Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 183

Edit: TsuShu.                           Beta: Akiko Chono.

“Mày nói cái gì?” Huy Hoàng Chiến Thần hơi sững sờ.

“Đương nhiên là tôi đáp ứng quyết đấu với cậu rồi.” Thạch Phong cười nói.

Phải nhờ Thạch Phong xác nhận một lần nữa, Huy Hoàng Chiến Thần mới biết mình không có nghe lầm. Hắn vốn cho rằng Thạch Phong có lẽ vì biết được sự đáng sợ của hắn cho nên sẽ quả quyết từ chối. Hắn còn định nghĩ ngợi xem nên dùng biện pháp gì để khiêu khích Thạch Phong, hoặc chọc giận Thạch Phong, nguyên lai hắn coi bộ động não vô ích.

Hắn thế mà lại gặp được một kẻ ngu ngốc đầu óc có vấn đề.

Rõ ràng Thủy Sắc Tường Vi đã nói hắn lợi hại nhường nào rồi, vậy mà tên này vẫn cứ vui vẻ đáp ứng xuống.

Bất quá cũng tốt, coi như hắn đỡ bớt được không ít phiền toái.

“Không nghĩ tới mày cũng gan như vậy. Nếu đã đồng ý thì mày liền theo tao ra bên ngoài quyết đấu. Cứ yên tâm, tao nhất định sẽ cho mày chết thật thống khoái, sẽ không làm mày mất mặt đâu, ha ha ha.” Nói xong, Huy Hoàng Chiến Thần vừa cười lớn vừa bước ra bên ngoài.

“Đại sư Hắc Viêm, anh thật sư không nên đáp ứng hắn. Tuy bình thường hắn luôn ỷ thế hiếp người, song hắn cũng là thuẫn chiến sĩ xếp hạng thứ năm trong Hoàng Hôn Hồi Hưởng, hơn nữa hắn còn sở hữu bộ sáo trang Kim Cương Thủ Hộ cấp Huyền Thiết cùng chiến phủ Cự Hùng cấp Bí Ngân. Anh chỉ là chiến sĩ, chức nghiệp chính lại là một đoán tạo sư, cùng hắn quyết đấu sợ rằng quá liều lĩnh rồi.” Thủy Sắc Tường Vi lo lắng tiến tới nói.

Thủy Sắc Tường Vi vô cùng hiểu rõ thực lực của Huy Hoàng Chiến Thần. Nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ làm đủ mọi cách khiến Thạch Phong mất mặt để trả thù chuyện trước đó. Mà đến lúc đó nếu Thạch Phong thật sự vì mất mặt mà bỏ đi thì cô ấy còn ai để hợp tác đây?

Cô ấy hao tốn biết bao tâm tư thu mua nhiều tài liệu rèn đúc như vậy, vốn để hợp tác với Thạch Phong, từ đó kiếm lời nhiều nữa. Hiện tại tất cả bị Huy Hoàng Chiến Thần phá nát. Chuyện này khiến cô hận không thể chặt Huy Hoàng Chiến Thần ra thành tám khối ngay lập tức!

“Cảm ơn tiểu thư Thủy Sắc đã cho hay, tôi đã hiểu.” Thạch Phong nói lời cám ơn.

“Anh hiểu rõ thì tốt rồi.” Nghe được Thạch Phong nói vậy, Thủy Sắc Tường Vi cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện kế tiếp phải làm, cô chỉ cần đuổi Huy Hoàng Chiến Thần đi là được.

Đáng lẽ Thủy Sắc Tường Vi còn muốn nói, rằng chuyện này anh cứ để tôi giải quyết đi

Nào ngờ Thạch Phong liền tiếp lời: “Cô yên tâm, tôi sẽ giải quyết trận đấu này nhanh thôi.”

Vừa dứt lời, Thạch Phong cũng bước nhanh ra khỏi nhà hàng, bên trong chỉ còn lại Thủy Sắc Tường Vi đứng đó sững sờ.

Nói một hồi lâu, té ra Thạch Phong từ nãy giờ căn bản không hiểu ý của cô ấy, ngược lại còn càng tự tin hơn đi quyết đấu. Thủy Sắc Tường Vi đều bắt đầu cảm thấy hoài nghi bản thân, không biết có phải mình đã đem nói ngược ý muốn biểu đạt không, khiến cho Thạch Phong nghĩ rằng Huy Hoàng Chiến Thần rất yếu, yếu đến độ không chịu nổi kích không…

Bình thường khi quyết đấu ở thành trấn có thể giải quyết ngay tại trên đường cái. Bất quá muốn tiến hành quyết đấu phải có sự chấp nhận của hai bên, bằng không sẽ bị cho rằng là hành vi tấn công có ác ý, ngay lập tức được mấy chú vệ binh tự tay “chăm sóc”, sau đó còn có thể bị bắt giam.

Khi Thạch Phong vừa ra khỏi nhà hàng, Huy Hoàng Chiến Thần liền phát ra thư khiêu chiến mời Thạch Phong quyết đấu. Hơn nữa phần thưởng hình phạt cũng đã đặt xong, chỉ cần Thạch Phong nhấn đồng ý thì cuộc quyết đấu này coi như chính thức tiến hành. Bởi vì luật lệ là tuyệt đối, chỉ cần hai bên đồng ý các quy tắc đặt ra thì thưởng phạt nhất định sẽ được thi hành. Dù cho người chơi không muốn giao ra vật ước định đó cũng sẽ bị hệ thống chuyển giao cho người thắng, mà trừng phạt cũng như thế.

Không thể phủ nhận rằng lòng dạ Huy Hoàng Chiến Thần thật ác độc, nếu trận quyết đấu này mà thất bại liền trực tiếp trở về level 0. Nói cách khác, nhiều ngày cố gắng thăng cấp vất vả như vậy đều coi như đi tong. Ngoài ra còn tạo ra sự chênh lệch cực lớn với các người chơi khác sợ rằng từ nay về sau muốn đuổi kịp cũng vô cùng khó khăn.

“Nếu không có vấn đề gì thì mày đồng ý đi.” Huy Hoàng Chiến Thần cười lạnh nói.

Thạch Phong nhìn lướt sơ qua, xác định không có vấn đề mới nhấn đồng ý.

“Hai ta liền bắt đầu trận đấu vô vị này đi.”

Ngay khi Thạch Phong vừa nhấn đồng ý, giữa không trung liền xuất hiện con số lớn cho thấy khoảng thời gian 10 giây để cho người chơi chuẩn bị chiến đấu.

“Ha ha ha! Thằng nhãi ranh, không nghĩ tới mày còn tự hiểu lấy, biết rõ trận đấu này làm tao cảm thấy thật nhàm chán. Bất quá dù trận đấu này rất nhàm chán, nhưng ai bảo trước đó mày dám vu oan tao trước mặt Thủy Sắc. Hiện tại bổn thiếu gia sẽ giúp mày gia tăng chút hứng thú, coi như để mày biết cái gì gọi là chênh lệch thực lực giữa cả hai, cái gì là sự vùng vẫy trong đau đớn.” Huy Hoàng Chiến Thần lấy ra tấm khiên và rìu từ sau lưng ra mà cầm ở mỗi bên tay, khóe miệng cong lên, liếm mép, mặt lộ vẻ dữ tợn tựa như con sói chờ vồ mồi, hai mắt hắn lóe đỏ nhìn Thạch Phong chằm chằm.

Thủy Sắc Tường Vi lúc này đi khỏi cửa hàng liền trông thấy bộ dạng đó của Huy Hoàng Chiến Thần, sắc mặt cô ngay lập tức trầm xuống.

“Thôi xong rồi.” Thủy Sắc Tường Vi cảm thấy tuyệt vọng.

Không nói đến việc Thạch Phong nhất định sẽ thua, riêng trạng thái này của Huy Hoàng Chiến Thần cũng đã vô cùng nguy hiểm, nói không chừng sẽ khiến cho tinh thần Thạch Phong rối loạn, có thể lâm vào tình trạng sợ hãi trong khoảng thời gian dài.

Huy Hoàng Chiến Thần hầu như rất ít xuất hiện dưới trạng thái đó. Lần thứ nhất nhìn thấy được bộ dạng đó của hắn là khi dưới chân hắn đã chất đầy thây khô, đã giết sạch mấy trăm người chơi của một công hội nhỏ.

Không nghĩ tới hôm nay Huy Hoàng Chiến Thần lại dùng tới trạng thái đặc biệt đó.

Huy Hoàng Chiến Thần bình thường khi chiến đấu đều rất ngạo mạn, ngông cuồng vô cùng. Chỉ khi hắn tiến vào trạng thái cực kỳ hưng phấn mới có thể vô tình lộ ra bộ dạng hung tàn đấy. Lúc đó Huy Hoàng Chiến Thần sẽ tựa như kẻ điên, dã tính tràn trề, chiến lực tăng gấp đôi.

Trạng thái của Huy Hoàng Chiến Thần chính là trạng thái khát máu của Cuồng Chiến Sĩ chân chính.

Nếu bình thường Huy Hoàng Chiến Thần có thể xếp thứ năm trong các thuẫn chiến sĩ của Hoàng Hôn Hồi Hưởng thì hiện tại có lẽ khó nói chắc nữa, chỉ sợ lúc này ngay cả thuẫn chiến sĩ đứng đầu là Cô Diệp Hoàng Hôn cũng không phải đối thủ.

Rất nhanh, thời gian đếm ngược 10 giây chuẩn bị quyết đấu liền hết.

“Thằng nhãi ranh, tao trước tiên sẽ phế bỏ tứ chi mày, để mày phải biến thành loài bò sát. Sau đó tao nhất định sẽ chậm rãi đùa giỡn mày.” Huy Hoàng Chiến Thần nắm lấy Khô Lâu Thuẫn, tay kia cầm rìu Cự Hùng, mặt lộ vẻ hung ác hướng về phía Thạch Phong, trông không có chút gì giống nhân loại, ngược lại như một kẻ điên không còn lý trí.

Nhưng dưới trạng thái điên cuồng ấy lại khiến cho tốc độ của Huy Hoàng Chiến Thần nhanh nhẹn một cách khác thường.

Dùng một chiêu Xung Phong xông thẳng đến ngay thẳng mặt Thạch Phong, kiếm của Thạch Phong đâm tới, nhưng lại không trúng, mà đâm xuyên qua tàn ảnh của Huy Hoàng Chiến Thần lưu lại.

“Trước tiên tao sẽ phế đi tay phải của mày.” Huy Hoàng Chiến Thần đột nhiên xuất hiện ngay cánh phải của Thạch Phong, chiếc rìu Cự Hùng bổ xuống toàn bộ cánh tay phải của Thạch Phong.

Thủy Sắc Tường Vi lúc này sắc mặt trắng bệch. Sau khi thấy Thạch Phong ra tay, nàng liền biết rằng Thạch Phong quả nhiên không quá mạnh.

Bất quá điều này cũng bình thường. Dù sao Thạch Phong cũng chỉ là đoán tạo sư đệ nhất của vương quốc Tinh Nguyệt, khẳng định sẽ hao tốn không ít tâm tư cho chức nghiệp đó, cho nên làm gì có được thời gian để tăng kỹ thuật chiến đấu cơ chứ. Cho dù trước kia có thể là cao thủ ở các trò chơi thực tế ảo khác, nhưng vào Thần Vực không có giống như vậy. Giả như là cao thủ từ các trò chơi khác, đã vào Thần Vực cũng chỉ là khởi đầu cao hơn người chơi khác chút đỉnh, hơn nữa cần phải có một lượng thời gian lớn để đi luyện tập thích nghi, đi đánh quái luyện cấp mới có thể tiến bộ nhanh. Rõ ràng Thạch Phong không có nhiều thời gian như thế.

Thạch Phong chắc chắn sẽ bị Huy Hoàng Chiến Thần tra tấn, sau đó liền thay đổi tới điên điên khùng khùng một thời gian dài. Cho dù không điên, tinh thần cũng sẽ nhất định ở trong trạng thái hoảng hốt thật lâu, làm sao có thể bàn luận gì đến giao dịch lần sau.

“Xem ra chỉ có thể chờ đợi qua một khoảng thời gian rồi.” Thủy Sắc Tường Vi nhìn thấy cánh tay phải của Thạch Phong bị Huy Hoàng Chiến Thần nhìn trúng, không khỏi bất đắc dĩ nói.

Nhưng ngạc nhiên ở đây là, Thạch Phong không hề phát ra tiếng kêu thảm nào.
Bình Luận (0)
Comment