Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 139

Edit: Lạc Yên

Lục Kiêu hoàn toàn lĩnh hội được thú vui làm một ông cha bỉm sữa. Chỉ cần bé con không quấy rầy hoạt động rèn luyện thể lực của hai ba ba, Lục Kiêu vẫn luôn thật thương Hoa Hồng Nhỏ, chăm sóc từng li từng tí, đến Lục lão phu nhân muốn ôm cháu nội cũng không tranh nổi.

"Con để ta bế cháu ta một cái." Lục lão phu nhân đưa hai tay trước mặt Lục Kiêu, giọng điệu có chút khẩn thiết.

Lục Kiêu cũng muốn đưa bé con cho nàng nhưng vẫn hơi luyến tiếc. Hoa Hồng Nhỏ hiện tại đã hết nhăn nheo, làn da căng mịn trắng bóng, ngũ quan tinh tế, ngọc tuyết đáng yêu.

"Ngày nào con cũng bế rồi, cũng phải cho ta ôm cháu ta chứ." Lục lão phu nhân nghiến răng nói. Nàng là điển hình cho người có cháu liền thấy con trai chướng mắt, chưa kể con trai còn giành cháu với nàng.

Hoa Hồng Nhỏ xương cổ chưa hoàn thiện, mỗi khi bế phải thật cẩn thận. Lúc trước khi mới sinh bé ngủ hơn 20 tiếng một ngày, hiện tại có giảm bớt đôi chút, thời gian tỉnh táo nhiều hơn nhưng cũng sẽ uống sữa nhiều hơn, còn tắm rửa, làm vệ sinh. Thời gian chơi đùa không có bao nhiêu, hầu hết thời gian đó lại bị Lục Kiêu chiếm giữ. Lục lão phu nhân bất mãn ném cho Lục Kiêu một ánh mắt mang hình viên đạn. Lục Kiêu lại vờ như không thấy, chăm chú trêu bé con.

Những bảo mẫu và người giúp việc xung quanh cũng phiền muộn muốn chết. Tiền lương ngày ngày nhận, còn có tiền lì xì nhưng lại không có việc gì làm, hai vị đại gia này mỗi ngày đều tranh nhau chăm đứa nhỏ, họ chỉ có thể khó xử đứng một bên.

"Bé con chịu mở to mắt rồi." Lục Kiêu hơi thản thốt. Hoa Hồng Nhỏ thật sự là một bé siêu ngoan, thức dậy nên ăn sẽ ăn, nên đi ngoài sẽ đi ngoài, không thì nằm lim dim chơi đùa nắm tay nhỏ, rồi lại ngoan ngoãn ngủ không quấy khóc. Đây là lần đầu tiên anh thấy bé con chịu mở to mắt nhìn quanh.

"Màu gì? Mắt bé màu gì?" Lục lão phu nhân vội vàng tới, chăm chú nhìn Hoa Hồng Nhỏ, muốn nhìn thấy đôi mắt của bé.

"Hình như là màu lam... Con cũng không thấy rõ, mẹ gọi Lăng Sầm giúp con đi." Lăng Sầm chắc không muốn bỏ qua chuyện này.

Khi nãy bé con chỉ là hơi mở to mắt nhìn một cái, lại có lông mi nhỏ dài che khuất, anh không thấy quá rõ.

"Được." Lục lão phu nhân miệng đáp nhưng sao nỡ rời đi, vẫy tay gọi một người giúp việc đi gọi Lăng Sầm.

Khi Lăng Sầm bước đến, còn chưa mở miệng thì bé con như nể tình mở to mắt nhìn cậu. Lúc này 3 người đều nhìn rõ tròng mắt của bé. (Lạc Yên: Chắc hai người kia xun xoe quá nên bé chán không thèm nhìn)

"Thật xinh đẹp!!" Lăng Sầm vui vẻ reo lên đầy tán thưởng, là một đôi mắt sạch sẽ xanh sâu thẳm như đại dương mênh mông. Đây quả thật là bản phục chế của Lục Kiêu, tuy có hơi nhạt hơn một chút. Đây là màu sắc cậu thích nhất.

"Ừm." Lục Kiêu ôn hòa đáp nhưng trong lòng vẫn hơi mất mát, anh vốn dĩ hy vọng Hoa Hồng Nhỏ sẽ có màu mắt nâu của Lăng Sầm.

Hoa Hồng Nhỏ sau khi uống sữa lại tiếp tục ngoan ngoãn ngủ.

"Ôi! Nhà chúng ta..." Thật đáng yêu, Lục lão phu nhân muốn gọi bé con rồi mới chợt nhận ra: "Bảo bối của chúng ta tên gì? Các con còn chưa đặt tên cho bé con hả?"

"..." Lục Kiêu và Lăng Sầm xấu hổ nhìn nhau, hai người thật sự chưa có đặt tên cho bé con. Cứ Hoa Hồng Nhỏ mà gọi nên cũng quên mất vấn đề này.

Lăng Sầm nhìn bé con đang ngủ say sưa, trong lòng tự nhủ việc này tuyệt đối không thể nói cho bé con. Giống như lần trước, cậu xem bé con là một cơn đau dạ dày, cũng tuyệt đối không thể để bé con biết.

"Chồng chồng, anh đặt tên cho bé con đi." Lăng Sầm khẽ vuốt má bé, nhỏ giọng nói.

Lục Kiêu giờ phút này thấy trách nhiệm làm cha của mình thật nặng. Trầm tư một hồi lâu, tận đến khi Lục lão phu nhân hối thúc mới đáp: "Gọi Lục Nhạc."

"Có ngụ ý gì sao anh?" Lăng Sầm hỏi, Lục lão phu nhân cũng đợi một bên với vẻ mặt đầy chờ mong.

Lục Kiêu trầm mặc một lát, mới giải thích: "Hy vọng bé có thể uyên đình nhạc trì..." Trong ngôn ngữ tiếng Hoa thì đây là một từ ngữ mang ý nghĩa tốt đẹp.

Lục lão phu nhân vừa lòng gật gật đầu. Lăng Sầm nhíu mày, cậu nghe không có hiểu nha, nhưng cũng mờ mịt gật đầu.

Lục Kiêu thấy Lăng Sầm nhíu mày liền biết cậu không hiểu, kiên nhẫn giải thích: "Là hi vọng bé con sẽ trở thành một Alpha có phẩm cách cao thượng, có thể tĩnh lặng như nước sâu, cũng có thể bễ nghễ như núi cao."

Lăng Sầm lúc này mới hiểu, liên tục gật đầu khen ngợi: "Anh đặt tên thật hay, thật ý nghĩa." Vừa nghe liền thấy một cái tên đầy trình độ. Nhưng mà cậu cũng không cần con mình có phẩm cách quá cao thượng. Cậu hy vọng bạn nhỏ Lục Nhạc có thể ích kỷ một chút, mọi chuyện cũng phải vì bản thân suy xét, không cần giống cha bé, quên mình vì mọi người, vì hạnh phúc của nhân dân mà tận hiến. Nhà cậu có một anh hùng là đủ rồi.

Lục Kiêu cũng mỉm cười, điều khiển xe lăn đến bên xe nôi, nhẹ nhàng đặt Hoa Hồng Nhỏ đang ngủ say vào. Thật ra anh cũng đã rối rắm vấn đề này thật lâu, chọn ra hàng trăm cái tên nhưng chưa quyết định được, cuối cùng mới chọn tên này. Nhưng việc này cũng không cần nói cho Lăng Sầm biết.

"Thật ra... Nhạc chính là núi cao, núi thì do đá tạo thành, nếu tên chính là Nhạc vậy nhũ danh chúng ta gọi bé con là Tiểu Thạch Đầu – Hòn Đá Nhỏ được không?" (Nên để Tiểu Thạch Đầu hay Hòn Đá Nhỏ đây mọi người?)

"Vậy chúng ta nói cho cha mẹ nhũ danh này đi." Hoa Hồng Nhỏ là tên gọi tình thú của hai người, không muốn để người thứ 3 gọi. Nhị Cẩu thì thực sự càng không thể gọi ra ngoài. Gọi Hòn đá nhỏ cũng khá là ổn áp.

"Ừm, nói cho cha mẹ đi." Lục Kiêu mỉm cười đồng ý.

Tên này cũng ổn, đá tuy nhỏ nhưng cứng rắn, ngoan cường, hy vọng bé con cũng vậy, kiên cường, khỏe mạnh, gặp dữ hóa lành.

"Yêu anh!" Lăng Sầm vui vẻ, cúi người thân mật hôn anh một cái.

Lục Kiêu hưởng thụ sự ôn nhu của bạn đời. Lúc sau Lăng Sầm thẳng lưng đứng dậy, theo động tác eo nhỏ của Lăng Sầm trở nên rõ ràng, Lục Kiêu càng nhận thức rõ bụng nhỏ mềm mại của anh lại càng lúc càng rời xa, càng thêm buồn bã...

"Em muốn uống trà sữa không? Ta nói phòng bếp pha cho em nhé?" Cho em một ly cỡ lớn, double đường.

"Không muốn!" Lăng Sầm quyết đoán từ chối, trong âm thanh tràn đầy vui vẻ khiêu khích, cơ bụng và nhân ngư tuyến xinh đệp của cậu đã sắp trở về, để xem anh còn nựng bụng mỡ của em bằng cách nào. Lăng Sầm hừ hừ hai tiếng.

Lục Kiêu lại dùng bánh Macaron cũng một số loại bánh đầy phô mai dụ dỗ Lăng Sầm. Lăng Sầm liếc mắt cũng không liếc, tất cả để phủ quyết.

Lục Kiêu chỉ có thể tận mắt nhìn thấy bụng nhỏ mềm nhuận, cảm xúc tuyệt vời theo gió bay đi, thay thế là nam thần của nhân dân Liên Bang đã trở về.

Bình thường Alpha Liên Bang đã ganh tị vì anh được nam thần của họ ôn nhu chăm sóc, thân mật quan tâm, chung chăn chung gối, thậm chí... muốn làm gì thì làm, thế mà giờ anh còn đòi Lăng Sầm giữ một cơ thể mềm mại chiều theo ý thích cá nhân của mình, nếu người ngoài mà biết chắc thể nào cũng bảo anh càn rỡ, tham lam không biết thế nào là đủ. Nhưng anh thật sự luyến tiếc.

Qua giờ trưa, Hailey tới tận Lục gia thăm Lăng Sầm. Lăng Sầm chuẩn bị quay trở lại làm việc, hai người cần phải thảo luận để sắp xếp hành trình công việc sắp tới. Lục Kiêu nhường lại phòng cho hai người, sang phòng chăm Hoa Hồng Nhỏ.

"Em ngồi uống trà, đợi anh một chút." Lăng Sầm để Hailey ngồi ở phòng khách nhỏ, vừa lau tóc vừa đi về phòng thay quần áo. Cuối cùng thì Lục Kiêu cũng đã thuyết phục được mẹ anh cho cậu cắt tóc. Đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, cả người cũng như nhẹ đi mấy ký. Đôi khi Lăng Sầm cũng không hiểu vì sao con người đã đến thời đại tinh tế hiện đại mà vẫn có vài tập tục xưa cũ lạc hậu vẫn còn giữ lại. Có lẽ do tâm lý lo được lo mất khi đối diện với những thứ quan trọng của con người quấy phá. Cũng may có chồng ủng hộ cậu, còn ra mặt thay cậu nói chuyện với mẹ.

Lăng Sầm lau khô tóc, đổi một bộ quần áo chỉn chu mới ra ngoài tìm Hailey.

"Nhìn khí sắc của em dạo này không tồi nha, ở chung với Carl có vẻ ổn nhỉ?" Lăng Sầm ngồi xuống sô pha, đẩy điểm tâm đến trước mặt Hailey, trêu ghẹo cô. Mỗi lần cậu có dịp nói chuyện với Carl, hắn nhắc đến Hailey luôn là vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc.

Hailey bị trêu ghẹo, hơi thẹn thùng: "Dạ... khá tốt."

Lăng Sầm buồn cười, lại trêu ghẹo thêm mấy câu, đến khi Hailey chịu không nổi phải xin tha: "Anh đừng nói mấy này nữa, chúng ta bàn chuyện công việc đi, mấy kịch bản em gửi anh đã xem qua chưa? Anh có thích bộ nào không?"

"Ừm..." Lăng Sầm cũng không đùa nữa, trầm ngâm một lúc quay về phòng ngủ ôm một chồng kịch bản ra. Đọc kịch bản giấy là sở thích của cậu. Mấy bộ điện ảnh này đều chưa khởi quay, vẫn đang trong giai đoạn bảo mật nên đa số chỉ có tóm tắt cốt truyện cùng phân cảnh nhân vật mời cậu diễn, chỉ có một số ít là toàn bộ kịch bản. Nhưng tụ chung lại thì số lượng vẫn nhiều, cậu in những kịch bản Hailey gửi qua cũng được một chồng dày.

"Mấy cái này... anh không thích, nhân vật quá phù phiếm, không có chiều sâu, anh nói vậy em hiểu không?"

Cậu không muốn lại đóng những vai diễn đậm chất thần tượng nữa. Tính ra tuổi tác, thể năng hay dung mạo thì cậu đang ở thời kỳ đỉnh của một Omega, nên tranh thủ cho ra đời một vai diễn chân chính, để dù sau này có tuổi vẫn có thể lưu lại một chút ấn tượng trong giới phim ảnh.

"Vâng, em hiểu rồi." Hailey cũng hiểu vấn đề này, "Nhưng những nhân vật trong mấy bộ này lại là loại hình fan hâm mộ yêu thích, cũng dễ kéo fan, vì dễ coi dễ hiểu, lại không có yếu tố gây tranh cãi..." Thù lao vừa cao lại còn dễ kiếm nữa.

Lăng Sầm lắc đầu cười nhạt, đẩy những kịch bản vừa nói sang một bên. Lấy ra một vài cuốn còn lại, đã được cậu dùng bút highlight cẩn thận đánh dấu và ghi chú.

"Cái này, còn có cái này, anh thấy không tồi." Lăng Sầm đưa cho Hailey coi kỹ, có 3 quyển, trong đó có 2 bộ là kiếp trước khá nổi bật, doanh thu phòng vé lẫn danh tiếng đều đạt được. Chỉ là thời điểm này kiếp trước, sự nghiệp cậu đã đi xuống, kịch bản với trình độ đầu tư và đoàn đội này, cậu không có tư cách tiếp xúc.

Nghĩ lại cũng thật trớ trêu, kiếp trước cậu một lòng vì sự nghiệp, đặt sự nghiệp lên trên mọi thứ kết quả cái gì cũng không đạt được. Kiếp này, sau khi quay xong [Thiên lý chi ngoại], cái gì cậu cũng không làm, chuyên tâm ở nhà sinh Hoa Hồng Nhỏ, suốt nửa năm hoàn toàn không chủ động xuất hiện, trạng thái vẫn luôn là "không tìm thấy người này", vậy mà fan chẳng những không giảm, lại còn tăng, fan còn cố chấp phong tặng danh hiệu "Nam thần Liên Bang", các đạo diễn cũng không quên cậu.

"Vậy anh muốn chọn hai bộ này sao? Nhưng hai bộ này thời gian quay phim trùng nhau, địa điểm lấy cảnh và phim trường cũng cách nhau rất xa, chúng ta sợ là không thể nhận cả hai." Hailey băn khoăn hỏi.

"Anh chọn cái này." Lăng Sầm thoát khỏi hồi ức, cầm một kịch bản đưa cho Hailey, trên đó phủ đầy ghi chú tỉ mỉ.

Hailey lật hai trang, nhanh chóng nhận ra nội dung.

"Thể loại phim fantasy... gần đây rất là... không nổi tiếng." Hailey không biết nên nói gì. Khoa học kỹ thuật thời đại này phát triển, không có bao nhiêu thứ không thể thành hiện thực nên các phim viễn tưởng đã không còn khơi dậy được hứng thú của người xem. Kỹ xảo làm phim lại không có bao nhiêu đột phá, người xem coi xong luôn sẽ có đủ chỗ để chê bai. Nói thật thì đây là bộ phim cô không coi trọng nhất trong những kịch bản cô gửi cho Lăng Sầm.

"Vậy em còn gửi cho anh làm gì?" Lăng Sầm cười trêu ghẹo cô nàng.

"Tại vì em nghe nói bộ này có nhà đầu tư khủng, lại còn đoàn phim này..." Hailey nhỏ giọng giải thích, nghe nói một vài thành phẩm đều rất tinh mỹ, "Bên đoàn phim cũng đảm bảo là toàn bộ tiền đầu tư đã chuyển giao sẵn sàng..."

"Được, vậy anh nhận bộ này, em liên hệ với bên kia đi." Lăng Sầm cười, đẩy kịch bản cho Hailey.

Bộ điện ảnh này cậu vẫn còn nhớ, xem xét hai đời thì kịch bản cũng không có gì thay đổi. Nội dung chính là một đoàn đội thám hiểm, ở một tinh cầu xa xôi, trong một lần thám hiểm đại dương đã phát hiện một vương quốc dưới đáy biển. Vương quốc có nền văn minh riêng, dân cư xinh đẹp hiền lành, thọ mệnh lại hơn ngàn năm tuổi, lại có năng lực cùng thuật pháp mạnh mẽ. Đội thám hiểm càng tiếp xúc lại càng hứng thú, sau hứng thú thì nảy sinh tham lam, muốn chiếm đoạt bí mật nguồn gốc sức mạnh, dung nhan cùng tuổi thọ của vương quốc này. Điều đặc sắc khác biệt của bộ điện ảnh này là cư dân của vương quốc nhìn có vẻ thiên chân, ngây thơ nhưng thật ra cái gì họ cũng thấu tỏ. Quốc vương của họ lại càng là một người âm hiểm, xảo quyệt. Luôn ra vẻ dung túng, tùy ý bọn họ lừa gạt, tùy ý họ tìm hiểu, thậm chí để bọn họ tìm được "suối nguồn sức mạnh" của cả vương quốc, đưa thông tin về quốc gia, dẫn người tới muốn chiếm đoạt. Ngay khi người xem lo lắng cho tất cả những người cá lương thiện, thì quốc vương đột nhiên lật mặt. Ngài cởi bỏ ngụy trang, mình người đuôi cá, phô bày sức mạnh thực sự, khả năng khống chế hết thảy mọi thứ trong vùng biển này, nhấc lên sóng to gió lớn, ngạo nghễ rũ đuôi cá nhìn những con kiến hôi nhỏ bé vào biển tìm chết. Ngài dùng lực lượng tự nhiên cường đại hủy diệt những kẻ tham lam đầy dã tâm, những kẻ không biết tôn trọng sinh mệnh khác loài, những kẻ coi thường sức mạnh tự nhiên, trong nháy mắt tiêu diệt hết thảy, sau đó đại dương mênh mông ôn nhu bao lại tầng tầng thi hài, xóa sạch hết thảy dấu vết, trả lại một vùng biển yên bình, tĩnh lặng. Lăng Sầm được mời chính là vai vị quốc vương nhân ngư này, một vai ác.

Bộ điện ảnh này nội dung trái ngược, vai ác là kẻ chiến thắng, khiến người xem hồi hộp, rồi lại bất ngờ, đạt được hiệu quả mới mẻ, kỹ xảo cũng đủ tinh mỹ, nội dung còn mang tính cảnh tỉnh cho những kẻ luôn nghĩ mình có khoa học kỹ thuật phát triển, tự cho mình là kẻ mạnh, coi những sinh vật tồn tại trên những tinh cầu xa xôi là "dân cư nguyên bản cấp thấp". Nhưng thật ra trong mắt sinh vật khác con người chả khác gì kiến hôi, phẩy tay một cái là diệt một đám. Con người luôn cố gắng khuếch trương lãnh thổ, khai thác chiếm đoạt tài nguyên thật sự là một hành động đúng đắn hay sao? Liệu có một khi nào sẽ phải thật sự trả giá?
Bình Luận (0)
Comment