Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 69

“Đúng đó mẹ, mẹ và cha bớt thời gian đến thăm con là được ròi, nào có thể ở lại trong bệnh viện. Con không sao rồi mẹ, để A Phiếm ở lại là được rồi.” Tô Trạm lập tức rèn sắt khi còn nóng mà thuyết phục mẹ của mình, hai anh em mỗi người một bên khuyên bảo hai vợ chồng Tô thị.

“Mẹ sao lại cảm thấy con càng sống càng thụt lùi! Người đã lớn rồi, còn cần phải có anh trai ở bên cạnh, tăng thêm phiền phức cho A Phiếm, mẹ thấy con vẫn sớm chút trở về Mỹ đi, đỡ phải chúng ta mắt không thấy tâm không phiền!” Chung Ý Ánh vươn tay chọt chọt đầu Tô Trạm, miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo. Nàng nào có hy vọng rằng Tô Trạm sớm trở về Mỹ, là hận không thể để con trai đừng rời xa mình nữa. Nhưng hai đứa nhỏ năm đó giờ đã trưởng thành, nhìn dáng vẻ Tô Phiếm làm việc trong lòng đã có dự tính, mắt thấy Tô Trạm năm sau cũng phải tốt nghiệp đại học, càng cảm thấy bà và chồng thật sự đã già rồi. Các con đã lớn rồi, ít nhất sẽ ở trước mắt cha mẹ dùng ánh mắt giao lưu rõ ràng là giấu bà điều gì đó.

Cũng may bà không hỏi tới cùng, chỉ hy vọng hai đứa con trai đều bình yên khoẻ mạnh là tốt rồi, vì thế cũng không tính toán gì nhiều nữa. Một nhà bốn người ở trong phòng bệnh của Tô Trạm trò chuyện một lát, thật sự là trời tối rồi, Tô Phiếm và Tô Trạm lúc này mới khuyên cha mẹ trở về ăn cơm tối, để cha mẹ ở trong bệnh viện gác đêm là không thể. Trước khi đi Chung Ý Ánh khá là không yên tâm đem lời dặn dò của bác sĩ và những chuyện cần chú ý nói với Tô Trạm một lần lại một lần, cái bệnh này nói đến vấn đề không lớn, mặc dù Tô Trạm lúc còn nhỏ tái phát vài lần, nhưng mà sau đó là bình yên vô sự càng lớn càng khoẻ mạnh, nhưng mười mấy năm bất thình lình lại đến một lần, thật sự là làm cho Chung Ý Ánh có chút lo lắng.

“Mẹ, con cũng đã lớn rồi, còn coi con là con nít sao, lại nói, có anh trai ở đây, anh sẽ trông con mà.” Tô Trạm bĩu môi nói, nhị thiếu nào đó khá là không có nghĩ lại mà sợ sau đại nạn không chết, y ngủ một giấc lâu, nhận được điều trị có hiệu quả, thân thể tinh thần rất nhanh liền cảm thấy hồi phục hơn một nửa; Tô Phiếm và cha mẹ đều ở bên cạnh mình, nghe cha mẹ dài dòng quan tâm căng thẳng, ngoài miệng hắn không nói, kỳ thực trong lòng rất vui vẻ, ngược lại còn thật sự cảm thấy chính mình thoáng cái lại biến thành Tô gia nhị thiếu gia lúc còn nhỏ được nuông chiều trong lòng bàn tay.

“Con đứa nhỏ hư này! Mẹ của con vừa nghe nói con bị bắt cóc còn bị doạ đến nói cũng không nói nên lời, bây giờ vui vẻ rồi để cho mẹ con nói nhiều hơn vài câu thì thế nào! Con có anh trai liền quên mất mẹ rồi phải không!” Tô Chính Cương cảm thấy đứa con trai nhỏ này là có chút không kiên nhẫn, nhất thời liền trợn tròn hai mắt muốn bảo vệ vợ của mình. Ông thương Tô Phiếm, cũng thương Tô Trạm, càng nói rốt cuộc người ông thương nhất vẫn là người vợ đã cùng ông vượt qua gian khổ trải qua mấy thập niên này. Ông cũng cảm thấy vợ mình già rồi có chút dài dòng, nhưng mà phụ nữ không dài dòng còn là phụ nữ sao, đồng thời, còn chưa tới phiên đứa nhỏ từ trong bụng bà bò ra ghét bỏ đâu!

Tô Trạm bất thình lình bị cha quát hai câu, nhất thời không kịp phản ứng lại, cảm thấy chính mình dường như không có nói cái gì sai mà…

Tô Phiếm vừa nghe được em trai bảo bối bị cha quở mắng ngược lại cũng không vui, hơi cau mày cảm thấy cha không nên hung dữ như vậy đối với A Trạm, em trai chịu nhiều đau khổ như thế vừa mới cứu ra chưa đến một ngày, người vẫn còn nằm ở trên giường bệnh đó, chỉ có thể trầm giọng nhắc nhở nói: “Cha, bác sĩ có nói, tim của A Trạm không tốt, cần phải tĩnh dưỡng, cha nói chuyện quá lớn tiếng rồi.” Tô tướng quân mặc dù chân vẫn còn chưa hồi phục, nhưng rõ ràng những ngày ở Chiang Mai dưỡng thương trải qua rất tốt, sắc mặt hồng hào, thanh âm như chuông.(Mã: Bênh ghê chưa, cái thứ thê nô, vì vợ mà cãi cha luôn.)

Tô Chính Cương lúc này mới nhận ra bản thân mình có chút chuyện bé xé ra to, thanh âm lớn đến nỗi có thể thổi tung nóc nhà, không khỏi ngượng ngùng lại im lặng lại, nhưng lại cảm thấy đứa con trai lớn này vậy mà còn dự định chỉnh ông, lại há mồm muốn nói gì đó, nhưng mà hé ra rồi lại khép lại, ông cũng không biết nên lớn tiếng mắng lại hay là nhỏ tiếng đây, vẫn là lớn nhỏ cùng nhau chỉnh đốn một trận! Đối với sự tự ý chủ trương của Tô Phiếm, ông không phải là rất để ở trong lòng, nhưng mà điều này lại khiến cho trong lòng ông có một vướng mắc — Lẽ nào thật sự là con trai đã lớn rồi, ông đã già đến nỗi không thể quản chuyện nữa rồi sao? Ông cũng chưa già như thế mà… Tô Chính Cương sờ sờ khuôn mặt của mình yên lặng thở dài.

Chung Ý Ánh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn ba người đàn ông nhà mình, một ông già, một chàng trai lớn ngoài ra còn thêm một chàng trai nhỏ, xúm lại với nhau quả thực có thể diễn ra một vở kịch. Bà một chút cũng không giận, ngược lại sợ tính tình nóng nảy của Tô Chính Cương nổi lên lại muốn tranh chấp với Tô Phiếm, thế là nắm lấy tay của chồng hé miệng cười nói: “Nhìn anh mất lòng người kìa, quát A Trạm thành cái dạng này, được rồi, em cũng nói rõ ràng rồi, chúng ta trước tiên trở về đi, có A Phiếm ở đây, em thật sự rất yên tâm.”

“Mẹ, con không có chê người dài dòng đâu…” Tô Trạm cũng ngượng ngùng kéo lấy góc áo của Chung Ý Ánh, nửa ngày mới thốt ra một câu như thế. Hắn ở đời trước đem tuổi trẻ sống như một con chó, quả thực đối với người mẹ dài dòng ghét bỏ vô cùng, nhưng mà ở đời này không có như vậy nữa.

Chung Ý Ánh xoay tay lại vỗ vỗ tay của Tô Trạm: “Mẹ biết, con là đứa nhỏ từ trong bụng mẹ ra, trong lòng con nghĩ thế nào, cảm nhận thế nào, người làm mẹ này còn không rõ sao! Chính là cha con, chỉ biết càn rỡ ồn ào.” Nói xong rồi còn đắc ý liếc Tô Chính Cương một cái.

Được! Lại là lão tử không đúng! Lão Tô tướng quân rất là buồn bực mà nghĩ, lập tức tức giận bất bình mà kéo vợ mình đi về, để hai cái thằng nhóc cánh cứng rồi tự mình chơi đùa đi, ông mới không thèm quản đâu! Đỡ phải trong ngoài không phải người!

Tô Phiếm đi tiễn cha mẹ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Tô Trạm cũng có cảm giác như trút được gánh nặng, tóm lại bắt cóc sinh bệnh này vừa ra là qua cửa. Phản ứng của cha mẹ còn bình thường có thể trong phạm vi tiếp nhận được. Phòng bệnh mà Tô Trạm ở là phòng cao cấp nhất, mặc dù không tới mức như khách sạn năm sao, nhưng cũng coi như là đầy đủ, ít nhất các loại thiết bị phương tiện tương đối đầy đủ, Tô Phiếm ở lại trong này chăm sóc hắn, thậm chí còn dùng tới phòng bếp nhỏ ở bên ngoài. Y thừa dịp lúc trưa Tô Trạm đang ngủ, đã hầm canh tim heo và rễ sô đỏ, lại sợ Tô Trạm thấy tim heo là muốn lắc đầu, lại đặc biệt dùng canh đã nấu xong nấu thành một chén cháo nhỏ thanh đạm. Lúc này thấy tinh thần của hắn không tệ, liền đề nghị đem chén cháo đó cho hắn uống, cả một ngày chưa ăn cái gì hết, sao có thể dưỡng bệnh hồi phục sức khoẻ được.

Tô Trạm không thèm ăn lắm, cũng không cảm thấy đói, đồng thời nhìn thấy chén cháo, anh mắt khá là ghét bỏ, bởi vì bất luận là Tô Phiếm có cố gắng như thế nào đi nữa, vẫn không che giấu được mùi vị kỳ lạ của thuốc Đông y trộn lẫn với tim heo. Tô Phiếm một tay bưng bát, nhìn ánh mắt của Tô Trạm giống như là nhìn một đứa nhỏ hư kén ăn, cho nên y cũng không giận, cứ như vậy mỉm cười uy hiếp nói: “Có phải là muốn anh trai em đút giống như vừa nãy không, em mới chịu ăn?” Tô đại thiếu xảo quyệt lặp lại một lần nữa “giống như vừa nãy”.

“Nghĩ hay ha!” Tô Trạm vừa nghe được lời này, lập tức đoạt lại, hì hục vài ngụm uống xuống, hắn mới sẽ không để cho Tô Phiếm thực hiện được đâu. Mà Tô Phiếm thì lại một khuôn mặt đầy ý cười, trong lòng đắc ý nhìn em trai bảo bối nhà mình, cảm thấy Tô Trạm khá ngây ngô đáng yêu. Lúc này mới đi ra ngoài lắp đầy cái bụng của mình, mấy ngày nay y là không ngủ được một đêm nào, cũng chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng.

Yên tâm giải quyết cơm tối, đợi lúc Tô Phiếm trở lại, Tô Trạm đã uống thuốc xong, tiêm xong, y tá và bác sĩ đang đi ra ngoài. Chỉ có điều sắc mặt của người nào đó có chút hồng, cau mày một tay siết chặt cái quần đang chuẩn bị xuống giường, Tô Trạm cảm thấy tinh thần của mình rất tốt, nhưng mà còn chưa xuống được liền cảm thấy chân mềm nhũn xém chút nữa là ngã xuống, lúc này mới phát hiện bệnh nặng một trận nào có hồi phục nhanh như vậy. Mà Tô Phiếm vừa thấy như vậy thì giật mình, vội vội vàng vàng xông qua đem người đỡ lấy, đau lòng mà trách cứ: “Không phải là kêu em ở yên trên giường sao, sao lại muốn xuống giường? Có chuyện gì thì kêu người, chính mình động cái gì. Nếu té thì làm thế nào đây, em đây là muốn doạ chết anh trai của em sao?”

Người nào đó quay đầu một tay dán sát vào mặt của Tô Phiếm, che lại miệng của y, lông mày nhướng lên, ngẩng đầu bình luận nói: “Dài dòng!” Lòng bàn tay hắn rửa đến vô cùng sạch sẽ, dán sát vào môi của Tô Phiếm, người sau chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại mang theo chút mồ hôi, mà mùi vị lại là mùi mà chính mình quen thuộc, xúc cảm và mùi vị đó ngược lại thoáng cái mê hoặc y, Tô Phiếm rủ mắt mỉm cười, lại đột nhiên vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lên chỗ lòng bàn tay đó.

Đầu lưỡi ấm áp linh hoạt thình lình xẹt qua lòng bàn tay của hắn, mang đến cảm giác kỳ lạ ngoài ý muốn, tê tê ngứa ngứa chà xát lòng bàn tay của hắn, Tô Trạm bất thình lình bị giật mình, sau đó sắc mặt thay đổi đỏ ứng, một tay thì lại bụm nửa người dưới, thúc giục Tô Phiếm nói: “Mau đỡ em vào nhà vệ sinh! Hỗn đản, vốn là nín sắp chết rồi, xém chút nữa bị anh liếm cho tè ra quần!”

Tô Trạm cảm thấy đời trước mình đã chết đủ đen rồi, mà một đời rạng rỡ đời này cũng sắp bị huỷ trên tay Tô Phiếm, ai, không, phải nói chuẩn xác là ở trên miệng Tô Phiếm, hắn vừa nãy nhịn cả nửa ngày đích xác là muốn đi tè. Bị Tô Phiếm đỡ vừa tiến vào nhà vệ sinh lập tức kéo khoá quần thoải mái mà phóng thích, đã kìm nén đủ lâu, róc rách vang lên cả nửa ngày.

Tô Phiếm đứng ở sau lưng hắn sợ chân hắn yếu lại té nữa, một tay vòng chặt ôm lấy hắn, một tay khác lại không thành thực mà vươn tay táy máy vòi nước bằng thịt người đó. Hai người là thân kề sát thân, đầu dựa đầu, Tô Phiếm dứt khoát cúi đầu nhìn, trêu ghẹo nói: “Nhìn đồ vật không lớn, nhưng mà nước còn rất nhiều, hửm?”

“Lão tử đang đi tè, anh đây là làm cái gì hả!” Tô nhị thiếu gia một phát đẩy ra cái tay của Tô Phiếm, bĩu môi khinh thường nói.

“Anh a, giúp em đi tè.” Tô đại thiếu gia ôm lấy bảo bối, hài lòng mà bắt đầu đùa giỡn.

“…” Phắc, người anh trai này của hắn, thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ.

Tô Phiếm không chút nào cảm thấy rằng mình càng ngày càng không biết xấu hổ, sau khi nghe tiếng nước dừng, thậm chí còn rút một tờ khăn giấy phủ lên vật nhỏ đó lau một chút, sau đó thuận tay kéo quần của Tô Trạm lên, càng làm cho người nào đó cảm thấy chính mình như bị xi tè! Thế là người nào đó khá là không vui mà giãy dụa muốn thoát khỏi sự giam cầm của Tô Phiếm: “Phắc, cách em xa một chút!” Tô Trạm tức giận. Tô Phiếm lập tức kiềm hai tay ôm chặt Tô Trạm không cho hắn lộn xộn, nghiêng đầu dán vào lỗ tai của Tô Trạm thở hổn hển, cắn răng nói: “A Trạm ngoan một chút, đừng lộn xộn, nếu không anh sẽ không chịu nổi…”

Tô Trạm chỉ cảm thấy nhiệt độ và hơi thở bên tai làm cho chính mình nóng lên một trận, một khuôn mặt đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ, cuối cùng thành thành thực thực trở nên trắng nõn, thoạt nhìn thần sắc ngược lại là tốt rồi không tốt. Bởi vì Tô Phiếm ở sau lưng hắn dán sát vào, thoáng cái liền có thể cảm nhận được có một thứ nóng bỏng cứng rắn đang như hổ rình mồi mà chống vào mông của mình.

Tô Phiếm quay đầu nhìn Tô Trạm xụ mặt, dáng vẻ âm u không chắc, nhưng một khuôn mặt lại trắng nõn như cánh hoa đào trong gió xuân, nhìn đến nỗi y cũng là nở gan nở ruột, quả thật muốn yêu thích không buông tay, lại cũng chỉ có thể ở trên khuôn mặt của hắn hôn một cái thật kêu, lập tức trực tiếp ôm hắn ra khỏi nhà vệ sinh.

Tô Trạm hai chân lơ lững trên không bị Tô Phiếm ôm lấy, là vừa tức giận vừa buồn bực, nhưng mà cũng không tính giãy dụa, đừng nói hắn bây giờ đang bệnh, chính là lúc khoẻ mạnh cũng không phải là đối thủ của Tô Phiếm, bởi vì người anh trai này của hắn thoạt nhìn giống như một thư sinh nho nhã, nhưng sức lực là vô cùng lớn. Đợi Tô Phiếm đem hắn đặt trên giường xong, người nào đó lúc này mới phản kích lại: “Nhìn người ta đi tè cũng có thể nổi lên phản ứng, Tô Phiếm anh cũng quá cầm thú rồi!”

Tô Phiếm đem người sắp xếp xong xuôi, nghe lời Tô Trạm nói, ngược lại là khẽ mỉm cười, dường như một chút cũng không để ý, nhưng động tác trên tay lại không dừng, từng nút từng nút cởi ra nút áo của mình. Tô Trạm nhất thời trợn to mắt nhìn chằm chằm y, rất ngạc nhiên nói: “Này! Anh đây là, đây là muốn làm gì? Lão tử còn đang bệnh đó!” Người nào đó theo bản năng mà kéo cao chăn lên.

“Vật nhỏ miệng lưỡi bén nhọn, thế nào, bây giờ biết sợ rồi? Muốn cái gì đây, anh chỉ là chuẩn bị đi ngủ mà thôi, cùng em đi ngủ.” Tô Phiếm cởi áo xong lại cởi quần, rồi sau đó trần như nhộng mà nằm xuống bên cạnh Tô Trạm, một phát khoác tay qua người hắn nói: “Lăn qua lăn lại cả nửa ngày không mệt hả? Ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt.”

Tô Trạm kỳ thật cũng chỉ là nói chuyện cùng với cha mẹ, ăn chén cháo, đi phóng thích mà thôi, nhưng thân thể vừa mới có chút khí sắc, quả thật có chút sức lực không thể chống đỡ nổi, mềm nhũn nằm ở trên giường cũng cảm thấy muốn đi ngủ, nghe lời Tô Phiếm nói ngược lại là thoáng cái đã an tâm lại.

Nhưng mà thật sự muốn ngủ thì lại không ngủ được, đối với những buổi tối bị giày vò đó, càng thêm cảm thấy thời khắc Tô Phiếm nằm bên cạnh mình là vô cùng quý giá.

Tô Phiếm tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn tường nhỏ, hai anh em mặt đối mặt nằm trên giường, ánh mắt Tô Phiếm dịu dàng không thua gì ánh đèn màu da cam trên tường. Y mặt mày trong trẻo, chỉ ngoại trừ đáy mắt có chút quầng thâm vì ngủ không đủ ra, đang sáng trưng nhìn mình chằm chằm.

“A Phiếm a, em nếu như lúc đó thở không được thì làm sao bây giờ?” Tô Trạm nhìn dáng vẻ Tô Phiếm không nói lời nào chỉ nhìn mình, sinh lòng cảm khái nói.

Tô Phiếm vươn tay tỉ mỉ vuốt ve vành tai của em trai, y vừa nãy là đắc ý mà có chút hí hửng, bởi vì thật sự là quá vui rồi, lúc này ngược lại có thể bình tĩnh quyết tâm khôi phục phong độ quân tử như xưa.

“Bất ly bất khí, sống chết cùng nhau.” Tô Phiếm khoé miệng cong lên một độ cong khá là đẹp mắt, nụ cười đó từ bên miệng lan ra đến khoé mắt, là trong trẻo như nước vô cùng trong sáng.

Y nói đến vân đạm phong khinh, nghe được làm cho Tô Trạm run sợ trong lòng — Nghĩ đến lời Tô Phiếm nói, chính mình đời trước sau khi chết y là tự sát, lời này không phải là dỗ ngon dỗ ngọt, đích đích xác xác là sự thật vừa tàn khốc lại vừa ôn nhu.

Tô Trạm tiến gần, ở trên môi của Tô Phiếm không nặng không nhẹ mà cắn một chút, hàng lông mi dài dài rủ xuống, thở dài nói: “Em phải sống tốt, A Phiếm, em và anh còn chưa trải qua đủ.”

Trên đời này không có ai yêu mình hơn Tô Phiếm, Tô Trạm vẫn luôn biết điều đó. Nhưng mà trên đời này cũng không có bất kỳ ai so với Tô Phiếm càng làm cho hắn cảm thấy rời không được, hắn bây giờ cũng lĩnh hội được. Hắn cũng muốn cùng Tô Phiếm bất ly bất khí, sống chết cùng nhau.

Tô Phiếm nghe được câu nói này, cũng cảm thấy đủ rồi, có thể cứ như vậy ở cùng một chỗ với Tô Trạm, y không cầu gì khác.

“Anh cũng vậy. Được rồi, ngủ thôi, sinh bệnh phải ngủ sớm, yên tâm, anh không làm ồn em.” Tô Phiếm ở chỗ mi tâm của Tô Trạm hôn một cái, giống như dỗ người ngủ nói. Trong hơi thở của y tràn đầy mùi vị của Tô Trạm, người ôm trong lòng mang theo độ ấm và xúc cảm chân thật… Tất cả hết thảy đều khiến cho y yên tâm, lẳng lặng nhắm mắt lại, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon…

+++++++

Nhưng mà đối với hai anh em Tô gia mà nói, là một đêm yên bình, đối với Mục Uy mà nói quả thật trở thành một cơn ác mộng. Người của y và Tô Gia đánh hai ngày một đêm, là liên tiếp bại lui, mà người phái đi hướng tổng bộ cầu cứu Mục gia là đá chìm đáy biển, bặt vô âm tính.

Mục Uy đỏ mắt đi qua đi lại trong nhà, nói là nhà lại cũng chỉ là một gian nhà tranh dựng lên tạm thời, gió lớn quét qua liền có thể sụp, đèn khí treo trên tường lắc lư muốn ngã. Không còn cách nào khác, y bị Tô gia truy đuổi chỉ có thể trốn vào căn cứ bí ẩn bỏ hoang đã lâu, ở trong rừng sâu núi thẳm, quả thực muốn sống như một con khỉ hoang dã.

“Tham mưu trưởng! Ông nói cha bên đó sao một chút tin tức cũng không có vậy! Mẹ nó, Tô gia thật sự quá đáng hận rồi!” Mục Uy thiếu kiên nhẫn nói.
Bình Luận (0)
Comment