Nghe đồn Vẫn Lạc Phương Chu là một trong những binh khí cuối cùng trong thần chiến thượng cổ, ngay cả thần linh dưới một kích của nó cũng phải vẫn lạc, có điều ở thần chiến thượng cổ đã bị phá hoại, rơi xuống Quỷ Khốc Lĩnh, bởi vì sự thần kỳ của Phương Chu, khiến cho cả hướng chảy của ma lực ở Quỷ Khốc Lĩnh tương đối quỷ dị, không quá thích hợp cho Nhân tộc phát triển và thành lập thành thị, cho nên mới bị dị tộc chiếm lĩnh.
Ngay khi Thạch Phong nhớ lại tình báo có liên quan tới Vẫn Lạc Phương Chu, Thanh Phong Chử Tửu cũng chậm rãi đi tới cạnh cửa vào đại, cẩn thận lấy ra một khối thủy tinh màu đỏ cam mười sáu mặt.
Trong nháy mắt thủy tinh màu đỏ cam được lấy ra, một cỗ sóng khí vô hình khuếch tán, hơn nữa cỗ sau mạnh hơn cỗ trước, không ngừng trùng kích xung quanh.
- Đó rốt cuộc cái gì vậy! Vì sao ta lại cảm thấy toàn thân nặng như bị đổ chì.
Bạch Khinh Tuyết không khỏi chuyển tầm mắt mà trên thủy tinh màu đỏ cam, càng nhìn thủy tinh, lại càng cảm thấy sợ hãi, giống như toàn bộ thủy tinh màu đỏ cam chính là luyện ngục thâm uyên, khiến linh hồn của người ta cũng không khỏi run rẩy, nội tâm không nhịn được mà sợ hãi.
Ở đây không chỉ là là Bạch Khinh Tuyết cảm thấy khiếp sợ trước thủy tinh Thanh Phong Chử Tửu lấy ra, đám người Bán Hạ Khuynh Thành cũng vậy.
Chỉ có một số ít mấy người của Ngọ Dạ Trà Hội và Thạch Phong là quen rồi.
Bởi vì loại uy áp này mấy người bọn Thạch Phong đều từng cảm nhận, đó chính là thần uy.
Trình độ sinh mệnh của thần linh và người thường là có chênh lệch trên bản chất, thủy tinh màu đỏ cam do thần linh đúc thành, tất nhiên lây dính khí tức của thần linh, loại khí tức này đối với người thường mà nói là rất khó thừa nhận, giống như người sinh hoạt trong không khí đột nhiên bị bỏ vào trong thủy ngân mật độ cao vậy, không chỉ toàn thân sẽ cảm thấy trầm trọng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Theo thủy tinh màu đỏ cam phát ra dao động từng lần, toàn bộ hẻm núi đều bắt đầu chấn động, mà trong không trung dần dần hình thành một ma pháp trận ngũ trọng màu tím vàng.
- Quả nhiên là có liên quan tới Vẫn Lạc Phương Chu, có điều Ngọ Dạ Trà Hội điên rồi à, không ngờ hiện tại lại tới đây mạo hiểm.
Thạch Phong nhìn Thanh Phong Chử Tửu giơ cao thủy tinh màu đỏ cam lên trên đỉnh đầu, không ngừng ngâm xướng chú ngữ, sắc mặt lập tức trầm xuống, vội vàng nói.
- Tất cả mọi người rút.
- Rút?
Người của đoàn đội Linh Dực đều nhìn về phía Thạch Phong với vẻ rất khó hiểu.
- Đây là các ngươi có ý gì?
Đám người Ám Thương nhìn Thạch Phong muốn rút, có chút phẫn nộ chất vấn.
Khế ước đã ký kết, tuy không thiết lập bất kỳ trừng phạt gì, nhưng chuyện tới trước mắt đột nhiên rời đi, nhìn thế nào cũng có ý muốn bội ước, hơn nữa nhiệm vụ của Ngọ Dạ Trà Hội bọn họ đã bại lộ, sao có thể để đám người Thạch Phong nói đi là đi.
- Không có thời gian giải thích, còn không đi thì chỉ có chờ chết thôi.
Thạch Phong không nói hai lời xoay người rời đi, không hề có ý dừng lại.
Lúc trước Thạch Phong còn tưởng rằng tuy nhiệm vụ Ngọ Dạ Trà Hội tiếp xúc có liên quan tới Vẫn Lạc Phương Chu, có liên quan tuyệt đối không ngờ lại là khởi động Vẫn Lạc Phương Chu đã yên lặng vô số năm.
Lúc trước Vẫn Lạc Phương Chu mở ra đã kinh động toàn bộ Thần Vực, bởi vì sau khi Vẫn Lạc Phương Chu khởi động cũng khiến rất nhiều Thâm Uyên Lão Quái lúc trước trọng thương bừng tỉnh, những Thâm Uyên Lão Quái đó lúc ban đầu khi vừa tỉnh lại đã có trình độ quái vật truyền kỳ, theo thời gian trôi qua, thực lực cũng sẽ càng lúc càng mạnh, trực tiếp khiến cho cả Quỷ Khốc Lĩnh đều thành cấm địa tử vong của các người chơi.
Lúc ấy có một số thế lực siêu cấp muốn thăm dò bí mật của Vẫn Lạc Phương Chu, phái ra hơn vạn đại quân, người chơi trong đại quân này đều là nghề nghiệp bậc hai, thấp nhất cũng là cấp 60, trong đó có đủ cao thủ hàng đầu, đối phó năm sáu con quái vật truyền kỳ cũng dư sức, nhưng cuối cùng vẫn toàn quân bị diệt, không có một ai còn sống, ngược lại khiến thực lực của những Thâm Uyên Lão Quái đó tiến thêm một bước...
Chỉ dựa vào đoàn đội ngay cả một người chơi bậc hai cũng không có như bọn họ, ở lại đây căn bản chính là thập tử vô sinh.
- Vị Ương tỷ, bọn họ muốn chạy, chúng ta phải làm sao bây giờ? Có cản họ lại không?
Hoàng Tuyền Lãng Tử vội vàng nhìn về phía Vị Ương Thiển Ngân hỏi.
- Không ngăn cản, chúng ta cũng đi.
Vị Ương Thiển Ngân nhìn Thạch Phong rời đi, lắc đầu cũng trực tiếp xoay người rời khỏi.
- Nhưng Đoàn trưởng thì sao?
Vân Trung Sa nhìn nhìn Vị Ương Thiển Ngân, lại nhìn nhìn Thanh Phong Chử Tửu vẫn đang cử hành ma pháp trận, rất lo lắng nói.
- Một khi ma pháp trận đã cử hành thì không thể bỏ dở nửa đường, hiện tại tình huống có biến, cũng chỉ có thể hy sinh Đoàn trưởng thôi.
Vị Ương Thiển Ngân không chút do dự nói.
- Có điều cũng không tính là thiệt, ít nhất chúng ta cũng có thể trước tiên tránh ở xa xa xem thử khởi động ma pháp trận rốt cuộc là tình huống gì.
Vị Ương Thiển Ngân nói rất nhẹ nhàng, nhưng người của Ngọ Dạ Trà Hội không khỏi cảm giác toàn thân lạnh toát.
Nói như thế nào thì cũng là đồng bạn từng liều chết chiến đấu, hơn nữa đó chính là Đoàn trưởng của Ngọ Dạ Trà Hội bọn họ, lại nói vứt bỏ là vứt bỏ...
Có điều Vị Ương Thiển Ngân là Phó đoàn trưởng đã nói như vậy, Đoàn trưởng hiện tại đã không làm gì được, tất nhiên chỉ có thể nghe theo, theo Vị Ương Thiển Ngân cùng rời khỏi khu vực ma pháp trận bao phủ.
Ngay khi người của Ngọ Dạ Trà Hội chân trước vừa rời khỏi khu vực ma pháp trận bao phủ, chân sau trên mặt đất đã xuất hiện năm cự nhân sắt thép to lớn.