Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 66

Mục Thiên Chương và Tô Phiếm giống như là đang bàn âm mưu mà ở trong thư phòng nói chuyện hơn cả tiếng đồng hồ, lúc này mới hài lòng mà rời đi.

Tô Phiếm đem chiếc giày buổi sáng mới nhận được và chiếc giày tối hôm đó lấy trở về đặt cùng một chỗ, nhìn một đôi giày dưới đất, lúc này mới hơi yên tâm một chút. So với sống chết không biết bặt vô âm tính, cái loại tin tức nhận được là bắt cóc vơ vét tài sản này ngược lại khiến cho y xác định rằng, mục đích của Mục Uy rất đơn giản là về tiền tài mà thôi. Y không có cách nào đi chỉ trích cái loại hành vi này, bởi vì y cũng không quang minh chính đại mà đến chỗ đó, đoạn thời gian trước quả thực là y cùng Mục Thiên Chương âm thầm cấu kết đoạt lấy chuyến hàng trị giá cả triệu của Mục Uy. Nhưng mà đem chủ ý tính lên đầu Tô Trạm, lại phạm vào điều tối kỵ của y.

Trên mặt Tô Phiếm là một mảnh lạnh lùng, mười ngón tay giao nhau đặt ở trên mặt bàn rộng lớn, trong lòng đã bắt đầu làm các loại tính toán.

Cửa tù được mở ra, bầu không khí bốc lên một cổ mùi vị ẩm ướt âm u lạnh lẽo đập vào mặt, Tô Phiếm kêu thủ hạ ở lại bên ngoài, một mình đi vào trong. Ở bên trong trước mắt chỉ nhốt một mình Nghiêm Tòng Gia, đối với tiểu tử này mình từ nhỏ đã dẫn theo lớn lên, y là không có gì sợ hãi. Tô Phiếm nhìn thì ôn hoà, thật ra thủ đoạn hành hạ người khác là tầng tầng lớp lớp, nhưng mà y không tính sẽ đem những thủ đoạn này tính lên người Nghiêm Tòng Gia, mười năm nay sớm chiều ở cùng nhau tự nhiên không phải là giả, càng còn phải nhìn đến địa vị của cha Nghiêm Tòng Gia. Năm đó con chuồn chuồn tre mang theo vết máu y vẫn luôn cất kỹ, đó là vài phần hiếm thấy đối với y thật lòng thật tâm.

Nghiêm Tòng Gia co rúc ở trong góc phòng, vừa nghe tiếng động ở cửa thì cho rằng là có người đến đưa cơm, y vừa định một lần nữa thỉnh cầu người đến truyền lới tới đại thiếu một tiếng, không nghĩ đến Tô Phiếm lại đột nhiên xuất hiện ở trong chùm ánh sáng duy nhất ở trong tù, những tia sáng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, những tro bụi trong chùm ánh sáng đó cuồn cuộn nổi lên. Tô Phiếm hơi híp mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống mà quan sát mình, trên mặt ngược lại là sự trong sáng không có chút biểu tình nào.

“Đại, đại thiếu…” Bị hờ hững lạnh nhạt nhốt mấy ngày, Nghiêm Tòng Gia vừa nhìn thấy Tô Phiếm thì các cảm giác tủi thân khổ sở đều có, thiếu chút nữa xuống dốc đến nỗi rơi nước mắt, vừa nhấc chân lên lại truyền đến tiếng kêu leng keng leng keng của dây xích. Lúc này mới ý thức được mình bây giờ chỉ bất quá là một tù nhân mà thôi, đã không có tư cách giống như lúc trước đứng ở bên cạnh Tô Phiếm.

Tô Phiếm hơi rủ mắt, không mang theo chút tình cảm nào mà tự thuật: “Mục Uy bắt cóc A Trạm hướng tôi vơ vét tài sản là 50 triệu gồm tiền mặt và vũ khí, Tiểu Gia, trong 50 triệu này cậu có thể phân bao nhiêu? Tình nghĩa của cậu và tôi đáng giá bao nhiêu?”

Nghiêm Tòng Gia đầu tiên là sửng sốt một chút, trên mặt đầy vẻ không dám tin, tâm ý của y đối với đại thiếu vậy mà có thể lấy tiền ra so đo? Lòng trung thành chính mình mấy năm nay theo đuổi, vậy mà lấy tiền đi làm nhục? Y thấy buồn cười nhìn Tô Phiếm một cái, trong lòng nghĩ, một mảnh tâm ý này của mình a, thật sự phải bị lãng phí rồi. Nhưng y không cam lòng.

“Đại thiếu –” Nghiêm Tòng Gia dừng một chút, “Người là tôi cố ý để chạy.”

Tô Phiếm nét mặt lạnh lùng, tên tay đã nắm chặt lại, nổi lên ý muốn giết người.

Nghiêm Tòng Gia ngẩng đầu nhìn Tô Phiếm mà chính mình vẫn luôn tôn sùng như thần tượng nói: “Nhưng tôi đều là vì tốt cho cậu!”

Lần này đổi lại là Tô Phiếm cảm thấy buồn cười, y hơi nhếch khoé môi, nói: “Vì tốt cho tôi? Cậu nói, cậu và Mục Uy trong ngoài cấu kết bắt cóc em trai tôi hướng tôi đòi tiền, là vì tốt cho tôi? Tiểu Gia, cậu thật sự là không học tốt.”

“Đại thiếu, cậu nói tôi cái gì cũng có thể, nhưng mà tôi tuyệt đối không có cấu kết cùng Mục Uy, chuyện nhị thiếu bị bắt cóc, tôi một chút cũng không có tham dự vào.”

“Vậy tại sao cố ý trì hoãn hành trình tôi trở về nhà?” Tô Phiếm lạnh lùng hỏi.

Nghiêm Tòng Gia xuống giường, leng keng leng keng kéo theo xiềng xích di chuyển đến trước mặt Tô Phiếm, lại “bịch” một tiếng quỳ xuống, tay của y đã bắt đầu nhiễm trùng mưng mủ đau đến không còn cảm giác, nhưng mà vẫn là một phát ôm lấy bắp đùi của Tô Phiếm. Nghiêm Tòng Gia đem đầu dựa vào người Tô Phiếm, như là than thở nói: “Đại thiếu, cậu không thể ở cùng nhị thiếu, không thể… Tôi chỉ muốn, tôi chỉ muốn khiến cho cậu ít ở cùng với nhị thiếu, không ngờ đến đúng lúc để cho Mục Uy tìm được sơ hở, Tòng Gia tuyệt đối không có phản bội… Nhị thiếu, nhị thiếu là em trai ruột của cậu, hai người ở cùng với nhau, sẽ trái với luân thường đạo lý…”

Tô Phiếm nghe xong một phen ngôn luận giống như là tự lẩm bẩm của Nghiêm Tòng Gia, chân mày nhướng lên, lại hỏi: “Cậu tại sao lại biết?” Tô Phiếm không hề cảm thấy chính mình và Tô Trạm ở chung có cái gì sai lầm, y không sợ người khác biết, nhưng mà cha mẹ còn ở đây, nếu như chuyện của chính mình và Tô Trạm bị cha mẹ biết được…

“Ngày hôm đó cậu và nhị thiếu từ Chiang Mai trở về, đem người ở chủ trạch đều đuổi ra ngoài, tôi cho rằng đã xảy ra chuyện gì liền muốn đi xem thử, kết quả…” Nghiêm Tòng Gia nói đến chuyện ngày hôm đó vẫn là cảm thấy ngượng ngùng, thay chính mình cũng như đại thiếu ngượng ngùng, bất kỳ ai cùng với em trai của chính mình phát sinh cái loại chuyện này cũng cảm thấy trên mặt không ánh sáng. Nam nhân, anh em, quả thật không có cách nào tưởng tượng được cái loại chuyện này sẽ phát sinh trên người đại thiếu.

Tô Phiếm cúi người xuống, xách cổ áo của Nghiêm Tòng Gia lên nói: “Nhớ lấy, chuyện này nếu như để cho người thứ ba biết được — Nghiêm Tòng Gia, đừng trách tôi vô tình vô nghĩa.”

Nghiêm Tòng Gia lại nổi lên sự bướng bỉnh, cái tay bị thương cũng gắt gao nắm lấy cái tay của Tô Phiếm đang nắm lấy cổ áo của mình, “Đại thiếu, cậu muốn chơi đùa dạng người nào mà không có! Tại sao lại phải ở cùng với em trai ruột của mình, an hem đạo nghĩa luân thường, cái sự loạn luân này, sẽ huỷ diệt cậu!”

Tô Phiếm lúc này thật sự cười ra tiếng, y hơi híp mắt lại, ý cười từ trong con ngươi sâu thẳm hiện ra, ngũ quan sinh động tươi sáng, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy có vài phần tương tự với Tô Trạm từ trước đến giờ luôn khiến cho người ta cảm thấy không dễ thân cận, bởi vì có cùng một hàng lông mi và đôi mắt đều có thể nói là khuôn mặt xinh đẹp, “Cậu sai rồi, Tiểu Gia. Đạo lý anh em, luân lý đạo đức thì thế nào? Vì A Trạm tôi đi chết cũng được, huống chi những luân lý thế tục này, tôi không để ý.” Tô Phiếm vô cùng khinh miệt mà nói. Y coi thường tất cả những tiêu chuẩn đạo đức, quy tắc đạo lý trên thế gian này, so với ở cùng với Tô Trạm, những thứ này thì tính là cái gì chứ?

Tô Phiếm thả Nghiêm Tòng Gia xuống, tầm mắt rơi trên vết thương đã bắt đầu chuyển biến xấu của y, y cũng không tính phái người chữa trị cái tay này, cứ như vậy để cho nó thối rữa đau đớn, cho Nghiêm Tòng Gia một bài học kinh nghiệm đau đớn khắc sâu trong lòng.

Nghiêm Tòng Gia sửng sốt ngồi dưới đất, tựa hồ như không quá tin tưởng lời nói của Tô Phiếm, y vừa mới bắt đầu thậm chí là cho rằng đại thiếu đích xác là không muốn đi đường thường mà ở cùng với em trai mình một trận mà thôi. Nhưng bây giờ Tô Phiếm xác định rõ nói với y, không phải. Y thật sự thích Tô Trạm, không, phải là yêu, bởi vì đại thiếu nói, vì Tô Trạm y ngay cả mạng sống cũng không cần…

Y ở cùng với Tô Phiếm 10 năm, mặc dù nói 10 năm này là đại thiếu dẫn theo y, đề bạt y, bồi dưỡng y. Nhưng tâm ý của mình thì sao? Mười năm này, y chưa bao giờ rời xa Tô Phiếm nửa bước, mặc cho gian nan hiểm cảnh chính mình cũng cùng y xông qua. Mà bây giờ Tô Phiếm nói vì Tô Trạm y có thể đi chết…

“Đại thiếu, Tòng Gia vì cậu cũng có thể đi chết…” Nghiêm Tòng Gia chỉ cảm thấy ngực mình khó chịu đến trình độ không có cách nào thở được, y cho rằng Tô Phiếm ai cũng không yêu, cứ thế mà không có gì khác biệt, do Nghiêm Tòng Gia y bồi cùng Tô Phiếm. Nhưng hoá ra Tô Phiếm không phải là ai cũng không yêu, một phen tình nghĩa tràn đầy của chính mình đều là phí sức nhưng không đem lại hiểu quả gì.

Tô Phiếm giơ tay lên sờ sờ đầu của y, động tác giống như là thương hại nhưng giọng điệu lại mười phần vô tình: “Nhưng tôi không cần.”

Nghiêm Tòng Gia chỉ cảm thấy câu nói này so với một súng bắn trên tay mình ngày hôm đó còn đau hơn, bởi vì đây là một đao trực tiếp đâm thẳng vào tim y.

++++

Mục Thiên Chương tiến vào thư phòng, cau mày nói với Mục Bách: “Cha, con vừa gọi điện thoại đến phủ trạch của đại ca, nhưng mà người làm nói đại ca ra ngoài vài ngày rồi chưa trở về.”

“Mẹ nó, thằng nhãi con vương bát đản! Lẽ nào thật sự bắt cóc con trai nhỏ của Tô gia sao?” Mục Bách tự mình lẩm bẩm sờ sờ đầu, vừa nghĩ đến kết quả là thật sự, vậy thì hậu quả không thể lường được, ông cũng không phải chưa từng nghĩ qua muốn huỷ diệt Tô gia, nhân cơ hội một nhà độc quyền. Ông mười năm nay lấy ma tuý nuôi quân, hiệu quả vô cùng rõ ràng, thời hưng thịnh của quân đội, nhân mã có thể lên đến 7, 8 ngàn người, nhưng mà Tô gia trải qua việc lãnh đạo Đài Loan nhiều lần lui quân, thực lực to lớn không như 10 năm trước. Nhưng Tô Phiếm mấy năm nay dựa vào việc kinh doanh súng ống đạn dược như không cần mạng vậy mà có tác dụng cải tử hồi sinh, có lẽ nhân mã chưa chắc đã nhiều bằng mình, nhưng mà thực lực súng ống đạn dược trang bị tuyệt đối không thể khinh thường.

“Tiểu tử đó vơ vét những thứ gì?” Mục Bách nghiêm mặt hỏi con trai.

“Nghe nói là vũ khí thêm tiền mặt trị giá 50 triệu đô.” Mục Thiên Chương cung kính trả lời, “Cha, nếu không con sẽ đích thân đi kêu đại ca trở về.”

Mục Bách vừa nghe con số này, nhắm mắt lại suy tư một chút lại đột nhiên đổi ý, nhãi con của Tô gia còn ở trong tay, “Con vừa mới từ Tô gia trở về, Tô Phiếm phản ứng thế nào?”

“Đang xoay sở tiền mặt, chuẩn bị đồ.” Mục Thiên Chương ý vị thâm trường bổ sung thêm một câu: “Tô Phiếm rất yêu thương người em trai này, nghe nói trong ngày thường chính là không dễ gì cho y ra cửa.”

Mục Bách nở một nụ cười gian trá, nói: “Ta sợ hắn cái gì chứ! Tô Trạm còn ở trong tay chúng ta a, không cần kêu Mục Uy về, để cho nó mạnh tay làm. Chính là mấy ngày nay con phải tuỳ thời chuẩn bị tốt để hỗ trợ đại ca con.”

Mục Thiên Chương hơi mỉm cười, nhìn cha của mình trả lời: “Dạ.”



“Mẹ nó, tiểu tử này bệnh ba ngày rồi, sao vừa bệnh liền không dậy nổi vậy?” Mục Uy nhìn Tô Trạm nằm ngửa ở trên giường, sắc mặt tái mét đỏ ửng khác thường, đôi môi thậm chí có chút tím, vỗ xuống đầu của y nói. Nhưng mà động tác của y dù là cậy mạnh cũng đủ tàn bạo còn vỗ đúng vị trí vết thương trên đầu của Tô Trạm, thoáng cái lại đem Tô Trạm vỗ tỉnh. Cái chỗ bị báng súng đập vào vốn đã được băng bó lại, nhưng mà hôm trước hắn và Mục Uy mâu thuẫn một lần nữa, vết thương phía sau đã kết vảy lại bị xé rách, trực tiếp chảy máu đầy đầu, ngất đi.

Mấy ngày nay Tô Trạm ngủ rất nhiều, thời gian tỉnh rất ít, thậm chí có lúc tỉnh lại cũng mơ mơ màng màng. Nhưng mà hắn không muốn lãng phí tâm tình cùng Mục Uy, chỉ không thoải mái mà rên rỉ vài tiếng lại nghiêng đầu ngủ tiếp, quả thật chính là một bộ dáng vẻ bệnh đến nỗi không dậy nổi.

Ngô Triển Hồng lập tức đi qua cắt đứt ý đồ của Mục Uy đem Tô Trạm xoay tới xoay lui, ông thấy dáng vẻ của Tô Trạm cũng rất ngạc nhiên, bởi vì thoạt nhìn là so với tối hôm qua càng hỏng bét hơn, nhưng mà hôm nay là ngày chuộc người, cũng không thể xảy ra sai lầm gì.

“Được rồi, Mục thiếu, cậu còn đánh nữa thật sự sẽ đem người ta đánh chết. Giờ phút quan trọng này không thể xảy ra sai sót gì.” Ngô Triển Hồng nghiêm túc nói: “50 triệu của chúng ta còn cần phải dựa vào hắn mà đổi về!”

Vịt đã đến miệng còn bay đi, Mục Uy tràn đầy sự khinh thường mà liếc Tô Trạm một cái, mặc dù con vịt này bây giờ thoạt nhìn vừa yếu vừa bẩn vừa loạn, quả thật là không có chỗ để hạ miệng.

“Được được, tham mưu trưởng của tôi, ông nói cái gì thì chính là cái đó đi. Doanh địa sắp xếp xong chưa?” Mục Uy chuyển đề tài hỏi đến chuyện chính.

“Đều đã bố trí canh phòng xong rồi, hơn nữa chúng ta chỉ cho phép Tô Phiếm mang theo 100 người tiến vào doanh địa, 100 người ít ỏi này đấu không lại chúng ta đâu.” Ngô Triển Hồng cười híp mắt nói: “Chính là Tô nhị thiếu này thoạt nhìn không tốt lắm, đến lúc đó tôi sợ Tô Phiếm y…”

Mục Uy khoát khoát tay không để ý nói: “Tiêm một mũi mooc-phin cho hắn, lập tức liền có tinh thần.”

Ngô Triển Hồng nhướng mày nói: “Điều này e rằng không ổn đâu…”

“Vậy ông làm thế nào thì cứ làm thế đó đi! Tôi không quản nữa, đợi lát nữa thấy được hắn có thể đứng dậy là được rồi!” Mục Uy chán ghét mà nhìn Tô Trạm một cái, chỉ cảm thấy tên gia hoả này đẹp thì đẹp nhưng mà thật sự quá yếu đuối rồi, mới lăn qua lăn lại vài ngày mà đã bệnh thành cái dáng vẻ này.

Ngô Triển Hồng đợi Mục Uy đi rồi mới tiến lại gần Tô Trạm, quân y nói Tô gia nhị thiếu gia này phỏng chừng là tim có bệnh, nhưng mà cụ thể là gì y cũng nói không ra, mấy ngày nay toàn dựa vào thuốc hạ nhiệt và thuốc kháng sinh chống đỡ.

Tô Trạm mơ hồ cảm giác được Mục Uy đã đi rồi, mở mắt ra lại đem hết toàn bộ sức lực nắm lấy cổ áo của Ngô Triển Hồng, hơi thở hổn hển đứt quãng nói: “Ông… vương bát đản ông… ông…ông nếu như… dám dùng ma tuý trên người tôi…. tôi trực tiếp cắn lưỡi!”

Đời trước trong lúc hắn gặp hoạn nạn cũng chưa từng đụng đến ma tuý, bởi vì cái đồ này chết cũng không thể dính vào. Quân đội của Tô gia càng là, một khi ai đã mắc thuốc phiện, đó là trực tiếp đánh chết. Nếu như bởi vì bị bắt cóc mà nhiễm ma tuý, chính hắn cũng xem thường chính mình, càng sợ Tô Phiếm thất vọng khổ sở.

Hắn biết, mấy ngày nay Tô Phiếm nhất định rất lo lắng cho mình, thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ lo lắng sốt ruột anh trai, nhất định là mặt mũi bình thường chỉ là khoé môi mím lại, bởi vì người đó vẫn luôn ẩn nhẫn, theo tính cách của Tô Phiếm phải nhịn ra một ngụm máu, hắn không thể lại gây ra nhiều chuyện hơn nữa.

Ngô Triển Hồng cau mày đem tay của Tô Trạm kéo ra: “Nhị thiếu cậu yên tâm đi, chính là phải chống đỡ cho Ngô mỗ, ngàn vạn lần đừng chết là được rồi.” Tiếp theo ông sai người đem Tô Trạm lau mặt sạch sẽ, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ, nhưng mà đầu tóc và vết thương bị vết máu dính lên lộn xộn nhìn gần càng thêm dữ tợn, bất quá cuối cùng cũng giống người rồi.

Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình bị người kéo lên loay hoay một trận, lại bị người ta dìu ra khỏi phòng, ánh mặt trời mãnh liệt trực tiếp đâm vào mặt hắn, khiến cho hắn không có sức lực mở mắt ra, uể oải đến nỗi muốn ngất đi.

++++++

“Mục Uy, người của tôi đều ở phía sau, cậu đừng dở trò với tôi. Tiền và vũ khí tôi đều chuyển đến rồi, cả 50 chiếc xe ngựa, người của cậu tự đếm rõ đi.” Bên cạnh Tô Phiếm không có một ai, hơn nữa ngoại trừ một chuỗi phật châu trên tay càng không có một vật gì, ngay cả một khẩu súng lục Browning thường mang theo bên người cũng bị tháo xuống.

Mục Uy đầu tiên là tuỳ tiện cười to vài tiếng, sau lưng là một hàng hộ vệ đạn đã lên nòng khiến cho y cảm thấy dũng khí đầy mình, mà ở đây là đại bản doanh được bố trí nghiêm ngặt, càng khiến cho y mười phần phấn khích.

“Sao nào, Tô đại thiếu, lúc trước tôi nguyện ý bỏ ra một khoản tiền đem hàng hoá chuộc về, Tô gia các người khinh người quá đáng đẩy đi sạch sành xanh, bây giờ thì thế nào? Cậu phải tốn gấp đôi!” Mục Uy vênh mặt nói.

“Người lừa ta gạt, có chơi có chịu, cái đạo lý này tôi vẫn hiểu được. Nhưng mà, cậu muốn tôi trả giá gấp đôi tôi cũng chịu, chính là, trước tiên tôi phải thấy em trai của tôi đã. Nếu như Tô Trạm có bất kỳ sơ xuất gì…” Tô Phiếm dừng một lát rồi nói tiếp: “Vậy thì hôm nay tôi cùng cậu đồng quy vô tận ở đây để bồi em trai tôi lên đường, nhiều người thì càng thêm náo nhiệt, A Trạm cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.” Y phủi áo một cái, vân đạm phong khinh nói, lại khiến cho Mục Uy không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu… Bởi vì nhìn ý tứ của Tô Phiếm, nếu như Tô Trạm thật sự có cái gì, vậy thì y quả thật sẽ đánh cược tính mạng, tuyệt đối sẽ không chịu để yên.

“Yên tâm, Tô đại thiếu, tôi không cần em trai bảo bối của cậu, tôi chỉ cần đồ tôi nên được.” Mục Uy nói. Từ lầu trên có một người chạy xuống, vội vội vàng vàng thì thầm vài câu với Mục Uy.

Mục Uy nghe thông tin xong lại nhướng mi cười cười: “Người của tôi đã nhận được chuyển khoản 15 triệu đô la, tốt tốt tốt, Tô đại thiếu quả nhiên nói được làm được. Người đâu, đem Tô nhị thiếu của chúng ta mời ra đây!”

Tô Phiếm hơi híp mắt lại, lại cảm thấy trái tim mình sắp co rút thành một khối, nhưng mà một lần nữa nhìn thấy cái người được người khác đỡ ra ở sau lưng, trong mắt bỗng dưng dấy lên hai ngọn lửa. Y chỉ cảm thấy hàm răng cắn chặt trong miệng sắp bị mình cắn nát, nhưng y không chút nào nhận ra được tay của mình đã siết chặc đến độ phát run.
Bình Luận (0)
Comment