Thạch Phong đối mặt với Kỳ Lạc đã mở ra mô thức bùng nổ cũng không dám lơ là, trực tiếp dùng ra Lôi Thần Hàng Lâm, tốc độ di động và tốc độ công kích tăng mạnh 150%, thương tổn đề thăng 50%, thương tổn phải chịu giảm xuống 50%.
Đối mặt với công kích của chủy thủ giống như bão táp, Thạch Phong cũng điên cuồng vung song kiếm trong tay.
Lập tức tia lửa bắn ra bốn phía, truyền ra tiếng kim loại va chạm.
Thạch Phong đã đạt tới Chân Không cảnh, ngũ cảm sớm đã phát huy đến cực hạn, nắm rõ hoàn cảnh xung quanh như lòng bàn tay, cho dù là công kích mắt thường khó có thể phát hiện, Thạch Phong cũng có thể cảm giác được rõ ràng, đúng lúc làm ra phản ứng tốt nhất.
Chỉ thấy quanh người Thạch Phong không ngừng tỏa ra quang mang màu xanh và màu bạc, giống như hình thành một lĩnh vực không thể xâm phạm, chỉ cần chủy thủ màu đen tiến vào phạm vi đó, lập tức sẽ bị gạt ra.
Trong va chạm liên tục, Kỳ Lạc bởi vì mở ra mô thức bùng nổ, trên lực lượng là vượt trên Thạch Phong, cho nên điểm sinh mệnh của Thạch Phong cũng không ngừng giảm bớt hơn hai trăm hơn hai trăm, mà Thạch Phong mở ra Lôi Thần Hàng Lâm, rõ ràng trên tốc độ có ưu thế cực lớn, cản được toàn bộ công kích.
Thạch Phong trừ ngăn cản tất cả công kích ra, thỉnh thoảng còn công kích lại Kỳ Lạc, khiến điểm sinh mệnh của Kỳ Lạc đột nhiên giảm một mảng lớn.
Kỳ thật Thạch Phong có thể trong nháy mắt kết thúc chiến đấu, có điều Thạch Phong muốn thông qua chiến đấu với Kỳ Lạc để đề thăng kỹ xảo chiến đấu của mình, cho nên không sử dụng thuộc tính đề thăng kỹ năng bùng nổ.
- Tại sao lại như vậy, vì sao ta đánh không trúng hắn.
Kỳ Lạc càng đánh càng kinh hãi, rõ ràng đã mở ra kỹ năng bùng nổ, thuộc tính cơ bản cũng vượt trên Thạch Phong, tốc độ công kích của Thạch Phong cũng không nhanh hơn hắn là bao nhiêu, nhưng sao hắn lại không công phá được phòng ngự của Thạch Phong, ngược lại bị Thạch Phong hết lần này tới lần khác đánh trúng chỗ yếu hại, nhìn điểm sinh mệnh giảm xuống từng đoạn, cuối cùng thì về không.
Sau khi Kỳ Lạc không cam tâm ngã xuống, mấy kiện vật phẩm cũng rơi ra theo.
Sau khi Kỳ Lạc chết, Tư Vũ Khinh Hiên và Thanh Trúc lẳng lặng nhìn ở xa xa đều há to miệng.
Lúc này lại nhìn Thạch Phong, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Cảm giác giống như lần đầu quen biết Thạch Phong vậy.
Hai bên thật sự là quá mạnh.
Loại cường đại này đã không thể dùng lời nói để hình dung, đây vẫn là lần đầu bọn họ nhìn thấy chiến đấu như vậy, tốc độ đó nhanh tới ngay cả mắt cũng không kịp phản ứng, càng đừng nói là thân thể, nếu đổi thành bọn họ, sợ rằng trong nháy mắt chiến đấu đã kết thúc rồi, nhưng hai bên đánh hừng hực khí thế, tia lửa văng khắp nơi.
Có điều cuối cùng vẫn là Thạch Phong mạnh hơn.
- Dạ Phong đại ca quá lợi hại, nếu ta có một nửa trình độ của Dạ Phong đại ca, sau này khẳng định có thể thoải mái đánh bại Nhạn Thu.
Thanh Trúc nhìn Thạch Phong, ánh mắt vô cùng kích động.
Tư Vũ Khinh Hiên vừa nghe vậy, không khỏi bật cười.
Bình thường khi bọn họ mạo hiểm dã ngoại làm nhiệm vụ, Thanh Trúc một mực rất lười, căn bản không có hứng thú đối với chiến đấu, chỉ ở phía sau cộng máu, tuy bọn họ đã khuyên giải không ít lần, nhưng một mực không có tác dụng, động chút là nói, có trang bị là được rồi, cần kỹ xảo để làm gì.
Không ngờ chỉ xem qua một hồi chiến đấu, hiện tại lại mê kỹ xảo chiến đấu như vậy.
- Được rồi, chúng ta đi thôi, ở lại nơi này quá nguy hiểm.
Tư Vũ Khinh Hiên cười cười.
...
Bên kia Thạch Phong cũng bắt đầu nhặt đồ rơi ra.
Bộ đội tinh nhuệ của Vương Giả Quy Lai, trong đó lại có cao thủ như Kỳ Lạc dẫn đội, trang bị trên người tất nhiên không cần nói, tuyệt đối đều là cực phẩm, mỗi một kiện trang bị rơi ra đều là phẩm chất Ám Kim cấp 35, nếu lấy ra bán, mỗi một kiện đều có giá trị mấy chục kim tệ, cộng toàn bộ lại chính là mấy trăm kim tệ.
- Hả, đây là cái gì vậy?
Khi Thạch Phong kiểm tra vật phẩm rơi ra trong ba lô, đột nhiên phát hiện thủy tinh cầu tỏa ra vầng sáng màu tím, trong rất nhiều vũ khí trang bị rơi ra là vô cùng chói mắt, hơn nữa trên thủy tinh cầu này, Thạch Phong còn cảm thấy một tia uy áp, cỗ uy áp này khiến hắn có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Thần uy!
Đó là lực lượng đặc hữu chỉ thần linh mới có thể phát ra.
- Thứ này cũng thú vị.
Thạch Phong lấy ra thủy tinh cầu bắt đầu quan sát cẩn thận.
Không Gian Truyền Tống Thủy Tinh Cầu, tiêu hao phẩm, có thể truyền tống một người chơi đến dị thế giới thần bí, vật phẩm này chỉ có thể để trong không gian ba lô, sau khi tử vong tất rơi.
Trong Thần Vực rất ít có vật phẩm có thể truyền tống người chơi đến dị thế giới.
Thạch Phong biết, mỗi một kiện vật phẩm có thể truyền tống người chơi đến dị thế giới, đều là trân bảo tuyệt đối, cho dù vật phẩm cấp Sử Thi cũng không bằng.
Bởi vì trong thiết lập của Thần Vực, bản thân dị thế giới tương đương với một phó bản, chỉ là phó bản này hơi lớn, đồng thời phần thưởng cũng nhiều, xem như là một loại thí luyện kỳ ngộ. Trong đó kém nhất cũng có thể đạt được vật phẩm cấp Sử Thi, có một số người thậm chí từng có được tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết, cũng có người đạt được kỹ năng siêu cấp vân vân, tóm lại là phần thưởng có thể khiến người chơi quật khởi.
- Chẳng trách tên gia hỏa Kỳ Lạc đó lại liều mạng như vậy, thì ra là có được kỳ ngộ dị thế giới, không biết dị thế giới này là cấp bậc gì?
Thạch Phong nghĩ đến Kỳ Lạc giống như phong ma, không khỏi cười cười, nếu là hắn, khẳng định cũng liều mạng.