Có điều chênh lệch giữa hai bên là quá lớn, cho dù thích ứng với tần suất của hắn, hắn vẫn có thể trực tiếp phát hiện.
- Đáng tiếc.
Thạch Phong cười cười, lập tức biến mất.
Hư Vô Chi Bộ.
Sau khi Thạch Phong biến mất, Thích Khách thanh niên cấp 18 đang rón ra rón rén đó lập tức mở to hai mắt, không thể tin được được đây là sự thật, một nghề nghiệp Kiếm Sĩ không ngờ có thể đột nhiên biến mất trước mắt hắn.
- Sao không thấy người nữa? Chẳng lẽ Kiếm Sĩ cũng có thể học được kỹ năng tiềm hành à?
Thanh niên Thích Khách vội vàng chạy lên, muốn tìm tòi tới cùng.
Có điều thanh niên Thích Khách chưa chạy ra được mấy bước, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể nhúc nhích.
Không biết từ lúc nào một thanh trường kiếm màu xanh lạnh như băng đã xuất hiện ở chỗ cổ của hắn, chỉ cần hắn động đậy một chút, thanh trường kiếm màu xanh đó có thể cứa đứt cổ hắn.
- Tiểu tử, lá gan của ngươi rất to, không ngờ dám chạy tới nơi này.
Thạch Phong nhìn thanh niên Thích Khách dần dần hiện hình, khẽ cười nói.
Cấp 18, bất kể kỹ xảo mạnh thế nào, chênh lệch thuộc tính lớn như vậy, căn bản là không thể bù đắp.
Vốn Thạch Phong là muốn trực tiếp rời đi, có điều sau khi phát hiện thanh niên Thích Khách này, mới thay đổi chủ ý. Toàn là bởi vì thực lực của Thích Khách này không tầm thường, đời trước danh khí ở Tinh Nguyệt Vương Quốc cực lớn.
Tàn Ảnh Thích Khách Mặc Vô Thanh!
Đời trước Thạch Phong đã từng thấy rất nhiều lần.
Sở dĩ danh khí ở Tinh Nguyệt Vương Quốc rất lớn, toàn là vì Tàn Ảnh Thích Khách Mặc Vô Thanh này năm đó khiến cho Phệ Thân Chi Xà rất thảm.
Đường đường là công hội nhất lưu, hơn nữa còn là hội trưởng Tào Thành Hoa, không ngờ lại bị Mặc Vô Thanh kích sát ba lần.
Đây chính là khiến Phệ Thân Chi Xà mất hết mặt mũi, nếu là cao thủ ám sát nổi danh trong giới trò chơi ảo thì cũng thôi, nhưng bị một Thích Khách lặng lẽ vô danh giết ba lần, điều này đối với người chơi bình thường mà nói căn bản chính là chuyện không thể, nhưng quả thực đã xảy ra.
Sau đó Phệ Thân Chi Xà giống như phát điên muốn làm thịt Mặc Vô Thanh. Nhưng cuối cùng đều không làm gì được Mặc Vô Thanh. Một người chơi tự do có thể đối kháng với một công hội nhất lưu.
Điều này ở Thần Vực chính là vô cùng hiếm thấy, càng đừng nói là Tinh Nguyệt Vương Quốc.
Mặc Vô Thanh Đánh một trận mà thành danh lúc trước được không ít công hội lớn mời chào chân thành, thậm chí lấy ra cổ phần công hội làm điều kiện, nhưng Mặc Vô Thanh căn bản không để ý, không gia nhập bất kỳ một công hội nào.
Sau đó trong một đoạn thời gian rất dài, Mặc Vô Thanh này bắt đầu kiếp sống khiêu chiến, khiêu chiến cao thủ ở các nơi trong Thần Vực, đương nhiên là có thắng bại, có điều cho dù thua, vẫn bại mà vinh, bởi vì những người đánh bại hắn đều không phải là cao thủ bình thường, ai nấy đều là cao thủ nhất đẳng trong Thần Vực, thậm chí còn có mấy vị lão quái vật của công hội siêu cấp.
Lúc ấy rất được những lão quái vật đó đánh giá cao, thậm chí những công hội siêu cấp đó đều vươn cành oliu, muốn thu nhận Mặc Vô Thanh vào trong công hội.
Dẫu sao Mặc Vô Thanh thật sự quá trẻ tuổi, tuổi còn trẻ đã có tư cách khiêu chiến những lão quái vật đó, tiền đồ tương lai tất nhiên không cần nói, cuối cùng công hội nhất lưu Phệ Thân Chi Xà cũng không thể không khuất phục Mặc Vô Thanh, làm ra bồi thường tương ứng, trở thành đối tượng được rất nhiều người chơi tự do trong Thần Vực sùng bái.
Có điều đời trước Mặc Vô Thanh một mực lăn lộn ở Tinh Nguyệt Vương Thành, Thạch Phong không ngờ hiện tại lại xuất hiện ở Bạch Hà Thành.
Gặp phải cao thủ như vậy, Thạch Phong tất nhiên không thể bỏ qua.
Chỉlà Mặc Vô Thanh đối mặt với áp lực của Thạch Phong, không cảm thấy bất kỳ vẻ hoảng sợ nào, ánh mắt nhìn Thạch Phong đầy sùng bái.
Đây vẫn là lần đầu Mặc Vô Thanh gặp phải chuyện như vậy.
Đối với kỹ xảo tiềm hành, đó chính là kỹ xảo mà hắn một mực kiêu ngạo nhất.
Đừng nhìn hiện tại hắn chỉ có cấp 18, nhưng cho dù là người chơi tinh anh của công hội cấp 35, cũng không thể nhận thấy sự tiếp cận của hắn, nhưng hắn cách Thạch Phong ít nhất vẫn hơn 60 mét, không ngờ vẫn bị phát hiện...
Thậm chí hắn còn không kịp phản ứng, trường kiếm màu xanh đã xuất hiện ở cổ.
Điều này khiến hắn cảm thấy giống như nằm mơ.
Có điều trường kiếm lạnh như băng ở cổ từng thời khắc đều đang nhắc nhở hắn, đây không phải mơ, mà là thực tại vô cùng là chân thật.
Tuy cấp bậc của Thạch Phong cao hơn hắn rất nhiều, có điều hắn có thể nhìn ra được, chênh lệch giữa hắn và Thạch Phong không chỉ là trên thuộc tính, chênh lệch trên kỹ xảo cũng khiến người ta tuyệt vọng.
- Vị cao thủ đại ca này đừng hiểu lầm, ta thật sự chỉ tới đây xem thử thôi.
Mặc Vô Thanh cảm giác trường kiếm ở cổ có xu thế sắp chém xuống, vội vàng giải thích.
Thần Vực có không ít kỳ ngộ, cướp đoạt là chuyện cơm bữa.
Gặp phải người chơi muốn cướp đoạt kỳ ngộ, tất nhiên sẽ không chút khách khí làm thịt.
- Tới đây xem thử? Thạch Phong cười cười, lập tức thu hồi thánh kiếm Thí Lôi,
- Được rồi, ta tin ngươi, có điều sau này ngươi tốt nhất hãy tránh xa loại địa phương này, lần sau ngươi sẽ không được may mắn như vậy nữa đâu.
Rung chuyển mà Thâm Uyên Giả làm ra đã trở thành kỳ ngộ...
Nếu không phải Mặc Vô Thanh đến đủ muộn, chỉ sợ sớm đã bị Thâm Uyên Giả vạ lây mà chết rồi.
Mặc Vô Thanh vốn vẫn muốn nói gì đó, chỉ thấy Thạch Phong lại biến mất, có điều lần này không phải dùng Hư Vô Chi Bộ, mà là dùng Không Gian Di Động của Thất Diệu Chi Giới trực tiếp về Bạch Hà Thành.
Nhìn Thạch Phong đã biến mất, Mặc Vô Thanh không khỏi trợn mắt há hốc mồm, trong lòng càng kính trọng Thạch Phong hơn.