ra ngoài, hắn không yên lòng, tự nhiên muốn đi theo.

Tưởng Mộc Cận cũng không phản đối, dĩ nhiên cậu biết hiện giờ năng lực của ca ca không nhỏ, vẫn có thể tự bảo vệ mình, cân nhắc một chút, cậu đồng ý để cho Tưởng Mộc Mộc lên xe dị năng, giao nơi này cho đại trưởng lão phụ trách.

Lam Sa cho cậu một đội ngũ đồng thời còn để cho một trưởng lão tới tương trợ, dù sao cũng là trưởng lão cấm địa, ngược lại giúp được không ít, lúc Tưởng Mộc Cận lười quản, đều là đem sự tình giao cho ông xử lý.

Sau khi Tưởng Mộc Mộc lên xe dị năng, Tưởng Mộc Cận một khắc cũng không dừng lại, phóng xe đi.

Đại trưởng lão nhìn chiếc xe dần dần đi xa, lắc đầu một cái, tộc trưởng có phải quá tín nhiệm cậu ta hay không? Giao cho cậu ta làm có thật sự được không?

Nhưng bất kể như thế nào, đại trưởng lão cũng sẽ nghe lời tộc trưởng, cho nên dù có nhiều bất mãn với Tưởng Mộc Cận, ông vẫn sẽ cố nhịn.

“Đại trưởng lão! Thời gian không còn sớm……” Một bóng người chạy tới.

Đại trưởng lão nhìn hắn, sau đó nói: “Phân phó xuống, chuyển giao nhiệm vụ!”

“Vâng!” Người nọ nhanh chóng chạy đi.

END 74
Bình Luận (0)
Comment