Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 57

Vào ngày sinh nhật mười tuổi của Cố Du cũng là ngày đầu thất của Tiên đế. Đừng nói là tổ chức tiệc, tất cả mọi người đều đã quên mất ngày đó là ngày sinh của Cố Du. So với người rõ ràng phải khổ sở lại chết sống ngoan cố không chịu rơi nước mắt như Tiêu Minh Xuyên, Cố Du lại khóc đến rối tinh rối mù.

Bắt đầu từ năm ba tuổi, phần lớn thời gian Cố Du sinh sống ở trong cung, bá phụ Cố An Chi tuy rằng yêu thương nhưng cũng quản giáo cực nghiêm. Ngược lại Hoàng đế Tiêu Duệ, đối đãi với trẻ con luôn luôn khoan dung, không chỉ có yêu thương Tiêu Minh Xuyên, mà đối với Tiêu Minh Thanh cùng Cố Du cũng là muốn gì được mấy dù Cố Hoàng hậu không ngừng oán giận. Trong cung này chìu hư đám trẻ, công lao tuyệt đối là Hoàng đế Tiêu Duệ, ai cũng không cần tranh đoạt.

Tiên đế ra đi thật sự quá đột ngột, tuy nói trước đó bị bệnh rất lâu, nhưng không phải bệnh nặng, vậy mà không ai có thể nghĩ đến……

Cố Du khóc đến đôi mắt đều sưng lên, còn thỉnh thoảng đi trộm nhìn bá phụ cùng Tiêu Minh Xuyên. Cố Du thấy mình cũng khổ sở như vậy, bọn họ khẳng định so với mình càng khổ sở hơn. Mà sao bá phụ không khóc, Tiêu Minh Xuyên cũng không khóc, càng nhìn Cố Du càng muốn khóc, nước mắt không ngăn lại được.

Chỉ đi lo lắng cho Tiêu Minh Xuyên, Cố Du lại không nghĩ đến chuyện Tiên đế băng hà sẽ hoàn toàn thay đổi quan hệ của mình và Tiêu Minh Xuyên. Trong tương lai mười năm, bọn họ thành một đôi phu phu tôn quý nhất thiên hạ, nhưng hai người lại càng ngày càng xa cách, thiếu chút nữa thành người lạ.

Tiêu Minh Xuyên nói Cố Du tính tình nhỏ mọn, hắn thất tín với Cố Du sẽ bị nhớ cả đời.

Kỳ thật, Cố Du không có nhỏ nhen như vậy. Sở dĩ đối với một sự kiện thời thơ ấu canh cánh trong lòng mười năm, không chỉ vì Tiêu Minh Xuyên thất hứa. Mà là tiếc nuối quá khứ thân thiết của bọn họ không trở về được, không thể như khi còn nhỏ vô tư thân mật khăng khít.

Chợt nhớ tới chuyện cũ, Tiêu Minh Xuyên ảo não mà vỗ vỗ đầu mình, hắn biết mình nên làm như thế nào.

Lại qua hai ngày, Tiêu Minh Xuyên thấy khí trời thoáng đãng ánh nắng không gắt, chiếu lên trên người ấm áp dễ chịu, đã gọi Cố Du cùng nhau dạo Ngự Hoa Viên, còn mang theo Tiêu Lĩnh cùng Chu Nhan.

Tiêu Lĩnh được bọc trong lớp áo choàng lông xù xù, nhìn xa xa tựa như một cục bông tròn trịa. Chu Nhan lại mới vừa thay áo kép, một thân y phục nhẹ nhàng, hai đứa vừa đối lập lại quá mức đáng yêu.

Nói là muốn đi dạo, Tiêu Minh Xuyên lại không đi nơi hành lang mát mẻ, cũng không đi nơi có vườn hoa bóng cây, mà càng đi càng xa. Thế cho nên Tiêu Lĩnh tò mò hỏi:

“Phụ hoàng, chúng ta đi đâu, nơi này cũng không có hoa cỏ?”

Tiêu Minh Xuyên vốn nắm tay Tiêu Lĩnh dẫn đi, nghe xong nó nói dứt khoát đem người bế lên, tiến đến bên tai hạ giọng nói:

“Phụ hoàng mang Lĩnh Nhi đi xem căn cứ bí mật của phụ hoàng, nơi phụ hoàng cùng cha khi còn nhỏ chơi trốn tìm. Lĩnh Nhi có muốn xem không?”

Tiêu Lĩnh ngẩn người, thẳng tắp nhìn Tiêu Minh Xuyên, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Cố Du. Sau một lúc lâu gật đầu nói:

“Lĩnh Nhi muốn xem.”

Trong ý thức của Tiêu Lĩnh, phụ hoàng cùng cha luôn là người lớn, nó không nghĩ ra được bọn họ khi còn nhỏ là bộ dáng gì.

Tuy rằng Tiêu Minh Xuyên đem không khí khiến cho thần bí hề hề. Nhưng nhìn cảnh trí chung quanh càng ngày càng quen thuộc, Cố Du đã đoán được bọn họ đi đâu. Nắm tay Chu Nhan, Cố Du đi theo sau lưng Tiêu Minh Xuyên, khóe môi hơi hơi cong lên một chút.

Đi loanh quanh lòng vòng dọc theo con đường mòn đến nơi mà trước kia hắn đã từng đi tới rất nhiều lần. Tiêu Minh Xuyên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Cố Du.

Tiêu Lĩnh cũng xoay đầu, khó hiểu hỏi:

“Cha, ngài cùng phụ hoàng ở chỗ này chơi trốn tìm sao?”

Cố Du im lặng gật đầu, lỗ tai có chút hồng.

Chu Nhan mắt sáng, liếc mắt một cái liền thấy phía dưới núi giả có cửa động, lập tức hét lên:

“Tiểu điện hạ, nơi đó có cửa vào.”

Tiêu Minh Xuyên cười vỗ vỗ bả vai Chu Nhan, ôn hòa nói:

“Chu Nhan, con vào xem đi.”

“Dạ, bệ hạ.”

Chu Nhan vui vẻ đồng ý, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Ở tại Vân Phù Trai nó có thể chạy loạn khắp nơi nơi. Từ khi vào cung, bước chân đều có người giám sát, mọi hành động đều phải nhẹ nhàng, người lớn sợ nó dạy hư Tiêu Lĩnh. Kỳ thật tiểu điện hạ nơi nào đi chẳng được thật không biết họ lo lắng cái gì.

Chu Nhan lò mò bò vào động núi giả, lập tức kinh hô lên:

“Tiểu điện hạ, ngài mau tới xem, bên trong có chỗ chơi.”

Trên mặt đất trải thảm lông dê thật dày, có thể ở trên đó lăn lộn thoải mái, bên cạnh còn có rất nhiều món đồ chơi, hơn nữa trên đỉnh có cửa sổ, bên trong ánh sáng cũng rất tốt.

Tiêu Lĩnh nghe vậy ở trong ngực Tiêu Minh Xuyên giãy giụa.

“Phụ hoàng, con muốn vào xem.”

Tiêu Minh Xuyên đem Tiêu Lĩnh thả trên mặt đất, hòa nhã nói:

“Lĩnh Nhi đi đi, bên trong có món đồ chơi con thích.”

Tiêu Lĩnh đi đến cửa động, nhưng không dám vào, tựa hồ có chút sợ hãi. Lúc này, Chu Nhan chui đầu ra tới.

“Tiểu điện hạ không cần sợ, bên trong không tối, hơn nữa có thuộc hạ cùng ngài mà.”

Tiêu Lĩnh nghĩ nghĩ, chậm rì rì chui vào.

Không bao lâu, trong động núi giả truyền ra tiếng cười khanh khách của hai đứa nhỏ, hiển nhiên là thực vừa lòng đối với bố trí bên trong.

Cố Du cười hỏi:

“Bệ hạ là khi nào đem nơi này dọn dẹp vậy?”

Từ khi Tiêu Minh Xuyên đăng cơ đã không còn chui vào động núi giả. Cố Du một mình tới hai lần cảm thấy không cón ý nghĩa, cũng không tới nữa, dứt khoát gọi người đem đồ vật bên trong dọn đi hết.

Đã mười năm không ai tới, trong động khẳng định lại dơ bẩn, nếu không thu dọn sạch sẽ có lẽ hắn cũng không dám kêu Lĩnh Nhi đi vào chơi.

Tiêu Minh Xuyên gương mặt lộ ra vẻ có lỗi, hắn cầm tay Cố Du, trầm giọng nói:

“Hoàng hậu, là trẫm không tốt, mười năm trước đáp ứng chuyện của khanh, đến bây giờ cũng chưa có thực hiện.”

Nếu không phải Cố Du chủ động nhắc tới, hắn chỉ sợ vĩnh viễn cũng nhớ không nổi.

“Kỳ thật cũng không phải ngài sai, lúc ấy……”

“Hoàng hậu, khanh nghe trẫm nói cho hết lời.”

Tiêu Minh Xuyên vươn tay, ngón trỏ để ở trên môi Cố Du, không cho nói thêm gì nữa.

Tiêu Minh Xuyên động tác quá mức ái muội, Cố Du tức thì ngây ngẩn cả người, vốn muốn nói cũng đã quên, chỉ lo giương mắt nhìn hắn.

Tiêu Minh Xuyên hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

“Tiên đế rời đi, trẫm hốt hoảng khi bước lên ngôi vị Hoàng đế, đã quên mất tặng quà sinh nhật cho khanh thì có thể bỏ qua. Nhưng từ đó về sau……”

Tiêu Minh Xuyên suy xét thật lâu, cảm thấy có lời cần thiết phải nói cho Cố Du, chẳng sợ người nghe xong sẽ tức giận. Bởi vì nếu hắn không nói, Cố Du sẽ vĩnh viễn ở trong ngờ vực, cũng không có khả năng tiếp thu tâm ý hắn một lần nữa.

“Hoàng hậu còn nhớ hay không, trẫm sau khi đăng cơ có một đoạn thời gian đối với khanh thật không tốt, thường xuyên hung hăng với khanh, không thể kiềm chế mà đối với khanh phát giận, kỳ thật……”

Tiêu Minh Xuyên ngập ngừng.

“Kỳ thật trẫm không phải chán ghét khanh, trẫm chỉ là.... chỉ là……”

Rõ ràng đã soạn bản thảo cũng đã đọc đi đọc lại, nhưng khi nói ra miệng vẫn bị mắc nghẹn. Hắn do dự một lúc, tiếp tục nói:

“Trẫm chính là giận chó đánh mèo. Từ nhỏ đến lớn, dù trẫm nỗ lực cỡ nào mẫu hậu đều nhìn không thấy, giống như trẫm làm tốt hoặc là không tốt đều không có quan hệ. Nhưng mẫu hậu đối với khanh…… Trẫm trước nay chưa thấy mẫu hậu đối với ai ôn nhu như vậy, cho nên……”

Không đợi Tiêu Minh Xuyên nói cho hết lời, Cố Du lạnh lùng nói:

“Thật sự chỉ là bởi vì hâm mộ sao? Thần lại không phải ngày đầu tiên tiến cung. Chỉ sợ bệ hạ đối với mẫu hậu lâm triều nghe bẩm báo và ra quyết định mọi việc mới là bất mãn thật sự thôi.”

Thấy Cố Du vạch trần mình tránh nặng tìm nhẹ chuyển dời trọng điểm, Tiêu Minh Xuyên thần sắc trở nên có chút xấu hổ, nhưng hắn không có phủ nhận lời Cố Du nói, mà nói tiếp:

“Hoàng hậu nói không sai, trẫm lúc ấy chính là rất bất mãn đối với mẫu hậu, cảm thấy bất công cùng bị khinh thường……”

“Ngài không có biện pháp cùng mẫu hậu đối kháng, liền đem thần trút giận có phải hay không? Bệ hạ, ngài có phải cảm thấy thần đối với ngài thực tốt, dù là ngài đối thần làm cái gì, thần cũng sẽ không tức giận ngài, cho nên ngài liền có thể muốn làm gì thì làm phải không?”

Giọng Cố Du ngữ khí càng thêm lãnh đạm, mắt cũng có chút đỏ lên.

Tiêu Minh Xuyên thêm suy tư, gật đầu nói:

“Phải, là trẫm sai. Hoàng hậu, cho trẫm một cơ hội được không?”

Cố Du bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chăm chú Tiêu Minh Xuyên, cười nhẹ nói:

“Thần có thể nói không sao?”

“Không thể, đương nhiên không thể.”

Tiêu Minh Xuyên nói quả quyết:

“Hoàng hậu có thể giận, cũng có thể có oán báo oán, có thù báo thù, từng chuyện một tìm trẫm tính sổ. Nhưng mà Hoàng hậu cho trẫm một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, không phải là thực tốt sao?”

Cố Du không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì dùng sức đẩy Tiêu Minh Xuyên ra, đôi mắt hồng hồng, nói:

“Thần đã biết sẽ là như thế này, ngài chính là chắc chắn thần sẽ đồng ý, chuyên môn khi dễ người ta……”

Tiêu Minh Xuyên giống như xin lỗi sao? Thành ý ở nơi nào, rõ ràng chính là nhận định chính mình sẽ không làm trái ý hắn.

Tiêu Minh Xuyên cũng không cho Cố Du cơ hội chạy đi. Hắn kéo tay Cố Du, một lần nữa đem người mang về trong lòng ngực, giọng khàn khàn.

“Hoàng hậu, trẫm biết sai rồi. Trẫm không nên ỷ vào việc khanh thích trẫm liền khi dễ khanh, còn đánh chết không thừa nhận chính mình cũng thích khanh……”

Cố Du mới đầu còn có giãy giụa, dù căn bản tránh không ra, bất quá sau đó, cũng từ bỏ chống cự vô vị.

Thấy Cố Du bình tĩnh lại, Tiêu Minh Xuyên còn đang vui vẻ, hắn hy vọng hôm nay hai người có thể hoàn toàn nói rõ ràng. Ai ngờ cúi đầu lại thấy, Cố Du khóc đến mặt đầy nước mắt, còn gắt gao cắn môi dưới, không có phát ra âm thanh mà thôi.

Tiêu Minh Xuyên luống cuống, vội đưa tay lau lau nước mắt trên mặt Cố Du.

“Hoàng hậu, đừng khóc mà, trẫm không phải ý này.”

Tiêu Minh Xuyên từ nhỏ đã sợ nước mắt của Cố Du, bất quá từ bốn năm trước đến nay, Cố Du không ở trước mặt hắn khóc nữa.

“Vậy ngài có ý gì? Lời nói mới rồi không phải thật sao?”

Cố Du chợt biến sắc, Tiêu Minh Xuyên có chút ngốc.

Một lát sau, Tiêu Minh Xuyên phục hồi tinh thần lại, vui vẻ nói:

“Đương nhiên là thật, trẫm vẫn luôn thích Hoàng hậu, nhưng trước kia……”

Hắn đã không rõ lòng mình, chờ đến khi hắn thấy rõ ràng, hai người đã không trở về được nữa.

“Trước kia cái gì?”

Cố Du chưa từng có nghĩ tới, điều mình muốn nghe nhất lại ở ngay lúc này nghe được.

“Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng mà.”

Tiêu Minh Xuyên tự giễu mà cười nói.

Cố Du nghe vậy phì cười, ngay sau đó hỏi:

“Bệ hạ hiện tại vì cái gì không còn lo?”

Tiêu Minh Xuyên mơ hồ có thể đoán được vài phần tâm tính Cố Du, nhưng thay đổi bất ngờ vẫn là có vẻ chưa tiếp thu.

“Hay lập tức đi, Hoàng hậu không tin trẫm, trẫm chứng minh.”

Tiêu Minh Xuyên ôm lấy Cố Du, hôn xuống thật sâu.
Bình Luận (0)
Comment