- Đúng là đáng tiếc, nếu trừng phạt tử vong được giảm bớt nhiều hơn một chút thì tốt.
Khả Nhạc nói.
Bất kể là hạ phó bản, hay là ở dã ngoại kích sát BOSS, MT luôn là nghề nghiệp dễ chết nhất.
Sau đó Thạch Phong lại phát ra số liệu của các vật phẩm rơi ra còn lại, đều là một số vũ khí trang bị cấp 60, cao cấp nhất cũng chính là cấp Bí Ngân, so sánh với Hồi Hồn Thuật sơ cấp thì thật sự không tính là gì.
- Hội trưởng, chúng ta lại đi tìm nơi tụ tập của Cự Ma à?
Đê Điều Bắc Phong nhìn xung quanh, cả nửa ngày cũng không thấy có quái vật gì tới, khả năng duy nhất là Cự Ma ở phụ cận đều đã bị dọn sạch rồi, muốn quét Cự Ma, cũng chỉ có thể đi nơi khác.
- Không, chúng ta chiêu đãi những bằng hữu đang tránh ở xa xa đó đã.
Thạch Phong lắc đầu, quay đầu nhìn về phía rừng cây khô phía sau bên trái, lớn tiếng nói.
- Nhìn lâu như vậy, không bằng ra gặp mặt một chút nhé!
Thanh âm nói chuyện của Thạch Phong rất lớn, cộng thêm trong rừng cây khô vô cùng yên tĩnh, đám người Ngọ Dạ Trà Hội tránh ở xa xa cho dù muốn nghe không thấy cũng khó.
- Đoàn trưởng, chúng ta bị phát hiện rồi, giờ phải làm sao đây?
Nữ Mục Sư Vân Trung Sa có chút lo âu hỏi.
Người chơi ở dã ngoại gặp nhau là chuyện rất bình thường.
Nhưng tình huống hiện tại có chút khác.
Bởi vì bọn họ có cái hiềm giết người đoạt bảo.
Đoàn đội của Thạch Phong vừa kích sát BOSS xong, tuy đã lấy được vật phẩm rơi ra tới tay, nhưng vẫn còn thời kỳ vô chủ hai tiếng, chỉ cần giết được người chơi cầm đồ rơi ra, vật phẩm BOSS rơi ra 100% lại rơi tiếp.
Đối với người chơi muốn giết người đoạt bảo, sợ rằng gặp cũng sẽ không nương tay.
Nếu đối phương chỉ là một đoàn cao thủ bình thường thì cũng thôi, nhưng từ đủ loại dấu hiệu lúc trước cho thấy, thực lực của đoàn đội đối phương sợ rằng không yếu hơn bọn họ, nếu thực sự đánh nhau tuyệt đối không phải là kết quả bọn họ muốn nhìn thấy.
- Có thể là người đó cố ý lừa chúng ta, chúng ta ở cách xa như vậy, sao hắn có thể phát hiện, hơn nữa chúng ta cũng dùng quyển trục ẩn dật rồi, cho dù là kỹ năng điều tra của ta cũng không thể phát hiện, một Kiếm Sĩ như hắn sao có thể phát hiện ra chúng ta?
Du Hiệp ở bên cạnh Ám Thương nói.
Trong rất nhiều nghề nghiệp ở Thần Vực, nếu nói sức quan sát của nghề nghiệp nào mạnh nhất,vậy chính là Du Hiệp, không chỉ có kỹ năng tương quan, đồng thời cũng có kỹ năng bị động để phụ trợ, được coi là con mắt trong đoàn đội, mà tuy Kiếm Sĩ cũng là nghề nghiệp hệ nhanh nhẹn, nhưng luận về độ mẫn cảm, ngay cả Thích Khách cũng không bằng, càng đừng nói là Du Hiệp.
Mọi người nghe thấy Ám Thương nói như vậy, cảm thấy rất có lý.
Cách nhau xa như vậy, đối phương cũng không phải Du Hiệp, sao có thể phát hiện bọn họ sử dụng quyển trục ẩn dật?
Nói không chừng đây là một loại thói quen mà thôi, muốn xem ở phụ cận có người chơi đánh lén nào không.
- Chắc không phải hắn lừa chúng ta, hắn nhìn vị trí của chúng ta vô cùng chuẩn xác, hơn nữa nơi này là Quỷ Khốc Lĩnh, người chơi Quỷ Khốc Lĩnh sao có thể xuất hiện ở nơi nguy hiểm như vậy?
Vị Ương Thiển Ngân nhìn Thạch Phong đang chăm chú nhìn tới, nói một cách vô cùng tin tưởng.
- Vị Ương tỷ, vậy chúng ta nên làm gì, cứ vậy đi ra ngoài à?
Vân Trung Sa hỏi,
- Nếu những người đó có ác ý với chúng ta thì sao?
- Sa Sa, ngươi sợ cái gì, đánh không lại cũng phải đánh một trận, đến lúc đó xem ai sẽ hối hận.
Hoàng Tuyền Lãng Tử lộ ra biểu cảm nóng lòng muốn thử.
Là một Mạo hiểm giả tự do, bình thường sở thích lớn nhất chính là khiêu chiến cực hạn.
Lúc trước nhìn thấy thân thủ của Hỏa Vũ, cũng khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.
- Lãng tử nói không sai, chúng ta chính là Ngọ Dạ Trà Hội, từ lúc nào lại sợ người khác? Bọn họ vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, thể lực tiêu hao không ít, nếu thực sự đánh nhau người chịu thiệt tuyệt đối là bọn họ.
Người khác cũng hòa cùng.
- Được rồi, chúng ta cứ tới làm quen một chút đi, về phần khả năng đánh nhau, ta nghĩ chắc là không có, đối phương không phải loại ngu ngốc, chắc đã sớm phát hiện chúng ta, chúng ta đã không ở vào thời khắc mấu chốt nhất xông lên chặn giết, đối phương chắc biết chúng ta không có địch ý.
Đoàn trưởng Thanh Phong Chử Tửu giải thích một câu, lập tức bước về phía đám người Thạch Phong.
Mọi người vừa nghĩ một chút, cảm thấy Đoàn trưởng nói cũng đúng, thế là nhao nhao đi theo.
...
Mà ở bên Thạch Phong, sau khi Thạch Phong nói ra những lời này, tất cả mọi người không khỏi nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện bất kỳ một chút và khí tức và bóng dáng của người chơi nào.
- Khinh Tuyết, ngươi nói có phải hội trưởng quá nhạy cảm không?
Triệu Nguyệt Như nhìn cả nửa ngày cũng không có nhìn thấy nửa bóng người, không khỏi nhỏ giọng hỏi Bạch Khinh Tuyết.
- Quá nhạy cảm á?
Bạch Khinh Tuyết thấy cũng có khả năng, dẫu sao bọn họ vừa trải qua một hồi vất vả chiến đấu, hơn nữa người có thất thủ ngựa có thất đề (người có khi lỡ tay ngựa có lúc sút móng), ở bản đồ trung lập nguy hiểm như vậy, xuất hiện một số ảo giác cũng rất bình thường.
Có điều ngay khi mọi người nghĩ như vậy, trong rừng cây khô u ám lờ mờ xuất hiện một thân ảnh, sau đó càng nhiều thân ảnh kéo ra hơn.
Triệu Nguyệt Như không khỏi há to miệng, nhìn về phía Thạch Phong với vẻ không thể tin nổi.
Cự ly xa như vậy, đối phương còn dùng quyển trục ẩn dật, lại vẫn có thể phát hiện, chẳng lẽ là Ưng Nhãn à?