Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 38

Bác sỹ nói Diệp Cảnh phục hồi rất tốt, thân thể cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng không hiểu sao anh vẫn hôn mê không tỉnh.

“Không phải đã nói chỉ cần khoảng hai ba tiếng anh hai sẽ tỉnh sao?” Diệp Phong túm chặt lấy tay áo của Phúc quản gia, thanh âm hơi thấp, mang vẻ tội nghiệp vô cùng.

Trần nhà trắng xóa trong bệnh viện phản chiếu ánh đèn huỳnh quang, làm nổi bật cái cằm nhỏ gầy gò của Diệp Phong. Phúc quản gia càng nhìn càng đau lòng, nhị thiếu gia nhà ông sao mà gặp nhiều tai nạn như thế, ba tháng nay vất vả lắm mới nuôi béo được tý thịt, giờ lại bị gây sức ép tới gầy đi rồi.

Nhìn vào đôi mắt to tròn ngập nước, chất chứa đầy chờ mong của bé thỏ nhỏ, ông bỗng có cảm giác chỉ cần ông thổi một hơi thôi cũng có thể khiến nước mắt rơi xuống từ đó.

Phúc quản gia yên lặng vuốt tóc tiểu thiếu gia nhà mình: “Bác sĩ đã nói rồi, cũng có vài trường hợp ngủ tới một hai ngày mà. Tiểu thiếu gia đừng gấp, khiến thân thể tổn thương thì phải làm sao, nếu đại thiếu gia tỉnh dậy sẽ rất đau lòng”.

Nói xong, Phúc quản gia lập tức mở hộp giữ ấm đồ ăn ra, hương cháo nhè nhẹ phảng phất tràn ngập phòng bệnh. Diệp Phong cảm thấy đói bụng, nhưng cậu chẳng muốn ăn uống gì hết.

Anh hai cũng sẽ ngủ tới một hai ngày sao? Cậu lặng lẽ nhìn Diệp Cảnh, người nãy giờ vẫn nằm yên không động đậy trên giường. Trong trí nhớ của cậu, Diệp Cảnh chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt tái nhợt như bây giờ, dù là nhỏ nhất, ngay cả cảm nhẹ cậu cũng chưa từng thấy anh bị qua, chiếm trọn ký ức của cậu gần như đều là chính bản thân cậu nằm bệt trên giường cả ngày, mà anh hai luôn ngồi bên mép giường, cẩn thận giúp cậu uống thuốc.

“Anh hai………” Bé thỏ Tiểu Phong nghiêng đầu, lặng lẽ luồn tay vào trong chăn, nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Diệp Cảnh.

Tay của anh trai rất lớn, lớn hơn tay cậu nhiều, lại thon dài cân xứng, sờ tới sờ lui luôn cảm thấy cực thoải mái, nhưng hiện giờ không còn cảm giác an toàn như mọi khi nữa rồi.

“Anh hai…….” Tiểu Phong nằm úp sấp xuống, dụi đầu vào chăn, nhưng không thể ngửi được mùi hương dễ chịu quen thuộc từ người Diệp Cảnh nữa, vì trong không khí lúc này đã tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

Diệp Phong biết, cảm giác của bản thân với anh thật ra vô cùng mâu thuẫn. Lúc nào cũng hy vọng anh trai sẽ quan tâm đến mình, dù biết anh nảy sinh tình cảm khác lạ với cậu, thế nhưng vẫn luyến tiếc buông tay. Cùng lúc đó, cậu lại luôn ôm tâm lý do dự, chỉ cần một chút lay động thôi là sẽ nhịn không được hoài nghi anh.

Cho nên……..mới gây ra sự việc như hiện tại đúng không?

Nếu cậu dứt bỏ được mọi hoài nghi, nếu cậu có thể bình tĩnh suy nghĩ, chỉ cần nghe anh trai nói mấy câu thôi, thì sẽ không thể xảy ra tình huống bọn họ cãi nhau ở cầu thang, và cậu sẽ không bất cẩn mà ngã xuống, anh cũng sẽ không vì cứu cậu mà hôn mê bất tỉnh!

Diệp Phong dụi đầu vào chăn, nhưng không dám đụng mạnh vào Diệp Cảnh, thế nên rất cẩn thận xê dịch, tìm vị trí thoải mái. Đôi mắt có chút cay cay mà cậu vẫn cố mở to mắt nhìn, khiến nước mắt cứ thế tuôn rơi, một giọt lại một giọt, lăn từ má xuống sàng đan, để lại những chấm ướt sậm màu rõ nét.

Cậu bỗng nhiên nhận ra rằng, cả đời này, anh trai luôn dùng cả trái tim để đợi chờ cậu, có lẽ sự thật tình ấy còn hàm chứa cả sinh mệnh trong đó. Mà cậu……cũng chỉ có một mình anh mà thôi.

Diệp Phong mím chặt môi, mặc cho bác Phúc vỗ nhẹ bờ vai cậu từ phía sau, bất đắc dĩ mà hiền lành khuyên cậu ăn chút cháo.



Diệp Phong cuộn tròn người trong chăn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Lúc cậu giật mình tỉnh giấc, bản thân đã nằm trên giường ở nhà, dựa lưng vào bé thỏ bông bên cạnh, tràn đầy thỏa mãn ôm gối của anh trai mà cọ cọ. Cậu chớp chớp mắt ngái ngủ, rồi đột nhiên trợn tròn mắt như đang nhớ tới điều gì đó, con ngươi chợt co rút, cậu vội vàng ôm gối cọ cọ thêm phát nữa rồi mới chạy ra khỏi chăn.

“Anh hai? Anh hai! Bác Phúc!”

Bé thỏ nhỏ hoang hoang rối loạn nhảy xuống giường, đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài lại đụng ngay phải Phúc quản gia ở hành lang.

“Nhị thiếu gia, cậu làm sao thế?” Phúc quản gia thân thiết hỏi.

“Anh hai cháu đâu?” Bé thỏ nhỏ mếu máo hỏi, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

Phúc quản gia nhìn dáng vẻ ôm gối lười biếng của tiểu thiếu gia nhà mình rồi thầm thở dài: “Đại thiếu gia vẫn còn ở bệnh viện…..”

“Vâng, cháu đã biết”.

Không ngờ Diệp Phong lại gào to như thế, Phúc quản gia giật mình, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn theo nhị thiếu gia nhà mình ngoan ngoãn ôm gối đầu về phòng, cơ mà sao đám tóc xoăn ngây ngốc trên đầu cậu lại ỉu xìu, nằm úp sấp xuống thế kia.

“Nhị thiếu gia, cậu quên đi dép rồi.” Phúc quản gia đầy trách nhiệm nhắc nhở.

Diệp Phong yên lặng thay quần áo, lại nhớ tới tình hình ở bệnh viện, đã qua một ngày rồi, anh trai vẫn chưa có tỉnh.

Hôm nay có tiết, nhưng Phúc quản gia đã giúp cậu xin nghỉ, thế nên Diệp Phong tiếp tục tới bệnh viện. Phòng bệnh cao cấp nằm ở địa thế rất tốt, ngay cả ban công đón nắng cũng lớn hơn phòng bệnh thường.

Vì bác sĩ đã nói, người bệnh bị thương ở đầu thường rơi vào trạng thái vô thức, do vậy để người bệnh ở trong môi trường quen thuộc mới có lợi, cho nên Diệp Phong đã mang chậu lan trong thư phòng tới đặt ở đầu giường, thậm chí còn lấy cả chiếc gối hình con ếch mà cậu thích nhất cho anh dựa.

Ghé vào đầu giường, nhìn ngắm gương mặt say ngủ của anh hai, Diệp Phong nhận thấy sắc mặt của anh hôm nay hồng hào hơn nhiều so với ngày hôm qua. Cậu thầm nghĩ, không biết chừng hôm nay anh sẽ tỉnh.

“Anh hai, em nhớ anh……” Diệp Phong chìm sâu vào dòng suy nghĩ, ủ rũ chọc chọc mũi của Diệp Cảnh. Một làn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi qua, ùa vào phòng bệnh ngập mùi thuốc sát trùng. Thời tiết cuối tháng chín còn mang theo chút hơi nóng của mùa hè, nhưng đối với một người có thể chất thiên về tính hàn như Diệp Phong mà nói, độ ấm này ngược lại rất thích hợp với cậu.

Diệp Phong híp mắt lại, bất tri bất giác ngủ quên mất. Có lẽ khi thức giấc, có thể nhìn thấy anh hai tỉnh lại thì sao, bé thỏ nhỏ mơ hồ nghĩ như thế.

.

Nhưng thứ khiến cậu tỉnh giấc hoàn toàn không phải là Diệp Cảnh, mà là di động đột nhiên rung lên.

Rất ít người biết số di động của Diệp Phong, mà những người biết ấy cũng chẳng phải thuộc dạng người hay tìm cậu nói chuyện phiếm qua điện thoại.

“Thư ký Vương?” Diệp Phong cảm thấy quái lạ nghiêng đầu, dãy số này là của thư ký Vương, sau vụ cậu bị bắt cóc, anh trai đã lưu số thư ký của anh vào máy cậu, nói là để phòng ngừa vạn nhất, nhưng từ đó đến giờ cậu chưa từng chủ động gọi đi.

Hiện tại đột nhiên thư ký Vương lại gọi tới, khiến Diệp Phong nhất thời không kịp phản ứng, qua vài giây sau cậu mới mơ hồ nhớ lại, hình như có một anh rất đẹp trai luôn cười tủm tỉm đi phía sau anh hai nhà mình, người đó có đúng là thư ký của Diệp Cảnh không nhở?

“Vâng?” Diệp Phong cầm di động lên nghe, vì bị đánh thức mà giọng nói mềm mại còn mang theo chút bất mãn.

Nếu là bình thường thì một người khôn khéo, tài năng, giỏi sát ngôn quan sắc như thư ký Vương chắc chắn đã hiểu được tâm tình em trai bảo bối của đại BOSS nhà mình, nhưng hiện tại tình hình quá gấp, cho dù anh ta có cảm nhận được đi chăng nữa thì cũng không thể quản nổi!!!

“Nhị thiếu gia, công ty xảy ra chuyện lớn rồi!”

Diệp Phong hơi sửng sốt, giật mình như nhớ tới chuyện gì đó…….

Quả nhiên! Lưu gia bắt đầu hành động rồi……..

Chính xác mà nói là hai kẻ tham lam của Lưu gia, bà dì Lưu Tố Vân cùng ông cậu Lưu Hoành của cậu. Họ đã chớp đúng thời cơ, nhân cơ hội lần này tấn công Diệp thị.

Dự án do anh trai tỉ mỉ chuẩn bị không biết đã bị Lưu Hoành dùng thủ đoạn gì mà khiến không ít cổ đông dao động. Lưu Tố Vân nhân cơ hội Diệp Cảnh vì bảo vệ cậu nên bị thương, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện để hành động.

Bản dự án được lên kế hoạch kĩ lưỡng kia nói không chừng sẽ thành thai chết trong bụng mẹ mất. Tình huống thuận lợi duy nhất lúc này chính là nhóm đại cổ đông vẫn chưa tỏ thái độ gì rõ ràng, điển hình là Lý lão và Trịnh lão. Nguyên nhân chính có lẽ là do Diệp Cảnh đã đạt được thành công quá lớn ở khu đất phía Đông lần trước cho nên sức ảnh hưởng của anh trong ban giám đốc vẫn còn khá mạnh. Tất cả mọi người đến muốn cho……..Diệp Cảnh một cơ hội nữa, chỉ tiếc……..anh lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn đúng dịp này. Hạng mục kia sắp vào thời kì tiến hành thực tế, giờ hóa ra thành nước chảy bèo trôi.

Thư ký Vương vốn là thư ký riêng của Diệp Cảnh, sau khi hắn biết được chuyện này thì mọi người đã ngồi trong phòng họp! Hắn biết có người cố ý bày trò xấu sau lưng hắn, khiến hắn ngay cả cơ hội kéo dài thời gian tìm cứu tinh cũng không có.

Vòng vo hơn mười phút trong văn phòng, hắn đã hoàn toàn rơi vào đường cùng, đành cầm di động gọi cho nhị thiếu gia. Đây là lần đầu tiên thư ký Vương gọi vào dãy số này, chính bản thân hắn cũng dù có lôi nhị thiếu gia vốn chẳng biết gì cả vào vòng xoáy luẩn quẩn kia thì xác suất thành công vẫn rất thấp. Hơn nữa, sau khi đại BOSS tỉnh dậy, người đầu tiên mà BOSS xử lý chính là hắn.

Nhưng……con ngựa lúc sắp chết vẫn còn có thể tìm ra đường sống, hắn tuyệt đối không thể để người nhà họ Lưu thành công thuận lợi như vậy.

“……..Giúp tôi kéo dài khoảng mười phút.” Trầm mặc vài giây, Diệp Phong đột nhiên lên tiếng, thanh âm bình tĩnh lãnh đạm đến bất ngờ, khiến thư ký Vương ở đầu dây bên kia đơ người.

“Khoảng mười phút sao, không thành vấn đề!” Hắn phản ứng lại rất nhanh, lập tức trả lời. Sau khi ngắt điện thoại, thư ký Vương theo thói quen vuốt mặt bàn làm việc, âm thầm dự đoán, có lẽ………nhị thiếu gia cũng chẳng đơn giản như bọn họ tưởng.

Cho dù được bảo vệ rất kỹ, nhưng nhị thiếu gia dù sao cũng là nhị thiếu gia nhà họ Diệp, cùng từ một gen mà ra, chắc chắn sẽ không kém đại BOSS nhiều lắm đâu nhỉ.

.

Diệp Phong sau khi nói chuyện với thư ký Vương xong liền lập tức gọi cho Phúc quản gia, nhờ ông lấy notebook chứa dự án trong thư phòng anh trai mang tới công ty, cố gắng đến trong vòng mười phút.

Sửa soạn xong mọi việc, Diệp Phong đứng trước giường bệnh Diệp Cảnh đang nằm, đột nhiên cúi người xuống, hôn lên đôi môi nhợt nhạt của anh.

“Anh hai, hình như em……..cũng có chút yêu anh mất rồi.” Giọng nói của cậu rất nhỏ, mềm mại, nghe như vô hại mà khiến lòng người rối loạn.

.

.

.

Diệp Phong đến công ty được khoảng vài phút thì Phúc quản gia cũng mang theo máy tính tới, hơn nữa còn kiên trì muốn theo cậu vào trong. Diệp Phong mở notebook ra, màn hình thông báo cần phải có password mới được đăng nhập, đầu ngón tay cậu thoáng dừng lại một chút, sau đó quyết đoán đánh tên tiếng Anh của mình vào. Quả nhiên, mở được rồi!

Hình nền destop là tấm ảnh chụp chung của anh hai và cậu, cười vô cùng sáng lạn, Diệp Phong nhớ rõ, đây chính là tấm hình đầu tiên cậu chụp sau khi được tặng một chiếc máy ảnh tối hôm sinh nhật, lúc đó cậu còn nói: Em muốn đi du lịch.

Bản kế hoạch đã mở sẵn trong máy tính, Diệp Phong không hiểu lĩnh vực này lắm nên có xem cũng không hiểu thực sự nhiều, nhưng cậu biết, ban giám đốc và nhóm cổ đông chắc chắn không ít thì nhiều cũng lý giải được vài phần.

“Tôi sẽ cố hết sức giúp anh hai cầm cự!” Dựa vào sự phân chia của cha Diệp sau khi rời đi, hiện tại cậu có 10% cổ phần công ty, cho nên cậu và anh trai đã nắm trong tay quyền quyết định tuyệt đối, “Thư ký Vương, nếu cần phải giải thích gì đó thì đều phải dựa vào anh cả đấy!”

Diệp Phong mở nội dung bản kế hoạch cho thư ký Vương xem, cậu hy vọng càng có nhiều người có thể hiểu được ý đồ trong hạng mục lần của anh trai hơn là phục tùng mù quáng.

.

Đối phó với ban giám đốc so với tưởng tượng của Diệp Phong đơn giản hơn nhiều, tất nhiên vẫn sẽ có một hai tiếng công kích, châm chọc lẻ tẻ, nhưng cuối cùng, Trịnh lão và Lý lão đã đồng ý đứng về phía Diệp Phong.

“Chúng tôi nghĩ sẽ chờ giám đốc Diệp hồi tỉnh, rồi nghe cậu ta tự thuật lại một lần nữa.” Lý lão gật đầu, tuy rằng vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị nhưng đáy mắt lại nhuốm chút ý vừa lòng nhàn nhạt.

Thư ký Vương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, âm thầm tán dương nhị thiếu gia một lần. Mọi chuyện được xử lý xem ra cũng không tệ ha, hắn thầm nghĩ, hy vọng đại BOSS sau khi tỉnh dậy có thể xem xét mà tăng lương làm thêm giờ cho hắn.

Lúc Lưu Tố Vân cùng Lưu Hoành biết âm mưu của mình đã thất bại, hai người lập tức nổi điên lên.

“Em không thể hiểu được đầu óc thằng nhóc kia bị bệnh gì, cả ngày chỉ biết thò chân giúp đỡ người ngoài! Nó không nghĩ rằng nếu Lưu gia chúng ta được lợi, thì tương lai nó sẽ có thể trở thành chủ nhân của Diệp gia à?!” Lưu Hoành nghiến răng nghiến lợi tức giận, nói trắng ra thì gã đã có tâm tư phá rối từ lâu mà vẫn chưa có cơ hội ra tay. Vụ Diệp Phong bị bắt cóc lần trước, tuy thằng con gã là Lưu Vinh cũng góp chung tay tham gia, nhưng chung quy Lưu Vinh vẫn chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, bị người ta lợi dụng.

Vậy mà thằng Diệp Cảnh chết tiệt kia lại khiến con gã nằm bẹp trên giường hai tháng, không gượng dậy nổi. Gã ngẫm đi ngẫm lại, cuối cùng vẫn nuốt không trôi cục tức ấy, gần đây luôn tìm cách ngáng chân, thọc gậy bánh xe, chỉ có điều, đối với đại gia nghiệp của Diệp thị mà nói, đó chẳng qua chỉ là những cú thúc không đau không ngứa, chẳng ảnh hưởng gì.

Riêng lần này, gã có thể khiến Diệp Cảnh lao đao chỉ vì anh đang nằm viện mà thôi.

Lưu Tố Vân cũng không hiểu nổi, lần trước bà ta đã nói rất nhiều thứ hòng châm ngòi ly gián tình anh em giữa bọn họ, nhìn vẻ mặt Diệp Phong lúc ấy, rõ ràng là đã tin tới 90%, vậy tại sao Diệp gia vẫn sóng êm gió lặng như thế. Lưu Tố Vân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đưa ra kết luận rằng Diệp Phong là thằng nhóc ngu đần, chắc chắn đã bị tên yêu nghiệt Diệp Cảnh lừa lại bằng vài ba câu vớ vẩn rồi.

.

Diệp Phong giải quyết xong rắc rối, cảm thấy có chút mệt mỏi, Phúc quản gia vốn muốn đưa cậu về nghỉ ngơi, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc, cậu vẫn lắc đầu cự tuyệt.

“Bác Phúc, bác về nhà nấu cháo cho cháu nhé, nói không chừng anh hai sắp tỉnh, sẽ muốn ăn gì đó.” Bé thỏ con nghiêng đầu ngẫm nghĩ, mái tóc xoăn xoăn ngố ngố phe phẩy sang một bên, càng nhìn càng thấy ngốc.

Phúc quản gia thấy trong phòng bệnh của bệnh viện cũng đặt dư một giường cho người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi, liền yên tâm gật đầu đồng ý.

“Vậy nhị thiếu gia phải chú ý giữ gìn thân thể đấy!”

.

Khi bước vào phòng, Diệp Phong ngay lập tức bị bất ngờ, cha Diệp vốn đang nghỉ dưỡng ở Australia đã ngồi ở đó từ bao giờ. Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, có lẽ ông vừa mới tới không lâu.

“Cha…..?” Cha Diệp đột ngột quay đầu lại, hai mắt lóe lên hàn quang lạnh lẽo khiến cậu ngẩn người.

“Nghiệt tử!” Cha Diệp hét ầm lên, bàn tay chai sạn to lớn bổ nhào tới.

BA một tiếng, âm thanh chói tai vang lên giữa phòng bệnh tĩnh lặng nghe hết sức vang dội. Diệp Phong bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể bị cánh tay tráng kiện của cha Diệp hẩy ra sau vài bước, rồi lập tức ngã nhào trên nền đất băng giá.
Bình Luận (0)
Comment