Editor: Tứ Phương TeamNi mã, đây chính là ngoài mặt biểu hiện ngay thẳng thật thà, bên trong lại phúc hắc.
Tuy ở kiếp trước Hứa Hân ngu ngốc, nhưng kiếp này tuyệt đối có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh ta, câu nói này nói rõ Tiểu Ngô xong đời rồi, ngay cả danh tiếng của Tống Tiểu Hoa ở trong quân đội chỉ sợ cũng không xong rồi.
Loại chuyện này anh không sợ quang minh chính đại chính là sợ che giấu lấp liếm, nói như vậy bất kể là Tiểu Ngô hay Tống Tiểu Hoa giải thích như thế nào đều trở thành che đậy.
Kiếp trước bản thân làm sao lại ngốc như vậy, buông thả ở sau lưng Thiệu Kiến Quốc mà khóc là được rồi, xem anh đấu với các kiểu bạch liên sảng khoái biết bao nhiêu, nhất định phải tự mình đi làm đến cuối cùng đầu vỡ máu chảy cũng không đạt được kết cục tốt đẹp gì.
Đời này, có lúc núp sau lưng khóc cũng khá tốt. Nghĩ đến đây, bản thân liền ríu rít hai tiếng, biểu thị bản thân rất oan ức, nhưng lại không hề khóc giống Tống Tiểu Hoa như vậy, có lúc khóc đến sưng mắt thì thật là xấu đó.
Nhưng mà Khúc Mai ở một bên thì biết rõ tính cách của con gái, xem ra thật sự đã chịu ấm ức, không kiềm được kéo tay cô nói: “Đừng lo lắng, quân đội sẽ tra xét rõ mọi chuyện, con vốn dĩ không ở bên ngoài nói hươu nói vượn làm mất mặt quân tẩu, thậm chí ai ở sau lưng chú ý con sớm muộn cũng cháy nhà lòi ra mặt chuột.”
Khúc Mai là ai chứ, xuất một chiêu này làm cho tất cả mọi người đều có áp lực. Đừng nói người là vợ của lão thủ trưởng, liền nhắm đến năm đó bà dám ở lúc chiến đấu mang theo văn công đoàn chạy đi cứu người thì phần công lao này khiến không ai dám ở trước mặt vị phu nhân này nói xấu.
Tống Tiểu Hoa phát hiện hình thế không đúng, ngay lập tức nói: “Không phải mà, tôi và đồng chí Tiểu Ngô trong sáng, chúng tôi chỉ là…”
“A? Nếu là như vậy, tại sao còn sợ bị vợ tôi nói bậy còn nhất định kéo cô ấy lại, các người không làm ra chuyện gì thì làm sao sẽ nói bậy? Cô đây là hoài nghi phẩm chất của quân tẩu sao? Đoàn trưởng ngài xem, chúng ta không tra thì không được.” Thiệu Kiến Quốc nói hai câu liền đem Tống Tiểu Hoa hay diễn kịch lấp kín, cô ta cứng miệng không có cách nào nói ra câu thứ hai, chỉ có thể ở một bên rơi nước mắt.
Mà đoàn trưởng bị bức chỉ có thể để chỉ đạo viên đi điều tra, còn nói nhất định sẽ tra cho rõ ràng, rốt cuộc có phải là Hứa Hân ở trong quân đội loan truyền tin vịt hay là người khác cố ý ở đằng sau lưng nói xấu Hứa Hân.
Sau đó đoàn trưởng lại an ủi Thiệu Kiến Quốc và Hứa Hân còn có Khúc Mai vài câu, vậy mới đem được ba vị đại thần tôn kính tiễn trở về. Tiếp sau đó nghiêm khắc trừng phạt Tiểu Ngô, chưa đến một tháng Tiểu Ngô đã rời ngũ rồi. Lý do là tác phong sinh sống không đứng đắn, chỉ là sau khi trở về thôn chỉ sợ anh ta đầu cũng không ngóc lên được, do vậy Tiểu Ngô thật sự rất hối hận, cả đời này cũng không dám lại dính đến dạng phụ nữ như Tống Tiểu Hoa nữa.
Đến nổi Hứa Hân có chút đầu nặng chân nhẹ trở về nhà mình, ngay cả Khúc Mai cũng có chút không tin ở trước mặt đoàn trưởng nói đĩnh đạc là vị con rể hiền như khúc gỗ trước mắt này. Bởi vì, đi ra khỏi đoàn bộ anh ta lại nhỏ giọng hỏi Hứa Hân “Hứa…. Vợ à… em nói anh, vừa rồi làm có đúng không? Hay là, anh khiến đoàn trưởng trực tiếp đem Tiểu Ngô giam cầm?” giọng yếu ớt, ngữ khí đầy “sợ hãi” thẫn thờ “bất an”!
Hứa Hân thiếu chút nữa thì không tưởng chừng ngã rồi, cô có chút cạn lời nhìn Thiệu Kiến Quốc, sự dũng mãnh kiên cường lúc nãy đâu, bị chó liếm mất rồi à.
Ai, trách không được kiếp trước lại có kiểu ấn tượng với anh ta như vậy, thì ra người ta ở trong nhà ở ngoài nhà hoàn toàn là hai kiểu đối xử. Cũng không biết là nên khóc hay nên cười, đây gián tiếp chính là nhân vật đại diện cho trong ngoài không đồng nhất.
“Rất, tốt” Cô thật sự là nói không ra được câu khác, do vậy chỉ có thể dùng hai chữ này để biểu thị thôi. Nhưng mà không nghĩ đến Thiệu Kiến Quốc sau khi nghe hai chữ khen ngợi này lại hơi ngại cầm nắm lấy cái mũ của mình, sau đó cảm thấy không đúng đem mũ lấy xuống gãi đầu hai lần, nữa ngày mới lộ ra hình như là một nụ cười dọa người dáng vẻ.
Hứa Hân quả thực không cách nào lại tiếp tục nhìn anh, cô chỉ có thể nhìn Triệu Minh Lượng bên cạnh đang lặng lẽ nhếch khóe môi tựa hồ là dùng biểu tình hỏi anh ta, người bạn này của anh không bị bệnh thần kinh chứ?
Triệu Minh Lượng đáp trả cô một ánh mắt trào phúng, tựa hồ đang nói rõ người bạn này của anh ta không bị bệnh thần kinh, nhưng lại sinh ra một loại bệnh sợ vợ, bản chất thê nô thỏa đáng, từ khi kết hôn đến bây giờ vẫn luôn ở trạng thái không bình thường, anh ta đều quen rồi.
Thôi bỏ đi, mắt không thấy thì sạch sẽ. Anh ta quay người nói câu có việc liền đi rồi, chỉ còn lại ba người trở về trong căn phòng nhỏ năm mươi mét vuông.
Khúc Mai nói: “Việc này là lỗi của anh hai con, hai người các con đừng phiền não nữa, mẹ đây liền để Tiểu Châu đem cô bé kia đưa ra ngoài, nếu không thì ở trong quân đội vẫn không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa”
“Mẹ, ying ying…” Hứa Hân duy trì đối phương không muốn nói với bạn thì phát ra hai tiếng ying ying với bạn, thật ra cô thật sự là không có lời có thể nói. Kiếp trước bởi vì sự hiểu lầm này cô làm hỏng rồi tội lớn biết bao nhiêu chứ, hôm nay để Khúc Mai nghĩ thông cũng không tồi rồi, ít nhất sau này lại gặp Tống Tiểu Linh sau bản thân lại càng bị động rồi.
“Làm khó cho con rồi.” Khúc Mai thật lòng đau lòng cho con gái.
Nhưng mà, cô không bỏ qua cơ hội việc làm dự phòng cho sau này. Nhìn thấy Khúc Mai nhả một khẩu khí liền nói: “Mẹ à, trước đây mọi người còn trách con khinh thường người nông thôn, khinh thường một nhà bọn họ, nhưng mà bây giờ mẹ hiểu rồi chứ? Không phải là con khinh thường, mà là bọn họ thật sự khiến người khác khó nhẫn nhịn. Đúng, Tống gia sinh ra con, nhưng mà người bọn họ nuôi dưỡng lại không phải là con, con và bọn họ thật sự không quen thuộc. Hai người có thể bởi vì bọn họ nuôi dưỡng Tống Tiểu Linh mà cảm kích bọn họ, nhưng mà con thì không thể, con đối người đột nhiên chạy đến nhắm vào con đòi tiền đòi đồ không có chút cảm tình nào. Đồ đạc trong nhà là hai người đặt mua cho con, lần trước bọn họ đến liền muốn lấy, nói cái gì của con đem ra ngoài cũng đủ cho bọn họ sống tốt qua ngày. Đây là hai người mua cho con đó, dựa vào cái gì mà con đem gì đó đưa cho bọn họ….” Cáo trạng xong, sau đó nhìn thấy bộ dáng Khúc Mai càng thêm đau lòng liền ôm lấy cánh tay của bà nói: “Mẹ, con vẫn là con gái mẹ mà có đúng không?”
“Đúng đúng, con mãi mãi là con gái của chúng ta.” Khúc Mai trong lòng vị chát lập tức nói.
Hứa Hân nghe vậy thì nở nụ cười, nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Nhưng mà Khúc Mai lại chú ý đến, con gái mặc dù đang cười nhưng lại không giống trước kia thiên chân vô tà, có một số thứ đã thay đổi chính là đã thay đổi mãi mãi cũng không tìm về được.
Bà ta bất lực an ủi Hứa Hân một lúc, sau đó đi sai Tiểu Châu đem Tống Tiểu Hoa tìm ra ngồi xe rời đi. Ở trên xe bà ta không còn sự hòa thiện đối xử với người nhà Tống gia trước kia, mà lại nói: “Còn khóc cái gì, không hài lòng với sự sắp xếp của tôi sao?”
“Không, cảm ơn bác gái con rất vui mừng bác có thể chăm sóc con.”
“Vậy thì bộ dáng ngốc không đủ ở trong quân đội là chuyện gì đây? Cô nếu muốn sống chung với người yêu vậy thì ở địa phương cũng có thể sống chung như vậy, lại ở trong quân đội làm loại chuyện này thì không hay ho gì.”
“Con không có sống chung với người yêu, con… con… là bọn họ cứ quấy rầy con.”
“Được rồi, quấy rầy con sẽ không tránh đi mà, bây giờ vừa hay đi đến địa phương, sau này cố gắng mà làm”
“Con biết rồi bác gái”
Tống Tiểu Hoa cũng nhìn ra được Khúc Mai không thích dáng vẻ khóc lóc của cô ta, suy cho cùng thì nam nhân và nữ nhân đều không giống nhau. Cô ta suy xét đến đạo lý này liền ngừng khóc, nhìn có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Khúc Mai lúc này mới giảm bớt nỗi bực, còn thật sự sợ cô ta sẽ khóc cả đường, đến lúc đó bản thân chắc chắn sẽ đem người tiễn về dưới quê.