Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 215

Edit: Lạc Yên

Lục lão phu nhân chậm rãi nói chuyện cùng Lục Kiêu nhưng anh có hơi lơ đãng, các câu trả lời chỉ qua loa có lệ. Lục lão phu nhân cũng hiểu nỗi lo lắng của anh, thay đổi tư thế ngồi, quyết định im lặng cùng anh đợi Lăng Sầm ra khỏi phòng mổ.

“Người nhà bệnh nhân phòng mổ số 5.” Một bác sĩ mặc trang phục phẫu thuật màu xanh đứng ngay cửa cảm ứng, nhìn quanh hành lang gọi, bên cạnh còn có một hộ sĩ đi theo. Vị hộ sĩ này đang chuẩn bị hồ sơ trên thiết bị điện tử.

Lục Kiêu nghe tiếng gọi vội vã điều khiển xe lăn đến: “Là tôi, tôi là người nhà… Em ấy…”

Bác sĩ phất tay: “Cậu ấy không có việc gì, đợi thuốc mê tan hết sẽ tỉnh lại, có vấn đề là đứa bé, các chỉ tiêu sức khoẻ có hơi thấp, cần phải tiến hành một số can thiệp khẩn cấp, yêu cầu người nhà ký tên xác nhận.” Bác sĩ nghiêng đầu ý bảo hộ sĩ đưa thiết bị điện tử có hồ sơ bệnh án cho Lục Kiêu.

Lục lão phu nhân vừa nghe thấy tình huống của bé con không ổn, sắc mặt lập tức trắng bệch, tình huống nàng lo sợ đã xảy ra!

Lục Kiêu lại chỉ chú ý nửa câu đầu, biết Lăng Sầm không có việc gì thì đã thả lỏng một nửa. Lăng Sầm không có việc gì, thật tốt, thả lỏng tâm trí xong đại não anh mới phân tích được câu nói phía sau của bác sĩ có ý nghĩa gì.

Nhận lấy thiết bị điện tử từ tay hộ sĩ, ánh mắt anh lướt nhanh qua các báo cáo kết luận về các tình huống có khả năng xảy ra, nguy cơ xuất huyết khi cấp cứu… tình huống xấu nhất cấp cứu không hiệu quả… có thể tử vong…

Lục Kiêu không chút do dự ký tên cùng xác nhận dấu ấn sinh vật.

“Bạn đời tôi không sao đúng không?” Lục Kiêu đưa thiết bị lại cho hộ sĩ, lại xác nhận thêm một lần nữa.

“Đợi cậu ấy tỉnh lại là có thể chuyển ra phòng thường.” Bác sĩ đáp, hỗ sĩ nhận lại thiết bị trong tay Lục Kiêu, Lục Kiêu nghe rõ lời bác sĩ nói, lúc này mới buông tay.

“Mẹ đã nói nên làm phẫu thuật bên Hạo Hồ… Chuyên khoa sản và sơ sinh bên này quá kém.” Lục lão phu nhân đợi nhân viên y tế đi khỏi mới lầm bầm oán giận.

Là lỗi tại nàng, yên tâm quá sớm, cứ nghĩ Lăng Sầm đã trải qua một lần phẫu thuật, trạng thái của cậu sau khi Lục Kiêu tỉnh lại không tồi, lần này chắc cũng không xảy ra vấn đề gì, ai ngờ…

“Lăng Sầm không sao là được rồi.” Lục Kiêu trầm giọng nói…

Nhìn biểu tình của bác sĩ lẫn hộ sĩ khi nãy, không khó để đoán được tình huống của bé con thật sự không tốt. Anh là người bỏ lại Lăng Sầm mà ra chiến trường, lại còn xảy ra chuyện, Lăng Sầm có thể cố gắng đến lúc này đã là nỗ lực lớn nhất của cậu rồi. Đây là vận mệnh của anh và của Điềm Điềm.

Lục lão phu nhân lấy tay che mặt, không có tâm tình nói thêm lời nào với Lục Kiêu, chỉ có thể nôn nóng đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật.

Sau khi Lăng Sầm tỉnh khỏi cơn mê, nhìn quanh phát hiện mình đã về lại phòng bệnh nhưng lại không thấy Lục Kiêu ở bên. Chỉ có một hộ sĩ Beta, thấy cậu tỉnh lại liền nhấn nút thông báo. Có hơi bất thường, không phải Lục Kiêu đã nói sẽ luôn ở cạnh cậu sao?

Không đợi Lăng Sầm hỏi gì đã có một nhóm nhân viên y tế bước vào kiểm tra tình trạng cơ thể cậu. Cả người Lăng Sầm không có chút sức nào, chỉ tuỳ ý để bác sĩ kiểm tra, đầu cậu hơi nghiêng về phía cửa, xuyên qua khe hở giữa các hỗ sĩ thấy được Lục Kiêu ở phía sau.

“Chồng ơi…” Lăng Sầm nhỏ giọng gọi anh.

Kiểm tra thường quy kết thúc, xác định không có vấn đề, các hộ sĩ xoay người lần lượt đi khỏi phòng. Lục Kiêu cũng tự đẩy xe lăn đến bên giường Lăng Sầm, nắm lấy bàn tay có hơi lạnh của cậu.

“Anh đi nhìn Điềm Điềm hả anh? Bé con thế nào?” Lăng Sầm cố sức nghiêng người về phía Lục Kiêu thêm chút nữa, thủ thỉ hỏi.

Biểu tình của Lục Kiêu có hơi vi diệu nhưng vẫn ôn hoà đáp: “Khá tốt, bé con sẽ tiếp tục ở trong t/ử cung nhân tạo thêm 3 tháng nữa.” Sau đó có thể về nhà. “Em nên cố gắng nghỉ ngơi nhiều hơn.” Lục Kiêu cúi đầu, dùng ngón cái vuốt v3 khuôn mặt có hơi nhợt nhạt của Lăng Sầm, dịu dàng hỏi: “Miệng vết thương còn đau lắm phải không?”

Nói rồi tự nhấc vạt áo bệnh nhân của Lăng Sầm lên, nhìn đến vết mổ trên bụng cậu, vết mổ đã được phủ lên một tầng keo ngưng kết bảo hộ.

Tuy rằng mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng Lăng Sầm cũng nhận ra có điểm không đúng, trái tim tức khắc như bị treo lên giữa không trung, vội hỏi: “Điềm Điềm, con làm sao vậy anh? Có phải…” Lăng Sầm nghĩ đến một số tình huống nguy hiểm có thể xảy ra, giọng nói nghẹn lại, không biết làm sao hỏi ra miệng, sợ rằng nói ra sẽ trở thành sự thật.

“Không, không phải.” Lục Kiêu vừa thấy vẻ mặt tái nhợt của cậu, liền biết cậu hiểu lầm rồi, không dám úp úp mở mở nữa, vội giải thích: “Đúng là ban đầu khi mới rời khỏi cơ thể em, Điềm Điềm có gặp một chút vấn đề, nhưng sau khi được bác sĩ chữa trị, bé con đã thành công chuyển vào t/ử cung nhân tạo. Tứ chi, não bộ, cơ thể của bé con có hơi chậm phát triển, hơi nhỏ, nhưng vẫn xem như chạm ngưỡng giới hạn bình thường.” Là ngưỡng dưới, có hơi nguy hiểm, không thừa nhận được việc thay đổi hoàn cảnh, cần phải có sự can thiệp hỗ trợ của bác sĩ mới dần thích nghi.

“Có hơi nhỏ? Không phải Maichi nói bé con phát triển bình thường sao?” Lăng Sầm rối rắm.

“… Kiểm tra sẽ luôn có chút sai lệch.” Lục Kiêu cố gắng giải thích, cách một lớp bụng, thêm một lớp túi thai, số liệu đo lường đánh giá đúng là không tương xứng với tình trạng của thực tế của Điềm Điềm.

Lăng Sầm hỏi tới hỏi lui, xác định hiện tại Điềm Điềm không có chuyện gì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, trái tim cũng lần nữa quay về lồng ngực. Im lặng nắm lấy tay Lục Kiêu thở ra vài hơi bình ổn tâm trạng, sau đó áy náy nói với anh: “Thực xin lỗi, là em không chăm sóc tốt cho bé con của hai đứa mình.”

“Em đã làm tốt rồi, là lỗi của ta, bé con còn nhỏ như vậy ta đã rời đi bỏ hai người lại, mới có thể xảy ra cớ sự này. Đây không phải là em sai.”

Lục Kiêu ôn hoà dỗ dành, ủi an: “Bé con là một bé trai, bé trai nhà họ Lục nhất định sẽ rất kiên cường.” Chỉ cần thích nghi được, t/ử cung nhân tạo sẽ cung cấp cho bé nguồn dinh dưỡng sung túc nhất. Nếu Điềm Điềm ham ăn bằng một nửa anh trai của bé, chắc chắn sẽ có thể khoẻ mạnh lớn lên.

“Là một bé trai à? Vậy chắc chắn là một Ellen nhỏ… Anh ơi, anh có hỏi bác sĩ xem bé con phân hoá giới tính ABO gì không?” Cảm xúc của Lăng Sầm tốt hơn chút.

Lục Kiêu lại do dự, đắn đo tới lui, không dám lừa Lăng Sầm, bất đắc dĩ nói thật: “Tin tức tố của Ellen còn chưa phân hoá, có thể là phân hoá chưa đủ rõ để bác sĩ có thể đưa ra kết luận chính xác.” Tính hình lúc ấy tương đối gấp gáp, tin tức tố của Điềm Điềm lại quá mỏng mang, bác sĩ không có thời gian kiểm tra kỹ lưỡng vấn đề này, giúp bé nhanh chóng thích nghi được với t/ử cung nhân tạo là ưu tiên hàng đầu.

“Tại sao lại như vậy?” Tâm trạng Lăng Sầm vừa nâng lên, lại hạ xuống. Ngay từ khi Hoa Hồng Nhỏ 5 tháng đã có thể kiểm tra được phân hoá ABO, sao Điềm Điềm lại…

“Bé con còn nhỏ, sẽ nhanh tốt hơn thôi.” Lục Kiêu chỉ có thể tiếp tục trấn án.

Lục lão phu nhân vẫn còn lưu luyến ở bên kia nhìn bé con, có thể một lúc nữa mới sang đây.

Lăng Sầm rũ mắt không đáp, lông mi dày rậm che đi tình tự trong mắt, nắm tay hơi siết lại, tự trách: “Là em, em quá mức ích kỷ, chỉ lo cho chính mình…”

Khi biết Lục Kiêu không thể trở về, tinh thần của cậu hoàn toàn không tỉnh táo, luôn chực chờ bên bờ vực sụp đổ, nào có nghĩ đến bé con. Sau khi Lục Kiêu trở về cậu lại ở trong trạng thái hưng phấn quá mức, nghe kiến nghị của Lục lão phu nhân đưa bé con sang t/ử cung nhân tạo sẽ cung cấp cho bé một điều kiện dinh dưỡng sung túc hơn, không nghĩ lại kí/ch thích đến bé con.

Nếu cậu có thể nhớ rằng mình là một ba ba chứ không chỉ chú ý đến mỗi tình cảm của bản thân, có thể mọi chuyện đã khác.

Lục Kiêu luồn tay vào tóc Lăng Sầm, dịu dàng xoa bóp vuốt v3, thanh âm nhẹ nhàng: “Không có ai có thể làm tốt hơn em, em cũng nên tin tưởng Ellen nhiều hơn. Bé con sẽ thật khở manh, giống anh trai bé, Hoa Hồng Nhỏ, đều rất khoẻ mạnh.”

“Ừm” Lăng Sầm vùi đầu vào tay anh, rầu rĩ đáp lại.

Lục Kiêu cũng không biết phải dỗ vợ mình tiếp như thế nào, chỉ có thể ngồi bên cạnh giường, vuốt v3 xoa bóp da đầu ý muốn giúp Lăng Sầm thư giãn tinh thần. Đối với chuyện phân hoá ABO của Điềm Điềm, anh đã không quá quan tâm, hiện tại chỉ hy vọng bé con chịu khó hấp thu dinh dưỡng, mau mau khoẻ mạnh hơn, mau mau đạt tiêu chuẩn.

Lăng Sầm nằm đờ ra tự điều tiết cảm xúc một lúc lâu mới nhìn đến báo cáo sức khoẻ của bé con do Lục lão phu nhân gửi cho Lục Kiêu, nhìn kỹ các trị số và so sánh với ngưỡng tham khảo, phát hiện cũng không thấp quá nhiều so với tiêu chuẩn, tâm tình mới lần nữa tốt hơn một chút. Chờ khi Điềm Điềm có thể rời khỏi t/ử cung nhân tạo, cả nhà bọn họ lại giúp bé bổ sung dinh dưỡng thật tốt mới được.

“Chồng ơi… Cái váy công chúa hồng phấn với toà lâu đài cũng hồng phấn anh đặt mua lần trước có thể trả hàng rồi đó.” Chợt nhớ đến, Lăng Sầm liền cười cười nói với Lục Kiêu.

Lục Kiêu nhìn đến Lăng Sầm cuối cùng cũng chịu cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn, cười hùa theo: “Nếu bé con là một Omega thì chắc vẫn sẽ chơi lâu đài mà.”

“Em nghĩ là anh vẫn cứ nhanh trả hàng đi.” Lăng Sầm cười cười, cậu cũng không có sở thích chơi lâu đài, Điềm Điềm chắc chắn cũng sẽ không thích, nếu Lục Kiêu vẫn nhất quyết muốn giữ lại cái này phỏng chừng người chơi chỉ có thể là anh.

Nghĩ đến bộ dáng Lục Kiêu ngồi chơi lâu đài mini, Lăng Sầm liền nhịn không được bật cười, hình ảnh này thật sự quá ‘đẹp’, một nét đẹp quỷ dị.

Lục Kiêu cười cười không nói đồng ý cũng không từ chối, để Lăng Sầm tự vui tự cười một hồi mới ôn hoà nói: “Em nghỉ ngơi thật tốt, mau hồi phục nhé, ta sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Mỗi tuần, bọn họ chỉ được vào khu đặt t/ử cung nhân tạo một lần để thăm Điềm Điềm, hiện tại không phải là thời gian được phép ghé thăm, chi bằng để Lăng Sầm nghỉ ngơi cho thật tốt.

“Dạ” Lăng Sầm nhấc tay khẽ dụi dụi hai mắt, đúng là đầu cậu vẫn rất nặng, mông mông lung lung rồi chìm vào giấc ngủ, trong khoảng không mờ mịt nào đó cậu như nhìn thấy hai bé trai nho nhỏ đang cùng chơi đùa, anh trai rất biết chăm sóc, bảo hộ em trai.

Trong mơ hồ, Lăng Sầm đột nhiên có một hy vọng, hy vọng Điềm Điềm cũng là một Alpha, không phải vì cậu là Omega mà thích Alpha hơn, chỉ là cậu cảm thấy như vậy đối với Điềm Điềm sẽ thoải mái hơn. Là một Alpha, có thể tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Bất quá nếu thật sự là một Omega như ý Lục Kiêu cũng không sao, Hoa Hồng Nhỏ chắc chắn sẽ bảo vệ Ellen bé bỏng của nhà bọn họ, bé con sẽ thuận lợi lớn lên trong sự yêu thương, sẽ không giống như cậu…

“Em đã nói với dì chuyện của anh. Nàng nói sẽ cử người bên phòng thí nghiệm mang trang bị phụ trợ di chuyển sang đây, để anh sử dụng thử.” Hiện tại tình hính chiến tranh vẫn đang căng thẳng, thời gian vận chuyển chắc sẽ lâu hơn một chút. Lăng Sầm nhìn như đã ngủ lại đột nhiên cất giọng đầy ngái ngủ nói một tràng.

“Ta biết rồi, em ngủ đi.” Lục Kiêu vội dỗ dành đáp. Chuyện của anh là chuyện nhỏ, người yêu không lo không buồn, đang khò khè say ngủ bên cạnh anh mới là chuyện quan trọng nhất. Anh có tự tin rằng trước đây mình chăm sóc cho Hoa Hồng Nhỏ rất tốt, cũng có thể chăm sóc cho Điềm Điềm thật tốt.

Lục Kiêu bắt đầu lên kế hoạch, lại gánh lấy một trách nhiệm mới lên vai, không chỉ không thấy nặng nề, lại chỉ cảm thấy hạnh phúc tràn trề. Trước khi kết hôn, trong lòng anh chỉ có công việc trong quân, nhưng sau khi kết hôn, trong lòng anh chỉ còn lại người yêu và các bé con, điều này khiến anh mỗi khi nhớ đến đều thấy ngọt ngào.

Lục Kiêu không định rút bàn tay đang bị Lăng Sầm nắm lấy về, nhìn thuỵ nhan an tường của Lăng Sầm, có lẽ em ấy đang có một giấc mơ đẹp. Ánh mắt Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm càng thêm nhu hoà. Anh tháo mặt nạ của mình xuống đặt sang một bên, vừa nhớ lại giấc mộng trước kia của mình.

Hoàng tử bé cưỡi trên người Husky. Hoa Hồng Nhỏ không chỉ không tức giận còn chở bé trai Omega bé bỏng lại xinh xẻo như một hoàng tử bé, vui vẻ tung tăng chạy vội đến tìm anh. Nghĩ đến giấc mộng này, Lục Kiêu liền lắc đầu cười cười.

Điềm Điềm thật không hỗ là con cháu nhà họ Lục, bé con không khiến bọn họ lo lắng quá lâu, khi miệng vết mổ của Lăng Sầm hoàn toàn lành, tình trạng của Điềm Điềm đã đạt được mốc tiêu chuẩn. Lục lão phu nhân vui mừng khôn xiết, thiếu điều bái tạ tứ phương.

“Sao lại không nhìn được đến bên trong hả anh?” Lăng Sầm đứng bên ngoài bể trụ chứa t/ử cung nhân tạo chỉ thấy một hình dáng bé con không quá rõ.

“Do muốn tạo ra trạng thái y như trong túi thai.” Lục Kiêu nhỏ giọng đáp.

“Ồ…” Lăng Sầm cười, nhẹ nhàng dùng ngón tay phác hoạ theo hình dáng bé con bên trong, hai mắt hơi híp lại, như muốn xuyên qua vách t/ử cung nhìn thấy Điềm Điềm ở bên trong.

Lục Kiêu ở bên cạnh chăm chú nhìn bạn đời của mình. Khi không có anh ở bên cạnh, Lăng Sầm thật sự gầy đi rất nhiều, sau khi đưa Điềm Điềm sang t/ử cung nhân tạo, bụng nhỏ cũng mất đi, dáng người cậu càng thêm đơn bạc. Anh ôm một cái, sờ một cái không hề có mỡ mềm như bông như khi cậu sinh Hoa Hồng Nhỏ, chỉ sờ được từng đầu xương nhô lên.

Trước khi Điềm Điềm được rời khỏi t/ử cung nhân tạo, được đưa về nhà chăm sóc, nhiệm vụ của anh sẽ là chăm sóc cho Lăng Sầm, đảm bảo cậu có thể khôi phục trạng thái trước kia. Lục Kiêu yên lặng thêm mục tiêu trong lòng. Điều khiển xe lăn tiến lên một chút, anh cũng đặt tay lên vách trụ.

Lăng Sầm nhìn tay Lục Kiêu, mỉm cười, đặt tay mình sát vào tay anh. Trong lòng cậu thầm nói với bé con, con ngoan, con mau mau lớn lên nhé, con sẽ có một người cha rất tuyệt vời… Cậu vừa nghĩ vừa nhích tay mình chồng lên mu bàn tay Lục Kiêu, vuốt v3 khớp xương to rõ của anh.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Bạn đời lại sinh cho tui một bé con nữa, tui thật sự rất thoả mãn…
Bình Luận (0)
Comment