- Hội trưởng, hiện tại có chiếc thuyền buồm này, chúng ta hoàn toàn có thể sớm bắt đầu phát triển thành thị vùng duyên hải, dựa vào thuyền buồm cộng thêm tài nguyên của chúng ta, tuyệt đối có thể tranh một phần tài nguyên trên biển.
Sau khi Bạch Khinh Tuyết xem xong, vội vàng kiến nghị.
- Đúng rồi, hội trưởng, hiện tại tài nguyên trên lục địa cơ hồ đều bị các công hội lớn nắm giữ, muốn từ trong miệng bọn họ cướp lấy tài nguyên là quá tốn thời gian gian và tinh lực, không bằng chúng ta đặt một bộ phận tâm tư ở trên biển, trên biển không có thành thị gì cả, các công hội lớn khai phá tương đối chậm chạp, có quá nhiều nơi không bị các công hội nắm giữ, có chiếc thuyền buồm loại nhỏ này chúng ta hoàn toàn có thể tranh một chút với công hội ở thành phố lớn vùng duyên hải khác.
Thủy Sắc Sắc Vi cũng vô cùng đồng ý nói.
Nàng và Bạch Khinh Tuyết là tầng quản lý công hội, tình báo tìm hiểu mỗi ngày là nhiều hơn người khác rất nhiều, đối với điều này các nàng còn chuyên môn cân nhắc tới vấn đề phát triển về sau của công hội, tranh đoạt ở trên lục địa quá phí thời gian tốn công sức, tài nguyên lại ít, tài nguyên trên biển nhiều thì không nói, tuyệt đại bộ phận công hội lớn đều giống như Linh Dực, chỉ mới bắt đầu chú ý tới vấn đề trên biển, có thể nói khởi điểm của mọi người là như nhau.
Mà Linh Dực bọn họ có thuyền buồm loại nhỏ cấp Huyền Thiết, chính là có ưu thế rất lớn, đối mặt với thuyền đánh cá hoặc là ca nô của công hội khác, hoàn toàn chính là thực lực có tính áp đảo.
Trong khe núi ngoài Vẫn Lạc Phương Chu, lúc này Phệ Hồn Lĩnh Chủ vỗ cánh đen nhánh đã từ trong Vẫn Lạc Phương Chu đi ra.
Uy áp lĩnh vực khủng bố trực tiếp bao phủ non nửa hẻm núi.
- Sao lại có quái vật cường đại như vậy?
Người của Ngọ Dạ Trà Hội nhìn thấy Phệ Hồn Lĩnh Chủ đột nhiên lao ra, sợ hãi và bất an trong lòng nổi lên.
Tuy bọn họ nghe theo phân phó của Thạch Phong, rời xa phạm vi 1000 mét của Phương Chu, không bị lĩnh vực của Phệ Hồn Lĩnh Chủ bao phủ, nhưng tất cả mọi người đều là cao thủ, trực giác nhạy bén hơn xa người chơi bình thường, bình thường chiến đấu cho dù không biết cấp bậc của quái vật, cũng có thể từ uy áp quái vật phát ra mà phán đoán ra thực lực đại khái.
Lúc này uy áp bọn họ cảm nhận được từ Phệ Hồn Lĩnh Chủ, tuyệt đối là quái vật mạnh nhất bọn họ từng thấy từ lúc tiến vào Thần Vực tới nay.
- Hắc Viêm quả nhiên không gạt chúng ta, quái vật cường đại như vậy, cho dù chúng ta toàn bộ đều trở thành nghề nghiệp bậc hai cấp 60 cũng là tới tặng thức ăn.
Hoàng Tuyền Lãng Tử có chút hít thở khó khăn nói.
Quái vật truyền kỳ bậc bốn cấp 67, hơn nữa còn là quái vật truyền kỳ nắm giữ lĩnh vực hoàn chỉnh, cho dù NPC bậc bốn cấp 67 trong thành phố NPC lớn sợ rằng cũng không phải là đối thủ, dẫu sao chỗ lợi hại nhất của NPC bậc bốn chính là nắm giữ lĩnh vực hoàn chỉnh.
- Đoàn trưởng, chúng ta có đi vào không?
Vân Trung Sa không khỏi nhìn về phía Thanh Phong Chử Tửu, rất lo lắng nói.
Có quái vật như vậy trấn thủ ở Vẫn Lạc Phương Chu, cho dù đại quân vạn người cùng cấp bậc, cũng không phải là đối thủ, càng đừng nói cấp bậc của bọn họ còn chênh lệch lớn như vậy.
- Trước tiên cứ chờ một chút.
Thanh Phong Chử Tửu nhỏ giọng nói.
- Lúc trước Hắc Viêm cũng từng nói có biện pháp dẫn dụ những quái vật này đi, chúng ta trước tiên cứ xem rõ tình huống rồi hẵng quyết định.
Mọi người nghe Thanh Phong Chử Tửu nói như vậy, cũng không nói gì nữa.
Vất vả lắm mới mở được cửa lớn của Vẫn Lạc Phương Chu, cứ vậy trực tiếp bỏ đi thì thật sự là đáng tiếc.
Ngay khi người của Ngọ Dạ Trà Hội ở xa xa đang lẳng lặng chờ đợi, nội bộ Vẫn Lạc Phương Chu lại có từng con quái vật từ bên trong lao ra, yếu nhất trong đó cũng là đại lĩnh chủ cao cấp, quái vật khác phổ biến đều là quái vật truyền kỳ, số lượng vượt quá hai mươi con.
Cho dù là đám người Ngọ Dạ Trà Hội thân kinh bách chiến, nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy cả người lạnh toát.
Quái vật như vậy tập hợp cùng một chỗ, nếu không phải vấn đề cấp bậc, đều có thể thoải mái tiêu diệt mấy thành phố NPC lớn, cho dù người chơi đều đến cấp 60, cũng đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, không có gì phải lăn tăng.
Nếu không phải nhiệm vụ có hạn chế thời gian, trừng phạt không nhỏ, sợ rằng bọn họ sớm đã chạy rồi.
- Đoàn trưởng, ngươi xem hình như bọn chúng phát hiện ra gì đó?
Ám Thương đột nhiên nhỏ giọng nói.
Mọi người theo ánh mắt của Ám Thương nhìn lại, phát hiện cách rừng cây khô không xa có một con quái vật truyền kỳ dường như ngửi thấy gì đó, lập tức nghe thấy một tiếng rống to, lập tức tất cả quái vật đều tụ tập tới, điều này khiến người của Ngọ Dạ Trà Hội không khỏi trở nên khẩn trương.
- Chúng ta sẽ không bị phát hiện chứ!
Vân Trung Sa khẩn trương nói.
Lúc này nàng không thể không khẩn trương được, chỉ cần bị những quái vật này phát hiện, bọn họ căn bản là thập tử vô sinh.
- Chắc không phải, phương hướng đó hình như là phương hướng lúc ấy Hắc Viêm trở về, chắc là hắn thiết lập ma pháp trận dẫn dụ ở đó.
Vị Ương Thiển Ngân rất bình tĩnh giải thích.
Ngay khi Vị Ương Thiển Ngân vừa nói xong, Thâm Uyên Quái Vật từ trong Vẫn Lạc Phương Chu đi ra đều bay về phía xa xa, rất nhanh liền biến mất trong mắt của người Ngọ Dạ Trà Hội.
- Đi rồi à?
Mọi người không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời các thành viên trong đoàn đội lúc trước không có hảo cảm với Thạch Phong, lúc này đều có thêm một chút hảo cảm.