Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 198

Edit: Lạc Yên

Hoa Hồng Nhỏ không có đuổi theo đến cùng, chỉ đứng ở cổng nhà nhìn Lục Kiêu đi xa. Một lát sau, người giúp việc ra ôm sói con trở vào nhà.

“Đi thôi.” Lục lão phu nhân đưa Lăng Sầm về phòng, thanh âm của nàng cũng có chút khàn đi.

“Mẹ… Mẹ nói có phải là do con mang thai không?” Một tay Lăng Sầm ôm bụng nhỏ, thấp giọng: “Lục Nhạc cũng vậy, bé con này cũng vậy…” Cứ mỗi lần cậu mang thai, sẽ có chiến tranh, Lục Kiêu lại bị quân bộ điều đi.

“Không phải.” Lục lão phu nhân đỡ Lăng Sầm, dẫn cậu qua hành lang dài, đến sô pha để cậu ngồi xuống mới nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhẹ giọng đáp: “Lục Kiêu và cha nó đều là quân nhân, không có chiến sự bọn họ sẽ chăm sóc chúng ta, nhưng khi có, họ phải đặt trách nhiệm của nhân loại lên trên chúng ta, đây không phải là con sai.” Ngay từ đầu nhận lấy thân phận này, cha con Lục gia đã đưa ra lựa chọn.

Khi nàng còn trẻ, vì nguyên nhân này nàng đã phải cân nhắc rất nhiều, nàng biết một khi lấy lão Lục, dù bản thân có gặp nguy hiểm, bạn đời cũng sẽ không thể giống Alpha khác, kịp thời chăm sóc cho mình. Nàng cũng đã do dự rất lâu, cuối cùng bởi vì tình cảm, nàng vẫn gả cho ông ấy. Sau đó, nàng lựa chọn thái độ thản nhiên để tiếp thu mọi việc.

Lăng Sầm không phải cũng là như vậy sao. Lục lão phu nhân thở dài một tiếng. Tình cảm của Lăng Sầm so với nàng có lẽ càng sâu sắc hơn. Toàn bộ tinh thần đều đặt trên người Lục Kiêu. Nàng cũng có thể nhìn ra, tính cách nguyên bản của Lăng Sầm thật sự rất đạm mạc, hầu như không đặt ai trong lòng. Liền tính đối với bản thân nàng, Lăng Sầm có thừa cung kính, đối với Hoa Hồng Nhỏ dịu dàng chăm sóc, đối với bé con thứ hai cũng đầy chờ mong. Những chuyện này nhìn như có vẻ đều rất bình thường, như mọi Omega khác. Nhưng ở Lăng Sầm lại cho cảm giác đang sắm vai. Vì nàng là mẹ của Lục Kiêu, nên sẽ được cung kính như mẹ chồng. Vì Hoa Hồng Nhỏ và bé con là con của Lục Kiêu, nên được chăm sóc, chờ mong. Mọi mối quan hệ đều gắn liền với Lục Kiêu, đều lấy Lục Kiêu làm điểm xuất phát, từ đó Lăng Sầm sẽ đưa ra thân phận và làm ra phản ứng tương ứng.

Lục lão phu nhân thở dài một tiếng. Có lẽ nàng nghĩ nhiều, lại nhẹ giọng an ủi Lăng Sầm hai câu, đợi đến khi Lăng Sầm hòa hoãn hơn.

“Ngao ô!” Hoa Hồng Nhỏ đắc ý bước đến, muốn được ôm một cái. Lăng Sầm cười, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh ý bảo Hoa Hồng Nhỏ nhảy lên. Hoa Hồng Nhỏ như nhận ra điều gì, bốn chân nhẹ nhàng nhảy lên, ghé đầu liếm tay Lăng Sầm.

“Sao hôm nay bảo bối ngoan vậy.” Tâm trạng Lăng Sầm tốt hơn một chút, nhẹ xoa lông mao của bé sói.

Lục lão phu nhân thấy vậy không quấy rầy hai người, chậm rãi rời đi.

“Ngao ô!” Con muốn ba ba vui vẻ nha! Hoa Hồng Nhỏ hưởng thụ ba ba xoa lông, thoải mái đến mức giãn tứ chi nằm bẹp thành một chiếc bánh chó lông xù, gác đầu lên đùi Lăng Sầm, ngước mắt nhìn cậu. Bé con nhìn ba ba mình một lúc, thấy ba ba đang cười nhưng bé con cảm giác ba ba hoàn toàn không vui vẻ, có hơi sốt ruột. Mắt lam đảo quanh, đầu sói nhấc khỏi đùi Lăng Sầm, sau đó bé con nhảy từ sô pha lên bàn trà, bắt đầu điên cuồng xoay vòng vòng muốn cắn lấy đuôi lông xù của chính mình, thật sự biến bản thân thành một cái chong chóng cún.

Ban đầu Lăng Sầm ngẩn ra, sau đó không nhịn được bật cười. Bé sói đã mang hình dáng Husky, hiện tại cố ý tỏ vẻ ngớ ngẩn càng giống chó ngốc hơn. Lăng Sầm bị bé chọc cười, ôm lấy bụng nhỏ cười đến nghiêng ngả.

“Ngao ô!” Ba ba vui lại rồi, Hoa Hồng Nhỏ hài lòng, xoay chậm dần rồi ngừng lại, Lăng Sầm vẫy tay ý bảo bé con trở lại bên cạnh mình.

Bé sói ngoan ngoãn lộc cộc bước đến gần Lăng Sầm, toàn thân bất động chỉ có một đôi mắt lam chuyên chú dõi theo cậu.

Lăng Sầm luồn 5 đầu ngón tay vào lớp lông mềm, gãi từ đỉnh đầu đến cổ bé sói, lặp đi lặp lại vài lần, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, ba ba yêu con.” Con càng ngày càng giống cha của con.

Tuy Lục Kiêu sẽ không tự cắn đuôi, ra vẻ ngây ngốc, nhưng bộ dáng vụng về dỗ mình vui vẻ lại giống Hoa Hồng Nhỏ y đúc. Từ điểm này xem ra, Hoa Hồng Nhỏ đúng là con trai Alpha của Lục Kiêu, thừa hưởng mọi ưu điểm của anh.

Sói con nheo mắt hưởng thụ một lúc thì chủ động tách ra khỏi tay Lăng Sầm, dùng chân trước đẩy ly trà đến trước mặt cậu, ý bảo Lăng Sầm uống một chút.

Lăng Sầm cười hỏi: “Cho ba hả?”

“Ngao ô!” Sói con le lưỡi, trong mắt mang ý thúc giục.

Lăng Sầm mỉm cười, cầm lấy ly trà, nhấc nắp ly lên, nhấp một ngụm. Hoa Hồng Nhỏ thích bảo trì thú hình, Lục lão phu nhân sợ lông mao của bé tung bay khắp nơi sẽ bay vào thức ăn và nước uống, không tốt cho thân thể Lăng Sầm, nên dụng cụ đựng thực phẩm trong nhà đều được đổi sang loại có nắp chống bụi.

Nhìn thấy Lăng Sầm uống trà, Hoa Hồng Nhỏ yên tâm nhảy trở lại ghế sô pha, nằm bẹp bên cạnh Lăng Sầm, lẳng lặng ở cùng ba ba. Thấy bé con như vậy, trong lòng Lăng Sầm rất cảm động. Hoa Hồng Nhỏ đúng là mặt trời nhỏ, khi cha Alpha của bé không ở nhà, bé đã biết cố gắng quan tâm chăm sóc cho cậu.

Bé sói ở bên cạnh Lăng Sầm nửa ngày, thẳng đến khi buồn ngủ díp mắt mới chịu để cho người giúp việc đưa bé về phòng nghỉ ngơi. Lăng Sầm cũng lên lầu, trở về phòng hai người. Trong phòng ngủ, trên tủ đầu giường còn có giấy nhớ Lục Kiêu để lại cho cậu, ghi lại giờ uống thuốc và những điều cần lưu ý khi uống thuốc. Chữ viết rõ ràng, có lực, đều đặn tăm tắp. Lăng Sầm dùng ngón trỏ vuốt nhẹ theo dòng chữ, khóe môi treo một nụ cười dịu dàng.

Lục Kiêu đã đồng ý với cậu sẽ trở về thật nhanh.

Sáng sớm, Lăng Sầm sẽ phải dùng thuốc để giảm bớt tình trạng nôn mửa, giữa trưa sẽ dùng thực phẩm bổ sung dinh dưỡng thai kỳ. So với Hoa Hồng Nhỏ thì Điềm Điềm 3 tháng tuổi nhỏ hơn hẳn, hình thể thuộc loại nhỏ xinh, tuy Machi nói vẫn trong giới hạn bình thường thì Lăng Sầm cũng không yên lòng, vẫn muốn chuyên gia dinh dưỡng cho mình dùng thêm ít thuốc bổ, mong bé lớn hơn chút.

Trước khi đi Lục Kiêu đã đặt hẹn nhắc nhở cho người máy giúp việc trong phòng. Cứ đến đúng thời gian, người máy sẽ vừa kêu biu biu, vừa sáng đèn nhấp nháy, mở chế độ quét hình tìm Lăng Sầm, sau đó chạy đến trước mặt cậu, mở lồng ngực đưa ra một hộp thuốc.

Mỗi lần như vậy, Lăng Sầm thường hay ngồi xếp bằng trên giường, mỉm cười với người máy, đợi bé người máy nhắc nhở đến lần thứ hai mới chịu uống thuốc. Đây chính là sự quan tâm Lục Kiêu dù đã đến nơi xa vẫn để lại cho cậu. Tuy năng lực chăm sóc Omega của Lục Kiêu có thể không bằng một vài Alpha khác ở Liên bang, nhưng trong phạm vi năng lực của anh, anh đã nỗ lực làm được tốt nhất.

Lăng Sầm uống thuốc rồi khẽ xoa bụng nhỏ thầm thì: “Điềm Điềm của ba, con ngoan một chút, ba ba cũng sẽ nỗ lực ăn cơm, chúng ta cùng chờ cha con trở về.” Thanh âm của cậu vô cùng ôn nhu.

Ba ngày sau, điều động của quân bộ cơ bản hoàn tất, đồng thời quân bộ cũng công bố tin tức chuẩn bị khai chiến với Trùng tộc cho toàn thể nhân dân Liên Bang. Tin tức này lập tức đứng đầu mọi bảng thảo luận trên Tinh Võng.

[Cùng Trùng tộc khai chiến, cầu nguyện cho các chiến sĩ ở tiền tuyến]

[Cầu nguyện]

[Mong cho các chiến sĩ đều bình an]

[Lẽ ra nên khai chiến tiêu diệt Trùng tộc từ sớm chứ không phải để đến giờ. Quân bộ Liên Bang mỗi năm đều tiêu một khoản ngân sách vô cùng lớn mà chả thấy làm được tích sự gì.]

[…Lầu trên, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi, người khác cũng không ai nói m câm đâu]

[Không cần mắng loại người này, đối với thể loại thiểu năng trí tuệ, có mắng chúng cũng không hiểu đâu.]

[Nhiệt huyết sôi trào, Liên bang chúng ta cuối cùng cũng muốn dẹp yên Trùng tộc, giết hết lũ sâu bọ ghê tớm này đi. Tin tưởng chỉ cần một tháng quân đội Liên bang có thể tiễn dong bọn chúng về tinh cầu ban đầu của chúng.]

[Đúng, với thực lực của quân đội Liên bang, một tháng là dư dả.]

[Tâm tình phức tạp.jpg. Mọi người không phải là dân cư sống ở những hành tinh biên giới Liên bang, không cảm thụ được sự tàn khốc của chiến tranh. Đánh giặc không phải như lời nói, muốn nói sao là nói đơn giản như vậy. Những người hy sinh cũng không chỉ là một con số đơn giản như vậy.]

[Đúng… Lần trước trong trận chiến liều chết cùng Trùng tộc, các người có biết quân đội Liên Bang chúng ta thương vong bao nhiêu chiến sỹ? Tướng lĩnh chỉ huy mất đi bao nhiêu người? Thượng tướng Victor, trung tướng Lâm Tư Đình đều hy sinh vì nhiệm vụ. Còn có thượng tướng Lục Kiêu, giữ được tính mạng nhưng cả đời tàn tật, phải chuyển sang bộ phận văn chức.]

[Đúng vậy, mấy người lành bệnh quên đau hay gì? Còn nhớ kinh tế trong thời gian chiến tranh suy thoái tới mức độ nào không? Tình trạng thất nghiệp cao đến mức nào không? Nếu có thể, tôi thật sự không mong muốn chiến tranh lại diễn ra lần nữa. Nhưng đối với đám sâu bọ tham lam đó, không tận diệt chúng thì chúng ta không có ngày lành.]

[Cầu mong cho các chiến sỹ trên chiến trường dũng cảm chiến đấu, bình an trở về.]

Một tuần sau, cuối cùng Lục Kiêu cũng có thời gian, gọi một cuộc gọi video với Lăng Sầm.

Phía bên Lục Kiêu tương đối yên tĩnh, chỉ là hơi tối, bài trí xung quanh cũng có vẻ hỗn độn cũ nát, không sạch sẽ tươm tất như ở nhà. Nhưng Lăng Sầm không để ý những điều này, chỉ tham lam cẩn thận quan sát người đàn ông vừa tháo xuống mặt nạ trên màn hình thực tế ảo, im lặng một lát, cậu đau lòng nói: “Anh gầy…” Tuy không nhiều nhưng bên dưới lớp sẹo đen kia, xương gò má anh đã nhô cao hơn một ít, chứng tỏ anh đã gầy đi.

Lục Kiêu sờ sờ mặt mình.

Công sự phòng ngự này là lâm thời xây dựng nên, một phần kiến trúc còn tận dụng xác phi thuyền rơi xuống mặt đất. Để an trí nơi ăn ở cho mấy vạn quân nhân, bố trí pháo hạt, vị trí đặt máy gia tốc đạn đạo, rất nhiều công việc… Khu nghỉ ngơi thật sự phải chen chúc, cho dù là bản thân anh, chỉ huy quân đoàn Đệ Tam, phòng làm việc nghỉ ngơi kết hợp, cũng không được đến 10 mét vuông.

Theo đúng quy định, anh không được phép để Lăng Sầm thấy quá nhiều bối cảnh trong video, tránh bại lộ manh mối chiến tuyến quân bộ sắp xếp, chỉ có thể chui vào góc phòng ngủ, sau lưng chỉ có một mặt tường công sự phòng ngự. Trước khi gọi video anh cũng đã cố gắng thu dọn, chỉ là thân thể không tiện, phó quan Ellen vẫn còn đang bận bù đầu sắp xếp báo cáo trong quân doanh, chỉ có thể thu thập đến mức này.

Cũng vì để tranh thủ được thời gian gọi video với Lăng Sầm hôm nay, anh cũng cố gắng hoàn tất công việc, xác thật đã hai ngày không có nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Không có đâu…” Lục Kiêu cười đáp, quan tâm hỏi: “Gần đây em có chỗ nào không thoải mái không? Điềm Điềm và Hoa Hồng Nhỏ có nghe lời không?” Không chỉ riêng Lăng Sầm, Lục Kiêu cũng gắt gao quan sát bạn đời trên màn hình, cũng may, thần sắc của Lăng Sầm của anh vẫn còn tốt, anh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Dạ.” Lăng Sầm liên tục gật đầu cười đáp: “Không có chỗ nào không thoải mái, mẹ chăm sóc em rất kỹ… Em cũng làm theo thời gian anh viết cho em để uống thuốc đầy đủ, đúng giờ, cơ thể em rất là tốt luôn.”

“Hoa Hồng Nhỏ cũng đặc biệt ngoan, mỗi ngày đều hóa thú hình ở bên cạnh em, chăm sóc em.” Hoa Hồng Nhỏ có khả năng thật sự hiểu được lời Lục Kiêu nói trước khi anh rời đi, khi không có Lục Kiêu ở bên, bé con trở nên cực kỳ hiểu chuyện, không còn quấn lấy cậu đòi chơi đùa, chỉ quấn quýt bên cạnh quan tâm Lăng Sầm, còn cố gắng làm trò chọc cho cậu vui vẻ.

“Vậy là tốt rồi.” Lục Kiêu yên tâm phần nào, lại hỏi han ân cần tình hình nôn nghén của Lăng Sầm mỗi ngày.

Thời gian gọi video có giới hạn, chưa kể còn do chênh lệch giờ giấc, bên Lăng Sầm đang là sáng sớm, bên anh đã chạng vạng, chốc nữa sẽ lại có một đợt quân giới được vận chuyển đến đây, anh phải sắp xếp nhân thủ đưa lên tiền tuyến cho Holland. Lục Kiêu nhìn giờ trên đầu cuối, cân nhắc. Như nghĩ đến gì đó, Lục Kiêu do dự yêu cầu:

“Khi em kiểm tra sức khỏe thai kỳ, có thể đừng điểm tra phân hóa giới tính và phân hóa tin tức tố ABO hay không? Đợi khi ta trở về, chúng ta cùng nghe kết quả?”

Hiện tại Lăng Sầm đã có thai hơn 3 tháng, Hoa Hồng Nhỏ là làm kiểm tra ở tháng thứ 4, anh hy vọng chờ đến khi mình trở về mới biết kết quả. Bằng không, lỡ như lại là một bé con Alpha, anh nhất định sẽ thất vọng và chán ngán…

“Được, nghe theo ý anh.” Lăng Sầm ôn nhu cười đáp. Tính cách Lục Kiêu đã không còn như khi mới cùng cậu kết hôn có vài phần tối tăm và tự khắc chế quá mức, bây giờ anh sáng sủa, rộng rãi, thoải mái thậm chí có khi còn rất tùy tính. Tựa như lần này có Điềm Điềm, Lục Kiêu cứ khăng khăng Điềm Điềm là một bé con Omega đáng yêu, son sắt như thể anh có quyền quyết định chuyện này vậy, còn chọn cái tên Điềm Điềm này cho bé con.

Lục Kiêu vừa lòng gật gật đầu, lại nhớ tới khi mang thai Hoa Hồng Nhỏ, Lăng Sầm từng nói, nếu có một bé con Omega, cậu sẽ tìm cho bé con một Alpha giống mình, anh không khỏi nhíu mày, cân nhắc nói: “Nếu Điềm Điềm thật sự là một Omega, nên tìm một Alpha làm việc văn phòng, tốt nhất là một nhà nghiên cứu khoa học…”

Anh phải thay đổi Lăng Sầm một cách từ tốn, tốt nhất là nên bắt đầu ngay từ bây giờ. Bằng không đợi Lăng Sầm nhìn trúng một con rể Alpha giống như mình, cảm thấy đối phương là người thích hợp với Điềm Điềm nhất, không phải lúc đó anh sẽ buồn bực chết mất.

Nhà nghiên cứu khoa học là tốt nhất, một Alpha thành thật, trí thức, lại say mê khoa học sẽ ít những tâm tư khác, mà thậm chí cho dù có, một Alpha như vậy anh có thể đối phó trong vòng một nốt nhạc, Điềm Điềm sẽ không bị bắt nạt.

Bàn tính trong lòng Lục Kiêu đánh đến lách cách kêu vang.

Lăng Sầm không nhịn được bật cười: “Điềm Điềm mới bao lớn, sao mà anh lo xa quá vậy…”

Lục Kiêu buông bút trong tay xuống, đẩy văn kiện trước mặt ra, cười nói: “Em nói đúng, chuyện này sau này chúng ta lại nói.”

Đợi sau cuộc chiến này anh trở về, có thể cùng Lăng Sầm trải qua hết thảy. Đến lúc đó, Điềm Điềm có phải như mong đợi của anh, là một bé Omega dễ thương hay không? Nếu không phải, Lục Kiêu chậc lưỡi trong lòng, vậy để Tam Cẩu đi theo ông nội, để ông nội dạy dỗ đi.

Lăng Sầm đắn đo một chút, vẫn nhỏ giọng hỏi: “Bên phía Holland thế nào rồi anh?” Cậu biết mình không nên hỏi về tình hình chiến sự, những gì có thể công khai, mọi người dân Liên Bang đều đã biết, những vẫn đề còn lại, đối với một người dân bình thường như cậu cần phải bảo mật.

Lục Kiêu hơi sửng sốt, có lệ trả lời: “Mọi chuyện vẫn ổn, em yên tâm đi.”

“Vậy thì tốt…” Lăng Sầm biết Lục Kiêu không nói thật, vẫn nhẹ giọng đáp lại, đồng thời cũng đứng lên, bước xuống giường, đi sang thư phòng Lục Kiêu, đổi sang nằm lên ghế bập bênh, lại cùng anh hàn huyên hai câu mới tắt máy.

Sau khi màn hình thực tế ảo tắt, Lục Kiêu ngồi trên xe lăn nhịn không được khẽ thở dài một tiếng…

Trên thực tế, mọi chuyện đúng là không ổn như lời anh nói. Không hiểu vì sao, khi bọn họ đóng quân ở bên này, số lượng Trùng tộc vẫn đúng theo điều tra báo cáo, nhưng chỉ trong một tuần, số lượng Trùng tộc tiếp viện đã tăng gấp đôi.

Chiến hỏa tán loạn khiến Holland sứt đầu mẻ trán. Số lượng quân nhân thương vong đã đạt mốc 5%. Tuy rằng trong lịch sử, tử thương vượt qua 30% mới báo cáo mức độ nghiêm trọng. Nhưng 5% cũng là một số lượng người tử thương không nhỏ, dù gì cũng là tính mạng chiến sỹ. Hiện tại anh đã không thể tự mình dẫn quân ra trận, dù muốn theo dõi chiến trường cũng chỉ có thể ở trong phi thuyền, để phi thuyền quan sát từ tầng bình lưu.

Hiện tại, để quan sát và giảm thiểu thương vong, Holland cũng đang cho quân đội dừng phi thuyền ở tầng bình lưu, tiến hành công kích trùng tộc bằng laser. Nhưng chiến đấu như vậy cũng không hiệu quả, anh cũng phát sầu thay cho Holland.

Trùng tộc là sinh vật quần cư có trí tuệ, được chia thành hai giai cấp cơ bản, giai cấp thống trị gồm nữ hoàng Trùng tộc và nhóm trùng tộc cấp cao, nhóm này có số lượng ít, thân cận Nữ hoàng trùng tộc, nhận mệnh lệnh trực tiếp từ nữ hoàng Trùng tộc, truyền đạt lại cho giai cấp thấp hơn, trùng lính. Toàn bộ trùng tộc sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của nữ hoàng Trùng tộc cho đến khi nó chết.

Trong giai cấp trùng lính, có một nhóm được gọi là Aden, là loại trùng tộc có thể bay lượn nhưng trí lực thấp, thực lực cũng không mạnh chỉ có hình thể to lớn, năng lực phòng ngự mạnh, được trùng tộc xem như vật cưỡi để di chuyển từ tinh cầu này sang tinh cầu khác.

Lần này Holland cho phi thuyền dừng lại ở không trung, đề phòng đánh lén của nhóm Trùng tộc Aden này, thậm chí đã đề ra một vài phương pháp ứng chiến chống lại nhóm trùng tộc này. Nhưng kỳ lạ là đến hiện tại bên phía trùng tộc vẫn chưa hề phát động tập kích.

Nhóm trùng tộc còn lại là nhóm trùng lính bình thường, chiếm hơn 90% số lượng Trùng tộc. Chu kỳ trứng nở và thành thục chỉ mất 3 tháng, ngay lập tức có thể thay thế cho nhóm trùng tộc bị giết trên chiến trường và đánh sâu vào chiến tuyến Liên Bang. Nhưng đám trùng tộc này cũng không phải không thể đánh bại, chỉ cần Nữ hoàng trùng tộc chết đi, nhóm này sẽ tự động đi vào chu kỳ im lặng. Ở giai đoạn này, trong số trứng chưa nở, sẽ có một nhóm trứng được nhóm trùng tộc cấp cao bồi dưỡng đặc biệt, để có thể nở ra một nữ hoàng Trùng tộc mới và cũng chỉ giai đoạn im lặng, nhóm trứng mới có cơ hội được bồi dưỡng thành nữ hoàng.

Vì vậy, theo lý thuyết, nếu bọn họ tìm ra và tiêu hủy nhóm trứng được chọn này, sẽ không nữ hoàng trùng tộc mới, đồng thời cũng sẽ không có trứng mới được sinh ra. Bọn họ sẽ có thời gian tiêu diệt toàn bộ trùng tộc ở gần Liên bang và Liên Bang Ike.

Lục Kiêu mở đầu cuối, duyệt lại lần cuối nhóm thiết bị chuẩn bị tiếp viện cho tiền tuyến 24 giờ tiếp theo. Nghĩ đến Holland, anh hơi nhíu mày. Holland đã cảm thấy động thái gần đây của Trùng tộc có điều khác thường, cũng đã cử người điều tra. Lần trước, khi trung tướng cùng phó quan Ellen đưa đồ tiếp viện qua, Holland đã mã hóa những tin tức này, để Ellen đưa về cho anh.

Lục Kiêu nhéo nhéo ấn đường, anh hiểu ý Holland, bọn họ không có khả năng khi đã nhận thấy có nguy hiểm vẫn bất chấp chinh chiến. Nếu là anh, anh cũng sẽ giống Holland, vận dụng thiết bị rà quét toàn bộ tinh cầu này. Đối với những khu vực thiết bị rà quét không thể thực hiện, anh sẽ phái đội quân tinh nhuệ đến tận mặt đất xem xét. Nhưng hiện tại quân số đã giảm, còn cử thêm một bộ phận rời đi, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có nguy cơ bọn họ sẽ phản ứng không kịp.

Lục Kiêu tắt phần tài liệu sắp xếp thiết bị tiếp viện, mở ra bản đồ thực tế ảo toàn tinh cầu, cẩn thận quan sát và khoanh vòng những khu vực thiết bị rà quét không thể tra xét mà anh cho rằng có khả năng thật sự có dị thường. Ghi chú thêm hai câu, rồi nhấn mã hóa bảo mật. Phần tài liệu này anh sẽ giao cho Ellen, giao đến tay Holland theo nhóm quân giới tiếp viện tối nay.

Trên chiến hạm tiếp viện, mọi người đang bận rộn một cách có trật tự, quân nhân dùng phi thuyền nhỏ vận chuyển, sắp xếp vật tư cùng vũ khí lên.

Lục Kiêu ngồi trên phi thuyền liên lạc, tự mình kiểm tra số lượng vật tư cùng bố trí nhân sự.

“Thượng tướng!” Ellen nhận được thông báo, vội chạy sang làm lễ chào.

Lục Kiêu cũng đưa tay chào đáp lễ, xác nhận mọi thứ đều bình thường mới gọi Ellen đến gần: “Cậu nhớ kỹ giao tận tay cái này cho thượng tướng Holland, để cậu ấy có thể đưa ra phương án tác chiến phù hợp.” Chữ tận tay được anh nhấn mạnh, cũng giao chip thông tin cho Ellen.

“Rõ.” Ellen nghiêm túc đáp, cẩn thận cất chip thông tin vào túi áo trước ngực. Tinh cầu tiền tuyến có cường độ tia tử ngoại rất cao, hàm lượng khí nito trong cũng rất cao, dù bọn họ là những quân nhân Alpha đã qua huấn luyện vẫn có chút chịu không nổi, chỉ vì muốn tiêu diệt trùng tộc bọn họ mới phải đến tinh cầu này chinh chiến. Trời sinh bản năng của Trùng tộc là không ngừng cướp đoạt tài nguyên, nhân loại và trùng tộc không có khả năng cùng tồn tại. Ellen thật sự muốn nghiền ép tất cả đám Trùng này.

Sau khi giao phó xong, Lục Kiêu rời khỏi chiến hạm tiếp viện, trở lại mặt đất nhìn chiến hạm rời đi mới yên tâm trở về phòng. Không biết tinh cầu bên phía cha anh đóng quân, tình hình hiện tại thế nào.

Lần này quân đoàn đệ nhất phụ trách phòng hộ cánh trái, quân đoàn Đệ tứ chủ công, quân đoạn đệ nhị và đệ tam chia cánh phải là hai khu vực, mỗi quân đoàn phụ trách một khu. Tuy là một cánh nhưng chiến trường mỗi bên cách nhau chừng 6 quỹ đạo tinh. Vẫn chưa đến thời gian hội nghị tác chiến, thông tin các nơi anh vẫn chưa nhận được, đáy lòng Lục Kiêu cứ có cảm giác bất an.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Nhớ bạn đời… Nhớ bé con…

Hoa Hồng Nhỏ: Cha nhớ tui thiệt hả?
Bình Luận (0)
Comment