Cạn kiệt tinh thần lực vượt quá cực hạn của người chơi, bình thường muốn khôi phục cũng phải vài ba tiếng, tiêu hao quá nhiều, thậm chí phải nghỉ ngơi hơn mười tiếng cũng không có gì lạ, cho dù sử dụng dược tề dinh dưỡng cấp S để khôi phục, ít nhất cũng cần tiêu tốn khoảng một giờ trong thế giới hiện thực mới có thể hoàn toàn bình thường lại.
Thời gian lựa chọn sách kỹ năng trong TiTan Đồ Thư Quán cũng chỉ là ba tiếng mà thôi, nghỉ trong thực tại một giờ, trong Thần Vực chính là tiếng, chẳng khác nào sau khi Phệ Huyết Phong Tình đi ra, đã không có thời gian xông vào khu trung tâm nữa.
- Khảo nghiệm này đúng là đủ ác.
Thạch Phong thầm líu lưỡi.
Nếu thất bại một lần, có nghĩa là tiêu hao một bình dược tề dinh dưỡng cấp S, chỉ có thể lựa chọn sách kỹ năng ở khu nội bộ, nếu không có dược tề dinh dưỡng cấp S để khôi phục, tương đương với mất đi một lần cơ hội lựa chọn sách kỹ năng ở TiTan Đồ Thư Quán.
Hiện tại hắn mới hiểu được, lúc trước vì sao nhiều cao thủ đỉnh phong như vậy đều phải dừng lại ở khu trung tâm.
- May mà ta vẫn còn mấy bình dược tề dinh dưỡng cấp S, bằng không ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có.
Thạch Phong điều chỉnh tâm thái một chút, lập tức bước vào trong một mảng cấm chế kết giới hắc ám.
Trong cấm chế hoàn toàn tăm tối, Thạch Phong vừa tiến vào, lập tức cảm thấy chỗ bất phàm của nơi này.
Không chỉ tước đoạt thị giác, ngay cả thính giác cũng bị tước đoạt.
Bất kỳ một cao thủ nào, cho dù chỉ bị cướp đoạt thị giác, chiến lực cũng sẽ chịu cực lớn ảnh hưởng, càng đừng nói thị giác và thính giác đều bị cướp đoạt, đừng nói chiến đấu, bản thân tâm thái cũng sẽ mất bình hành.
Hơn nữa trong thế giới không thấy được gì không nghe được gì, phải đối mặt với dạng nguy hiểm gì cũng không biết.
Đối với sự khủng bố không biết, cho dù là người chơi cao thủ cũng sẽ sụp đổ.
Cũng may lúc trước Thạch Phong từng cảm nhận trong Chiến Đấu Chi Tháp rồi, tuy không mãnh liệt như nơi này, nhưng cũng không kém quá nhiều, trên tâm thái không mất bình hành, vẫn khá là bình tĩnh.
Tuy đã không có thị giác và thính giác, nhưng vẫn còn xúc giác và khứu giác.
- Hả, có cái gì đang tới vậy.
Thạch Phong chưa đi được mấy bước, thân thể đã ở mấy chỗ cảm thấy dao động không khí, có điều dao động này rất mỏng manh, trong giây lát, cảm giác mấy chỗ đó đau nhói giống như bị kim đâm vậy, còn đánh lui hắn hai ba bước.
Thạch Phong lập tức lại thử một lần, kết quả vẫn vậy, không đi được mấy bước, lại có vài chỗ truyền đến dao động mỏng manh, ngay sau đó thân thể tê rần, nhất là chỗ lúc trước bị đã đâm một lần, đau đớn trực tiếp gấp bội.
- Thì ra là thế, chẳng trách nhiều cao thủ đỉnh phong như vậy đều bất đắc dĩ với nơi này.
Sau khi Thạch Phong thử mấy lần, cười khổ trong lòng.
Đơn thuần thông qua xúc giác để cảm tri dao động không khí là quá khó khăn.
Cao thủ Chân Không cảnh có thể phát huy ngũ cảm đến cực hạn, từ đó mà nắm giữ hoàn cảnh xung quanh, nếu chỉ dựa vào xúc giác để cảm tri, thật sự rất khó có phán đoán chính xác, cho dù hắn khi cảm nhận được đã lập tức làm ra động tác né tránh, lại vẫn không tránh được công kích của kim đâm.
Hơn nữa đau đớn liên tiếp khiến đại não rất khó bảo trì bình tĩnh, ít nhiều sẽ biến thành nóng vội bộp chộp.
- Hiện tại né tránh là không làm được, biện pháp duy nhất cũng chỉ có ngăn cản.
Thạch Phong lập tức rút ra song kiếm, đột nhiên lao về phía trước.
Trải qua mấy lần trùng kích trước, hắn đã đại khái nắm giữ được mô thức công kích kim đâm.
Sở dĩ cao thủ trở thành cao thủ, trừ có thân thủ mạnh mẽ và cảm tri nhạy bén ra, một điểm quan trọng nhất là tốc độ suy nghĩ và năng lực ghi nhớ trong nháy mắt, sau khi độ hoạt động của đại não đề thăng, trí nhớ của đại não và tốc độ giải toán sẽ đề thăng rất nhiều, thông qua tư liệu tin tức có hạn, tiến hành các loại mô phỏng.
Ở trong một mảng cấm chế hắc ám này, công kích kim đâm không phải là không có quy luật để lần theo, mỗi lần công kích là từ ba đến năm nơi, dựa theo thương tổn bản thân Thạch Phong phải chịu để phán đoán, bất kể là lặp lại hay là không lặp lại, phân biệt là mười hai chỗ trên thân thể.
Tuy không thể khẳng định công kích kim đâm chắc chắn là công kích mười hai nơi này, có điều đã biết có mười hai chỗ là đủ rồi.
Chỉ cần một mực phòng ngự mười hai chỗ này, cho dù đến lúc đó công kích nơi khác, hắn cũng sẽ không vì vậy mà bị đào thải, chẳng qua là lui một hai bước, sau này phòng ngự thêm chút mà thôi.
Lập tức chỉ thấy Thạch Phong không ngừng đi tới, vung song kiếm giống như hình thành một đạo phòng ngự, tất cả công kích kim đâm đều bị cản lại, hơn nữa theo không ngừng vung kiếm, Thạch Phong cũng đang hoàn thiện quỹ tích vung kiếm từng chút một, giảm bớt động tác không cần thiết, tăng cường năng lực phòng ngự.
Tất cả đúng như Thạch Phong đoán, mười hai chỗ đích xác không phải toàn bộ công kích kim đâm, mà là mười bốn chỗ, mười bốn chỗ này giống như có ý nghĩa nào đó, theo Thạch Phong không ngừng hoàn thiện quỹ tích kiếm, phạm vi phòng ngự của quỹ tích kiếm cũng đang không ngừng tăng rộng, đã có thể bao phủ khoảng 40% công kích chính diện.
Điều này khiến Thạch Phong cảm thấy bất khả tư nghị.
Nhưng phần lớn là vui sướng.
Quỹ tích kiếm của hắn vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng đã có thể phòng ngự được khoảng 40% công kích chính diện, điều này có nghĩa là nếu chính diện có 50 điểm công kích, hắn dựa theo quỹ tích kiếm để phòng ngự, ít nhất cũng có thể phòng ngự được khoảng 20 điểm công kích.