Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 49

Nghiêm Tòng Gia thấy Tô Phiếm nắm chặt Phật châu trong tay, lại rất nhanh liền buông ra. Trên khuôn mặt trắng ngần trơn bóng vẫn như cũ ôn hoà đầy ý cười lại bị sự nghiêm nghị thay thế, nhưng mà đó cũng chỉ là thoáng qua. Ánh mắt của y vừa chuyển, giả vờ nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Đại thiếu, tôi đã nói không cần gấp gáp trở về, cậu thấy nhị thiếu đi chơi rất vui vẻ.” (Mã: Mọi người thấy gì không, câu thoại đốt nhà kinh điển của các tiểu tam đấy. Mới đầu chương mà tức lộn ruột hà.)

Tô Trạm lúc ra ngoài đương nhiên là có vệ sĩ đi theo, Mạnh Cảm cũng có nhân viên liên lạc của quân đội Tô gia, cho nên, Tô Phiếm vừa đến Mạnh Quả cơm tối cũng chưa kịp ăn liền trực tiếp đến bờ sông. Nào ngờ vừa đến liền thấy được một vở kịch hay như vậy.

Thuyền rất nhanh liền cập bờ, Mục Thiên Chương vẻ mặt không có chuyện gì, giả vờ như ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời, rất tự nhiên mà chào hỏi Tô Phiếm: “Tối hôm nay thời tiết rất tốt a, Tô Phiếm, cậu không phải là đi Ban Dương sao, sao lại chưa tới mấy ngày lại về rồi.”

Tô Trạm luống cuống tay chân mang giày, lúc này hận không thể một chân đạp Mục Thiên Chương xuống sông.

Tô Phiếm vân đạm phong khinh mà mỉm cười, dường như căn bản không thấy một màn vừa nảy, cũng làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói chuyện với Mục Thiên Chương: “Công việc đều làm xong rồi, dứt khoát liền quay về, vừa lúc ngừng ở Mạnh Cảm, nghe nói cậu dẫn A Trạm ra ngoài chơi, thuận tiện đón hắn về nhà.”

“Đồ lần này như thế nào? Khi nào thì lấy hàng hoá.” Mục Thiên Chương trực tiếp hỏi.

Tô Trạm ở bên cạnh chống tai lắng nghe, trong lòng nghĩ, Tô gia của mình mua vũ khí tiếp viện thì mắc mớ gì đến Mục Thiên Chương, lẽ nào tên gia hoả này cũng xuất ra một phần nhưng mà y mua súng ống đạn dược làm chi?

“Đầu tháng sau hẳn là có thể.” Tô Phiếm nhàn nhạt liếc một cái đến Tô Trạm đang ngồi bên mép thuyền chiến đấu với dây giày, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.

Tô Trạm loạn thất bát tao mà thắt dây giày xong liền chuẩn bị đứng lên, chỉ thấy Tô Phiếm lại đột nhiên ngồi xổm người xuống, đè lại chân của hắn, kéo dây giày ra, ngón tay thon dài lại linh hoạt thắt lại một cái nơ cân đối có thể nói là hoàn mỹ, “Lúc còn nhỏ chính là thắt loạn, sao bây giờ cũng như vậy.”

Thái độ của Tô Phiếm rất dịu dàng tự nhiên, nhưng mà lại khiến cho Tô Trạm thoáng cái không hiểu sao lại chột dạ, hắn thậm chí nghĩ rằng đời trước lúc mình bị nhốt dưới tầng hầm, Tô Phiếm cũng là bắt lấy chân mình như vậy, còn tự tay rửa sạch, lúc này y cũng là ngồi xổm trước mặt mình như vậy, hơi cúi thấp đầu, chỉ thấy được khuôn mặt ấm áp, thoáng như ánh sao rơi vào giữa chân mày.

Không biết sao tư thế lúc này tương tự như vậy, Tô Trạm cảm thấy vừa hoảng sợ vừa rối loạn, thoáng cái rút trở về, ấp úng nói: “Không sao đâu, chỉ cần không lỏng lẻo tuột ra là được rồi.” Hắn chỉ cảm thấy lỗ tai đều muốn nóng lên.

Tô Phiếm tự nhiên mà kéo tay Tô Trạm xuống, nhẹ nhàng kéo người hắn về phía mình, giống như em trai nhỏ dắt ra cửa ham chơi quên luôn thời gian, “Tôi thay A Trạm cám ơn, nhưng mà, sau này vẫn là đừng mang A Trạm đến ven sông, trong mệnh của hắn kị nước. Chúng tôi đi trước đây.” Trong lòng của Tô gia đại thiếu gia có một quyển sổ nhỏ, lúc này lại vẽ cho Mục Thiên Chương một nét.(Mã: Ý là ảnh ghim rồi đó!)

Mục Thiên Chương không cho là đúng mà mỉm cười, trong mắt loé lên một tia bỡn cợt, “Được, lần sau lại đến chỗ chơi khác. Đúng rồi, A Trạm, trở về lấy chút thuốc xoa xoa cổ một chút, muỗi cắn vài chỗ đó.”

Tô Phiếm lúc này mới đem tầm mắt chú ý đến cổ áo sơ mi hơi buông lỏng của người nào đó, chỉ thấy chỗ cái cổ và xương quai xanh rõ ràng có vài vết đỏ, được làn da trắng như tuyết tôn lên, hệt như vài đoá hoa đào rơi, xinh đẹp lại mang theo sự mập mờ.

Tô Trạm chỉ cảm thấy Tô Phiếm đang nắm tay mình đột nhiên nắm chặt, xém chút nữa là đem hắn bóp đau chết luôn, anh trai nhà hắn trên mặt không chút biểu tình, nhưng mà ánh mắt nhìn chằm chằm mình lại bộc phát sự tối tăm sâu thẳm nhìn không ra tâm trạng gì.

Sau đó, người nào đó vẫn luôn không sợ trời, không sợ đất bộc phát sự chột dạ và bất an. Không biết tại sao, hắn thấy được Tô Phiếm trước sau như một ôn tồn lễ độ, phong độ nhanh nhẹn, ngay cả lúc đem mình dìm chết cũng có thể cười, lúc này vẫn như cũ là dáng vẻ không chút gợn sóng, hắn lại nhạy bén mà phát giác được sự tức giận của Tô Phiếm.

Mục Thiên Chương cm anh, chiếm tiện nghi của tôi còn muốn trắng trợn tuyên dương một phen, Tô Trạm chỉ xem Mục Thiên Chương đây là muốn sau khi bày tỏ với mình liền dự định từng bước một ép sát, ngay cả pháo đài của nhà hắn cũng dám đánh hạ. Tô Trạm lúc này đối với chuyện từng trải của Mục Thiên Chương vẫn có chút đồng cảm, nhất thời đối với người nào đó cười đến vô tội lại hơi đắc ý trong lòng im lặng mà hỏi thăm 18 đời tổ tông của y.

“Ách, cái đó, A Phiếm, ở đây muỗi thật sự rất nhiều, chúng ta mau về nhà thôi.” Tô Trạm rất muốn đem cái tay đáng thương của mình từ trong tay Tô Phiếm rút ra, thuận tiện ở sau lưng Tô Phiếm hung hăng mà trừng Mục Thiên Chương một cái.

“Cũng đúng, A Trạm da mềm, phải cẩn thận một chút. Tòng Gia, chúng ta đi thôi.” Tô Phiếm từ tốn mà nói một câu, liền buông tay Tô Trạm ra, gọi Nghiêm Tòng Gia ở một bên chuẩn bị lên xe.

Nghe câu nói này, tai sao Tô Trạm không khỏi cảm thấy, Tô Phiếm có một loại cảm giác đang nói… A Trạm da mềm khi sờ lên cảm giác rất thích… Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy…

Lúc Tô Phiếm vừa đến, vừa lúc thấy được Tô Trạm và Mục Thiên Chương đánh xong một quyền cuối cùng, em trai nhà mình còn thiếu chút nữa lảo đảo lắc lư mà ngã xuống nước, mà Mục Thiên Chương thì giơ tay ra chụp tới. Nghĩ đến hai người chẳng qua là vui đùa ầm ĩ, không có chuyện gì.

Nhưng mà thấy được mấy cái vết tích trên người Tô Trạm, y chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy, xem ra, mình vẫn là bỏ lỡ điều gì.

Nghĩ đến mình có khả năng bỏ qua những thứ nào đó, khoé môi Tô Phiếm nhếch lên, trực tiếp lên xe…

Tô Trạm vừa thấy bóng lưng đó liền biết anh trai nhà mình giận rồi, còn bị quăng đi, nhất thời nhấc chân muốn trốn, nhưng mà vẫn không quên quay đầu nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói với Mục Thiên Chương, “Trở về rồi sẽ tính sổ với anh!”

“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.” Mục Thiên Chương vểnh môi trưng ra bộ mặt vô sỉ mà trả lời.

++++

Người nào đó mặt than ngồi bên cạnh Tô Phiếm, mà Nghiêm Tòng Gia đang nói chuyện với Tô Phiếm, vì thế mà mình một câu cũng không chêm vào được.

“Đại thiếu, nếu không thì trực tiếp ở Mạnh Cảm ăn cơm tối rồi hãy về, buổi trưa không kịp ăn cơm liền vội trở về, không chịu đựng được.” Nghiêm Tòng Gia ngồi ở chỗ cạnh tài xế quan tâm mà nói.

“Không sao, Tiểu Gia, cậu nếu như cảm thấy đói có thể ăn một chút, tôi trở về trước đã, có chút mệt rồi.” Tô Trạm dùng dư quang liếc nhìn anh trai nhà mình đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy Tô Phiếm ngón tay thon dài xoa xoa hai bên thái dương, lộ ra sự mệt mỏi khó thấy.

“Không cần, nếu đại thiếu muốn trực tiếp trở về, vậy tôi cũng trở về.” Nghiêm Tòng Gia nói xong liền dặn dò tài xế trực tiếp lái về Mạnh Quả.

Tô Trạm trong lòng cổ vũ một chút, tiếp tục câu chuyện mà vội vàng hỏi Tô Phiếm: “A Phiếm, cha nói anh không phải là ít nhất phải đi hai ngày sao, sao lại về sớm thế như vậy?”

Tô Phiếm chậm rãi quay đầu nhìn Tô Trạm, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Em rời nhà đã mười năm, lần này trở về nhiều nhất chỉ ở hai tháng liền phải trở về Mỹ học tiếp, anh lại không thể đi Mỹ cùng với em. Có thể ở nhà bồi em một ngày là một ngày, hai anh em chúng ta cùng nhau trò chuyện.”

Vẻ mặt của Tô Phiếm có thể nói là nghiêm túc chân thành, tình nghĩa anh em trong lời nói tuyệt đối là chân thành ta thiết đến nỗi lập tức liền có thể cảm nhận được, vừa nghĩ đến Tô Phiếm ở bên ngoài công việc bận rộn, nhưng mà vừa bàn xong chuyện lại ngựa không ngừng vó mà chạy về nhà, mà mình lại cùng Mục Thiên Chương ra ngoài ăn ăn uống uống chạy loạn khắp nơi mà chơi, Tô Trạm thật sự cảm thấy áy náy.

Gia hoả nào đó hoàn toàn là không chút nào bố trí phòng ngự, trong lòng nghĩ cái gì, đều treo hết lên trên mặt. Tô Phiếm mỉm cười quan sát vẻ mặt của Tô Trạm, quả nhiên, trên mặt của em trai thoáng hiện một tia ngượng ngùng và áy náy, hàng lông mi dài dài thoáng cái không có tinh thần, lặng lẽ rủ xuống, sự áy náy trong mắt lại cực kỳ rõ ràng.

Thái độ tốt, có thể tiêu tan một nửa tức giận.

Tô Phiếm im lặng ở trong lòng xoay chuyển một chút tâm tư, trên mặt lại không biến sắc, giọng điệu vẫn là anh em quan tâm và trân trọng nên có, cùng với lời nói thành khẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Anh biết em và Mục Thiên Chương quan hệ rất tốt, nhưng mà… A Trạm a, em năm nay chỉ mới qua sinh nhật 19 tuổi, tuy nói là vừa mới thành niên, nhưng cái gì là tình yêu, cái gì là tình bạn, phải phân biệt rõ ràng. Anh…”

Người nào đó sống hai đời cộng lại rõ ràng đã gần nửa trăm, hiển nhiên không vui khi bị một người còn nhỏ hơn mình xem mình vừa mới thành niên, còn cái gì mà không phân biệt được, Tô Trạm lập tức cắt ngang lời nói của Tô Phiếm, tỏ rõ lập trường, “Thứ đơn giản thế này, em đương nhiên có thể phân biệt được!”

Tô Phiếm vỗ về gật gật đầu: “Được, được, được, phân rõ ràng, phân rõ ràng. Nếu như thật… Anh cảm thấy Mục Thiên Chương không phải là một người thích hợp để kết đôi, lại nói hai người đều là nam…”

Tô Trạm lúc này vừa thẹn vừa giận, lập tức lỗ tai ửng đỏ, cứng cổ một lần nữa cắt ngang sự dạy dỗ ân cần của anh trai nhà mình, “Thối lắm! Lão tử mắt lệch mới nhìn trúng Mục Thiên Chương!”

“Vậy trên người em, đây là…”

“Đè em cưỡng hôn! Em lại sợ rớt xuống nước, không dám giãy dụa nhiều.” Tô Trạm nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng nói, chỉ cảm thấy giọng điệu và sắc mặt lúc này của Tô Phiếm, quả thật chính là đem mình và Mục Thiên Chương ghép thành một đôi, không cách nào chịu được!

Hai ba câu liền đem chân tướng hỏi ra rõ ràng, Tô Phiếm nhìn em trai lỗ tai đỏ đỏ, ánh mắt phát sáng, giống như một con thú nhỏ vươn móng vuốt tức giận, vui mừng mỉm cười, như trấn an mà vươn tay sờ sờ vài cái trên cái đầu ngắn ngủn của Tô Trạm: “Vậy thì tốt.” Xem ra, sự tình không phải hỏng bét như thế.

Nhưng mà vừa nghĩ đến trên người Tô Trạm lưu lại vết tích, Tô Phiếm lại cảm thấy cứ bỏ qua một cách dễ dàng như thế cho em trai là không được. Vì thế một đường này cùng Tô Trạm tận lực bảo trì khoảng cách, không giống như lúc hai anh em ở cùng nhau những ngày qua, thân thiết và ăn ý không cách nào nói được. Ngược lại cùng Nghiêm Tòng Gia câu có câu không nói chuyện, mặc dù nói hai người xem như là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, trái lại càng lộ vẻ thân thiết. Hai người thậm chí còn nói đến tình cảnh lúc Tô Phiếm 15, 16 tuổi cùng nhau đi chợ đêm ở Chiang Mai, đó là ký ức mà Tô Trạm và Tô Phiếm 10 năm chia ly không hề có.

Quả nhiên, hắn liền biết, Tô Phiếm cái tên gia hoả này rất ngang bướng, xem ra vẫn chưa hết giận.

Nghiêm Tòng Gia tự nhiên biết đại thiếu đây là tính toán thờ ơ với nhị thiếu, nhưng từ lúc y và Tô Phiếm tuổi tác càng lớn, đã rất ít khi có thể thảnh thơi nói chuyện giản dị như vậy, vì vậy cũng rất phối hợp.

Tô Trạm đầu tiên là ở bên cạnh lắng nghe, không dễ gì mới cùng Tô Phiếm không đến nơi đến chốn mà nói được hai câu, lại bị Nghiêm Tòng Gia đoạt chủ đề. Sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, để cho hai người vui vẻ nói chuyện, vừa ngẩng đầu chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần có thể ngủ thì ngủ, mắt không thấy tâm không phiền.

Tính tình đại thiếu gia của Tô Trạm cũng dâng lên… Đều đem tôi làm người trong suốt, tôi mặc kệ mấy người đó!

Nói là nhắm mắt dưỡng thần nhưng thật ra thì lông mày đã nhăn ra một chữ xuyên (川), hàng lông mi dài dài cong cong không nhịn được mà lúc có lúc không nhúc nhích một chút, anh trai vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của em trai hàm chứa ý cười, biểu thị, bây giờ y càng hài lòng.

Xe vừa dừng lại, Tô Trạm giả vờ như mới tỉnh ngủ mà xoa xoa mặt, trong lòng nghĩ rằng lần này tốt lắm, có thể thoát khỏi cảnh Nghiêm Tòng Gia và Tô Phiếm nói chuyện phiếm với nhau, người nào đó thấy thái độ thân thiện của Tô Phiếm nhưng rõ ràng dáng vẻ không thân thiết, chỉ xem Tô Phiếm vẫn cho rằng mình và Mục Thiên Chương quan hệ không bình thường, được thôi, nhà ai sinh ra em trai thích đàn ông, người làm anh trai đều sẽ không vui.

Nào ngờ Tô Phiếm lại trực tiếp mang Nghiêm Tòng Gia đến phòng ăn nhỏ của Tô gia ăn cơm, Tô Trạm cà rề cà rề lết lên lầu hai, nhưng trong lòng không cam lòng từ trên lầu chạy xuống, vài lần đi ngang qua cửa phòng của phòng ăn nhỏ, chỉ thấy được Tô Phiếm nghiêng mặt, mặt mày tuấn tú mỉm cười vui vẻ nghe Nghiêm Tòng Gia nói cái gì đó. Đương nhiên ở giữa còn thấy được Tô Phiếm gắp thức ăn cho Nghiêm Tòng Gia 5 lần, độ cong của khoé miệng tăng lớn, bật cười ra tiếng 3 lần, mà Nghiêm Tòng Gia lại vứt đi bản mặt than thường ngày, mỉm cười lộ ra đôi mắt cong cong, hàm răng trắng như tuyết.(Mã: Đếm kỹ ha!)

Hay cho một cảnh tượng nói chuyện cười đùa vui vẻ.

Tô Trạm vẫn luôn không đem Nghiêm Tòng Gia coi ra gì, lúc này liền nhớ đến lúc còn nhỏ ba người bọn họ ở cùng nhau, tiểu tử này cả ngày ở đều ở bên cạnh Tô Phiếm, vóc dáng nho nhỏ túm lấy góc áo của Tô Phiếm kêu anh trai, lại nhớ đến vừa nãy lúc ở trên xe hắn bị hai người vứt ở một bên, tức giận nhưng chỉ có thể giả vờ nhắm mắt dưỡng thần… Hắn biết Tô Phiếm đối đãi với hắn rất tốt, nhưng mà không nghĩ đến Tô Phiếm đối với Nghiêm Tòng Gia cũng không kém, mười năm này hắn rời đi, thấy thái độ của Tô Phiếm nghiễm nhiên đã đem y làm em trai rồi.

Người nào đó mãi sau mới biết được vừa nghĩ đến điều này, trong lòng lập tức liền khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment