Edit: Lạc YênLăng Sầm nhận lấy đĩa bánh quy trong tay Lục Kiêu đặt sang một bên, nhấn hạ tay vịn xe lăn, khóa ngồi lên đùi anh, lại hừ một tiếng nói: "Hắn thật đáng ghét. Làm em giật cả mình." Lăng Sầm nhỏ giọng càu nhàu. Một đống lửa giận cùng chút sợ hãi trong lòng giờ phút này, khi ngồi trong vòng tay Lục Kiêu mới dần dần tiêu tán.
Lục Kiêu nhẹ nhàng xoa sau lưng Lăng Sầm như trấn an, hơi bất đắc dĩ nói: "Trước kia, hắn cũng có vấn đề này. Từng xâm phạm một Omega. Cha mẹ hắn phải bỏ rất nhiều công sức, lại phải tốn một khoảng tiền lớn, nghe nói cả tỷ tinh tệ mới giải quyết được." Loại chuyện đáng xấu hổ, lại còn xảy ra trên người một thân thích gần, đúng là khó mà nói ra được.
Lúc đó, ông ngoại của anh còn phải vứt bỏ thể diện đi cầu cạnh, xin lỗi người khác.
Là một Alpha, Lục Kiêu vẫn giữ tôn nghiêm của bản thân, dù bản thân bị thương tàn phế phải rời khỏi quân bộ, phải nhờ sự trợ giúp đỡ của bạn đời mới có thể khôi phục, nhưng cho dù chỉ đi làm một giáo viên thỉnh giảng ở học viên Reiss, anh cũng không muốn để cha mẹ phải nuôi mình.
Nên chuyện của Lâm Hào, anh không thể lý giải, càng khó có thể nói cho Lăng Sầm hiểu.
"Ồ, còn có loại chuyện này?" Lăng Sầm khiếp sợ nhìn Lục Kiêu, nghe đến số tiền bồi thường thì thấy thật nhiều. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Omega chưa từng đánh dấu, lại bị Lâm Hào xâm phạm. Để phẫu thuật xóa bỏ đánh dấu, thêm thuốc thang và điều dưỡng phục hồi tâm lý thì số tiền này xem như hợp lý.
Lục Kiêu tỏ ý xin lỗi nói: "Lúc trước ta hẳn nên nói trước với em."
Lăng Sầm lắc đầu: "Này cũng không phải lỗi của anh, với lại anh cũng đã đi tìm em." Thật ra thì nếu cậu biết em họ của Lục Kiêu có tiểu sử đình đám như vậy, cậu sẽ nghe lời Lục Kiêu thành thật về phòng, mọi chuyện lúc sau sẽ không phát sinh.
Cũng may Lục Kiêu cẩn thận, sau khi cậu đi khỏi lại còn muốn lên lầu tìm cậu, phát hiện không thấy cậu ở trong phòng, hỏi người giúp việc tìm đến phòng bếp mới giúp cậu thoát khỏi Lâm Hào.
"Em không cần tức giận, chuyện này cha mẹ sẽ xử lý." Thật ra loại chuyện này anh cũng có thể tự ra mặt xử lý, nhưng nói đến cùng thì cũng là chuyện bên gia tộc nhà mẹ, nếu anh ra tay quá nặng với Lâm Hào, sẽ khiến hai nhà khó nhìn mặt nhau.
Thân phận của mẹ và mình không giống nhau, để mẹ giải quyết chuyện này, Lâm gia sẽ không có dị nghị gì.
Lăng Sầm trèo xuống khỏi đùi Lục Kiêu, đẩy xe lăn Lục Kiêu đến bên giường, bản thân ngồi lên mép giường, hơi rối rắm hỏi:
"Mẹ sẽ không tức giận với em..."
"Sẽ không." Lục Kiêu nói lại thái độ của mẹ cho Lăng Sầm biết. Lăng Sầm nghe xong, bả vai căng chặt liền thả lỏng, nhẹ nhàng đá rớt dép, bò lên giường, vơ chăn mền quấn lại thành một cục, chỉ lú ra khuôn mặt nho nhỏ, yên tâm nghỉ ngơi.
Chuyện này liên quan đến người bên gia tộc Lục lão phu nhân, Lục lão phu nhân lại là mẹ của Lục Kiêu, nếu có xích mích, Lục Kiêu đứng giữa sẽ rất khó xử, nên Lăng Sầm rất quan tâm thái độ của Lục lão phu nhân.
Lục Kiêu nhìn chú nhộng bé trên giường, trong mắt đầy ý cười. Anh đưa tay chọc chọc hai má Lăng Sầm, cậu không kiên nhẫn xua xua tay, giống như đuổi ruồi hất tay anh đi. Rồi lại nhịn không được bật cười, thò tay bắt lấy ngón tay đáng chọc ghẹo mình, kéo đến bên môi, như gió nhẹ thổi qua đóa hải đường mà hôn lên đầu ngón tay anh.
"Em không phát hiện ra chỗ nào không giống lúc trước à?" Lục Kiêu cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng trên tay mình, mỉm cười hỏi.
Lăng Sầm hơi nhíu mày, kéo tay Lục Kiêu vào trong mền, lại dùng cả hai tay mình bọc tay anh lại, giống như trân bảo mà giấu đi, sau lại nằm đè cả người mình lên tay anh, mới yên tâm lẩm bẩm hỏi lại: "Có chỗ nào không giống?"
Người yêu ngoan mềm, dễ thương hết sức nằm trước mặt, lại tỏ vẻ gần gũi không muốn rời xa khiến Lục Kiêu thỏa mãn vô cùng, khóe môi hơi nâng lên, câu ra một nụ cười xấu xa nói:
"Em không còn cùng ta giải thích chuyện em và Lâm Hào." Cũng không có sợ tới mức muốn quỳ xuống, vội vã giải thích và đảm bảo.
...Lăng Sầm nhổm người, để Lục Kiêu rút tay ra, lại từ trong mền thò chân ra, đạp đạp Lục Kiêu hai cái biểu đạt bất mãn của bản thân.
Lục Kiêu bắt lấy chân cậu bật cười, càng cười càng không ngừng được, mãi một lúc lâu đến khi môi Lăng Sầm vẩu lên, xoay lưng giận dỗi không thèm nhìn đến anh, mới kìm chế lại. Anh cởi áo khoác, hai tay chống dịch người lên giường, xoay người ôm bạn đời vào lòng: "Ta không có cười em..."
Lại hơi ngừng một chút, cực kỳ chân thành nói: "Ta thích em như bây giờ... Em không làm sai cái gì, nên không cần giải thích gì với ta." Anh thích bộ dáng tự tin, tùy ý của Lăng Sầm.
Trước đây, chuyện của Kane, của Chris, Lăng Sầm đều lo lắng giải thích đi, giải thích lại. Điều khiến anh buồn bực không phải là Lăng Sầm đã kết hôn với mình vẫn còn có Alpha khác theo đuổi, đối với bạn đời của Lăng Sầm như anh, bọn họ làm như không thấy. Điều khiến anh hậm hực là thái độ lo sợ của Lăng Sầm, khiến anh cảm thấy, đối diện với anh, đối diện với cuộc hôn nhân của bọn họ, Lăng Sầm tựa như đi trên băng mỏng, luôn bất an.
Hiện giờ, Lăng Sầm không giải thích, anh ngược lại càng thêm vui vẻ, bởi điều này có nghĩa Lăng Sầm đối với cuộc hôn nhân này đã có thêm vài phần tin tưởng.
Lục Kiêu liên miên, dài dòng như thầy chủ nhiệm, khích lệ động viên Lăng Sầm giác ngộ tư tưởng "tin tưởng chồng mình", cùng tinh thần tự tin không nhận lỗi về mình.
Lăng Sầm nằm trong lòng anh, khóe môi run run rẩy rẩy. Bản thân cậu cũng không biết tư tưởng mình có sự thay đổi, khi nghe Lục Kiêu phân tích cậu mới nhận ra, cũng có chút vui vẻ. Nhưng càng nghe Lăng Sầm càng có ảo giác, đây không phải là chồng mình, đây phải là ba mình mới đúng, vì mình chỉ là một học sinh tiểu học, vừa tiếp nhận giáo dục cơ sở, lần đầu làm thí nghiệm thành công, liền được ba ba khen thưởng, động viên không ngừng.
"Về sau em cứ như vậy phát huy, được không?" Sau một bài diễn thuyết khen thưởng, Lục Kiêu xuất sắc chốt lại một câu.
Lăng Sầm nghe đến mơ màng buồn ngủ, gật đầu có lệ: "Em biết rồi."
Tuy rằng thái độ "đi học" của cậu không đoan chính, nhưng Lục Kiêu nói nhiều vậy cậu cũng nghe lọt một ít, trong lòng cũng ngọt ngào, chỉ cần Lục Kiêu không đặt Lâm Hào trong lòng, cậu liền chả có gì phải sợ.
Lăng Sầm khẽ xoay người, tay cậu tìm đến bàn tay to rộng của Lục Kiêu, mười ngón đan vào nhau, lại khẽ co người rúc vào cái ôm ấm áp an toàn của anh. Hương hoa hồng nhẹ nhàng phiêu đãng, lại được bao trùm bởi tin tức tố mạnh mẽ của Alpha nhà mình, thật an tâm, Lăng Sầm nhoẻn miệng cười, khép mắt lại.
————————
Lục lão tướng quân vốn đang ở căn cứ quân sự, tín hiệu đầu cuối cá nhân hoàn toàn bị chặn lại. Đến khi cấp dưới của ông thông báo, Lục lão phu nhân liên hệ trực tiếp đến đường dây nội bộ quân bộ, báo nhà có việc gấp, làm ông bị dọa đến muốn nhảy dựng.
Bạn đời cũng không nói nhiều, chỉ hỏi ông có đang quá bận không, có thể về nhà ngay không. Thế là ông bỏ công việc sang một bên, một đường lo lắng đủ điều, suy đoán đủ kiểu, đến khi về đến nhà, nghe vợ mình giải thích từ đầu đến đuôi, cảm xúc dư lại chỉ là bất đắc dĩ.
"Lẽ ra em không nên cho nó bước vào cửa nhà mình." Lục lão tướng quân lắc đầu nói, lại bất mãn âm trầm nói: "Dù có cho vào nhà cũng nên an bài vài người giúp việc quan sát hành vi của nó." Cho một đứa như Lâm Hào vào nhà khác gì tự dẫn trộm vô cửa, chả lẽ còn hi vọng tên trộm đột nhiên giác ngộ không đi trộm đồ. (Chó sao bỏ được thói ăn phưn).
Lục lão phu nhân ngại đến đỏ mặt, cũng có lẽ là tức...
Ngày thường, bạn đời đám dùng lời lẽ như vậy "chỉ trích" nàng, lời nói còn có thái độ khinh thường người Lâm gia, nàng đã sớm nói lại. Bất quá lần này... nàng thật không có lời nào để giải thích, trong lòng cũng có chút nghĩ mà sợ.
"Không nói mấy này nữa, đi, cùng em qua bên đó." Lục lão phu nhân đặt mạnh tách trà lên bàn, ly sứ va vào mặt bàn thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng gằn giọng nói: "Em cũng muốn hỏi cha mẹ một chút, cũng hỏi em trai em, bọn họ là có ý gì."
Cho dù thường ngày, Lục lão phu nhân có tu dưỡng cực tốt, tâm tính nội liễm, cũng bị loại người thân như Lâm Hào đâm cho một đao mà giận tím người.
Muốn chơi đến trên đầu chị dâu của anh họ, loại con cháu như thế này của Lâm gia, hiện tại không xử lý, về sau thế nào cũng gây nên tai họa có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ gia tộc.
"Hiện tại em đang không bình tĩnh, để anh tự mình qua đó." Lục lão tướng quân nói xong thì đứng lên, muốn về phòng đổi quân trang thành một bộ quần áo thường ngày. Đi gặp mặt cha mẹ vợ, mặc quân trang có hơi không ổn, sẽ bị cho là muốn dùng quyền thế áp người.
Khi Lục lão tướng quân thay đồ xong bước ra, Lục lão phu nhân đã đứng ngay hành lang đợi ông, nàng đã miễn cưỡng kìm chế lửa giận, bình tĩnh hơn nói: "Em đi với anh."
Lục lão tướng quân trong lòng thật sự cũng rất bất mãn, ngoài trừ câu trách cứ khi nãy thì không có nói gì nặng lời thêm, còn ôn hòa khuyên nhủ hai câu, ông cũng biết người khó chịu nhất là vợ mình, cố gắng giúp nàng điều tiết cảm xúc khi cùng ngồi xe đến Lâm gia.
Hai mẹ con nhà họ Lâm cũng chỉ vừa về nhà tầm khoảng 2 giờ trước. Vị mợ Omega đã đi tìm chồng mình càm ràm nhà họ Lục. Lâm Hào thì biết bản thân làm sai, không biết cô mình sẽ xử lý mình thế nào, vội vàng xếp áo quần chuẩn bị chạy đến Tinh Đạo số 2 trốn vài ngày. Mặc kệ chuyện lớn bao nhiêu, có mẹ ở bên khuyên cha hai ngày, cha hắn sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ.
"Anh nói coi, chị anh tỏ thái độ vậy là làm cho ai xem?" Sắc mặt Omega xanh mét, ngón tay nhọn hoắc tô vẽ cầu kỳ chỉ về phía cửa chính, giọng điệu bén ngót nói: "Em lại không nợ chị ấy cái gì, còn có lòng tốt mời cha em đến khám bệnh cho con dâu của chị ấy? Em làm vậy còn chưa đủ tốt sao? Em làm sai ở đâu chứ?" Ả tự thấy mình nhờ cha mình giúp nhà họ Lục, chưa kể đến quan hệ thân thích, ân tình này cũng đủ để Lục lão phu nhân nên giúp nàng chút chuyện.
Lúc trước, Lâm Hào vì có chút chuyện với Omega kia, công việc trong chính phủ cũng mất, vừa lúc ả định mượn cơ hội này, nhờ Lục lão phu nhân lại an bài cho Lâm Hào một phần công việc khác, kết quả ả còn chưa nói ra đã bị Lục lão phu nhân ra lệnh đuổi khách, con người sống sao không có chút đạo lý như vậy mà cũng được hả?
Vị mợ cực kỳ bất mãn, chồng nàng, Lâm Miểu bất đắc dĩ nói: "Chị anh không phải người như vậy, chắc chắn chị ấy có lý do riêng, để từ từ anh hỏi chị ấy một tiếng. Em đừng tức giận." Lâm Miễu kiên nhẫn khuyên nhủ vợ mình nhưng trong lòng lại có chút bất an. Tính tình chị mình hắn hiểu, không bao giờ trở mặt ngay tại chỗ hoặc ép người khác vào thế khó, chị nếu đã làm như vậy nhất định phải có nguyên nhân khiến chị anh không thể chấp nhận.
Nếu đã vậy, chuyện sẽ không thể dừng ở đây, không phải vợ anh về nhà tố khổ kỳ kèo là có thể xong chuyện.
Lại nhớ đến hôm nay vợ anh dẫn theo thằng con thứ không nên thân nhà mình đến Lục gia... Lòng Lâm Miểu phát lạnh, đầy bất an.
"Không sai, chị có lý do." Lục lão phu nhân vừa đến cửa đã nghe được lời nói của em trai mình, cao giọng đáp lại, sải bước bước vào Lâm gia.
"Tiểu thư, tiểu thư..." Mấy người giúp việc chạy theo phía sau, tuy Lục lão phu nhân từng là tiểu thư trong nhà, nhưng về nhà cũng nên thông báo một tiếng chứ không nên xông thẳng vào như vậy.
"Mọi người trở về đi." Lâm Miểu cản người giúp việc lại, phân phó. Cũng vội đứng lên nghênh đón hai người, cười nói: "Chị, anh rể hai người ngồi đi."
"Hôm nay sao anh chị có thời gian ghé qua đây, buổi tối ở lại ăn cơm đi, cha mẹ đi nghỉ mát hôm nay cũng sẽ về tới."
Người giúp việc bưng trà lên. Lâm Miệu tự mình rót trà đặt trước mặt hai người, cung kính làm thủ thế mời dùng.
Sắc mặt Lục lão phu nhân tốt hơn chút. Tính ra thì con cháu Lâm gia bọn họ đều rất ổn, chỉ ngoại trừ Lâm Hào. Con trưởng của em trai nàng Lâm Kiệt, con của chị nàng Lâm Hành đều không tồi. Tuy tư chất của Lâm Kiệt bình thường, nhưng rất cố gắng, cũng không gây ra sai lầm gì, làm người tương đối quy củ. Còn Lâm Hành là đứa cháu nàng xem trọng nhất. Trong 3 đứa cháu, chỉ có Lâm Hào là do chính em dâu dạy dỗ, lại dạy thành dạng người như vậy, minh chứng rõ cho câu "con hư tại mẹ".
Trà nóng bốc hơi, dần trở về độ ấm thích hợp, Lục lão phu nhân bưng ly nhấp một ngụm, tâm tình bình tĩnh hơn, đã có thể lý trí nói chuyện rõ ràng. Nàng vừa uống trà vừa nhìn em dâu, nhìn đến mức mợ hoảng loạn, mới khẽ hừ nhẹ một tiếng, từ từ nói ra toàn bộ câu chuyện.
Theo lời kể của nàng, biểu tình của Lâm Miểu dần trở nên cứng đờ, như bị chính con mình tát cho mấy tát, tát cho mặt mũi hắn bay màu. Trên đầu chữ sắc có một cây đao, hắn thật sự muốn nắm lấy cây đao này chém chết đứa con hư đốn Lâm Hào.
Lục lão tướng quân hoàn toàn an tĩnh ngồi một bên, chỉ có khi Lục lão phu nhân nói xong mới chậm rãi bổ sung thêm hai câu, mấy điều mà lúc trước ở nhà nàng nói với ông hiện tại chưa nói đủ.
"Mấy người... mấy người bôi nhọ Lâm Hào nhà tôi!"
Ngay khi Lục lão phu nhân nói xong, mợ Omega liền nhảy dựng lên, chỉ vào Lục lão phu nhân thét chói tai, tựa như so xem ai nói to hơn thì người đó có lý.
Lục lão tướng quân lạnh nhạt nâng mắt nhìn ả một cái, vị Omega lập tức như bị bóp cổ, im bặt. Vội quay sang chồng mình:
"Bọn họ vu khống Lâm Hào, Lâm Hào đều thành thật ở bên cạnh em." Nói rồi vội đẩy chồng mình mấy cái, nếu Lâm Miểu tin lời bọn họ, chắc chắn sẽ đánh Lâm Hào. Thấy chồng mình im lặng không nói gì, ả càng gấp: "Anh nói gì đi."
Lâm Miểu gắt gao nắm lấy ly trà trong tay, ly của hắn vừa mới rót xong, trà bên trong còn rất nóng, khiến cả ly nóng như một cục than nhưng hắn dường như không cảm nhận được.
Lâm Miểu trên mặt không nhìn ra cảm xúc. Vẫn là Lục lão tướng quân nhìn không được, đưa tay tách ly trà khỏi tay cậu em vợ, đặt trở lại bàn trà.
"Chuyện này... là xúc phạm Lăng Sầm, con dâu nhà bọn chị. Nhưng Lâm Hào cũng là cháu trai của chị, nên việc này nhìn ở tình chị em của chúng ta, chị sẽ chấp nhận chịu đựng, chị không cần tụi em xin lỗi, cũng không muốn dạy dỗ Lâm Hào điều gì, chuyện xin lỗi cứ để chị thay mặt cả nhà mình, tự mình khom lưng xin lỗi con dâu chị là được."
"Bất quá, hôm nay chị sang đây, nói ra hết những điều này là muốn em suy nghĩ cho kỹ lại, lần này là nhà chị, nếu lần sau, con em cũng làm ra chuyện như vậy đối với Omega của một gia tộc quyền quý nào khác, hoặc là động tay động chân với một Omega đã có bạn đời Alpha, vậy thì hậu quả này làm sao nó gánh nổi." Lục lão phu nhân tha thiết nói. Nói cho cùng thì Lâm gia vẫn là nhà mẹ đẻ của nàng, nàng không mong gì nhiều chỉ mong Lâm gia bình an, chỉ có như vậy "người Lâm gia" mới có thể an tâm dựa vào đại thụ – Lâm gia này.
Nhưng vì đứa con cháu không nên thân như Lâm Hào, lại có khả năng đụng chạm gốc rễ từ bên trong, việc như vậy thật sự không đáng.
Một trái nho hỏng không cắt bỏ đi sẽ làm nhưng quả nho hoàn hảo bên cạnh bị lây bệnh, cũng sẽ hư hỏng theo. Lục lão phu nhân hiện tại cảm thấy, lần trước nên để Lâm Hào bị pháp luật Liên Bang xử phạt còn tốt hơn.
Lâm gia cùng Lục gia liên hệ gần, nếu Lâm gia xảy ra chuyện, chưa chắc sẽ không liên lụy đến Lục gia, vì vậy nên nàng mới tức giận đến mức này. Nếu không phải chuyện này nói ra sẽ ảnh hưởng đến danh dự Lăng Sầm, nàng thật muốn để pháp luật Liên Bang can thiệp.
Lục lão tướng quân nhíu mày, ông không thích vợ mình dùng lời nói nhẹ nhàng để cho qua như vậy. Con cái trong nhà chịu uất ức, vợ mình còn nói như vậy... Nhưng trong lòng ông hiểu, vợ ông có mục đích khác, tạm thời chỉ có thể dùng tình, dùng lý, nên ông đành im lặng, không ngắt lời vợ mình.
Lâm Miểu tức giận đến đau hết cả đầu, một tay che lại trán, khẽ day huyệt Thái Dương, lời chị ông nói ông hiểu, đây cũng là vấn đề ông lo lắng. Lần trước Lâm Hào gây chuyện, Lâm gia giúp hắn giải quyết, Lâm Miểu cho rằng như vậy đủ để Lâm Hào đã học được bài học, không uổng công nỗ lực của cả nhà hy sinh vì hắn. Chỉ không ngờ, kết quả hoàn toàn ngược lại, Lâm gia ra tay khiến cho Lâm Hào nghĩ rằng mình có thể mặc sức muốn làm gì làm, dù có gây họa cũng sẽ có người nhà giúp hắn thu dọn hậu quả. Người nhà yêu thương nhưng lại là đang hại Lâm Hào.
Trong phòng khách Lâm gia, chỉ có mỗi mẹ của Lâm Hào vui mừng ra mặt, nghĩ rằng Lục lão phu nhân không so đo chuyện này, liên tục cảm tạ: "Chị, lần này thật ngại quá, có thời gian em sẽ dẫn Lâm Hào sang xin lỗi Lăng Sầm, chuyện không có gì lớn, chỉ là tụi nhỏ có chút tranh cãi thôi." Một câu liền tráo đổi khái niệm từ "quấy rồi, ý đồ dâm loạn" thành "chút tranh cãi" giữa con trẻ trong nhà.
Vợ chồng Lục lão tướng quân không nói gì, cũng không buồn biểu lộ chút cảm xúc nào, im lặng uống trà. Chỉ có Lâm Miểu tức run người, quát lớn một tiếng: "Câm miệng!"
Lại không kìm chế được vung tay lên, hất toàn bộ trà cụ trước mặt xuống đất, âm thanh đồ sứ vỡ loảng xoảng vang lên, mảnh sứ xanh văng tung tóe khắp nơi.
Vợ Lâm Miểu cũng hoảng hồn, ngây ngẩn vài giây mới nhảy dựng lên, cũng gào đáp lại: "Lâm Miểu, anh muốn gây chuyện với tôi à?"
Lâm Miểu không đáp lại. Phòng khách lâm vào một mảnh yên lặng. Ước chừng vài phút sau, phía cửa có người vừa cười vừa nói bước vào. Phòng khách Lâm gia có bình phong che lại, không bước vào thì không thấy quang cảnh bên trong.
Lâm lão phu nhân đưa hành lý cho bạn đời, tự mình bước vào trước, vừa nhìn thấy cảnh tưởng bên trong lập tức bị dọa, vội hỏi: "Các con đây là... làm sao vậy?"
Lại quay sang con gái nói: "Em trai con chọc giận con à? Có chuyện gì thì từ từ nói."
Lâm lão tiên sinh nghe lời vợ mình cũng nhanh chân bước vào, giao hành lý cho người giúp việc.
"Cha mẹ, hai người về rồi." Lục lão phu nhân vẫn ôn hòa, treo nụ cười lên mặt chào đón, chỉ là nụ cười của nàng lúc này có hơi sượng. Lại nói tiếp: "Em ấy không có chọc giận con, em ấy chỉ lỡ tay làm vỡ ấm trà thôi, còn chưa kịp nhờ người giúp việc dọn dẹp giúp."
Nói rồi vẫy tay gọi người giúp việc bước vào.
"Đúng đúng, chồng con chỉ không cẩn thận làm ngã ấm trà." Vợ Lâm Miểu cũng nhanh nhảu phụ họa, ả cần phải đem việc này áp xuống, nếu chị chồng đem chuyện này ra nhờ cha mẹ chồng làm chủ, sẽ càng khó giải quyết.
"Chị, chị không cần gạt cha mẹ." Rốt cuộc Lâm Miểu cũng mở miệng, giọng nói hắn khàn đặc, "Là Lâm Hào gây chuyện."
Lại tỉ mỉ kể hết chuyện của Lâm Hào cho cha mẹ mình nghe, không nói giảm, cũng không nói thêm, y như lời của Lục lão phu nhân mà lặp lại.
Lâm lão phu nhân nghe xong, choáng váng suýt té ngã.
"Mẹ!"
"Mẹ, cẩn thận!" Lục lão phu nhân và Lâm Miểu theo bản năng lao qua nhưng không nhanh bằng Lâm lão tiên sinh đã đứng sẵn một bên và quân nhân hàng thật giá thật như Lục lão tướng quân, mỗi người đỡ một bên.
Thân thể Lâm lão phu nhân rất tốt, khi nãy chỉ là giận đến choáng váng, nhưng chỉ choáng trong một cái chớp mắt. Bà không cần con gái giảng giải đã có thể biết lần này Lâm Hào phạm phải sai lầm to lớn, cùng với nếu chuyện này còn tiếp tục diễn ra sẽ đem đến bao nhiêu nguy hiểm cho gia tộc.
Bác sĩ gia đình lập tức được gọi đến, sau khi xác định Lâm lão phu nhân không có chuyện gì, mọi người mới cùng nhau ngồi xuống sô pha nói chuyện rõ ràng.
"Tụi con định xử lý chuyện này thế nào?" Lâm lão tiên sinh là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ trầm mặc. Tuy ông đã già, con cái đều đã lớn, trên khuôn mặt đã đầy nếp nhăn, nhưng trong đôi mắt vẩn đục già nua chính là sự từng trải và nhìn thấu nhân tâm.
"Cha..." Vợ Lâm Hào vội gọi, muốn nói gì đó, trong mắt nàng, đây rõ ràng chỉ là một chyện nhỏ, nếu chị chồng đã không muốn truy cứu, Lăng Sầm là cái thá gì mà còn không chịu bỏ qua, xin lỗi một tiếng còn chưa đủ sao?
Lâm Miểu nhìn ả đầy thất vọng, ả bị ánh mắt phức tạp của chồng nhìn đến sợ, không dám nói tiếp.
Tách một tiếng, Lâm Miểu tự đốt cho mình một điều thuốc. Đây là một hành động vô cùng thất lễ, Lâm Miễu cũng rất ít khi hút thuốc trước mặt người nhà. Hắn hút sâu một hơi, vẫn trầm mặc. Lâm lão tiên sinh cũng không hối thúc. Lâm Miểu lại hút sâu thêm một hơi, để cho nicotin tràn ngập trong buồng phổi rồi dí tắt điều thuốc vào gạt tàn, xoay sang nhìn cha mẹ, khàn giọng gọi:
"Cha, mẹ... Nhà mình chỉ có ba chị em tụi con, chị hai đã được gả ra ngoài, trong nhà chỉ còn con và chị cả, lúc trước ba chọn con làm gia chủ Lâm gia, con cùng chị cả đều không phản đối. Khi đó, con cũng thấy mình có thể làm tốt hơn chị cả, nhưng hiện tại, khi so sánh về con của chúng con..." Lâm Miểu cười khổ, nói: "Lâm gia chúng ta đời tiếp theo cũng có 3 đứa nhỏ, Lâm Kiệt tư chất bình thường, tuy là một đứa trẻ quy củ, sẽ không làm gì sai nhưng cũng không có phong phạm của một gia chủ, còn Lâm Hào... thì không cần nói đến, chỉ có Lâm Hành, con của chị cả, là có đủ năng lực để tiếp nhận vị trí này."
Thanh âm Lâm Miểu càng nói càng kiên định, cơ thể cũng hơi hướng về phía trước, nhìn thẳng cha của mình nói: "Vốn dĩ con tính toán sẽ tự mình dạy dỗ Lâm Hành thêm hai năm nữa, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ nói ra quyết đinh này, nhưng Lâm Hào có lẽ không chờ được, con không yên lòng về nó..." Hắn còn làm gia chủ một ngày, Lâm Hào còn ỷ mình là dòng chính Lâm gia. Còn nếu Lâm Hành làm gia chủ, nhà họ chỉ còn là một chi thứ, Lâm Hào sẽ thu liễm ít nhiều, không còn dám đi ngang, sẽ bớt gây họa hơn.
Với vai trò là một người cha, hắn sẽ tự mình dạy dỗ lại Lâm Hào, cũng vì con mình đưa ra lựa chọn tốt nhất, chỉ có như vậy, hắn mới giữ được đứa con này.
Lâm lão tiên sinh hiểu ý gật đầu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn sô pha, điềm tĩnh nói: "Con có thể nghĩ như vậy là rất tốt, Lâm Hành tuy tuổi không lớn, nhưng bình tĩnh ổn trọng, có ta và con ở bên giúp đỡ, hướng dẫn thêm vài năm, cũng sẽ không gây ra sai lầm gì. Còn có thân nhân khác cũng sẽ trợ giúp."
Lục lão tướng quân lễ phép gật đầu, ý bảo ông nghe hiểu, sẽ trợ giúp con cháu nhà vợ. Loại việc riêng của gia tộc khác như này, lẽ ra ông nên tránh mặt, nhưng nếu cha vợ đã cố ý hỏi ý kiến Lâm Miểu ngày trước mặt ông, chính là muốn cho ông nghe, cũng muốn ông bày tỏ thái độ.
Khóe miệng vợ Lâm Miểu giật giật, run run không ngừng, không nghĩ một việc quan trọng như vậy lại được quyết định chóng vánh trong vài câu nói, mà ả lại không thể mở miệng đưa ra bất cứ ý kiến nào. Cho dù ả rất thương Lâm Hào, nhưng vì Lâm Hào khiến ả từ một phu nhân gia chủ thành một phu nhân chi thứ bình thường, chênh lệch thân phận khiến ả không thể nào chấp nhận được. Ngay lúc này đây ả cũng oán hận Lâm Hào không thôi.
"Chờ chuyển giao hết công việc cho Lâm Hành, con sẽ đưa Lâm Hào dọn đến Tinh Đạo số 2, nếu không có việc quan trọng sẽ không quay lại. Lâm Kiệt vẫn cứ ở lại Đế Tinh, tiếp tục công việc của nó." Ở Tinh đạo số 2 không có nhiều quyền quý, cũng không có nhiều tụ điểm giải trí, Lâm Hào có hắn quản cũng sẽ không thể tiếp tục phóng túng, vô pháp vô thiên.
Vợ chồng Lâm lão tiên sinh cũng gật đầu, đây là lựa chọn tốt nhất cho Lâm Hào và cả Lâm gia.
"Chị, lát nữa em theo chị về bên đó, mang theo ít lễ vật, tự em sẽ xin lỗi Lăng Sầm." Đến đây, Lâm Miểu như buông được tảng đá lớn trong lòng, bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, quay sang nói với Lục lão phu nhân. Mặt mũi cả đời này của hắn coi như ngày hôm nay hoàn toàn bị con mình dẫm nát, con dại cái mang, để hắn tự mình đến cửa xin lỗi một tiểu bối cũng không có gì phải hổ thẹn.
"Không cần, chị về nói lại với Lăng Sầm là được." Lục lão phu nhân từ chối. Tuy nàng không hài lòng em dâu ngu ngốc không biết phân biệt tốt xấu cùng cháu trai càn rỡ, nhưng gây chuyện lại dẫn đến một biện pháp "nhất lao vĩnh dật" cho Lâm gia đã đủ khiến nàng hài lòng.
Lâm gia giữ vợ chồng Lục lão tướng quân ở lại ăn cơm tối. Trừ bỏ Lâm Hào định chạy trốn bị nhốt trong phòng thì mọi người trong Lâm gia đến cùng dùng bữa.
"Như vậy là em đã hài lòng?" Trên xe về nhà, Lục lão tướng quân hỏi. Đối với phương pháp xử lý này, có lẽ là phương pháp tốt nhất cho người Lâm gia, nhưng uất ức Lăng Sầm chịu còn chưa có đòi lại đâu. Ông cũng hiểu bạn đời của mình, tuy là người khéo léo, giỏi đưa đẩy nhưng chuyện nào ra chuyện đó, nếu chuyện này vợ ông có thể bỏ qua thì đó chắc chắn không phải vợ mình.
Lục lão phu nhân hừ một tiếng, nhàn nhã nói: "Vậy phải xem em trai em có biết nên dạy con như thế nào cho phải phép hay không." Mọi chuyện phải phân nặng nhẹ, trước sau. Nàng là phu nhân gia chủ Lục gia, việc trước tiên là phải giải quyết mối quan hệ giữa hai nhà Lâm Lục và những nguy cơ có thể ảnh hưởng đến phát triển bền vững của hai gia tộc. Sau đó mới là thân phận trưởng bối của Lăng Sầm để đòi lại công đạo cho cậu.
Hơn nữa, loại chuyện này không cần nói rõ hoặc tự mình ra tay, chân trước nàng rời khỏi Lâm gia, sau lưng Lâm Hào chắc chắn phải bị Lâm Miểu trừng phạt, nàng chỉ cần chờ nghe báo cáo lại xem hình phạt này có đủ thỏa mãn nàng hay không thôi.
Lục lão tướng quân gật đầu, nhìn vợ mình, nghiêm túc dặn dò: "Khi về nhà chúng ta vẫn nên nói rõ kết quả xử lý chuyện này với tụi nhỏ, cũng nên làm gì đó an ủi Lăng Sầm." Hỏi xem Lăng Sầm có vừa ý không, nếu vẫn chưa hài lòng, vậy thì lại tính đường xử lý tiếp.
Lục lão phu nhân hiểu ý chồng mình muốn nói, gật đầu rồi lại xua tay: "Chuyện này ngày mai lại nói, em nghĩ ngày mai lễ vật nhận lỗi của bên đó cũng sẽ đưa qua." Lúc đó cùng nói rõ mọi thứ sẽ tiện hơn, cũng tiện xem ý Lăng Sầm thế nào.
Nếu Lăng Sầm muốn, Lục lão phu nhân nghĩ có thể tìm lý do tống Lâm Hào vào quân đội chịu "rèn luyện" một thời gian cũng không tệ.
Tiểu kịch trường:Lục lão đại: Phân bộ của quân đoàn Đệ tam đóng quân ở Tinh Đạo số 2. Về sau nếu thấy "ai đó" chướng mắt, thì... hừ...
Lạc Yên: Chương này dài hơn bình thường... Hừ..