Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 5

Edit: Lạc Yên

Lăng Sầm trầm mặc theo sau người giúp việc, vòng qua nửa cầu thang hình cung, chậm rãi lên lầu. Bậc thang bằng đá cẩm thạch, tay vịn bằng gỗ đỏ, hết thảy đều giống y như đời trước.

Người giúp việc dừng trước một căn phòng ở lầu 2, cung kính nói: “Tiên sinh, đã đến nơi rồi. Tôi xin phép rời đi trước.”

“Ừm.” Lăng Sầm gật đầu, chờ người giúp việc đi khuất, cậu đứng trong chốc lát, hít sâu một hơi, cuối cùng cậu cũng có thể gặp Lục Kiêu rồi. Có thể được tái giá với anh, cậu nhất định sẽ quý trọng, cậu muốn khiến cho anh trở thành Alpha hạnh phúc nhất. Gõ nhẹ cửa, không nghe thấy tiếng đáp, Lăng Sầm đẩy ra cánh cửa nặng nề. Tiếng cửa mở ma sát sàn nhà phát ra âm thanh trầm đục. Lăng Sầm nhìn vào một chút, trong phòng tối thui, cạnh cửa chỉ có một người máy trí năng gia dụng loại nhỏ, không có người hầu nào.

Lăng Sầm nhẹ nhàng tắt đi người máy, cậu không muốn đêm tân hôn của mình có người nhìn, dù là người máy cũng không được. Ở thời đại người máy phổ biến, chẳng mấy ai để ý điều này, không giống người ở địa cầu cổ.

Lăng Sầm nhìn thấy một thân ảnh gầy ốm ngồi trên xe lăn bên cạnh cửa sổ, khóe mắt cậu chợt cay. Rốt cuộc cậu cũng đã được gặp lại Lục Kiêu. Đời trước khi đứng tại chỗ này, trong lòng tràn ngập sợ hãi và phẫn hận, thậm chí nghĩ về người sắp là chồng mình trán cậu còn toát đầy mồ hôi. Nhưng giờ đây trong lòng cậu chỉ tràn ngập hạnh phúc, chỉ cần nghĩ đến Lục Kiêu sẽ là chồng mình, miệng cậu đều nhịn không được mà kéo lên.

Giơ tay lau đi ướt át nơi khóe mắt, Lăng Sầm không muốn Lục Kiêu nhìn thấy nước mắt của cậu. Mấy ngày nay cậu vẫn luôn nỗ lực ngủ thêm, còn đắp cả mặt nạ mắt, chính là vì không muốn Lục Kiêu biết cậu đã khóc, cậu sợ Lục Kiêu sẽ nghĩ cậu không muốn gả cho anh.

“Em có thể bật đèn không?” Lăng Sầm nhẹ giọng hỏi.

Lục Kiêu không có trả lời, vẫn cứ im lặng ngồi trên xe lăn. Lăng Sầm đợi một lúc đành tự mình sờ soạng bật đèn lên.

Toàn bộ đèn trong phòng đều bật lên, sáng rực như ban ngày.

Lăng Sầm nhìn đến bên cửa sổ, Lục Kiêu vẫn ngồi trên xe lăn trầm mặc nhìn cậu. Sau lưng anh là bóng đêm sâu thẳm. Toàn thân anh tản mát ra hơi thở tối tăm, lạnh lùng nhìn cậu, trên mặt anh mang một chiếc mặt nạ màu bạc, che đi phần mặt bị nọc độc của nữ hoàng trùng tộc ăn mòn, chỉ lộ ra đôi mắt và phần trán.

Bộ dáng Lục Kiêu lúc này nhìn như phim kinh dị đủ sức dọa lui bất cứ ai. Nhưng đó không bao gồm Lăng Sầm, cậu vẫn đứng ở của, nhẹ giọng dò hỏi: “Em có thể đi vào không?”

Lục Kiêu nghe thấy giọng nói trong trẻo như ngọc thạch va chạm, tinh khiết sạch sẽ. Anh vẫn trầm mặc. Khi Lăng Sầm bước vào, trong bóng tối anh đã thấy dáng vẻ của cậu, hiện tại dưới ánh đèn càng thấy rõ ràng.

Thật sự là một Omega rất rất xinh đẹp. Mẹ anh đã nói, người ghép đôi gen với anh là một Omega vô cùng xinh đẹp. Khi nghe tên, anh đã nhớ ra người đó, trước kia khi còn ở quân bộ anh đã từng nghe qua.

Dù Lục Kiêu không chú ý nhiều đến tinh võng, anh cũng biết đến người được mệnh danh là tình nhân trong mộng của toàn thể Alpha. Phó quan của anh thậm chí còn u mê mà đem hình người ta dán ở bàn làm việc, chính anh phải răn dạy mới chịu tháo ra. Nhưng anh cũng phải công nhận, dù là đánh giá một cách khắc khe nhất, thì dung mạo của Lăng Sầm thật sự kinh diễm.

Khi biết Lăng Sầm trở thành bạn đời hợp pháp của mình, Lục Kiêu cũng đã tìm xem qua tất cả các bộ phim Lăng Sầm tham gia. Xem điện ảnh thực tế ảo khiến anh như lạc trong ảo cảnh, phảng phất như cậu đứng trước mặt anh. Lăng Sầm thật sự quá xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi dù lòng anh tràn đầy tuyệt vọng, thì bản năng Alpha của anh vẫn sinh ra một tia lửa nóng, khi nghĩ đến bản thân có thể chiếm lấy một Omega như vậy.

Nhưng tận đáy lòng anh biết, Lăng Sầm sẽ không tình nguyện gả cho mình. Hoặc có thể nói, với tình trạng hiện giờ của anh, không có một Omega nào nguyện ý gả, chứ đừng nói một người sáng lạn rực rỡ như ánh trăng trên bầu trời đêm.

Đến khi Lăng Sầm đứng trước mặt Lục Kiêu, loại cảm giác tự ghét bỏ bản thân càng thêm mãnh liệt. Trong mông lung, anh nghĩ phim điện ảnh thực tế ảo cũng chỉ đến thế mà thôi, không thể hiện được một nửa nhan sắc của Lăng Sầm.

Đứng ở cửa, Lăng Sầm nhìn anh mỉm cười, mặt phớt hồng như cánh hoa đào, làn da trắng, đường môi tinh xảo, tựa như một đóa hồng đỏ nở rộ lấp lánh sương sớm. Một đôi mắt như cất giấu cả tinh hải, khẽ chớp mắt lại tràn đầy phong tình. Giấu bên trong lễ phục màu đen là dáng người hoàn mỹ. Đây chính là dung mạo trong truyền thuyết, khiến cho Alpha Liên Bang nguyện dâng hết thảy chỉ để đổi lấy một nụ cười của cậu. (làm thấy ghê thiệt chứ).

Lăng Sầm đứng đợi hồi lâu lại chỉ thấy Lục Kiêu ngồi đến xuất thần. Ngay cả ánh mắt cũng không nhìn đến cậu, mà như xuyên qua cậu nhìn đến tận đâu luôn rồi. Lăng Sầm có chút thất vọng, chẳng lẽ bản thân cậu cẩn thận tu chỉnh, còn không bằng được bộ dáng nhếch nhác với cặp mắt sưng húp của đời trước sao?

Lăng Sầm âm thầm cổ vũ bản thân, nhẹ nhàng đóng kín cửa, mỉm cười tiến đến trước mặt Lục Kiêu, nửa quỳ một chân ôn nhu nói: “Nhận thức một chút, em là Omega của anh.” Biểu cảm hoàn mỹ, giống như vô số lần cậu đã luyện tập trong đầu.

Tay của Lục Kiêu đặt trên chăn mỏng phủ trên đùi anh khẽ cử động, hoảng hốt như muốn vươn ra khẽ chạm vào mặt Lăng Sầm. Lăng Sầm lập tức nắm lấy tay anh, không để ý đến ý muốn rút tay về của anh mà áp vào má mình, ngẩng đầu, chuyên chú nhìn vào mắt anh. Mắt anh thật đẹp.

Lục lão tướng quân là anh hùng hậu duệ, di truyền lại cho Lục Kiêu một đôi mắt xanh thẳm như đại dương mênh mông, khiến người nhìn có thể đắm chìm trong đó. Còn có mũi thẳng cao và chiếc cằm nhọn.

Đáng tiếc, trên khuôn mặt của Lục Kiêu bây giờ ngoài trừ đôi mắt xanh, những phần khác không thể thấy được nữa vì tất cả đã bị bao trùm bởi tầng tầng lớp lớp những vết sẹo màu đen do tiếp xúc chất độc, kinh khủng đến có thể dọa khóc mọi người.

Lục Kiêu dễ dàng rút tay mình lại. Dù anh còn đang dưỡng bệnh nhưng sức lực của Alpha thì một Omega không thể ngăn lại được. Xúc cảm khi chạm vào da mặt Lăng Sầm mịn như sữa bò, thật giống trong tưởng tượng của anh.

Lục Kiêu ấm ách mở miệng: “Cậu là tự nguyện sao?”

Lăng Sầm mỉm cười gật đầu. Đã lâu chưa mở miệng, giọng nói của anh khàn như âm vọng từ địa ngục, khiến Lục Kiêu cũng tự thấy phiền, anh thật lo mình dọa Lăng Sầm sợ.

Lăng Sầm lại mỉm cười thật ôn nhu, trịnh trọng khẳng định với anh: “Em là tự nguyện, em nguyện ý gả cho anh.” Cậu đem lời nói nhấn mạnh mình thật sự nguyện ý. Lăng Sầm biết thói quen của Lục Kiêu ở quân bộ, mọi việc đều đích thân xác nhận nên cậu thẳng thắn trả lời.

Lăng Sầm cảm thấy cơ thể hơi nóng lên, ánh mắt trở nên mê luyến. Không biết là công hiệu của ly rượu trái cây hay là do thuốc ức chế đã hết hiệu lực. Cơ thể Lăng Sầm tản mát ra nồng đậm tin tức tố, như dấu hiệu khát cầu người nam nhân trước mặt, mau mau đánh dấu cậu, mau mau trở thành chồng của cậu.

Lục Kiêu bình tĩnh nhìn Lăng Sầm, xung quanh nồng đậm mùi tin tức tố của Lăng Sầm, là mùi như mùi hương của hoa hồng mọc ngoài trang viên.

Lăng Sầm không rõ vì sao Lục Kiêu lại yên lặng. Đời trước lúc này, cậu liều mạng giãy giụa, phản kháng vậy mà anh lại không hề do dự đánh dấu cậu.

Lăng Sầm cắn môi dưới, chủ động tiến lên ôm lấy Lục Kiêu, tin tức tố phiêu dật tỏa ra trong không khí, ám chỉ này đủ để mọi nam nhân đều động lòng.

Lục Kiêu ngửi được hương vị của Lăng Sầm khi cậu ôm lấy anh. Một hương vị thật sạch sẽ, chưa từng hòa lẫn mùi vị của bất cứ Alpha nào, mùi tin tức tố cũng thật thuần khiết chứng tỏ Omega này chưa từng bị Alpha khác đánh dấu.

Tuyến thể của Lăng Sầm nằm ở phía sau chiếc cổ dài trắng nõn. Giờ đây nó được kề bên miệng Lục Kiêu.

Theo bản năng của Omega, tuyến thể của bản thân là vị trí cần được bảo hộ. Một Omega sẽ không dễ dàng lộ ra tuyến thể trước một Alpha. Cho nên tư thái này của Lăng Sầm là để nói cho Lục Kiêu, cậu nguyện ý, cậu sẵn sàng hiến dâng bản thân cho anh.

Lục Kiêu cũng nhịn không được, theo bản năng tin tức tố Alpha của anh cũng tràn ra đáp lại. Mức độ tương hợp của họ vượt quá 90% khiến anh rất khó mà kiềm chế được khi ở trong một không gian tràn ngập tin tức tố Omega của Lăng Sầm. Lục Kiêu quay đầu đi, vươn hàm răng, ôm lấy Lăng Sầm.

Lăng Sầm khẩn trương đến căng thẳng cổ, cậu đã từng trải qua những việc này, cậu biết điều gì sắp xảy ra, cậu muốn một lần nữa được chồng mình đánh dấu. Lúc này đây, trong lòng Lăng Sầm tràn ngập vui sướng.

Lăng Sầm có thể cảm thấy Lục Kiêu cách cậu càng ngày càng gần. Mặt nạ lạnh băng của anh dừng ở phía sau cổ cậu. Cậu khép mi, chờ đợi.

Lục Kiêu đột nhiên đẩy mạnh Lăng Sầm ra khiến Lăng Sầm phải lui về sau ba bước. Sau đó, cậu không kịp phản ứng mà nhìn thấy Lục Kiêu chụp lấy một ống thuốc trên bàn, nhanh gọn lẹ tiêm vào sau cổ anh.

THUỐC ỨC CHẾ! Lăng Sầm lập tức nhận ra vì cậu không còn ngửi thấy được tin tức tố của chồng mình.

“Vì sao?” Lăng Sầm thấp giọng hỏi, mất đi tin tức tố đáp lại của Alpha, tin tức tố của Lăng Sầm cũng nhanh chóng nhạt đi.

Lục Kiêu lấy ra một ống thuốc khác, là thuốc ức chế chuyên dụng dành cho Omega, ném đến trước mặt Lăng Sầm: “Tự mình dùng hay ta giúp một tay?”

Lăng Sầm nhặt lên ống thuốc ức chế trên mặt đất, nắm chặt trong tay lại hỏi một lần, “Vì sao?”

Lục Kiêu nhắm mắt lại không thèm trả lời.

Lăng Sầm nhíu mày, thuốc ức chế Lục Kiêu sử dụng hiệu quả rất mạnh nên chắc chắn cậu dù làm gì cũng không thể khiến cho Lục Kiêu đáp lại, đành phải nghiêng đầu tiêm thuốc vào cổ mình.

Nhưng cậu cũng né tầm nhìn của Lục Kiêu, hủy bỏ chức năng tiêm tự động, đổi thành tự mình tiêm. Cậu tiêm cho mình chưa đầy nửa ống. Sau đó, cậu nhặt vỏ thuốc ức chế của Lục Kiêu ở trên bàn, ném cùng nửa ống thuốc dư của mình vào thùng hủy rác ở góc phòng.

“Vì sao?” Lăng Sầm lần nữa hỏi Lục Kiêu.

Lục Kiêu như bị cậu làm phiền, không kiên nhẫn mở mắt ra: “Bởi vì cậu không phải tự nguyện, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”

Lăng Sầm nghi hoặc nhẹ giọng hỏi: “Vì sao em lại phải hối hận?”

“Vì sao ư? Bởi vì ta vĩnh viễn sẽ không thể khỏe lại. Mà cậu là một minh tinh, cậu sẽ không nguyện ý ở bên ta cả đời.” Lục Kiêu nhắm mắt lại trầm giọng đáp.

Anh dừng một lúc, dùng ngữ khí hòa hoãn hơn nói: “Không cần sợ hãi, ta sẽ trấn an cha mẹ ta, bọn họ sẽ không gây khó dễ. Vài năm sau, chúng ta có thể ly hôn, cậu không bị ta đánh dấu, có thể dễ dàng tìm một Alpha khác. Vì phải kết hôn lần nữa nên ta sẽ bồi thường một khoản lớn tinh tệ. Ngoài ra, ta không làm thêm được điều gì nữa.” Nói xong anh hạ vai, gian nan xoay chuyển xe lăn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay trời thật tối, một ngôi sao cũng không nhìn thấy.

Cậu Omega cũng không có phản ứng gì. Chắc là bất ngờ khi đã vào miệng cọp còn có thể thoát ra. Lục Kiêu cẩn thận lắng nghe nhưng sau lưng không có bất cứ âm thanh gì.

Một tia ấm áp sót lại trong lòng vụt tắt, thật thống khổ, quả nhiên, không phải sao? Bên tai lại nghe được tiếng vải cọ sát. Ngay sau đó, một cái ôm mềm mại, ấm áp bao trùm lấy anh. Anh cảm thấy vai mình bị đè nặng, một âm thanh bất đắc dĩ vang lên.

“Em thật sự nguyện ý, em đã là một người trưởng thành, nếu đã chọn anh làm chồng mình, em sẽ không hối hận. Em muốn…được ở bên anh…cả đời…”

Tuy đời trước Lăng Sầm có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cậu sẽ không nói lời âu yếm hứa hẹn. Các Alpha theo cậu mà hứa hẹn rất nhiều, ngọt ngào cũng rất nhiều nên cậu nghe là đủ rồi, cần nói chi đâu.

“Anh phải thế nào mới chịu tin em?” Cậu như là cảm thán, lại tựa như phiền muộn. Lục Kiêu không lên tiếng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lăng Sầm liền nhìn cùng anh, thật lâu ôn nhu nói: “Vậy, chờ khi thuốc ức chế của em hết tác dụng, nếu em vẫn không thay đổi chủ ý, anh có đồng ý đánh dấu em không?”

Thanh âm nỉ non gần như cầu khẩn khiến Lục Kiêu cảm thấy hoảng hốt. Trước kia khi anh chưa tàn phế cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng vì Omega quý giá nên bản tính họ vẫn rất cao ngạo, chưa từng có ai nói chuyện nhỏ nhẹ, khép nép với anh như vậy.

Lục Kiêu xúc động, cẩn thận đè nén tâm tình, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu đến lúc đó cậu nguyện ý, ta sẽ làm.”

Lăng Sầm khẽ cười, hôn hôn lên phần trán của anh: “Chúng ta đây là ước định rồi nhé!”

Lục Kiêu không lên tiếng. Thuốc ức chế này phải một tháng nữa mới hết tác dụng, đến lúc đó Lăng Sầm có thể thấy rõ bản thân anh, khẳng định sẽ không còn linh ta linh tinh mà đòi ở lại.

Tiểu kịch trường

Lục Kiêu: Không cần giải thích, chắc chắn cậu chỉ là nhất thời xúc động (;⌣̀_⌣́)

Lăng Sầm muốn nói lại thôi ლ(¯ロ¯”ლ)

Lạc Yên: Tại sao Lăng Sầm muốn làm tình nguyện mà Lục Kiêu lại không cho? Làm tình….nguyện là một nghĩa cử cao đẹp, góp phần vào văn minh xã hội nha. ┐(︶▽︶)┌
Bình Luận (0)
Comment