Tạ Kỳ Văn rất khá, năm ấy hai mươi lăm lộ ra đã có được vé vào cửa đại hội cách đấu thế giới, mà lúc đó Du Tử Bình cũng chỉ là học viên cao cấp của võ quán Bạch Hổ mà thôi, đang lăn lộn ở tầng dưới cùng của đại hội toàn quốc.
Hai người một trời một đất, lựa chọn ai tất nhiên nhìn cái rõ ngay.
Sau đó Du Tử Bình cũng rời khỏi võ quán Bạch Hổ, thành công gia nhập công hội siêu cấp Vạn Thần Điện, từ đó về sau càng không thể vãn hồi.
Dựa theo thời gian để suy tính, nữ nhi của phân quán chủ đó chưa hứa gả cho ai, Du Tử Bình và Tạ Kỳ Văn vẫn đang trong cạnh tranh, nếu Du Tử Bình không trong thời gian có hạn này thể hiện ra biểu hiện kiệt xuất để phân quán chủ đó thấy, muốn ôm mỹ nữ về, căn bản chính là si tâm vọng tưởng.
Hiện giờ Tạ Kỳ Văn chính là đại hồng nhân của võ quán Bạch Hổ, trong đại hội toàn quốc đã f tuyển thủ nổi danh, Du Tử Bình căn bản không bất kỳ cơ hội nào.
Nếu muốn đọ sức với Tạ Kỳ Văn như mặt trời ba trưa, cành oliu hiện tại Thạch Phong tung ra chính là cơ hội của hắn.
Cho dù hiện tại Du Tử Bình không muốn gia nhập Linh Dực, khi Du Tử Bình cảm thấy không cạnh tranh lại được Tạ Kỳ Văn, nhìn chênh lệch thực lực tuyệt đối mà hôm nay Hỏa Vũ thể hiện ra, đến lúc đó tất nhiên sẽ cân nhắc gia nhập Linh Dực Công Hội.
Ngay khi Cam Hưng Đằng cho rằng không ai còn dám gia nhập Studio Linh Dực, một vị học viên giơ tay lên.
- Ta muốn tham gia khảo hạch.
Cam Hưng Đằng và học viên khác của võ quán Bạch Hổ đều quay đầu lại nhìn.
Lên tiếng là một thanh niên thanh tú khoảng hai mươi tuổi, dáng người đối với người muốn trở thành tuyển thủ cách đấu chuyên nghiệp mà nói thì có chút gầy yếu, rất khó tưởng tượng người như vậy lại có thể trở thành học viên trung cấp trong võ quán Bạch Hổ.
- Lữ Tu, ngươi điên rồi à!
Du Tử Bình nhìn về phía thanh niên thanh tú đang chiếu cố hắn, đầy kinh ngạc nói.
Thiên phú của Lữ Tu ở trong võ quán Bạch Hổ chỉ có thể nói là bình thường, có thể trở thành học viên trung cấp cũng bởi vì lăn lộn ở võ quán Bạch Hổ nhiều năm, hiện giờ hắn 21 tuổi mới trở thành học đồ trung cấp, cũng coi như là có một chút khởi sắc ở võ quán Bạch Hổ.
Lữ Tu trong võ quán Bạch Hổ là một trong số ít bằng hữu của hắn.
Không ngờ...
Hiện tại không ngờ lại trực tiếp từ bỏ tiền đồ tốt ở võ quán Bạch Hổ, lựa chọn gia nhập một studio game.
Du Tử Bình muốn khuyên giải một chút, nhưng bị Lữ Tu ngăn cản trước tiên.
- Ta khác với ngươi, ngươi là thiên tài, ta chỉ là một người bình thường, ta cũng biết cực hạn của ta, có thể trước ba mươi làm được tới học viên cao cấp đã là kỳ tích rồi, so với như vậy, ta tình nguyện cược một ván.
Lữ Tu giải thích.
Du Tử Bình nghe thấy cái từ thiên tài này, trong lòng ít nhiều cũng có chút tự giễu, đồng thời cũng hiểu quyết định của Lữ Tu là không thể thay đổi.
Người của võ quán Bạch Hổ nghe thấy giải thích của Lữ Tu, ít nhiều cũng hiểu được cảm nhận của Lữ Tu.
Có điều sắc mặt Cam Hưng Đằng lại sắp ứa ra nước rồi.
Vốn là chạy tới chỗ quán huấn luyện Bắc Cực để đá quán chấn nhiếp một chút, nhân tiện lấy đi một số học viên, không ngờ hiện tại ngược lại bị Thạch Phong ở trước mặt đào đi một người, nếu truyền ra, mặt mũi của võ quán Bạch Hổ biết để vào đâu?
- Ha ha ha, tốt, ngươi rất tốt.
Cam Hưng Đằng nhìn Lữ Tu không khỏi cười to nói,
- Muốn đi thì ta không ngăn cản ngươi, có điều tương lai ngươi nhất định sẽ hối hận, hối hận vì lựa chọn hôm nay! Chúng ta đi.
Cam Hưng Đằng nhìn thấy đã có mấy người động lòng, cũng không dám ở lại đây lâu, vội vàng gọi tất cả mọi người rời khỏi quán huấn luyện Bắc Đấu.
Lúc này Khả Nhạc đi đến trước người Lữ Tu đang có chút mê mang, vỗ vai Lữ Tu, rất hào sảng nói:
- Huynh đệ, ta có thể cam đoan với ngươi, nếu ngươi có thể gia nhập Studio Linh Dực, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất trong đời này, ngươi nhìn ta đi, trước khi ta gia nhập Linh Dực nội tình còn kém xa ngươi, chỉ cần ngươi nỗ lực, tương lai khẳng định sẽ tốt hơn lăn lộn ở võ quán Bạch Hổ nhiều.
- Không biết vị đại ca này gia nhập Linh Dực đã bao lâu rồi?
Lữ Tu nhìn Khả Nhạc người cao ngựa lớn, lại thêm Khả Nhạc vỗ vai hắn, có thể cảm giác ra lực lượng của Khả Nhạc rất lớn, dựa theo phỏng đoán của hắn, thực lực của Khả Nhạc chắc không kém Cam Hưng Đằng.
- Huấn luyện chính thức cũng mới chỉ hơn một tháng.
Khả Nhạc tính toán thời gian, thật thà nói.
- Hơn một tháng, trước đó còn không bằng ta, ngươi là đang lừa ta à!
Lữ Tu mở to hai mắt, hoàn toàn không tin lời nói của Khả Nhạc, cho rằng Khả Nhạc đang cho hắn lòng tin.
-Ta lừa ngươi làm gì? Đám người chúng ta là đồng thời tham gia huấn luyện đặc biệt, không tin ngươi hỏi bọn họ đi.
Khả Nhạc lườm Lữ Tu, cảm thấy Lữ Tu cũng quá đại kinh tiểu quái rồi, chỉ chỉ đám người Hỏa Vũ.
- Đúng vậy, chúng ta đích xác đều là mới tới đây tham gia huấn luyện đặc biệt vào hơn một tháng trước, Khả Nhạc trước khi huấn luyện đặc biệt đích xác không bằng ngươi hiện tại.
Hỏa Vũ gật đầu, cười nói.
Nghe thấy Hỏa Vũ cũng nói như vậy, Lữ Tu lập tức đờ đẫn.
Hoặc là nói lượng tin tức quá lớn, khiến hắn không phản ứng lại kịp.
Giống như hắn vất vả huấn luyện nhiều năm, lại là như hư độ nhân sinh (sống một cuộc đời vô ích) vậy.
Hắn rốt cuộc là đi tới một nơi như thế nào vậy?
Trong một quán rượu cao cấp của Thành phố Kim Hải, Cam Hưng Đằng dẫn theo mọi người chật vật trở về, lập tức trực tiếp báo cáo tình huống với tổng bộ võ quán Bạch Hổ, hoàn toàn không để ý tới thương thế của mình.