Biết rõ nguyên lý này, hắn mới không thể không nhắm mắt lại, trực tiếp che chắn tín hiệu thị giác truyền đến, dùng cảm quan khác, kinh nghiệm chiến đấu một mực tích lũy, còn có trực giác linh mẫn để tránh né nhất thương lục biến.
Đối với hắn chiếm ưu thế tuyệt đối trên thuộc tính mà nói thì hoàn toàn có thể làm được.
Chỉ cần bảo trì cự ly tương ứng, cách phạm vi công kích cực hạn của trường thương một mét là được, trong nháy mắt cảm nhận được kình phong mà trường thương dẫn động mới bắt đầu nghiêng người né tránh.
Bởi vì vậy.
Thạch Phong đối mặt với thế công cuồng mãnh của Tiêu, mới có thể né tránh mới có thể, đồng thời phát động tấn công.
Khi cao thủ đối chiến, che chắn thị giác để chiến đấu chính là chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi vì trong ngũ cảm của con người, lượng tin tức mà thị giác bắt giữ được là lớn nhất, người thường cũng chủ yếu là dựa vào thị giác để chiến đấu, đã không có thị giác, chắc chắn sẽ che chắn rất nhiều nguồn gốc tin tức từ ngoại giới, sức chiến đấu sẽ phải chịu ảnh hưởng cực lớn.
Có điều sau khi Thạch Phong che chắn thị giác, lúc né tránh nhất thương lục biến, đột nhiên phát hiện cảm giác đối với thế giới đã khác hẳn.
Đã không có thị giác, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên hoàn cảnh xung quanh, không còn tập trung ở trên người địch nhân, cũng là khi đối mặt với uy hiếp tử vong, hắn lập tức cảm thấy hoàn cảnh xung quanh biến thành rõ ràng quá.
Tuy không thể nhìn thấy động tác vung trường thương của Tiêu, có điều có thể từ trong dao động không khí, cảm nhận được rõ ràng vô cùng trường thương trong tay Tiêu, khiến sự né tránh của cũng càng lúc càng nhẹ nhàng hơn.
Về sau khi đối mặt với nhất thương cửu sát, Thạch Phong cuối cùng cũng hiểu được cái gì là Chân Không cảnh.
Giống như toàn bộ những gì ở xung quanh thân thể đều là một bộ phận của thân thể, có chút giống với thiên nhân hợp nhất trong võ học, không còn bị trường thương mê hoặc dễ dàng nữa.
Cuối cùng cũng giúp Thạch Phong mở ra được cánh cửa cuối cùng của Nhập Vi Lĩnh Vực.
Chân Không cảnh!
Khi lại đối mặt v nhất thương cửu sát, Thạch Phong chiếm ưu thế tuyệt đối trên thuộc tính có thể tất tự nhiên vung ra Thí Lôi để chống đỡ nhất thương cửu sát, bởi vậy phạm vi công kích đại khái của nhất thương cửu sát ở trong đầu hắn căn bản là vô cùng rõ ràng.
Chỉ thuần đọ tốc độ tấn công, Thạch Phong mở ra Lôi Thần Hàng Lâm tất nhiên là không thể thua được.
Có điều khi một kiếm cuối cùng kích sát Tiêu, Thạch Phong giống như nhìn thấy khe hở không gian, dọc theo luật động của không gian, chém xuống một kiếm, chờ khi hắn có phản ứng, Tiêu đã ngã xuống đất không dậy nổi rồi.
Hiện giờ chém ra một kiếm kích sát Xích Vũ, lại không có cảm giác thoải mái như lúc đó, chỉ là tốc độ cấm kỹ bậc hai Thuấn Khai đề thăng quá khủng bố, Xích Vũ không kịp phản ứng mà thôi, cho nên Thạch Phong không hề hài lòng đối với điều này.
Sau khi Thạch Phong kích sát Xích Vũ, toàn bộ đại quân tinh anh do Xích Vũ suất lĩnh đều xáo trộn, không biết phải làm gì, hơn nữa cũng bị biểu hiện kinh người của Thạch Phong chấn nhiếp, càng là tư duy mờ mịt, bắt đầu chạy tứ tán.
Kích sát một Xích Vũ đã có hiệu quả như vậy, Thạch Phong tất nhiên không thể bỏ qua người chỉ huy của quân đoàn khác.
Từ Thạch Phong tự mình ra tay đi kích sát ra, Thạch Phong còn khống chế Chiến Nhận Ác Ma đi kích sát người chỉ huy của Tinh Hà Liên Minh và các công hội lớn, lập tức khiến cho cả chiến trường đều loạn thành một đống.
- Hắc Viêm chết tiệt, không ngờ lại muốn tiêu diệt toàn bộ chúng ta.
Tinh Hà Vãng Tích nhận được tin tức phía dưới truyền đến, cho dù hắn có ngốc tới mấy cũng nhìn ra được mục đích của Thạch Phong, lập tức xem bản đồ của Thạch Trảo Sơn Mạch, truyền lệnh trong kênh công hội,
- Tất cả mọi người toàn lực tụ tập về sơn đạo hướng tây bắc, một hơi đột phá nơi đó.
Hiện giờ chiến trường đã hỗn loạn, muốn toàn diện đột phá là tốn thời gian gian, lại đúng với ý nguyện của Thạch Phong, cho nên chuyên môn lựa chọn một sơn đạo cách Tinh Hà Liên Minh gần nhất làm điểm đột phá, rất nhanh là có thể xuyên thủng phòng ngự của Linh Dực.
Chỉ chốc lát sau, đại quân tinh anh của Tinh Hà Liên Minh dưới sự chỉ huy của Tinh Hà Vãng Tích, cấp tốc tụ tập ở sơn đạo phía tây bắc, điên cuồng công kích Cửu Tinh Cực Vực, cho dù tinh anh của Linh Dực liều mạng phản kích, hiệu quả cũng rất nhỏ, khiến điểm pháp lực của chín người duy trì giảm dần.
Chỉ trong vài phút, Cửu Tinh Cực Vực cuối cùng cũng vỡ vụn, người của Tinh Hà Liên Minh vui mừng không thôi.
- Hà, đó là Hắc Viêm.
- Không chỉ là Hắc Viêm, người bên cạnh không phải Hỏa Vũ và Thủy Sắc Sắc Vi sao?
Khi Ma pháp trận vỡ vụn, người chơi nhãn lực tốt bên Tinh Hà Liên Minh lập tức phát hiện Hắc Viêm đứng trên sơn đạo, còn có thành viên đoàn chủ lực Linh Dực ở phía sau Hắc Viêm, sắc mặt ai nấy đều lập tức trở nên âm trầm.
Sự lợi hại của Thạch Phong, đã khiến mọi người đều được chứng kiến.
Cho dù mọi người chỉ nhìn từ xa, cũng cảm thấy trong lòng nặng trịch.
Trong Thiên quân vạn mã có thể làm thịt cao thủ đỉnh cấp như Xích Vũ, còn có thể không rụng lấy một sợi tóc rời khỏi, nói cách khác sinh mệnh của mọi người ở đây đều nằm trong tay Thạch Phong, chỉ cần Thạch Phong muốn lấy tính mạng của người nào ở đây, còn có ai có thể giữ được cái mạng nhỏ của người đó.
Bởi vì vậy, người của Tinh Hà Liên Minh đều không còn vẻ vui sướng như lúc trước đánh tan Cửu Tinh Cực Vực, có chăng chỉ là hoảng sợ, ai nấy đứng yên tại chỗ không dám tiến lên.
Một người chấn nhiếp mấy vạn đại quân tinh anh.