Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 185



Edit: Akiko Chono.

Một kiếm của Thạch Phong chém ra, rồi đút ngược về trong vỏ kiếm.

Theo sau chính là một tiếng kêu rên đau đớn kéo dài quanh quẩn ở trên cả con đường.

Lúc này trong ánh mắt mà Huy Hoàng Chiến Thần nhìn về hướng Thạch Phong đã chất đầy oán độc, nhưng trong sự oán độc đó còn giấu một chút sợ hãi. Đơn thuần là một kỹ năng Trảm Kích của kiếm sĩ mà thôi, lại có khả năng giết hắn trong nháy mắt, tự tin và ngạo mạn trong quá khứ bắt đầu tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Lẳng lặng nhìn thấy máu mình không ngừng chảy xuôi mất đi, nháy mắt đã biến thành 1 điểm, Huy Hoàng Chiến Thần chợt quỳ một chân xuống, trong mắt chỉ còn hoảng sợ tận cùng.

Bởi vì là quyết đấu, cho nên sẽ không chết, thế mới khiến Huy Hoàng Chiến Thần thoát khỏi cái chết được.

Nhưng mà sau khi hắn lấy lại phản ứng bình thường, mới nhớ tới trước khi chiến đấu Thạch Phong đã nói trận chiến này thật nhàm chán, giờ mới hiểu được, trước đó tưởng Thạch Phong tự ngạo, không biết trời cao đất rộng, hoá ra người đó là mình…

“Không!”

Huy Hoàng Chiến Thần nhìn thấy đẳng cấp của mình giảm xuống quá nhanh, chớp mắt đã rớt xong level 0, nhất thời thất thanh kêu to lạc giọng.

Dù quyết đấu sẽ không khiến người chơi chết đi, thế nhưng bên thua sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng, điều này không có gì cải biến.

Huy Hoàng Chiến Thần vốn đặt ra nghiêm phạt độc ác cho Thạch Phong, nhưng bây giờ đều lãnh hết lên người mình, bản đồ hắn hứa cho cũng trực tiếp bị hệ thống chuyển tới ba lô của Thạch Phong.

Lúc này đây, Huy Hoàng Chiến Thần không chỉ lấy đá tự đập chân mình, mà còn tiền mất tật mang.

“Cô Thuỷ Sắc, chuyện đã giải quyết xong, chúng ta tiếp tục giao dịch thôi.” Thạch Phong quay đầu nhìn về phía Thủy Sắc Tường Vi, cười nói.

Hiện tại Huy Hoàng Chiến Thần mang vẻ mặt oán độc nhìn chòng chọc Thạch Phong, nghiến răng nghiến lợi, vào lúc Thạch Phong đưa lưng về phía hắn, hắn trực tiếp lấy ra một quyển trục ma pháp bậc một, sử dụng với Thạch Phong.

“Hắc Viêm, mày đi chết đi!” Quyển trục ma pháp bậc một được Huy Hoàng Chiến Thần sử dụng là ma pháp hệ hoả Chiếc Giáo Lửa Đỏ, một ma pháp đơn thể có lực phá hoại khá mạnh. Hắn dù gì đã rớt đến level 0, đã không còn gì để mất nữa, dù bị vệ binh tóm lấy thì sao, cũng chả sao cả, cùng lắm thì xoá nick lập lại. Chỉ cần giết chết Thạch Phong, có thể vơi bớt mối hận trong lòng hắn phần nảo là đã đủ.

“Cẩn thận.” Thủy Sắc Tường Vi mở miệng nhắc nhở.

Thạch Phong cũng khó tưởng tượng ra Huy Hoàng Chiến Thần nổi điên như thế, dám tuỳ tiện ra tay công kích người chơi ở trong thành Hắc Dực. Bởi khoảng cách quá gần, khi phát hiện đã muộn.

Chiếc Giáo Lửa Đỏ nháy mắt đã đánh vào sau lưng Thạch Phong, Huy Hoàng Chiến Thần liền bật thốt lên tràng cười điên cuồng dữ tợn.

Tấm Chiếc Giáo Lửa Đỏ này có thể nói là át chủ bài của hắn, có thể tạo thành 2000 điểm thương tổn thông qua ngọn lửa với một mục tiêu duy nhất. Dù Thạch Phong lợi hại cỡ mấy, nhưng vẫn chỉ là một tên kiếm sĩ thôi, máu có thể dày bao nhiêu chứ? Một ngàn mốt, ngàn hai là hết đát. Dưới sát thương 2000 điểm này chắc chắn phải chết.

Ngọn lửa thịnh nộ đã tản đi, thanh máu của Thạch Phong cũng bắt đầu trượt nhanh chóng.

“Ha ha ha, mày lợi hại nữa thì làm được gì? Dám trêu vào thiếu gia như tao, mày chỉ có một con đường chết!” Huy Hoàng Chiến Thần nhìn thanh máu của Thạch Phong sắp tuột xuống con số không, cười to nhả lời đắc ý.

“Huy Hoàng Chiến Thần, anh quá hèn hạ rồi.” Thủy Sắc Tường Vi giờ thực sự đã nhìn rõ cách làm người của Huy Hoàng Chiến Thần, không nghĩ tới hắn đê tiện hạ lưu đến mức này, ngay cả tự tôn cơ bản nhất cũng không có.

“Hèn hạ? Thắng làm vua, thua làm giặc. Chỉ có thể trách trình độ của hắn ta không bằng ai.” Huy Hoàng Chiến Thần khinh thường cười lạnh.

Nhưng mà Huy Hoàng Chiến Thần lại sắp không cười được nữa, bởi vì hắn phát hiện thanh máu của Thạch Phong dừng ở khoảng chừng 20% liền không thay đổi gì rồi.

“Tại sao? Sao mày không chết?” Nhìn thấy Thạch Phong vẫn đứng yên lành ở tại chỗ, Huy Hoàng Chiến Thần lùi lại mấy bước, ngón tay run rẩy chỉ vào Thạch Phong, khinh hoảng thất thố hỏi.

“Cậu cũng không cần biết, nhưng cậu đã đám ở đây ra tay, vậy thì cậu cũng chuẩn bị xong chuyện tiếp nhận trừng phạt đi.” Thạch Phong cười cười, vỗ tắt ngọn lửa còn lại trên người, nhẹ giọng nói.

Sát thương mà Chiếc Giáo Lửa Đỏ tạo thành xác thực có thể đánh chết một người chơi level 14 bình thường, thế nhưng hắn thì khác. Hắn có được 20 điểm kháng hoả, hơn nữa mở ra ‘Cường hoá khí lực sơ cấp’ sẽ tăng lên một chút điểm kháng tính ma pháp. Ngoài ra thanh máu của hắn có những 1840 điểm HP. Một chiêu Chiếc Giáo Lửa Đỏ không thể xử được hắn, hoặc có thể nói rằng ma pháp bậc một hiện tại không có khả năng giết chết hắn chỉ với một chiêu, cùng lắm chỉ làm hắn chịu thương nặng thôi.

“Không, không có khả năng như thế!” Huy Hoàng Chiến Thần nhìn đờ đẫn, đây chính là quyển trục ma pháp bậc một có khả năng phá hoại mạnh nhất trong tay hắn.

“Không thể nào đi.” Thủy Sắc Tường Vi cũng thấy mà kinh hãi. Ăn một ma pháp hệ hoả bậc một có lực phá hoại cao nhất mà không xi nhê gì, vẫn còn sống sót, đây rốt cuộc là lực phòng ngự kiểu gì? Thủy Sắc Tường Vi cũng nảy sinh hoài nghi Thạch Phong có phải thuẫn chiến sĩ hoặc thủ hộ kỵ sĩ giả vờ thành kiếm sĩ không. Nhưng dù là thủ hộ kỵ sĩ có lực kháng ma pháp cao nhất cũng không có khả năng miễn cưỡng ăn hết một chiêu mà không chết.

Trong lúc hai người họ còn đang khiếp sợ, kỵ sĩ Hắc Phong của thành Hắc Dực đã chạy đến đây.

So sánh thành Hắc Dực với tiểu trấn và các thành phố bình thường khác, thì trình độ quản lý ở đây hết sức nghiêm ngặt, trừng phạt càng khiến không phải ai cũng có thể thừa nhận. Cho nên đời trước không có người chơi nào dám ở thành Hắc Dực ăn vạ, hễ ai làm thế đều chỉ có một kết cục chết, huống chi Huy Hoàng Chiến Thần còn dám công kích Thạch Phong có thân phận Liệp Ma Nhân.

Vì vậy mà Thạch Phong mới không trực tiếp ra tay xử lý Huy Hoàng Chiến Thần, chính là đang đợi trừng phạt từ thành Hắc Dực cho Huy Hoàng Chiến Thần.

“Huy Hoàng Chiến Thần vi phạm pháp luật thành Hắc Dực, tội danh công kích ngài Liệp Ma Nhân. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ bị thành Hắc Dực giam giữ 15 ngày, sau khi ra ngục trong vòng 10 ngày sẽ chịu giảm xuống 10% tất cả các thuộc tính, điểm kinh nghiệm thu được giảm xuống 20%.” Đội trưởng kỵ sĩ Hắc Phong đi tới trước người Huy Hoàng Chiến Thần, đọc lời tuyên án.

Nghe trừng phạt nặng nề như thế, Thủy Sắc Tường Vi ớn lạnh toàn thân hít sâu một hơi. Hình phạt này quá nặng rồi, bị giam 15 ngày, dù Huy Hoàng Chiến Thần là nguyên lão của Hoàng Hôn Hồi Hưởng nên sẽ có người dẫn hắn thăng cấp đi nữa, nhưng bây giờ hắn là level 0, cộng thêm chênh lệch 15 ngày, điểm kinh nghiệm thu được giảm 20%, vậy thì muốn đuổi kịp đẳng cấp của đại đa số người chơi cần hơn một tháng không ngủ không nghỉ thì biết đâu còn được. Chưa nói chi đến đẳng cấp đứng đầu mọi người rồi.

“Ha ha ha, Hắc Viêm! Tao thừa nhận mày lợi hại. Nhưng từ khi tao ra tay đã nghĩ đến việc xoá nick lập lại rồi, mày nghĩ rằng tao còn sợ hệ thống trừng phạt sao?” Huy Hoàng Chiến Thần sau khi nghe xong tuyên án cũng không nhịn được run rẩy, nhưng sau khi nghĩ lại, ông đây sắp xoá nick lập lại rồi, còn sợ mẹ gì nữa.

“Thế ư? Tôi đây chờ mong cậu xoá nick lập lại.” Thạch Phong mỉm cười, cũng không giải thích thêm gì.

Nhìn thấy nụ cười tự tin của Huy Hoàng Chiến Thần, Thạch Phong cũng không nhẫn tâm đánh nát ảo tưởng của hắn. Bởi vì Huy Hoàng Chiến Thần nghĩ Thần Vực quá đơn giản rồi, chỉ bằng đầu heo như Huy Hoàng Chiến Thần cũng nghĩ ra loại chuyện thế, hệ thống chủ thần còn không có biện pháp giải quyết được sao?

Đời trước rất nhiều người cho rằng Thần Vực đơn thuần là một trò chơi thực tế ảo, muốn làm cái thì thì làm cái đó, thậm chí còn làm ra những hành vi đồi bại với NPC nữ tính khiến người ta giận sôi, ôm suy nghĩ cùng lắm thì xoá nick lập lại thôi, đến lúc lại trở về một lần là được. Nhưng kết quả nói thẳng cho bọn họ biết, trừ phi bạn không bao giờ chơi Thần Vực nữa, bằng không thì trừng phạt phải chịu sẽ không xoá bớt một cái nào, mặc kệ bạn xoá nick bao nhiêu lần đi chăng, đổi bao nhiêu nón ảo, kết cục vẫn không thay đổi.

Thần Vực tuy thực sự là game thực tế ảo, thế nhưng cũng có điểm mấu chốt. Quy tắc của Thần Vực chính là ranh giới cuối cùng, dám xúc phạm đến điểm mấu chốt ấy, liền phải chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt, không ai là ngoại lệ cả.

Huy Hoàng Chiến Thần thấy nụ cười của Thạch Phong, nhất thời trong lòng có cảm giác ớn lạnh, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, có thể là Thạch Phong đang cố ý hù doạ hắn thôi. Hắn không thèm để ý nữa mà chọn logout khỏi Thần Vực, chuẩn bị xoá nick lập lại.

Thạch Phong cũng lười quan tâm đến công tử nhà giàu không có đầu óc này. Mở ba lô ra, nhìn xem thử manh mối về Thí Thần Giả mới lấy được đến tay là thế nào.

Cái bản đồ này cũng không có dấu hiện đây là nơi nào, cũng không có bất kì dòng văn tự giải thích, người chơi lấy được cũng mờ mịt không biết làm sao với nó. Không biết đây là đâu, làm sao đi tìm? Hơn nữa trên diễn đàn chính thức cũng không công bố bản đồ thế giới Thần Vực, cho nên Huy Hoàng Chiến Thần mới có thể hào phóng lấy nó ra làm tiền đặt cược.

Đáng tiếc, Thạch Phong hết sức quen thuộc với Thần Vực, cho dù bản đồ không có ghi tên đi nữa.

Bởi vì đời trước mỗi công hội lớn đều sẽ chế tạo bản đồ Thần Vực cho công hội mình, thời gian trôi qua mười năm, có thể nói bản đồ của công hội U Ảnh cũng rất toàn diện. Hiểu rõ bản đồ thế nào là yêu cầu cơ bản của một hội trưởng, Thạch Phong cũng không khác.

Chỉ có điều địa hình bản đồ trên tay rất phức tạp, bản thân Thạch Phong suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra đến một chỗ có địa hình khá tương đồng với hình vẽ của bản đồ này.

Vùng đất cấm nhân loại khó đặt chân vào – Dãy núi Huỷ Diệt.
Bình Luận (0)
Comment