Phiên ngoại 5Trước tết âm lịch, chính là ngày ba mươi tất niên ấy, bé thỏ Tiểu Phong kéo Diệp Cảnh vào bếp, vội vàng làm sủi cảo mì vằn thắn.
Diệp Phong đặt notebook xuống, cau mày nhìn nửa ngày, xem mãi vẫn không hiểu, đành phải nhéo loạn cả vỏ lẫn nhân, thành quả là một dạng vật chất dài như đậu cô ve, gồ ghề, trông vô cùng thê thảm.
Bé thỏ Tiểu Phong bĩu môi, nghiêng đầu, chớp đôi mắt vô tội, nhìn về phía anh trai, chóp mũi bị dính bột mì trông càng thêm đáng yêu tinh tế, khiến người nhìn đui mù.
Diệp Cảnh trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được áp sát lại gần, cắn một nhát. Diệp Phong nhất thời huơ loạn móng vuốt, bảo vệ cái mũi đáng thương của mình, tay dính đầy bột mì bất cẩn bôi lên mặt, vì thế bé thỏ liền biến thành một chú mèo hoa.
Diệp Cảnh bật cười, bé thỏ nhỏ bĩu môi, có vẻ càng thêm uất ức. Phúc quản gia đứng giúp đỡ bên cạnh rốt cuộc nhìn không nổi, đại thiếu gia tính tình quá trẻ con, đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia làm sủi cảo mà, sao cứ đả kích lòng tự tin của cậu ấy thế?
Ông buông bát trộn nhân bánh xuống, trừng mắt lườm đại thiếu gia, bước tới bên cạnh tiểu thiếu gia, ôn hòa chỉ dạy Diệp Phong cách nhào mì. Dạng vật chất xoắn quẩy, lồi lõm như đậu cô ve kia dần biến thành phiên bản đậu cô ve phẳng lì.
Phúc quản gia đen mặt, quả nhiên dù thầy có giỏi bao nhiêu thì cũng phải dựa vào tư chất của trò sao?
Diệp Phong nhìn ngắm bánh sủi cảo mình vừa nặn, lại liếc mắt đánh giá sủi cảo hàng mẫu trông cực đẹp do Phúc quản gia nặn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhíu như bánh bao ỉu.
“Vì sao cháu lại không làm được?”
Thấy Tiểu Phong tỏ vẻ nguyên nhân chính là do “mình thật ngốc” sao? Diệp Cảnh cũng không nhẫn đả kích tự tin của em trai bảo bối nhà mình thêm nữa, anh biết, nhỡ sau này chuyện nặn bánh trở thành bóng ma tâm lý với cậu, người chịu khổ không phải là anh thì là ai. → →
“Tiểu Phong đừng gấp, nhìn anh hai làm này, anh hai sẽ dạy cho em từng bước một được không?”
Diệp Phong mở to hai mắt, cẩn thận xem xét, động tác tay cũng làm theo không ngừng, nhưng cuối cùng, ngay đến Diệp Cảnh cũng phải rối rắm, nhìn “đậu cô ve” vẫn phẳng lì như trước, anh thật sự không hiểu, rốt cuộc thì Tiểu Phong đã làm thế nào mới ra được hình thù như thế?
Xét trên một tầng ý nghĩa nào đó, đây coi như cũng là một loại bánh mới ha? Diệp Cảnh thầm nghĩ xem ra bản thân cần nghĩ thoáng một chút. Phúc quản gia cúi đầu, tiếp tục trộn nhân. Ông tính toán, làm một người quản gia đủ tư cách, ông có nên chuẩn bị chút đồ ăn thêm hay không, để phòng ngừa toàn bộ sủi cảo làm ra tối nay không thể nhét vào miệng?
Về phần người giúp việc ABC……. À ờ, bọn họ đã về quê nghỉ tết rồi. → →
“Anh hai…….” Diệp Phong chun mũi, lông mi khẽ rung rinh, có chút hờn dỗi nhíu mày, “Hay chúng ta tùy ý nặn đi, nặn ra hình nào cũng được, nhé?”
“Được.” Đối với đề nghị của em trai bảo bối, Diệp Cảnh dĩ nhiên giơ cả hai tay tán thành, nếu Tiểu Phong vì không nặn được sủi cảo mà ảnh hưởng đến tâm tình đón năm mới, tâm lý của Diệp Cảnh biến thái cũng sẽ thay đổi theo, kẻ chịu trận chết thay đảm bảo sẽ là đám người khiến anh mất hứng! “Năm nào đón giao thừa cũng làm cùng một loại sủi cảo, năm nay chúng ta phải sáng tạo một chút”.
Anh trai đại nhân nói quá có lý, thuận lợi vuốt lông của bé thỏ chip bông, Diệp Phong đảo mắt thầm nghĩ, sau đó bật cười: “Em còn muốn nặn bánh hình tam giác, hình tròn nữa!”
Diệp Cảnh nâng tay xoa xoa ngốc mao trên đầu bé thỏ, từng sợi tóc lỉa chỉa tứ tung rất ngoan ngoãn ẹp xuống, vẻ mặt anh dịu dàng, sâu trong đáy mắt, cưng chiều tràn đầy như nước hồ thu.
Ngay lúc hai anh em đang mải trao đổi tình cảm, mặt mũi cả hai dính đầy bột mì trắng tinh, thì chuông cửa vang lên!
Ai lại tới đây vào giờ này nhỉ? Diệp Cảnh nhíu mày, hôm nay anh không có hẹn với ai, mà bạn bè thân thiết nếu tới chắc chắn sẽ gọi điện thoại trước, là ai mà chưa qua sự đồng ý của anh đã tới?
Thừa dịp Phúc quản gia ra ngoài mở cửa, Diệp Cảnh lôi Tiểu Phong vào phòng vệ sinh rửa mặt, vì lúc nãy Tiểu Phong nghịch bột mỳ quá chú tâm, tay không cẩn thận bôi bẩn hết lên người, thế nên Diệp Cảnh phải mất chút thời gian mới rửa sạch. Kết quả, đợi cho đến khi hai người đi ra ngoài, lại phát hiện trong phòng khách nhà mình thừa ra một cái bọc nhỏ không nên tồn tại!!! Càng đáng giận hơn nữa chính là, cái bọc nhỏ chết tia kia còn dám lớn gan, bò bò vào lòng em trai bảo bối của anh!!!
Con cái nhà ai vậy?! Diệp Cảnh âm thầm bẻ tay, tỏ vẻ rất con mẹ nó muốn ném viên gạo nếp kia ra ngoài đường.
Phúc quản gia là một ông lão thông minh, dĩ nhiên thấy sắc mặt tối đen của đại thiếu gia, vì để tương lai không xảy ra thảm án, ông quyết đoán gọi bác sỹ Toàn tới.
Đến khi Diệp Cảnh nhìn thấy ‘lão bác sỹ quen thuộc’, trong lòng cuối cùng cũng đã biết bánh bao nhỏ kia từ đâu đến.
“Là ông ấy?” Diệp Cảnh nhướn mày, đôi mắt sắc lạnh ám chỉ hiện tại tôi cực kì không kiên nhẫn, đương sự bị hỏi tự nhiên bị vạ lây, đành phải không đầu không đuôi đáp.
“À ờ…… đúng vậy”.
“Ông cảm thấy tôi sẽ không một cước đá nó ra ngoài?” Diệp Cảnh ngoài cười nhưng trong không cười nói. Chết tiệt, chẳng lẽ bố già định nhét thằng nhỏ này cho anh nuôi thật à?
Muốn thò một chân vào thế giới hai người của anh cùng Tiểu Phong hả? Hừ ╭(╯^╰)╮đừng hòng!
Bác sỹ Toàn thầm khinh bỉ, không hổ là cha con, ngay đến vẻ mặt không chịu thỏa hiệp cũng y như nhau. May mà cha Diệp vẫn còn biết tốt xấu nhượng bộ, không nói cậu ba nhất định phải do anh em họ Diệp nuôi.
“Lão gia nói, dù gì cũng là anh em, lễ mừng năm mới ít ra cũng phải gặp mặt một lần, nhỡ đâu sau này khi lớn lên lại thành người xa lạ.” Một cái lý do quá chuẩn, dù thế nào thì thằng nhỏ này cũng là tiểu thiếu gia, không thể để nó sau khi lớn lên mới biết mình còn có hai thằng anh trai.
Diệp Cảnh lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người một lớn một nhỏ đang đùa giỡn quên trời quên đất trong phòng khách, lòng thầm khó chịu, mấy người không liên quan đứng bên cạnh đều bị đông lạnh vì độ ấm bất chợt giảm xuống.
Chết tiệt, anh thiếu chút nữa đã quên Tiểu Phong rất thích trẻ con!
“Đến bao giờ ông mới chịu đưa thằng nhóc kia đi?” Từng câu từng chữ của Diệp Cảnh gần như là rít gào qua kẽ răng, ánh mắt vẫn không quên hung tợn lườm bọc nhỏ đang làm nũng, cọ cọ trong ngực Tiểu Phong, anh siết chặt nắm tay, tiếng răng rắc từ xương vang lên đến rợn người.
Má nó! Dám ăn đậu hủ của vợ anh à? Dù là thằng nhóc ba tuổi cũng không thể tha thứ!
“À……” Cảm giác được lửa giận của đại thiếu gia, bác sỹ Toàn câm lặng, nhét câu nói ‘Có thể ở bao lâu tùy thích, tốt nhất là đến Giáng Sinh năm sau’ của cha Diệp nhét vào trong bụng.
“Chắc là một khoảng thời gian ngắn thôi.” Ông đáp, “Dù sao thì tiểu thiếu gia cũng có một nửa huyết thống Trung Quốc, cần phải được cảm thụ, hun đúc nền văn hóa dân tộc”.
Cậu ba nhà họ Diệp lớn lên nhìn bếu bếu rất khả ái, ánh mắt ngập nước, tựa như hồ thu trong suốt, mái tóc đen dày, mềm mại nằm úp sấp trên quả đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính thịt, khi cười rộ lên để lộ hai má lúm đồng tiền cực đáng yêu.
“Anh ~ hai ~” Bọc nhỏ túm lấy cánh tay Diệp Phong, nhào vào lồng ngực cậu, dáng vẻ rất chi là thích dựa dẫm.
Diệp Phong chẳng có tý bài xích nào với đứa em trai vô duyên vô cớ xuất hiện này, ngược lại còn rất thích, nhất là dáng vẻ ngoan ngoãn của nhóc, khiến người ta không mềm lòng không được.
Cậu không hề phát giác, vẻ mặt của bản thân khi đứng cạnh anh trai cũng gần như thế, chẳng sai tý nào.
“Tiểu Phong……” Diệp Cảnh ôm lấy bả vai bé thỏ nhỏ, ra vẻ tủi thân chôn đầu vào cổ cậu, giọng điệu tràn ngập ghen tị nói, “Tiểu Phong, em có mới nới cũ nhé, có thằng nhóc chết tiệt kia rồi nên không thèm quan tâm tới anh hai nữa!”
Diệp Phong: = 口 =
Lại làm sao nữa đây? Em nói này anh hai, anh cảm thấy rất thú vị khi ghen với đứa nhỏ mới ba tuổi thôi à?
Diệp Phong cố đẩy cái đầu đang cọ cọ ở cổ mình ra, hướng bọc nhỏ trong tay về phía anh, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Triệt? Tiểu Triệt! Nào, nhìn này, đây là anh cả, anh cả đó biết không? Chính là anh trai của anh, cũng là anh trai của Tiểu Triệt”.
Bọc nhỏ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Diệp Cảnh một lúc, sau đó quay ngoắt đi, không thèm quan tâm.
“………” Diệp Phong chớp chớp mắt, “Tiểu Triệt làm sao vậy?”
Bàn tay đặt trên lưng cậu chợt siết chặt lại, Diệp Phong càng khó hiểu, khẽ nghiêng đầu hỏi: “Anh hai, anh cũng làm sao thế?”
“Tiểu Phong chỉ lo dỗ thằng nhóc này, không thèm quan tâm đến anh!”
Diệp Phong: “………….” Nguồn:
Anh hai à, chẳng lẽ anh cũng cần được dỗ?
Phúc quản gia nhìn bánh bao khỏe mạnh trắng tròn trước mắt, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng nhị thiếu gia được bế tới Diệp gia năm đó.
Tiểu thiên sứ đáng yêu, nụ cười hồn nhiên, không hề vướng bụi nhân gian, tựa như ánh mặt trời rực rỡ nhất thế giới.
Đáng tiếc, vì sai lầm của cha Diệp mà……. Phúc quản gia thầm thở dài, trước mắt ông dường như lại xuất hiện hình ảnh đứa bé gầy gò, đáng thương, gần như sắp tắt thở.
Nếu khi đó chậm thêm chút nữa, thì đã không còn nhị thiếu gia đơn thuần, luôn vui vẻ như hiện giờ. Và có lẽ……đứa nhỏ ngoan ngoãn kia cũng sẽ không thể xuất hiện.
“Anh hai, anh cũng bế thằng bé một lần đi, nói không chừng nó sẽ thân thiết với anh hơn đó”.
Hiển nhiên, lời nói của Diệp Phong đều bị một lớn một nhỏ không tán thành. Diệp Cảnh ngoáy tai coi như không nghe thấy, còn bọc nhỏ thì cố nhích nhích mông, né càng xa càng tốt. Nó vươn hai cánh tay nhỏ xíu, nộn thịt ra trước mặt Diệp Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nghiêng, dùng thanh âm non nớt làm nũng.
“Anh hai~ ôm một cái ~”
“A, được ~” Diệp Phong ôm bọc nhỏ đáng yêu vào lòng, cười lớn. Bọc nhỏ vui vẻ, Diệp Phong cũng rất vui vẻ.
Diệp Cảnh rắc một tiếng, bóp nát chén trà trên tay.
“Bác Phúc, bác nói xem, nếu giờ cháu kéo thằng nhỏ chết tiệt kia xuống, đá văng nó ra ngoài đường, thì tỷ lệ bị Tiểu Phong ghét sẽ là bao nhiêu?”
Phúc quản gia yên lặng vỗ vỗ vai đại thiếu gia: “Thiếu gia bình tĩnh”.
Tuy khác nhau, nhưng tốt xấu gì thì thằng nhỏ cũng là em trai cậu.
Ngay lúc Diệp Cảnh bày ra đủ loại căm ghét chán chường, bác sỹ Toàn rốt cuộc không chịu nổi áp suất thấp, muốn bế bọc nhỏ rời đi. Nhưng bọc nhỏ cứ bám chặt lấy ngực áo Diệp Phong, không chịu di dời. Diệp Cảnh ngứa mắt, lập tức kéo nó xuống, nhét vào tay bác sỹ Toàn.
“Sau này em sẽ quay về với anh!” Bọc nhỏ nắm tay quyết tâm, nói ra câu hội thoại trên TV nó xem mấy hôm trước, hình như là trong một bộ phim truyền hình nào đó thì phải.
“Tiểu Phong, em rất muốn có con đúng không?” Nhìn cảnh Tiểu Phong chơi đùa vui vẻ cùng bọc nhỏ, Diệp Cảnh vừa ghen tị, vừa có chút cảm giác thiếu tự nhiên nhàn nhạt.
Nếu không phải tại anh cố ý bẻ cong Tiểu Phong, nói không chừng hiện giờ cậu đã sớm kết hôn, sinh ra một đứa nhỏ mập mạp, đáng yêu rồi.
Biết anh trai nhà mình lại bắt đầu miên man suy nghĩ, Diệp Phong ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi anh.
“Anh hai, chúng ta đã quyết định ở bên nhau rồi mà!”
Mặc kệ hết thảy mọi chuyện trong quá khứ, kết quả hiện tại mới là điều quan trọng nhất, không phải sao?
Diệp Cảnh nhướn mày, đáy mắt lấp lánh ý cười.
Đúng vậy, bọn họ đã ở bên nhau, trước kia cùng một chỗ, hiện tại cũng cùng một chỗ, sau này…….đương nhiên vẫn sẽ cùng một chỗ, cho đến khi già đi, kết thúc năm tháng của đời người.
Toàn văn hoàn