Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 83

Tô Trạm đen mặt lui ra khỏi phòng, bởi vì rõ ràng rất lo lắng còn lén lút lúc người ta đang ngủ không yên tâm mà chạy vào kiểm tra vài lần, lại mạnh miệng làm ra vẻ như không để ý sau khi bị anh trai chọc thủng, hắn bị Tô Phiếm trêu chọc vài lần, cuối cùng người nào đó không thể nhịn được ngay cả ý nghĩ phản kích cũng không có, trực tiếp bỏ lại Tô Phiếm chạy đi.

Vừa lúc gặp được cha từ quân bộ trở về, Tô Trạm bịch bịch bịch chạy xuống lầu cùng cha ăn cơm. Lúc này đã qua 9 giờ, Tô tướng quân rõ ràng bây giờ mới ăn canh nóng cơm nóng, ngồi bên trái là vợ mình, ngồi bên phải là con trai nhỏ, có lẽ là quá đói rồi, sột soạt sột soạt một người đem cơm tối ăn tới náo nhiệt.

“Ăn chậm một chút, cẩn thận tiêu hoá không tốt. Trễ như thế này rồi, cũng không ở quân bộ ăn đi rồi hãy về? Xem anh đói thành ra thế này.” Chung Ý Ánh có chút đau lòng vì chồng mà múc một chén canh đặt trước mặt y nhắc nhở.

“Anh nào có không muốn ăn cơm, đây không phải là không có thời gian sao? Buổi chiều hôm nay vừa đi liền đem cả quân bộ chỉnh đốn một phen. Chuyện bom nổ bị thương phải tra, lòng người phải yên ổn, rất bận rộn.” Tô Chính Cương dứt khoát không cần dùng tới muỗng, bưng chén canh lên ngửa đầu uống một cách sảng khoái.

Chung Ý Ánh cũng không hỏi tiếp, chuyện nhà cửa nàng có thể quản, chuyện ra khỏi phạm vi của cái nhà này nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười nói: “Xem tướng ăn của anh kìa, con trai còn ở đây đó, cũng không sợ A Trạm chê cười anh!”

“Nào có đạo lý con trai chê cười cha chứ! Lại nói, anh đây không phải đang đói sao!” Tô Chính Cương mặc dù miệng nói như thế, lại cũng ý thức được tiếng ăn cơm của mình quá lớn, nghiêm túc liếc nhìn Tô Trạm một cái, động tác cũng chậm lại một chút.

Ánh đèn màu da cam rọi lên Tô tướng quân đang ăn cơm tới nỗi mặt đỏ tới mang tai, lại đột nhiên đem sự già yếu và tang thương của ông chiếu rõ ràng, khá là rõ ràng lại không đột ngột bộc lộ ra — Sắc mặt tuy là hồng hào, nhưng đã có nếp nhăn. Tô Trạm chống cằm nhìn cha mình ăn một cách sôi nổi, ánh mắt lại dừng lại trên mái tóc của cha – Mái tóc ngắn mười mấy năm nay vẫn không thay đổi, chân tóc rõ ràng đã dựng thẳng, có vài sợi đã bị tuổi tác nhuộm thành màu trắng.

Tô Trạm trong lòng chua xót, chỉ là cứng ngắc mỉm cười với cha, không biết nên nói cái gì — Cha của hắn chưa tới mấy năm nữa chính là người 60 tuổi, lại còn phải mang theo vết thương ở chân buộc lòng phải chạy ra ngoài, ngay cả ăn cơm cũng không được ăn đúng giờ. Chỉ đáng tiếc chính mình không phải là A Phiếm khôn khéo tài giỏi, không thể giúp đỡ chuyện trong nhà.

Tô Chính Cương đặt chén cơm xuống ợ một cái, thoải mái mà thở dài nói, “Ai — Cuối cùng cũng được ăn no, người a, vẫn là ăn ngon ngủ ngon là hạnh phúc nhất! Đến, con trai, đỡ cha lên lầu xem anh trai con!”

Tô tướng quân nói rồi chống bàn muốn đứng lên, không ngờ tới vết thương ở trên chân đột nhiên bị đau, xém chút nữa chân mềm nhũn không đứng được, doạ cho Tô Trạm và mẹ vội vàng vươn tay ra đỡ y.

“Cha, cha không sao chứ!”

“Chính Cương, sao lại thế này?”

Tô Chính Cương dưới sự giúp đỡ của hai người đã đứng vững vàng, khoác khoác tay cười nói: “Không sao, không sao, phỏng chừng là hôm nay đi bộ nhiều, hoạt động chân quá nhiều, vết thương ở chân hơi đau mà thôi! Xem kìa, doạ tới hai mẹ con rồi, không có gì đáng ngại đâu!”

“Cha! Cha đã sắp 60 rồi, thân thể của mình phải chú ý, con đã nói những chuyện khác đều để cha và A Phiếm gánh vác, có chuyện gì con cũng có thể bắt đầu học mà.” Tô Trạm cau mày thậm chí có chút hoảng hốt cuống cuồng mà nói.

Tô Trạm bỗng nhiên nhớ tới chuyện đời trước cha hắn chính là bởi vì trúng gió bị bại liệt ngay cả đứng cũng đứng không được, so với hôm nay khi nghe được tin Tô Phiếm bị thương thiếu chút nữa trái tim đã bị doạ cho ngừng đập.

Tô Chính Cương ôm vai của con trai mình, mỉm cười nói: “Cha biết con trai của cha hiếu thảo, không sao, cha còn có thể ngăn mưa gió cho con vài năm nữa mà!”

Tô Trạm nghe được lời này lại rất bất đắc dĩ, cha và anh trai đều tính coi hắn là một đoá hoa quý báu mà nuôi, ngay cả gió mưa cũng không định cho hắn thấy. Nhưng đợi tới lúc cha thật sự già đi, lúc Tô Phiếm hết cách phân thân, có thể kêu ai đi chống đỡ cái nhà này đây. Hắn đời này thật sự không muốn trốn ở sau lưng bọn họ.

Chung Ý Ánh từ trên xuống dưới đem chồng mình quan sát tỉ mỉ một phen, sau khi xác định chỉ là nhất thời chân bị chuột rút mới đứng không vững, nghiêm mặt nói, “Bản thân mình đã già rồi, xương cốt cũng yếu rồi, còn ngăn cản gió mưa cho A Trạm, A Trạm nói rất đúng, anh phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, chúng ta liền cảm tạ trời đất rồi.”

Tô Chính Cương không đứng đắn pha trò ứng phó cho qua, kêu Tô Trạm đỡ ông lên lầu tìm con trai lớn thương lượng vài chuyện.

Tô Trạm không chút cố kỵ nào mà ngồi một bên nghe cha và anh trai nhà mình bàn bạc thương lượng, có chút chuyện thuộc về phạm vi cơ mật, Tô Chính Cương cũng không tính đem người đuổi đi, Tô Phiếm càng sẽ không kêu hắn lảng tránh. Cha con hai người ra trận thì thầm to nhỏ thương lượng cả nửa ngày, dáng vẻ đối xử với Tô Trạm ngược lại giống như đối đãi với con nít chưa lớn ở trong nhà.

“…Chuyện quân đội còn dễ nói, chính là thông tin con bị thương đã truyền ra ngoài. Thái tướng quân bên kia đích thân điện thoại tới, hỏi chúng ta có thể đúng lúc đi nhận hàng hay không. Đã lùi lại một lần, ông ấy không muốn lại lùi nữa. Nếu như lùi lại nữa, chuyến hàng súng ống đạn dược đó ông ấy đành phải đổi bán cho nhà khác…”

“Cha, chuyện này không được…” Tô Phiếm dựa vào đầu giường cau mày nói, “Chuyến hàng này con đã đợi rất lâu rồi, hơn nữa tiền cọc đều đã trả rồi, hàng của chúng ta không đến tay mà truyền cho người khác, sẽ có lời đồn đãi không hay, danh tiếng rất quan trọng. Lại nói, ở phương tiện súng ống đạn dược này Tô gia chúng ta là một nhà độc quyền, nếu như chuyện làm ăn lần này không thành, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, những tên cáo già lúc nào cũng nhìn chằm chằm đó sẽ muốn nhào lên cướp đoạt miếng thịt này.”

Tô Chính Cương biết chuyện kinh doanh súng ống đạn dược của Tô gia đều dựa vào một tay Tô Phiếm chống đỡ, thời gian mấy năm mà làm được đến trình độ này là không dễ chút nào. Tô tướng quân một tay sờ sờ râu mép ngắn ngủn, gật đầu tán thành nói, “Con nói có đạo lý. Chúng ta ở vùng Tam Giác Vàng, không thu thuốc phiện, không sản xuất ra chất độc, nếu không phải có súng ống đạn dược, không có cách nào dừng chân… Vết thương của con chắc chắn không thể động, cha đi.”

“Vậy sao được, cha, vết thương này của con không sao cả, phần lớn lộ trình đều là ngồi trên xe và cưỡi ngựa, cũng không đi bộ, vết thương của cha…” Tô Phiếm lập tức lên tiếng phản bác. Nhưng lại bị Tô Chính Cương khoát tay chặn lại, “Thương thế đó của con cha còn không rõ sao! Tiểu tử thối con còn nhúc nhích một chút, vết thương đó sẽ trầy da sứt thịt, cái loại thời tiết ma quỷ ở cái địa phương ma quỷ này của vùng Tam Giác Vàng, thịt không nát vụng mới là lạ. Cha đi thì để cha đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”

“Cha…”

Tô Trạm ở bên cạnh không nói tiếng nào nhìn cha và Tô Phiếm tranh chấp, hắn mặc dù chưa từng tiếp xúc với súng ống đạn dược, nhưng biết việc kinh doanh này không giống với thuốc phiện và ma tuý. Áp tải súng ống đạn dược trở về vốn cần phải mang theo một nhóm đội ngũ, người dẫn đầu hoàn toàn có thể mang một đống lớn súng ống đạn dược trốn tránh, tìm đỉnh núi liền có thể kéo đội ngũ tự lập cửa ngõ. Ở vùng Tam Giác Vàng, bạn chỉ cần có súng, còn không sợ có người có thuốc phiện sao? Có thuốc phiện rồi, bạn tự nhiên sẽ có tiền, chiếm địa bàn tự lập cửa ngõ liền có thể phát triển phồn thịnh. Cho nên đây chính là nguyên nhân vũ trang quân phiệt ở đây mọc lên như rừng.

“Con đi.” Một tiếng vững vàng của Tô Trạm vang lên đem sự tranh chấp của hai người cắt ngang.

“Cha, A Phiếm, hai người không cần tranh giành nữa, cha và anh trai đều có vết thương, đều không có cách nào động thân. Con biết, chính là mang người đi đem vũ khí áp tải về mà thôi, là ai đi cũng không quan trọng. Điều quan trọng là, người đi, nhất thiết phải họ Tô.” Tô Trạm nhìn hai người nói, ba người họ Tô, trong đó hai người đã bị thương, lẽ nào y chỉ có thể trơ mắt nhìn cha già, anh trai trọng thương lại đi ra ngoài?

Tô Phiếm trước tiên là sửng sốt, sau đó giống như nghe được lời nói của con nít cười rộ lên, “A Trạm, em đùa gì thế? Em đi? Vậy còn không bằng tự anh mang vết thương hành động.” Tô Phiếm ngược lại thật sự không có xem thường ý tứ của em trai, chỉ là y đã quen rồi, đem Tô Trạm giấu đi, yêu quý hắn đến nỗi dùng máu thịt của chính mình thay hắn chống đỡ mưa bom bão đạn cũng không sao cả, cho nên vừa nghe được hắn nói như vậy, theo bản năng liền nói ra, cho dù là chính mình đang có vết thương đi chạy chuyến hàng này, cũng tuyệt đối không thể để cho hắn đi.

“Đồ ranh con, con không phải là không muốn học đại học nữa phải hay không? Ngày kia liền cút về Mỹ cho cha, chuyện của người lớn, con nít xen vào làm gì chứ? Đi đi đi, cha và anh con thương lượng chút chuyện, con ra ngoài xem tivi trước đi.” Tô tướng quân bởi vì tranh chấp với con trai lớn chưa xong, đang có chút phiền não, không có tâm tư khuyên bảo con trai nhỏ này của ông.

Tô Trạm nghiêng đầu, mặt không thay đổi nhìn hai người, một người thì xem hắn là bảo bối đồ sứ đụng vào sợ vỡ, một người thì dứt khoát xem hắn là con nít. Tô Trạm quả thật không biết chính mình là nên bực hay nên cười, hàng lông mi dài dài cong cong chậm rãi rủ xuống, dường như đang suy tư điều gì đó, bỗng nhiên ngước mắt lên nói với Tô Phiếm, “A Phiếm, em xem anh là anh trai của em mà kính trọng cũng… Cũng yêu anh, anh vì em che gió che mưa, em cảm kích cũng rất cảm động. Nhưng một đời này trốn sau lưng anh, em cũng không muốn như vậy.” Ngay sau đó nhìn cũng không thèm nhìn y một cái lại quay sang hỏi cha: “Cha, con năm nay 19 tuổi rồi, con chỉ hỏi cha, Tô Phiếm lần đầu tiên dẫn binh là bao nhiêu tuổi?”

Tô Chính Cương bị Tô Trạm hỏi như vậy trái lại sửng sốt một chút, trong lòng nghĩ con trai nhỏ là bị một câu con nít của mình giận rồi, đành phải ngượng ngùng trả lời, “Cái đó, A Phiếm năm đó, dường như là chưa đến 17 tuổi.”

“Tô Phiếm 18 tuổi cha cho y cơ hội độc lập dẫn đội ngũ, lẽ nào con 19 tuổi rồi, còn không thể đủ sao?” Tô Trạm cau mày, ánh mắt sáng sủa mang theo vài phần sắc bén hỏi, “Con cũng là con trai của Tô Chính Cương, chớ xem thường con.”

Lão Tô đại Tô đều bị vài câu nói của tiểu Tô triệt để á khẩu nói không thành lời.

Tô Phiếm nhìn Tô Trạm thần thái phấn khởi, trong lòng nghĩ rằng, hắn vẫn thật sự ứng với câu nói kia — Một lòng muốn cho đối phương những điều tốt nhất, lại chưa từng hỏi hắn có muốn hay không. A Trạm không có dã tâm tranh đoạt với chính mình, cũng không đại biểu hắn nguyện ý cả đời trốn tránh dưới đôi cánh của y. Bất kể Tô Phiếm y có bao nhiêu muốn cho em trai cách xa tất cả những cuồng phong bão vũ nơi đây, nhưng y lại quên rằng, Tô Trạm cũng là họ Tô, cũng là con trai của Tô Chính Cương. Bọn họ sinh ra và lớn lên ở nơi này, gốc rễ đã cắm xuống nơi này, không thể tránh khỏi. Ngoại trừ có một ngày, Tô gia bọn họ thật sự từ vùng Tam Giác Vàng này bứt ra mà thôi.

“Vẫn là không được, không ổn không ổn. A Trạm, con vẫn là thành thật trở về Mỹ đi, sắp vào học rồi, còn không đi thì sẽ không kịp! Chuyện này không phải là con muốn đi thì có thể đi!” Tô Chính Cương nghiêm túc lắc đầu nói. Ông biết lúc đầu để cho Tô Phiếm lần đầu tiên độc lập hành động, Tô Phiếm đương nhiên không có khôn khéo tài giỏi như bây giờ, cũng đã từng lỡ tay, cũng đã từng gặp nguy hiểm, Tô đại thiếu sáng suốt uy phong như ngày hôm nay nào có phải là trời sinh, đồng dạng cũng là vượt qua nhiều gian khổ khó khăn do một tay mình dẫn dắt ra.

Nhưng Tô Trạm thì không giống như vậy, lúc đầu nếu không phải đưa Tô Trạm đi Đài Loan, người mà mình muốn bồi dưỡng thành người thừa kế đương nhiên là hắn, nhưng nếu đã bồi dưỡng ra một Tô Phiếm, ông cũng không tính lại để cho Tô Trạm đi vào vết xe đổ mà ăn cực khổ. Nhìn hai anh em bây giờ, đứa lớn thì coi như là một ngụm loãng cũng phải cho đứa nhỏ này ăn một ngụm khô. Lúc đầu chính là bởi vì đề phòng đứa con lớn đối với đứa con nhỏ không tốt lúc này mới một chút cũng không xem trọng y.

“Tô gia cũng không cần nhiều sinh viên đến làm rạng rỡ tổ tông, lại nói, Tô gia chúng ta vốn chính là xuất thân từ quê mùa, cha còn thật sự xem trọng sinh viên đại học con đây sao?” Tô Trạm khá là khinh thường mà phản bác lại lời của cha, “Con gửi một cái giấy xin phép, lùi lại ngày báo cáo trở về trường, dầu gì trước tiên tạm nghỉ học một năm cũng được. Con không vội mà.”

Tô Chính Cương còn muốn nói cái gì đó, Tô Phiếm lại đột nhiên lên tiếng, “Được, vậy thì để A Trạm đi.”

Tâm tư của Tô Phiếm đã sớm chuyển đến chuyển đi vài lần, để cho cha già chân còn chưa khỏi hẳn từ miền Bắc Miến Điện chạy đến biên giới Lào, cái chuyện đại bất hiếu này y làm không được. Vết thương của y — Bây giờ là không thể động đậy. Trong lòng của y, cho dù là không cần cái đợt hàng này, y cũng không muốn để A Trạm đi một chuyến này. Đáng tiếc, cho dù y có đau lòng thế nào, yêu thương em trai này thế nào, Tô Trạm dù sao cũng là một cá thể độc lập có suy nghĩ có ý tưởng của mình, y không thể chi phối được.

Mà nguyên nhân lớn hơn là, Tô Phiếm hơi híp mắt nhìn người nào đó đối với sự đồng ý của mình vừa kinh ngạc vừa khó có thể tin được, trong lòng nghĩ rằng, y phải để cho Tô Trạm biết, con đường này có bao nhiêu khó đi, không chỉ là nói ngoài miệng mà thôi. Đợi lúc hắn ăn phải đau khổ ở đây rồi, tiểu gia hoả có lẽ sẽ an phận thủ thường ngoan ngoãn làm sinh viên của hắn, tiếp tục đi học, nghiên cứu sinh, tiến sĩ, cho dù là học cả đời cũng không sao cả.



Đợi đến khi lão Tô ra ngoài về phòng ngủ rồi, Tô Trạm vẫn như cũ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, đề nghị của hắn, vậy mà bị Tô Phiếm đáp ứng qua loa như vậy? Người nào đó đã sớm làm tốt chuẩn bị kháng chiến lâu dài, tắm rửa thay đồ ngủ đi ra chỉ cảm thấy trong hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, có chút không chân thật.

Người nào đó hơi lưỡng lự đứng ở cửa phòng vệ sinh, trong lòng nghĩ rằng với vết thương này của Tô Phiếm thì chính mình tối hôm nay vẫn là đừng ngủ cùng y. Đang dự định đi ra ngoài, lại nghe được Tô Phiếm đem cuốn sách ném qua một bên nói, “Sao vậy? Tối thế này còn không ngủ lại muốn chạy đi đâu?” Y mới vừa uống thuốc nên có chút buồn ngủ, lại miễn cưỡng chống đỡ không tính đi ngủ, đợi A Trạm tắm rửa xong đi ra.

Ánh mắt của Tô Trạm rơi trên vị trí cái chân bị thương dưới lớp chăn của Tô Phiếm, giải thích nói, “Em sợ đụng phải chân của anh, tối hôm nay em qua phòng anh ngủ.”

Tô Phiếm vỗ vỗ bên cạnh, “Ngủ ở đây cũng không có việc gì.” Y thấy em trai vừa tắm xong, mặt mày thanh tú, da dẽ trắng nõn như ngọc, mặt như hoa đào, xinh đẹp đến nỗi làm người ta loá mắt. Nhưng vừa nghĩ đến tiểu gia hoả xinh đẹp thế này buộc chính mình nhẫn tâm đem hắn đẩy ra thế giới bên ngoài rèn luyện, quay đầu lại nghĩ một chút, vừa bất đắc dĩ vùa đau lòng.

Tóc của Tô Trạm phủ một cái khăn lông, vừa đi vừa đem tóc của mình chà xát cho lộn xộn.

“Qua đây, anh lau tóc cho em.” Tô Phiếm đè xuống cảm khái phức tạp trong lòng, hướng em trai bảo bối của mình vẫy tay.

Tô Trạm cũng nghĩ tới ngày đầu tiên mình trở về, hắn và Tô Phiếm ở tại căn nhà ở Yangon, tình cảnh Tô Phiếm lau tóc cho mình. Thế là không do dự nữa mà lên giường, đem khăn lông đưa cho y, chính mình thì cẩn thận nằm qua một bên, đầu gối lên cái chân không bị thương của Tô Phiếm. Hắn chỉ cảm thấy cái chân của Tô Phiếm dưới đầu rắn chắc có lực, mang theo độ ấm, thật sự là vô cùng thoải mái.

Mà Tô Phiếm lại dùng khăn lông nhẹ nhàng tỉ mỉ lau tóc cho em trai, giống như đã từng làm vô số lần, bên dưới là em trai bảo bối của y. Hai người nhất thời im lặng, lại vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc thân thiết lại vô cùng thân mật này.
Bình Luận (0)
Comment