Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 20

Diệp Cảnh mang theo hành lý cùng em trai tới trường báo danh, không cần cảm thấy lạ là tại sao lại đưa Diệp Phong theo đâu. Như Phúc quản gia nói đấy, chỉ cần nhị thiếu gia ăn vạ, làm nũng, hay bực bội gì đó, cho dù phải hái sao trên trời thì đại thiếu gia cũng chẳng nề hà, mày không nhăn một xíu nào mà làm theo yêu cầu của cậu ngay tắp lự, huống chi là việc đến thăm trường đại học chứ. ╮(╯▽╰)╭

A đại là trường đại học nổi tiếng của thành phố B, lịch sử lâu đời, phong cảnh tuyệt đẹp, sức học của sinh viên cũng vô cùng tốt, hàng năm đều chiếm vị trí trong mười tốp đầu các trường đại học danh giá tại Trung Quốc. Diệp Phong đi qua cổng trường, ngẩng đầu lên nhìn cánh cổng được khắc bằng đá rất lớn phía trên, không hiểu sao chợt thấy sửng sốt.

Cảm giác thật quen thuộc, rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu tới đây, thế nhưng tận sâu trong xương tủy lại tự nhiên dâng lên cái cảm giác thân quen kì lạ. Diệp Phong nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.

“Sao vậy?” Diệp Cảnh vẫn luôn đi song song với Diệp Phong, cậu bỗng nhiên sửng sốt đứng khựng lại, tất nhiên anh lập tức phát hiện ra.

Diệp Phong lắc đầu: “Không có gì”.

Diệp Phong thầm nghĩ đại khái đây chỉ là lỗi giác mà thôi. Nhưng cậu sai rồi, cái cảm giác quen thuộc quỷ dị này không hề biến mất khi cậu tiến sâu vào vườn trường, ngược lại càng thêm rõ nét, hơn nữa thỉnh thoảng còn sinh ra sự ngờ vực về vài thứ khi cậu đi ngang qua.

Ví dụ như trong tiềm thức cậu cảm thấy khu đất bên kia vốn không phải là rừng trúc mà trồng một cây táo cổ thụ mới đúng; còn sau dãy lầu này phải là khu nhà của khoa âm nhạc, nhưng trên thực tế lại là sân vận động.

Ngày đầu tiên đến trường báo danh, học sinh từ khắp trời nam đất bắc đều tụ tập ở đây, có người đi cùng cha mẹ, có người tới cùng bạn bè, cũng có người chỉ lẻ loi một mình. Trước cổng trường dĩ nhiên sẽ có các nhóm học trưởng giai xinh gái đẹp khóa trên đứng tiếp đón tân sinh viên. Các học trưởng giơ bảng tên khoa mình lên, giúp tân sinh viên tìm được vị trí khoa mà mình thi vào. Dịp tựu trường này cũng là lúc bồi dưỡng tình cảm, gặp học đệ thì lên mặt dạy dỗ một phen, còn gặp học muội thì sẽ tìm cách kết thân làm quen. Người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Diệp Cảnh mang theo em trai, Phúc quản gia cùng một người giúp việc nam tới, đoàn người tuy nhân số không nhiều nhưng chỉ cần nhìn khí chất tự nhiên từ bọn họ cũng có thể biết họ chẳng phải là đầu gấu đầu đường xó chợ, cũng chẳng phải là người bình thường nhỏ bé như hạt vừng đậu xanh.

Xem diện mạo của hai anh em kia đi, một người tuấn mỹ, một người hoạt bát ấm áp như ánh mặt trời; nhìn người cả thân tây trang đi phía sau họ đi, tư thế thẳng tắp tiêu sái, rõ ràng là một quản gia 384 (1) rồi, còn người giúp việc đi phía sau cùng……mẹ nó, chính là một một nam giúp việc tiêu chuẩn Philippines (2) khỏi phải bàn!

Ngành học của Diệp Cảnh dĩ nhiên là ngành quản lý tài chính, anh đi tới chỗ báo danh, cười với vài học trưởng đang ngồi ở đó, nụ cười thật sự đẹp trai rạng ngời mê đảo chúng sinh.

“Học trưởng, em là Diệp Cảnh, ban XX”.

Đàn chị khóa trên trong nháy mắt như bị điện giật, đại não trống rỗng, lập tức bỏ mình. = =

Diệp Cảnh: “………..” Anh trai V5 =w=

Báo danh xong, tiếp theo đó là thu xếp đồ đạc. Diệp Phong gần như đã đi được vòng quanh trường, cậu muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế, nhưng Diệp Cảnh lúc này phải sắp xếp hành lý vào ký túc xá, vậy nên lôi kéo Diệp Phong, không để cậu đi.

Diệp Cảnh không thích ai khác chạm tới đồ đạc cá nhân của mình, cho dù là Phúc quản gia cũng không thể, đương nhiên ngoại trừ Tiểu Phong nhà anh.

“Tiểu Phong, chờ anh hai dọn dẹp xong sẽ cùng em đi xem trường được không?” Diệp Cảnh tiếp nhận chén nước mà em trai đưa, nhấp một ngụm, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

“Không cần đâu, em chỉ đi loanh quanh thôi, sẽ không đi quá xa, thật đó, để bác Phúc đi cùng em cũng được mà!” Diệp Phong chớp chớp mắt, cậu đâu biết gấp gọn chăn màn hay trải ga giường, luẩn quẩn chỉ làm vướng chân, thế nên anh trai không cho cậu đụng tới nữa, bắt cậu ngồi một bên nhìn, chán chết đi được.

Diệp Cảnh có chút do dự, nhìn thoáng qua đôi mắt đầy chờ mong của Tiểu Phong, cuối cùng vẫn mềm lòng, miễn cường gật đầu: “Tiểu Phong nhớ rõ phải về sớm đấy, anh hai sẽ mang em đi ăn cơm trưa”.

“Em biết rồi!” Diệp Cảnh sung sướng chạy thẳng ra ngoài, dáng vẻ hoạt bát cực kỳ giống một bé thỏ vui vẻ.

Khóe môi Diệp Cảnh khẽ nhếch lên, thầm tính toán trong lòng, lần sau nhất định phải đặt một bộ đồ ngủ hình con thỏ cho Tiểu Phong mới được, có thêm hai cái tai dài đung đưa thì càng tốt.

Diệp Phong mà biết Diệp Cảnh có lối suy nghĩ không bình thường như thế này thì chắc chắn sẽ phải gào lên mất! Tủ quần áo của cậu giờ đã chẳng khác gì vườn bách thú rồi, nào là mèo, sóc, còn có cả bò sữa!? Đối với thú vui gian ác của anh trai, cậu đã thực sự chết lặng từ lâu. ╮(╯_╰)╭

.

Bé thỏ sôi nổi đã nhảy khỏi ký túc xá. Vì thân thể Diệp Phong từ nhỏ đến lớn không được tốt nên đã lên cấp ba mà vóc dáng cậu cũng không được cao cho lắm, đứng cùng với đám sinh viên chênh lệch cực kỳ lớn. Mọi người chẳng ai hiểu nhầm cậu là sinh viên trong trường, mà chỉ nghĩ cậu là người thân ai đo mang tới chơi mà thôi.

Diệp Phong không đi tìm Phúc quản gia, không hiểu sao cậu lại có cảm giác vô cùng quen thuộc với từng con đường trong ngôi trường này rồi, đi vài bước liền tới được sân thể dục gần đó.

“Nơi này…….” Quanh đây không có người, một nơi vốn phải có không khí náo nhiệt lại yên tĩnh, hoang vắng hơn rất nhiều. Ván cửa cũ kĩ, sân bóng mọc đầy cỏ dại, cửa sổ thủy tinh bị vỡ, màu sơn trên cánh cửa bị thời gian bào mòn, tất cả đều thể hiện nơi này đã hoang phế từ lâu.

“Cậu là ai, sao lại chạy tới đây một mình vậy hả?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau lưng khiến Diệp Phong hoảng sợ. Cậu giật mình quay đầu lại nhìn, người vừa nói là một nam sinh đứng cách cậu không xa.

Người này cao gần bằng anh trai, nhưng gương mặt lại nhu hòa hơn vài phần, từng lọn tóc khẽ bay theo chiều gió, dáng vẻ thư sinh nho nhã, ngập tràn ý vị không dính khói lửa thuộc về nhân gian, giống như thần tiên ngồi trên những đám mây, thản nhiên nhìn kiếp phù du bên dưới, khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng hảo cảm, nhưng rồi lại cảm giác khó với tới.

Lúc Diệp Phong ngây ngốc nở nụ cười ngắm nhìn vẻ tiêu điều xung quanh, nam sinh vừa nhìn thiếu niên tuổi chắc chắn còn nhỏ, gương mặt xa lạ chưa từng nhìn qua, đã biết đứa nhỏ này có lẽ là người nhà tân sinh viên nào đó, chạy loạn tới nơi đây rồi.

Trường học không khắt khe cấm đoán, giới hạn khu vực, nhưng một mình đi tới địa phương hẻo lánh không người như thế này, cơ bản chắc khác nào bị lạc đường cả. Thiếu niên ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiêu Nhiên, khiến hắn không hiểu vì sao lại nhìn ra vẻ vô tội từ cặp mắt to đen láy ấy, mái tóc xoăn ngô ngố của thiếu niên càng nhìn càng thấy đáng yêu…… Nháy mắt, giống như có gì đó xẹt qua tái tim hắn, nhanh như chớp khiến người ta không bắt nổi, làm trái tim hắn xao xuyến.

Trước lúc ấy, Tiêu Nhiên chưa bao giờ tin cái gọi là nhất kiến chung tình, cái gọi là tim đập thình thịch.

“Các căn nhà ở khu vực này rất cũ, không an toàn. Tôi đưa cậu rời đi.” Tiêu Nhiên nâng tay lên xoa đầu Tiểu Phong, cảm xúc so với tưởng tưởng của hắn còn tuyệt hơn nhiều. Hắn đang định xoa thêm phát nữa, thiếu niên đã nghiêng đầu né tránh.

Nguồn:

“Anh hai đã nói bị người khác xoa đầu sẽ không cao được.” Thiếu niên vẻ mặt bất mãn lên án, giống như Tiêu Nhiên đã làm tội ác tày trời không bằng.

Tiêu Nhiên bật cười, có chút tiếc nuối buông tay.

“Vậy cậu đi theo tôi, cẩn thận kẻo lạc”.

Diệp Phong gật đầu, cậu hiểu người này đang nghĩ cậu bị lạc đường, nhưng hiển nhiên cậu cũng không định giải thích.

“Nơi này cũ như vậy, có phải sắp bị phá bỏ hay không?”

Tiêu Nhiên lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, nghe nói sau quốc khánh năm nay sẽ chuẩn bị dỡ”.

“Để xây dựng khoa âm nhạc đúng không?” Hai mắt Diệp Phong sáng ngời.

“…..Hình như đã quyết định như thế.” Đáy mắt Tiêu Nhiên xẹt qua chút kinh ngạc, quyết định này mới ra sáng nay, chính hắn là hội trưởng hội sinh viên thì mới được thông báo. Vì đây là vấn đề không quan trọng lắm nên hắn không nói với người khác, sao đứa nhỏ này lại…………

Trong lòng Diệp Phong lúc này càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ cậu có khả năng đoán trước tương lai? ^w^

“À, giờ mới nói, tôi còn chưa biết tên cậu đâu, tiểu đệ đệ?”

“Em là Diệp Phong, ‘Phong’ trong cây phong”.

Tiêu Nhiên mỉm cười, đẹp tựa tiên nhân xuất thế, bất cứ khi nào cũng có thể cất cánh bay về trời. Nếu đây là một thế giới có chuyện kì lạ như tu tiên, Diệp Phong thật sự sẽ nghĩ Tiêu Nhiên là một cao nhân ẩn sĩ, một người tu tiên.

“Tôi là Tiêu Nhiên, ‘Nhiên’ trong thuận theo tự nhiên”.

.

Ngay lúc Tiêu Nhiên dẫn Diệp Phong về ký túc xá, đã thấy Diệp Cảnh mặt đen như bao công đứng đó.

“Anh hai ~” Diệp Phong nhỏ giọng ngập ngừng, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa cẩn thận túm góc áo anh trai. Diệp Cảnh không như trước lập tức bạo phát lửa giận, mà chỉ liếc cậu một cái, ý bảo ‘chút nữa sẽ cho em một trận’, rồi xoay người lại, mang theo vẻ tươi cười ôn hòa như hồ ly, chơi trò đấu trí với Tiêu Nhiên một phen.

Diệp Cảnh biết Tiêu Nhiên là ai, hắn chính là một nhân vật phong vân truyền kì của học viện nghệ thuật, có tài hoa biểu diễn trời ban, vừa mới học năm hai đã giành được chức hội trưởng hội sinh viên với quá nửa phiếu bầu. Diệp Cảnh biết rõ người này về sau sẽ tiến vào showbiz, trở thành một siêu sao thiên vương, nhưng ngay khi sự nghiệp ở đỉnh cao lại tuyên bố giải nghệ, sau đó ra nước ngoài, không còn chút tin tức nào nữa.

Diệp Cảnh thu hồi tầm mắt, nhìn Tiểu Phong rụt đầu lại, lộ ra dáng vẻ tự cho là đáng yêu, nhưng nụ cười toe toét kia thì chẳng thấy hối lỗi chỗ nào hết. Cậu nhào vào lồng ngực anh cọ cọ.

“Anh hai, đừng giận mà, lần sau em sẽ không bao giờ…..chạy loạn nữa! Hơn nữa em căn bản không hề lạc đường à nha………” Tiểu Phong ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt đầy trông mong nhìn anh trai nhà mình.

Diệp Cảnh xấu hổ phát hiện bản thân anh hình như không thể làm cứng với Tiểu Phong được bao lâu. Rối rắm vài giây, cuối cùng anh vẫn nhận mệnh mà thở dài.

“Về sau không được lừa anh hai nữa.” Xoa xoa đầu Tiểu Phong, cậu còn nằm gọn trong ngực anh ra sức cọ cọ, Diệp Cảnh chung quy không thể nhẫn tâm với cậu như kiếp trước được nữa.

“Ừm, em biết rồi!” Diệp Phong tựa đầu lên vai anh trai, cười thật tươi, phía sau mông còn như xuất hiện cái đuôi vẫy vẫy như con cún nhỏ.

Phúc quản gia đứng phía sau Diệp Cảnh, yên lặng đen mặt, ông rõ ràng đã thấy ánh mắt hí hửng kiểu ‘Mình biết ngay mà’ của nhị thiếu gia. Không phải tại ông mắt mờ nhìn lầm đâu. Đúng không? Đúng không!
Bình Luận (0)
Comment