Trọng Sinh Chi Quy Linh

Chương 1

Gió thu hiu quạnh cuốn bay hết lá khô trên tán cây điêu tàn, còn lại gần như đã tiêu điều. Lá rụng theo gió bay vào cửa sổ ở mái lao, Quân Ly Xuân nghe tiếng gió ào ào, trong lòng sinh ra một chút buồn bã.

Lưng mang tội danh soán vị, Hoàng Thượng cũng không lập tức ban cái chết cho y, còn nhốt y vào lao, chờ xử lý. Quân Ly Xuân trong lòng hiểu rõ, y khó tránh được cái chết, cho dù y cũng chỉ là nạn nhân.

Trọng khóa trên đại môn bị mở, ngục tốt mở cửa gỗ lao ngục, Lăng Kì Ương vẫn như trước mang theo thực hạp, bưng một cái bồn đồng đựng nước đi vào. Sau đó lại khóa cửa.

Lăng Kì Ương không nói được một lời thấm ướt khăn, đưa cho Quân Ly Xuân.

Thất Hoàng tử Quân Ly Xuân tuấn mỹ vô song, văn võ song toàn, chiến công vô số, vốn được xem trọng nhất trong số những ứng cử viên làm Thái tử. Hiện giờ mặc dù sa cảnh tù ngục, lại vẫn như trước vẫn duy trì dung nhan cùng trang phục sạch sẽ, khung cảnh xơ xác tiêu điều chỉ phụ trợ them cho sự kiêu ngạo của y, tôn quý vô cùng. Nhưng hết thảy cũng đều như đang trào phúng cho sai lầm xuất binh soán vị cùng thiếu hiểu biết của y......

Dọn xong đồ ăn, Lăng Kì Ương ngồi trên ghế dài cũ nát, nhìn Quân Ly Xuân dùng cơm. Cảnh tượng như vậy lặp lại mỗi ngày, Quân Ly Xuân cũng dần dần quen.

Lăng Kì Ương là thứ tử của Vọng Dương Bá, từ 16 tuổi đã một lòng muốn gả cho y. Nhưng Quân Ly Xuân cho tới giờ vẫn chưa từng nhìn thấy hắn. Cứ vậy kéo dài cả mười năm, Lăng Kì Ương vẫn lẻ loi như trước, cũng vì vậy mà thành trò cười cho cả kinh thành. Mà bên người Quân Ly Xuân thì oanh oanh yến yến, nam nữ không thiếu.

Lăng Kì Ương ngày thường rất xinh đẹp, thật có thể nói là mĩ nhân khuynh thành. Nhưng bởi vì quan hệ với Hoàng Quý phi, Quân Ly Xuân theo bản năng đề phòng hắn, không nguyện ở bên hắn.

Sau khi y gặp rủi ro, trừ huynh trưởng của y ra, Lăng Kì Ương là người duy nhất đến thăm y, hơn nữa còn mỗi ngày đúng giờ đến. Y không hỏi tình thế bên ngoài như thế nào, cũng không hỏi triều đình khiển trách như thế nào. Chỉ nhìn khuôn mặt Lăng Kì Ương từ từ gầy yếu cùng tái nhợt có thể biết được đáp án.

Buông đũa, Quân Ly Xuân không cảm xúc nói: “Ngươi có thể vì chính mình về sau mà hảo hảo tính toán rồi đấy, mạng ta không còn bao lâu nữa, ngươi cũng hà tất chờ đợi thêm nữa. Tìm một người xứng đáng mà phó thác đi.”

Lăng Kì Ương hoẻn nhoẻn khóe miệng, lộ ra một mạt ý cười không quan tâm, “Từ cái ngày ngươi cứu ta khỏi bầy sói, lòng ta đã định. Cho dù mấy năm nay không an ổn, ta vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu.”

Quân Ly Xuân nhíu mày, “Cái gì?”

Lăng Kì Ương giương mắt nhìn y, ánh mắt thâm thúy cố gắng che giấu nét đau thương, “Bảy tuổi năm ấy, phụ thân theo Hoàng Thượng đi săn, ta theo phụ thân cùng đi, lạc đường ở trong núi. Lúc ấy sắc trời đã tối muộn, ta bị bầy sói quanh đó bao vây, ngươi từ trên cây nhảy xuống giết con sói đầu đàn lao về phía ta. Sau đó phóng tên lệnh, gọi hộ vệ tới, treo cổ cả bầy sói. Sau đó đưa ta đã bị dọa ngốc mang về doanh trại.”

Mày Quân Ly Xuân nhăn càng sâu, y nhớ năm đó đúng thật là có sự kiện như vậy, nhưng quá trình cùng người được y cứu đã sớm mơ hồ. Không ngờ y cùng với Lăng Kì Ương cư nhiên bắt đầu từ đó.

Lăng Kì Ương nhìn thấy Quân Ly Xuân nhíu mày, cười nói: “Quên rồi thì thôi.”

“Trước kia chưa từng nghe ngươi đề cập tới.” Quân Ly Xuân nói.

Lăng Kì Ương kéo khóe miệng, thấp giọng nói: “Ngươi chưa bao giờ cho ta cơ hội nói.”

Quân Ly Xuân trầm mặc, tới bây giờ, y cũng bất lực không thể vì Lăng Kì Ương làm cái gì nữa, chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ.

Thu thập bát đũa, Lăng Kì Ương cầm đồ chuẩn bị rời đi. Lúc đi tới cửa, lại dừng cước bộ, quay đầu thật tâm nói: “Ta sẽ không để ngươi chết.”

Nói xong liền không quay đầu lại rời đi giữa tiếng ngục tốt lại khóa cửa.

Buổi chiều, huynh trưởng đồng mẫu của Quân Ly Xuân, Dịch Vương đương triều Tam Hoàng tử Quân Ly Uyên xuất hiện ở địa lao. Từ khi Quân Ly Xuân gặp chuyện không may, hắn cùng Lục Hoàng tử Quân Ly Triệt vẫn một mực tìm kiếm lá thư giả tạo khiến cho Quân Ly Xuân khởi binh mưu phản, nhưng chung quy vẫn không thu hoạch được gì.

“Tam ca.” Nhìn Quân Ly Uyên sầu mi khổ kiểm, y cũng không biết nên nói cái gì.

Quân Ly Uyên nhìn đệ đệ bộ dạng xuất chúng của mình, ai cũng biết, Quân Ly Xuân ngày thường đúng là rất tốt, nhưng trên mặt lại có một nét tàn khốc, điểm này đã làm cho rất nhiều người đối với Lân Vương chỉ dám nhìn từ xa, không dám tương giao. Quân Ly Uyên vô số lần nghĩ, có phải là bởi vì nét tàn khốc, mới khiến Quân Ly Xuân gặp phải kiếp nạn này?

Năm đó mẫu hậu tìm được cao tăng đắc đạo Thanh Nhất đại sư xem tướng cho Quân Ly Xuân, đại sư viết: Thất Hoàng tử phải kết nam thê, mới có thể bình an.

Hiện giờ Quân Ly Uyên cũng không biết Quân Ly Xuân rơi vào tình cảnh hôm nay, có phải là bởi vì chưa tuân theo lời đại sư tiên đoán......

“Phụ hoàng hôm nay triệu ta đến thư phòng, nói một tháng sau sẽ thả đệ ra. Nhưng sẽ phế truất thân phận Lân Vương cùng Thất Hoàng tử của đệ, biếm thành thứ nhân, trọn đời không được vào kinh.”

“Huynh tìm được chứng cứ?” Quân Ly Xuân trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ.

Quân Ly Uyên lắc đầu, “Tuy rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hoàng Quý phi cùng lão Ngũ và lão Tứ, nhưng ta cùng lão Lục đã dùng hết các biện pháp cũng không tìm ra chứng cứ.”

“Vậy sao Phụ hoàng ại thả ta?” Y có từng nghĩ đến kết quả tốt nhất chính là giới cấm cả đời, nhưng còn phải trong tình huống ca ca y tìm được chứng cứ. Mà hiện tại Hoàng Thượng cư nhiên trả tự do cho y, mặc dù tước danh vị, nhưng với y mà nói kỳ thật cũng không có ảnh hưởng gì.

Quân Ly Uyên nhấp hé khóe miệng, trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Lăng Kì Ương tự thỉnh muốn đến bộ tộc Thát Mã hòa thân, lấy việc này đổi một mạng của đệ.”

“Thát Mã?!” Quân Ly Xuân đứng bật dậy, chén trà sứt mẻ rớt trên mặt đất, hoàn toàn biến thành mảnh nhỏ, “Hắn sao lại đến Thát Mã chứ?!”

Bộ tộc Thát Mã là tộc du mục sinh sống tại thảo nguyên lớn ở biên cảnh phương bắc của Đại Nghiệp, nam tử Thát Mã ai cũng dũng mãnh thiện chiến, thường khai chiến với Đại Nghiệp, trở thành vấn đề mà xưa nay Hoàng đế Đại Nghiệp đau đầu nhất. Trong thời điểm chiến sự căng thẳng, cũng từng có tiền lệ hòa thân, nhưng mà đã từ thế hệ của thái gia gia Quân Ly Xuân.

“Thát Mã lần này chủ động phái người đến cầu thân, cũng hứa hẹn sau khi hòa thân năm mươi năm sẽ không phát chiến. Đây là chuyện tốt, Phụ hoàng không lý gì không đáp ứng. Nhưng cái khó là ở chỗ chọn người, không thể chọn kẻ không có thân phận, Thát Mã sẽ cảm thấy Đại Nghiệp không có thành ý. Nếu chọn con cái từ thế gia, lại sợ sẽ làm cựu thần thương tâm, dù sao địa phương như Thát Mã kia, đi rồi cả đời cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện trở về.” Quân Ly Uyên thở dài, “Lăng Kì Ương chọn thỏa thuận từ trước với Phụ hoàng, đã đánh cuộc Phụ hoàng sẽ đồng ý. Hơn nữa Lăng Kì Ương là Khanh tử, có thể sinh con nối dòng, đương nhiên có thể hòa thân.”

Ngón tay Quân Ly Xuân gắt gao siết chặt. Đúng vậy, Lăng Kì Ương là Khanh tử, Khanh tử của Đại Nghiệp vương triều bởi vì nguyên nhân dược vật (các vị thuốc), có thể sinh con nối dòng. Cho dù mang thai không dễ, cũng không thay đổi được thân phận của hắn. Lăng Kì Ương từng nói qua, nguyện gả cho một mình y. Mà y cả kiếp này, chung quy vẫn cô phụ hắn, làm cho hắn thân là Khanh tử, lại không có được cuộc hôn nhân cùng sủng ái đáng có.

Quân Ly Xuân lần đầu tiên vì Lăng Kì Ương cảm thấy bi thương, tội gì vậy chứ? Vì y một người chỉ mới liếc nhìn hắn một lần, chẳng những cải biến thể chất, từ nam tử biến thành Khanh tử, còn muốn chôn vùi cả đời.

“Phụ hoàng đã sắp hạ chỉ, Lăng Kì Ương sáu ngày sau xuất giá. Đợi hắn thuận lợi tới Thát Mã, sẽ thả đệ ra.”

“Nghe nói tộc trưởng Thát Mã có sở thích bạo hành, mấy vị chính thất trước đều do bị gã ngược đãi mà chết. Về phần thị thiếp chết ở trên tay gã lại còn nhiều không đếm xuể......” Quân Ly Xuân phát hiện giọng của mình có chút run, liền tức khắc thu giọng.

“Đúng vậy, hơn nữa gã tộc trưởng kia năm nay đã 55. Lăng Kì Ương đó đi qua sẽ thành phu nhân thứ 10 của gã.” Nghe ra sự run rẩy trong giọng Quân Ly Xuân, Quân Ly Uyên thay y nói hết lời.

“Hắn......” Lời Quân Ly Xuân nghẹn ở trong cổ họng, nghĩ đến lời nói của Lăng Kì Ương trước rời đi, nguyên lai hắn đã sớm định xong con đường sau này của hai người.

“Ly Xuân, có lẽ chúng ta từ đầu đã hiểu lầm hắn. Hắn không phải người của Hoàng Quý phi.” Nghĩ đến chuyện Lăng Kì Ương vì đệ đệ trở thành vật hy sinh, Quân Ly Uyên không khỏi cảm thấy nợ hắn rất nhiều.

Quân Ly Xuân không nói được một lời đứng ở đó, chỉ có vết rạn hiện ra trên bàn gỗ tiết lộ tình tự của y.

Quân Ly Uyên lắc đầu, rồi đứng dậy rời đi, hắn biết Quân Ly Xuân cần yên lặng một chút, hắn ở lại đây cũng được gì.

Buổi tối Lăng Kì Ương không đến, cơm chiều là ngục tốt đưa tới.

Quân Ly Xuân giờ trong đầu tất cả đều là khuôn mặt của Lăng Kì Ương căn bản không có ăn, nhìn thấy rượu trên bàn, liền cầm bầu rượu trực tiếp dốc lên.

Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu. Đạo lý này y hiểu rõ, nhưng nếu không làm chút gì, không say một hồi, Quân Ly Xuân cảm thấy mình sẽ nổi điên.

Cả đời này y sống kiêu ngạo, cũng không nợ ai bao giờ. Nhưng không ngờ cuối cùng lại khiến cho người đã đau khổ đợi mình mười năm một mạng đổi một mạng, được tự do. Nhưng loại tự do này với y mà nói có ý nghĩa gì chứ? Khi y phát hiện trong lòng mình bắt đầu có Lăng Kì Ương, thì cũng là lúc không còn cơ hội bù đắp cho hắn......

Trong bụng quặn đau, cổ họng Quân Ly Xuân phát ngọt, phun ra một ngụm máu đen, người cũng thất lực ngã trên mặt đất. Nhìn bầu rượu trên tay, Quân Ly Xuân nở nụ cười. Y sao lại có thể quên kẻ ở trong ngục, cho dù ba bữa cơm không thiếu, nhưng sẽ không có rượu chứ......

“Cũng tốt......” Ánh mắt Quân Ly Xuân dần dần mê muội, khóe miệng gợn lên một mạt ý cười, thì thào lẩm bẩm: “Ta chết rồi, ngươi sẽ không cần phải gả đi......”

Sau đó mí mắt không mở nữa, hơi thở ngừng hẳn.

Người chết Quân Ly Xuân đột ngột phát hiện ý thức bản thân tự nhiên thanh tỉnh, đau đớn trong bụng cũng đã biến mất. Cơ thể càng ngày càng nhẹ, sau đó thoát ly thân thể, biến thành một mảnh cô hồn.

Nhìn thấy hồn phách trong suốt của chính mình, Quân Ly Xuân không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt. Đang nhìn thi thể mình vẫn như trước lộ nét cười, gương mặt Lăng Kì Ương lại xuất hiện ở trong đầu y, không biết người kia mà biết tin y đã chết sẽ có biểu cảm gì —— nhưng mặc kệ như thế nào, y không hy vọng người kia sẽ khóc.

Nghĩ đến đôi mắt hoa đào của Lăng Kì Ương rơi lệ, Quân Ly Xuân liền cảm thấy trong lòng mình đau đớnkhó chịu.

Ba ngày sau, hồn phách của y tựa như tự có ý chí thường bay tới bay lui trong hoàng cung, xem cho tẫn trăm sắc thái nhân gian.

Nhìn thấy có người lau khô máu trên thi thể y, sau đó cởi đai lưng y xuống vắt qua xà ngang, lại treo y lên, ngụy trang thành tự sát.

Nhìn thấy Phụ hoàng nghe nói y chết rồi liền thở dài thật dài.

Nhìn thấy Tam ca y nửa đêm quỳ gối trước linh cữu y, rơi lệ đầy mặt. Nhìn thấy Lục ca y nghe tin chạy về, thất thanh thống khổ trước linh cữu y.

Cũng nhìn thấy khóe miệng mỉm cười của những kẻ ngoài mặt đau thương giấu dưới tay áo......

Nhưng từ đầu tới cuối y không thấy Lăng Kì Ương, cũng không nghe thấy ý chỉ hủy bỏ hòa thân.

Ba ngày sau, Quân Ly Xuân lấy tên Lân Vương hạ táng. Nhưng y chết quá đột ngột, mộ cũng chỉ có thể tạm thời tìm một chỗ. Hạ táng xong, linh hồn Quân Ly Xuân liền canh giữa ở bia mộ, mà cũng không đi được.

Miếng đất sườn núi ở bên cạnh đường núi của vùng ngoại ô này vừa lúc có thể nhìn thấy người ngựa lui tới trên đường, thật ra cũng không tịch mịch.

Ởđây đợi hai ngày, phong cảnh đã sớm nhìn đến chán. Mà hai ngày nay Quân Ly Xuân nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Lăng Kì Ương, cũng không biết hắn hiện tại như thế nào.

Sáng sớm ngày kế, đội ngũ hòa thân chậm rãi rời khỏi kinh thành. Đi tiễn đầu chính là Tam Hoàng tử, Quân Ly Xuân biết đó là đội đưa Lăng Kì Ương đi, cái chết của y vẫn chưa đổi được bình an cho Lăng Kì Ương.

Đợi xe ngựa đi đến phía trước mộ Lân Vương, đột ngột ngừng lại.

Quân Ly Uyên xuống ngựa đi đến trước xe ngựa, Lăng Kì Ương được nâng đỡ, xuống xe.

Tầng tầng lớp lớp giá y đỏ như lửa Lăng Kì Ương mặc ở trên người, không phức tạp giống nữ tử, không có mũ phượng cùng khăn voan. Chỉ có vạt sau thật dài cùng tay áo dài rộng thùng thình, phần phật phất lên trong gió thu hiu quạnh, tầng tầng quay cuồng...... Đẹp say mê mà bi thương......

Lăng Kì Ương từ xa xa nhìn thấy bia mộ Quân Ly Xuân, thật lâu sau, nói khẽ với Quân Ly Uyên một câu, “Thực xin lỗi.” Sau đó nhấc vạt áo, chạy về hướng bia mộ của Quân Ly Xuân.

Vạt áo sau vì người chạy mà bị gió thổi bay, lớp giá y đỏ rực như lửa đó giống như muốn tổn thương mắt của Quân Ly Xuân. Y biết Lăng Kì Ương nhìn không thấy y, nhưng có thể cảm giác được Lăng Kì Ương vì y mà đến.

Lăng Kì Ương chạy đến giống như một con phượng hoàng tuyệt vọng, đẹp đến ưu thương, cũng quyết liệt kiên định. Lúc Quân Ly Xuân phát hiện mục đích của hắn muốn ngăn cản, thì lại không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn con phượng hoàng kia bay xuyên qua......

Một tiếng kêu nhỏ, Lăng Kì Ương lao đầu vào bia mộ Quân Ly Xuân, chậm rãi tựa vào tấm bia ngã xuống mặt đất. Máu từ thái dương Lăng Kì Ương chảy xuống, dính đỏ cả đỉnh bia mộ, cũng nhiễm đỏ cả tấm bia.

Quân Ly Xuân muốn giơ tay ôm hắn, lại uổng công.

Quân Ly Uyên ngăn trở đám hộ vệ định xông lên, rồi hiểu rõ đứng ở tại chỗ, im lặng chứng kiến hết thảy.

Lăng Kì Ương kéo khóe miệng, thở một hơi thấp giọng nói: “Nếu có kiếp sau, mong ngươi bình an suông sẻ. Cũng mong ta...... Không hề yêu ngươi......”

Lệ theo khóe mắt chảy qua, Lăng Kì Ương nuốt hơi thở. Quân Ly Xuân nắm chặt hai bàn tay, trên mặt cảm thấy một chút man mát.

Là ai đang khóc? Y nghe được một loạt tiếng khóc thảm trầm thấp, quen thuộc như vậy, đau đớn như vậy...... Giật mình hoàn hồn, mới phát hiện nguyên lai là chính mình đang nức nở, thân thể y không có phản ứng, tâm lại bi thương đến cực điểm. Lệ tuôn trào ra khỏi hốc mắt tẩm ướt vạt áo, thấp giọng thổn thức biến thành tiếng khóc rống thất thanh.

Tên Lăng Kì Ương không có cách nào khắc lên trên bia mộ y, nhưng hắn lại dùng chính máu của mình cùng y đồng táng, đồng miên.

Trước mắt tối sầm, Quân Ly Xuân hoàn toàn mất tri giác, ở một giây thanh minh cuối cùng, y không khỏi suy nghĩ, nếu có kiếp sau, y nhất định sẽ bất chấp tất cả tìm được Lăng Kì Ương —— tay trong tay, bách niên giai lão......
Bình Luận (0)
Comment