Cố An Chi nói trắng ra, hoàn toàn không giống phong cách ngày thường. Tiêu Duệ nghe vậy không khỏi ngây ngẩn cả người.
Sau một lúc lâu, Tiêu Duệ lạnh lùng hừ một tiếng:
“Hoàng hậu có tự tin như vậy sao?”
Cố An Chi siết chặt tay lại đem Tiêu Duệ kéo về ngồi xuống mép giường, hỏi ngược lại:
“Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?”
Tiêu Duệ oán hận nói:
“Ta nhận thua có phải rất đắc ý hay không?”
Cố An Chi ra vẻ khó hiểu mở to hai mắt, nghiêm túc nói:
“Chẳng lẽ không phải ta nhận sai trước sao?”
Tiêu Duệ nhướng mày, biểu tình trở nên có chút phức tạp, thật lâu sau trầm ngâm nói:
“Khanh tới đúng thời điểm, nếu trễ ba ngày……”
Cố An Chi nắm chặt tay Tiêu Duệ, âm thầm cảm thấy mình may mắn vì đến đúng lúc.
“Ngài không phải hỏi ta khi nào trở về sao? Ta đang muốn cùng ngài nói chuyện này.”
“Sớm nói mình phải đi, ta sẽ không tới hỏi làm gì.”
Thì ra Cố An Chi không tính toán ở lại nữa, Tiêu Duệ cảm thấy có chút mất mát.
Cố An Chi không có bỏ qua biểu tình biến hóa trên mặt Tiêu Duệ, chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Ta là muốn hỏi, ngài muốn cùng nhau trở về hay không?”
Đây mới là ý nghĩ mà Cố An Chi định sẵn khi đi chuyến này. Băng dày ba thước không chỉ vì một ngày đổ tuyết, quan hệ của họ muốn khôi phục bình thường cũng không phải ba ngày năm ngày. Cần hóa giải khúc mắc cũng thực khó khăn, phải đem người trở về trước, trong cung có Tiêu Minh Xuyên, có Lĩnh Nhi, còn có đứa bé trong bụng Du Nhi, những người đó đều sẽ là trợ lực.
“Mang ta về cung? Không sợ xác chết Tiên đế vùng dậy làm sợ mọi người sao?”
Tiêu Duệ tức giận mắt trợn trắng nhìn Cố An Chi.
Cố An Chi không để ý mà cười nói:
“Sao lại như vậy? Trong cung không có người ngoài, cũng đều là người một nhà.”
Hậu cung của Tiêu Minh Xuyên trống trải, Tiêu Duệ nếu trở về thực dễ dàng có thể đem tin tức phong tỏa.
Tiêu Duệ lại hỏi:
“Vậy muốn dùng thân phận gì trở về? Ta không muốn tự mình đội mũ xanh cho mình.”
Thấy Tiêu Duệ cố nói đông nói tây chuyện khác, lại chưa nói không quay về, Cố An Chi liền biết đối phương đồng ý, nên giúp người ta tìm thang leo xuống (
tìm lý do hợp lý ).
“Năm nay hiện tượng thiên văn không tốt, mới vừa đầu xuân đã xảy ra nước dâng cao. Cũng may trước mùa đông năm ngoái, Hoàng đế sai người gia cố đê ven bờ sông, mới bảo vệ đồng ruộng hai bên bờ sông. Nhưng lưu vực con sông Tây Ninh từ sau ăn Tết đến bây giờ không có một giọt mưa, nếu tháng này còn không mưa, vụ mùa sẽ không thể bắt đầu được. Trong cung Lĩnh Nhi phải đi học, Du Nhi lại có thai, Hoàng đế trong ngoài bận tối mày tối mặt.”
Ý Cố An Chi chính là con bọn họ sắp lo liệu không xuể, bọn họ há có thể ở bên ngoài tiêu dao tự tại.
Không ngờ điều quan tâm của Tiêu Duệ cùng Cố An Chi là hoàn toàn không giống nhau, Tiêu Duệ nhíu mày hỏi:
“Khanh vẫn luôn kêu Xuyên Nhi như vậy sao?”
Trước kia không biết chân tướng, Cố An Chi kêu Tiêu Minh Xuyên là Nhị Hoàng tử hoặc là Thái tử. Hiện giờ cái gì cũng đã biết, sao vẫn gọi Hoàng đế, khi gọi Hoàng hậu cùng tiểu Hoàng tử cũng không phải gọi như vậy mà.
“Thói quen, nhất thời khó sửa.”
Tiêu Duệ bị Cố An Chi làm nghẹn.
Tiêu Duệ cảm giác chính mình thực thực ủy khuất, bọn họ là phu phu danh chính ngôn thuận, mang thai đứa con trong bụng sao có thể là của người khác. Cố An Chi dám hoài nghi thật là quá đáng.
Chờ đến khi Cố An Chi chủ động cúi đầu nhận lỗi, Tiêu Duệ vừa lòng hả dạ, cũng nghĩ lại chuyện năm đó rồi cảm thấy mình cũng không phải vô tội. Từ đầu tới đuôi, bản thân Tiêu Duệ không chủ động cùng Cố An Chi nói chuyện có thai, Cố An Chi nghĩ sai cũng không thể trách.
Tiêu Duệ nghĩ nghĩ, hạ giọng nói:
“Khi nào khanh đổi cách gọi Xuyên Nhi, ta sẽ cùng trở về.”
Tiêu Duệ nói điều kiện như vậy Cố An Chi sao mà không đáp ứng, như vậy cũng tốt mà.
Tiêu Minh Xuyên không biết Cố Thái hậu tốc chiến tốc thắng, hắn cũng nhận được tin của Tiêu Minh Thanh.
“A Du, Tiêu Minh Thanh đã đổi ý rồi.”
Trong suy đoán của Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Minh Thanh không muốn giảm xuống, hoặc là phải rất lâu mới đổi ý. Không sao cả hắn sẽ tiếp tục nuôi dưỡng Thanh Loan, dù sao Cố Du cùng Tiêu Lĩnh đều thích nó. Ai ngờ mới qua không đến nửa năm, Tiêu Minh Thanh liền dâng tấu xin giảm xuống.
Cố Du nghe vậy thở dài:
“Huệ An Vương nếu đáp ứng, vì cái gì không sớm một chút, thần còn tưởng rằng hắn không gả.”
Kỳ thật, Tiêu Minh Thanh gả hay không gả Cố Du không để ý, Cố Du để ý chính là Thanh Loan. Đứa bé xinh đẹp lại hoạt bát căn bản luyến tiếc chia tay.
Bất quá nếu Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền thành thân, cũng không thể giữ người, bọn họ sáu bảy năm không có gặp nhau, kiên quyết giữ Thanh Loan ở trong cung Cố Du làm không được, chỉ là buồn bực khó có thể hóa giải.
Tiêu Minh Xuyên đoán được Cố Du suy nghĩ cái gì, khẽ cười nói:
“A Du đừng lo lắng. Tiêu Minh Thanh nguyện ý gả là một chuyện, Tông Nhân Phủ bên kia còn xét duyệt, mà phủ đệ ở Thượng Kinh của hắn cũng cần thời gian tu sửa, trước sau cũng cần hai ba năm mới xong.”
Tiêu gia Hoàng tử cần phải rời khỏi Thượng Kinh, Công chúa lại ở trong kinh. Tiêu Minh Thanh là huynh trưởng của Tiêu Minh Xuyên giảm xuống cũng là Trưởng Công chúa, theo quy tắc tuyệt đối không thể bình thường, hai ba năm xem như là mau.
Đến lúc đó, Thanh Loan cũng đã được chỉnh lại bình thường, vừa lúc ở trong cung đọc sách, ít nhất ở trong cung thêm một thời gian. Thanh Loan là Đại Quốc công tương lai Tiêu Minh Xuyên đương nhiên hy vọng nó cùng Tiêu Lĩnh quan hệ càng thân càng tốt.
Cố Du hơi nhíu mày, chần chờ nói:
“Hai ba năm, có phải quá dài hay không?”
Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền đều không nhỏ, kéo dài thêm mấy năm Thanh Loan có luôn đệ đệ muội muội không chừng.
Tiêu Minh Xuyên không muốn thấy Cố Du nhíu mày, vội nói:
“Chuyện này cũng không phải là một mình trẫm định đoạt, còn phải xem Ngũ thúc công nữa.”
Tiêu Minh Xuyên gả huynh trưởng phải chịu bị bêu xấu, cho dù là Tiêu Minh Thanh chủ động yêu cầu cũng không thể qua loa cho xong.
Cố Du từ nhỏ đã sợ Nam Dương Vương, nghe nói chuyện này còn phải thông qua ông ta lập tức ngậm miệng không nói.
Trước thi Đình một ngày, Cố Thái hậu dẫn theo Tiêu Duệ đi chùa Khô Thiền, lại từ chùa Khô Thiền trở về cung.