Edit: TsuShu. Beta: Akiko Chono.Không thể phủ nhận rằng mức độ chân thực của thực tế ảo cao vô cùng. Bạch Khinh Tuyết chỉ có chút xíu biến hóa thôi, nhưng Triệu Nguyệt Như lập tức phát hiện được.
“Khinh Tuyết, cậu sao thế?” Triệu Nguyệt Như lo lắng hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy trông thấy bộ dạng này của Bạch Khinh Tuyết. Tuy rằng việc những tay mơ kia thình lình trở thành người chơi level 10 gây sự thu hút lớn cho người khác xác thực vô cùng bất ngờ, thế nhưng cũng đâu cần làm ra vẻ mặt như vậy chứ.
“Không có gì. Chẳng qua là nghĩ đến một chuyện mà thôi.” Bạch Khinh Tuyết xua tay, ý bảo không có gì cả.
Bạch Khinh Tuyết căn bản không để ý tới 6 người bọn Khả Nhạc tiến vào thành Bạch Hà, trong bảng vinh dự đẳng cấp xếp trong top 6, mà cô chỉ để ý Thạch Phong cũng cùng đẳng cấp với bạn hắn.
Nếu đúng như cô ấy tưởng tượng thì việc qua lại thân thiết cùng Thạch Phong quả thật là một việc làm phi thường sáng suốt.
Lúc này, Phong Vân Vô Hủy của Võ Lâm Minh cùng những người bạn trước đó của Hỏa Vũ sau khi chứng kiến bảng thông báo liền sợ đến ngây người.
Nhất là những người bạn kia, không chỉ trông thấy Hỏa Vũ đạt tới level 10, mà ngay cả Thủy Ngưu cũng được như vậy. Trong nội tâm giờ đây tràn đầy ghen ghét lẫn nuối tiếc không ngừng dày vò họ.
Nếu lúc ấy bọn họ lựa chọn đi theo Hỏa Vũ cùng nhau gia nhập đội Dạ Phong thì hiện tại dám chắc đã là một trong những người đó rồi. Có thể được tất cả người chơi ở khu vực thành Bạch Hà ngưỡng mộ và sùng bái, đây là chuyện khiến bao người khao khát chứ…
Đáng tiếc việc ấy đã không có duyên với họ. Sau khi nhìn thấy Hỏa Vũ và Thủy Ngưu tiến vào bảng vinh dự đẳng cấp, bọn họ liền không ngừng liên lạc với hai người, muốn nói lời xin lỗi sao cho khôi phục quan hệ cũ, dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, làm gì cần nghiêm túc vậy, bọn họ chẳng qua chỉ là nói giỡn thôi.
Hỏa Vũ và Thủy Ngưu cũng có tiếp cuộc gọi của bọn họ, song câu trả lời chỉ có một.
“Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm chuyện như vậy? Hi vọng về sau chúng ta không cần liên hệ với nhau nữa.”
Một câu “nói giỡn thôi” liền cho rằng có thể hóa giải tất cả, đó mới là đang nói đùa!
Không nghi ngờ gì, câu nói này của Hỏa Vũ và Thủy Ngưu đã đập tan đi ảo tưởng cuối cùng của bọn họ, khiến bọn họ chỉ có thể chìm trong hối hận vô tận.
Còn Phong Vân Vô Hủy lại là ghen tỵ phát điên, hắn nhớ rất rõ rằng ba người Khả Nhạc cũng đã từng bị bọn hắn đánh chết một lần, đẳng cấp rớt xuống level 7. Mà trước đó tại đài phun nước của trấn Hồng Diệp, ba người này vẫn là ở level 7.
Hắn bởi vì bị chết một lần, đẳng cấp tuột xuống level 8. Mấy canh giờ này hắn điên cuồng luyện cấp, khoảng cách tới level 9 còn kém một đoạn nữa. Vậy mà ba người đó cư nhiên đã lên tới level 10. Đây rốt cuộc là dạng tốc độ thăng cấp gì!?
Đầu tiên là Thạch Phong lên tới level 10, ngay sau đó là đám Khả Nhạc cũng lên được level 10. Đây nhất định là có bug*! Khẳng định phải có một phương pháp nào đó tăng nhanh tốc độ thăng cấp lên level 10, mà Thạch Phong lại biết rõ phương pháp này. Mà Phong Vân Vô Huỷ hắn không có cách nào bức Thạch Phong khai ra cả.
*Bug: Lỗi game.Đầu Phong Vân Vô Hủy bỗng nhiên vụt sáng một suy nghĩ.
Nếu như hắn đem chuyện này đăng lên diễn đàn, không chừng có thể khiến bug này lộ ra, nói không chừng hệ thống sẽ phạt Thạch Phong nặng. Thậm chí nếu không phải bug thì những công hội khác cũng không buông tha cái cơ hội tốt ấy, nhất định sẽ ép buộc Thạch Phong nói ra cái bí mật thăng cấp mau chóng lên level 10. Lần này nếu Thạch Phong cứ mạnh miệng không khai, khẳng định sẽ biến tất cả người chơi và các công hội ở thành Bạch Hà thành kẻ địch.Mà nếu nói mình tiết lộ sẽ bị chủ thần hệ thống khóa nick, những công hội kia cũng vẫn sẽ nổi giận, đến lúc đó Thạch Phong khó có khả năng tiếp tục lăn lộn tại thành Bạch Hà.
Bất quá bây giờ hắn chưa thể làm như vậy.
“Dạ Phong, không nghĩ tới mày cả đời thông minh lại nhất thời hồ đồ như vậy. Hiện tại nhược điểm của mày rốt cuộc rơi vào tay tao rồi.” Phong Vân Vô Hủy không kìm nổi vẻ đắc ý. Chỉ cần hắn dùng chiêu này uy hiếp Thạch Phong, tuyệt đối làm cho Thạch Phong trở nên ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thành thật khai hết bí mật cho hắn.
Sau đó Phong Vân Vô Hủy liền gửi đi yêu cầu đối thoại với Thạch Phong.
Lần đầu tiên không nối được…
Lần thứ hai không nối được…
Liên tiếp hơn mười lần, Thạch Phong đều không có nhận, khiến Phong Vân Vô Hủy tức giận đến thiếu chút nữa ói ra máu. Bất quá nghĩ đến tương lai tốt đẹp, hắn vẫn là nhịn xuống, rốt cuộc sau bốn mươi lần gọi, cuối cùng cũng nối cuộc gọi thành công.
“Chú mày có thấy phiền không hả? Cúp máy nhiều lần như thế sao vẫn không rút kinh nghiệm được. Chú mày là heo à? Chả nhẽ tôi phải chửi chú mày một trận thì chú mày mới thấy thoải mái ư? Tôi và chú mày không có lời nào để nói với nhau. Chú mày cút đi đâu thì cứ chơi ở đó đi, đừng đến làm phiền đến tôi!” Thạch Phong sau khi nhận cuộc gọi chính là lớn tiếng chửi mắng. Vốn hắn đang nói chuyện làm ăn với Thủy Sắc Tường Vi rất vui vẻ, Phong Vân Vô Hủy lại chen vào gọi đến liền liên tục, trực tiếp phá hoại tâm tình của hắn. Hắn đã cúp máy mấy lần rồi, cho rằng Phong Vân Vô Hủy cũng nên biết điều một chút, không ngờ con người ấy lại dai đến vậy.
Cho nên Thạch Phong nói riêng với Thủy Sắc Tường Vi là có chuyện cần xử lý, sau đó kiếm một nơi không người, mắng Phong Vân Vô Hủy một trận cho hả giận, làm tâm tình thoải mái một chút. Sau đó trực tiếp kéo Phong Vân Vô Hủy vào sổ đen, để xem Phong Vân Vô Hủy còn cách nào làm phiền được hắn.
“Dạ Phong, mày… dám cúp điện thoại của tao!!!” Phong Vân Vô Hủy gọi hơn bốn mươi cuộc mới thông, vốn đã vô cùng nóng giận, bây giờ bị Thạch Phong nhục mạ như thế, càng làm cho mạch máu não hắn sôi trào, sắc mặt đỏ bừng, mạch máu não thiếu chút nữa nổ tung. Nhưng ngay lúc hắn vừa định mắng lại, Thạch Phong liền lập tức ngắt máy, triệt để khiến Phong Vân Vô Huỷ nổi điên, lập tức gọi lại, nhưng lúc này không có bất cứ nhắc nhở nào của hệ thống, rõ ràng cho thấy rằng hắn đã bị kéo vào sổ đen.
Nhất thời Phong Vân Vô Hủy giận điên đến độ muốn ngất đi.
Hắn kiên trì gọi đến trong thời gian dài như vậy, kết quả ngoài bị mắng một trận không nói, còn là bị kéo vào sổ đen. Cứ thế này thì hắn làm sao có thể uy hiếp được Thạch Phong, rồi còn làm thế nào khiến Thạch Phong ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ được?
(Shu: Thiệt ngưỡng mộ độ khờ dại của bạn PVVH Cứ muốn đảo chính khi bản thân không phải nv chính:vAkiko: cái này được gọi là nvp được đeo lên vòng sáng làm ngu đi (nhược trí quang hoàn), ừm, ai đọc nhiều convert sẽ nghe quen vụ này ~)Vì vậy Phong Vân Vô Hủy lệnh cho thủ hạ lập tức liên lạc với Thạch Phong.
Sau mấy lần liên lạc, rốt cuộc cũng bắt máy. Mà tên thủ hạ này để chế độ nhiều người trò chuyện, khiến cho người khác cũng tham gia cuộc đối thoại được.
“Bạn là ai?” Thạch Phong hỏi.
“Dạ Phong, mày rốt cuộc cũng bắt máy! Bí mật thăng cấp tới level 10 nhanh chóng của mày đã bị ta biết rồi. Nếu như không muốn đối địch với toàn bộ thành Bạch Hà thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời tao. Bằng không để tới khi tao đem toàn bộ chứng cứ đăng lên diễn đàn, chỉ sợ sẽ có rất nhiều công hội lớn đối với bí mật đó hứng thú, dùng toàn lực đối phó mày.” Phong Vân Vô Hủy lúc này nói gọn gàng dứt khoát, rất sợ Thạch Phong cúp máy.
“Tôi hỏi bạn là ai? Bạn đi nói những lời này, bạn là heo à?” Thạch Phong nói.
“Mày mới là heo, cả nhà mày đều là heo! Ông đây chính là Phong Vân Vô Hủy. Tao biết rất rõ rằng mày có không ít bí mật để giúp đồng đội thăng cấp đến level 10 nhanh chóng. Mày tốt nhất nên hiểu tình huống lúc này của mình, nếu mày còn dám ăn nói như vậy, tao liền công bố bí mật này khắp nơi. Đến lúc đó toàn bộ người chơi ở khu vực thành Bạch Hà đều tìm mày gây chuyện, nhất là các công hội lớn kia khẳng định sẽ không buông tha phương pháp thăng cấp nhanh lên level 10. Khi ấy dù trời đất bao la, mày cũng sẽ không có lấy một chỗ dung thân.” Cuộc đời Phong Vân Vô Hủy hận nhất người khác nói hắn đần, hiện tại Thạch Phong nhiều lần gọi hắn là heo, hắn đã không thể nhịn được nữa.
“Quả nhiên chú mày thật sự là heo nha. Xin chào heo! Tạm biệt heo!” Thạch Phong trực tiếp cúp máy, lần nữa đem cái ID mới này kéo vào sổ đen. Hắn là một người bắt đầu lại từ đầu sao có thể chịu bị uy hiếp, cho nên đối với mấy loại uy hiếp của Phong Vân Vô Huỷ hắn căn bản không thèm để ý.
Hắn sở dĩ không muốn để Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết xuất đầu lộ diện, cũng là vì tránh phát sinh phiền toái không cần thiết với những công hội lớn, làm chậm tốc dộ phát triển công hội hắn.
Bất quá nếu thật phải đánh một trận, thì hắn cũng không sợ, cứ tới đi, đến lúc đây ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu.
“Đại sư Hắc Viêm, xem ra anh gặp một chút phiền toái nhỏ nhỉ. Làm đồng minh vững chắc của anh, vậy cứ để Hoàng Hôn Hồi Hưởng bọn tôi đến xử lý nó, anh thấy được không?” Bất thình lình, Thủy Sắc Tường Vi thướt tha mềm mại đi tới, nhìn về phía Thạch Phong cười hỏi.