Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử

Chương 52

Tâm tình Hạ Linh hai ngày này vô cùng tốt, ngay cả việc quản lí làm sai sót cũng chỉ phê bình một chút, tựa hồ như người tính tình giận dữ hay la mắng trước kia không phải là hắn. Từ trên xuống dưới công ty đều đồn rằng Hạ tổng tài chỉ có thể đang yêu mới có thể biến thành cái dạng này. Bất quá người có thể làm cho nam nhân lãnh khốc như Hạ Linh trở thành người ôn nhu như vậy đến tột cùng là người nào?

Ở công ty Tôn Na là người gần gũi Hạ Linh nhất, không ít nữ nhân viên vì tò mò mà chạy đến hỏi thăm tin tức, mà Tôn Na chỉ là khoát tay, nói mình cũng không rõ ràng. Lời Tôn Na nói là thật, ngày đó sau khi Hạ Linh mang Hạ Trĩ về, Tôn Na vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một tổng tài so với trước kia còn muốn lạnh lùng hơn, khi đi làm thì nhìn thấy chính là một tổng tài như mang theo gió xuân mà tươi cười, làm cho cô vô cùng kinh ngạc. Bất quá, cô biết sự thay đổi của tổng tài có liên quan đến Hạ Trĩ.

“Hạ tổng, đây là bảng điều động nhân sự.” Tôn Na đem một phần tài liệu đặt ở trên bàn, bất đắc dĩ nhìn Hạ Linh quang minh chính đại gọi điện thoại trong giờ làm, rời khỏi cũng không được, không rời khỏi cũng không được.

“Tôi đã biết.” Hạ Linh khoát tay với Tôn Na, ông chủ vừa xoay người, lại cằn nhằn không dứt nói chuyện điện thoại, mắt đầy ý cười, nụ cười hạnh phúc làm cho người ta không thể bỏ qua. Tôn Na nhìn sườn mặt Hạ Linh mà giật mình, trách không được tất cả mọi người nói tổng tài so với trước kia càng có mị lực, lời này quả thực không sai. Nói đến Hạ Linh trước kia, luôn là một bộ dáng lạnh như băng khó thân cận, trên mặt vĩnh viễn chỉ có một biểu tình, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, dùng một từ đang lưu hành để hình dung chính là lãnh khốc cộng với mặt than. Mà hiện tại, tổng tài đại nhân cao cao tại thượng trở nên ôn nhu, cũng càng thêm mê người, ngay cả nàng cũng không tự giác mà sa vào.

“Được, được, anh sẽ sớm trở về.”

“Ừ, ngày mai anh nhất định mang em ra ngoài……” lời nói ôn nhu sủng nịch từ trong miệng nam nhân thoát ra, nói với người yêu phía bên kia điện thoại. Đáng tiếc a đáng tiếc, tổng tài ôn nhu vĩ đại như vậy lại không có khả năng yêu nữ nhân, phần ôn nhu này đã có người sở hữu. Tôn Na thở dài, lắc lắc đầu liền đi ra ngoài.

Hạ Linh nấu cháo điện thoại hơn nửa giờ, mới ngắt điện thoại, đem tinh lực chuyển đến công việc. Dù đã qua vài ngày, nhưng mà Hạ Trĩ vẫn còn ở nhà nghĩ, Hạ Linh cũng không muốn cho Hạ Trĩ tiếp tục làm việc, trong đó cũng chứa vài phần tâm tư riêng của hắn, thiếu niên đáng yêu lại đơn thuần như vậy đặt ở môi trường hỗn tạp như công ty, vạn nhất ngày nào đó tâm thiếu niên bị nữ nhân nào nắm lấy thì không xong rồi. Trong lúc Hạ Linh giằng co suy nghĩ, Hạ Trĩ vẫn không có thể tiếp tục đi làm.

“Vô cùng nhàm chán a.” Hạ Trĩ tắt điện thoại lăn lộn trên giường, đem điện thoại vứt qua một bên. Mấy ngày nay không có công việc, lại ở dưới sự uy hiếp của Hạ Linh mà ngoan ngoãn ở trong nhà, Hạ Trĩ cảm thấy mình sắp chán đến mốc meo. Bất quá Hạ Linh cũng rất tri kỷ, mỗi ngày đều gọi điện thoại nói chuyện phiếm với mình. Nghĩ đến đây, Hạ Trĩ cười đến ngọt ngào như mật, chính mình đã làm gì tốt để có được cuộc sống hạnh phúc như vậy a, thực giống nằm mơ…… Thượng đế a, nếu đây là cảnh trong mơ, cầu ngài đừng cho con tỉnh lại…… Nghĩ nghĩ, Hạ Trĩ mơ mơ màng màng ngủ.

Hạ Linh nhanh chóng làm xong việc mà trở về Hạ gia. Không đợi người hầu cất áo khoát, liền vội vàng lên lầu. Đào Dương một bên bảo người hầu rời đi, tự mình cầm lấy cặp táp của Hạ Linh, nhìn theo hướng cầu thang không nói gì. Lần này sau khi đại thiếu gia trở về càng thay đổi. Trước tiên chính là sau khi tiểu thiếu gia mất trí nhớ, đại thiếu gia bắt đầu trở nên quan tâm đến tiểu thiếu gia, sau đó đối xử với bọn họ cũng dần trở nên ôn hòa, không còn mỗi ngày ở ngoài như trước, đúng giờ về nhà…… Hắn vẫn vì hai huynh đệ có thể hảo hảo ở chung mà cảm động, như vậy mới đúng ý Hạ lão gia ở trên trời. Bất quá, trên mặt Đào Dương hiện lên một chút lo lắng. Lần này tiểu thiếu gia rời nhà, làm cho hắn nhận thấy được đại thiếu gia đối tiểu thiếu gia có tình cảm đặc thù, phần tình cảm này là cấm kỵ ……

Hạ Linh gõ cửa phòng Hạ Trĩ, thấy không trả lời liền đẩy cửa vào. Rèm trong phòng được kéo lại, trong phòng cũng không có bật đèn, đen tuyền vật gì cũng không nhìn rõ.

“Tiểu Trĩ?” Hạ Linh vào phòng, nhẹ giọng gọi một tiếng, nhưng không nghe trả lời, trong lòng không khỏi căng thẳng. Mở đèn mới phát hiện người hắn tâm tâm niệm niệm một ngày giờ phút này đang ghé nằm trên giường ngủ. Khóe miệng Hạ Linh hơi hơi nhếch lên, khom người đem chăn bị thiếu niên đá xuống giường, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn thiếu niên. Ánh mắt nhìn đến di động ở một bên, Hạ Linh nghĩ không lẽ tiểu Trĩ sau khi nói chuyện điện thoại với hắn liền ngủ thẳng đến bây giờ.

“Đừng……” Hạ Trĩ mơ mơ màng màng cảm nhận được ánh đèn chói mắt, ánh mắt hơi hơi mở, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Hạ Linh.“Ca ca?” Hạ Trĩ dụi dụi hai mắt, kinh ngạc nhìn Hạ Linh:“Hôm nay sao anh lại về sớm như vậy?”

“Đứa nhỏ ngốc này, đã tối rồi, còn sớm gì nữa a.” Hạ Linh cười chọt lên trán Hạ Trĩ,“Nhanh dậy, rất nhanh là có thể ăn cơm.”

“A, trễ như vậy sao…… em cảm thấy em chỉ ngủ được một lát……” Hạ Trĩ vô tội nói,“Ân…… cảm giác ngủ dậy thật thoải mái!”

“Ca ca, anh đừng quên chuyện hôm nay anh đồng ý với em.” Trên bàn cơm, Hạ Trĩ lại một lần nữa nhắc đến chuyện quay lại công ty. Vì chuyện này, Hạ Linh đã nuốt lời vài lần. Dù gì thì lần này Hạ Linh cũng đồng ý rồi.

“Việc gì?” Hạ Linh làm bộ như không biết.

“Ca ca! Anh đã nói ngày mai sẽ cho em quay lại công ty đi làm.” Hạ Trĩ nói, cậu biết Hạ Linh nhất định là cố ý. Cậu cũng biết Hạ Linh có ý tốt, nhưng mà cậu không muốn trở thành người tầm thường chỉ biết ở trong nhà, cậu muốn làm việc, muốn chứng minh mình không phải là người chỉ biết dựa vào ca ca.

“Tiểu Trĩ……” Hạ Linh cười cười, nhìn đến khuôn mặt hiếm khi tức giận của Hạ Trĩ, không khỏi nổi lên ý định khiêu khích.“Sao anh lại không nhớ?”

“Ca ca anh xấu lắm!” Hạ Trĩ bất mãn hừ hừ,“Anh rõ ràng đã nói. Em mặc kệ, ngày mai em nhất định phải đi!”

“Tiểu trĩ……” Nhìn thấy Hạ Trĩ kiên trì như thế, Hạ Linh cũng thu lại ý định trêu chọc, bất đắc dĩ thở dài:“Người khác đều hy vọng có cuộc sống an nhàn, đều muốn rời khỏi công việc, như thế nào em lại không như vậy? Ca ca nuôi em không được sao?”

“Em không muốn sống dưới sự che chở của ca ca, em cũng muốn chứng minh em là một người hữu dụng……”

Hạ Linh không nghĩ tới thiếu niên sẽ nói ra nói như vậy, không để ý người hầu chung quanh, đau lòng đem thiếu niên ôm vào trong lòng, lẩm bẩm nói:“Tiểu Trĩ…… em thật sự là một đứa nhỏ tốt, anh đáp ứng em.”
Bình Luận (0)
Comment