Ở Thần Vực thăng cấp vốn là vô cùng khó khăn, cho dù nắm giữ kiếm này, chiến lực có chút tăng cường, nhưng ai có thể bảo đảm sẽ không chết?
Vốn tử vong ở dã ngoại đã giảm một cấp, nắm giữ kiếm này sẽ thành giảm hai cấp, hơn nữa mọi người có ai không phải hạ phó bản đoàn đội cỡ lớn, tử vong trong phó bản quả thực chính là chuyện cơm bữa, vốn giảm 10%, giờ thì trực tiếp biến thành 20%...
Chỉ là nghĩ một chút thôi cũng khiến người ta nổi điên rồi.
Lúc này mọi người mới hiểu được, vì sao phía chủ sự lại hào phóng bán ra danh kiếm Minh Huy này, thì ra là trong công hội không ai dùng, còn không bằng lấy ra bán đổi thành tài nguyên.
Người chủ trì nhìn thấy mọi người mất đi hứng thú, cười cười nói:
- Vũ khí thì mọi người cũng nhìn thấy rồi, ta nghĩ mọi người cũng biết chỗ thiếu hụt của thanh Minh Huy này, nhưng nó chung quy vẫn là vũ khí cấp Sử Thi duy nhất, hơn nữa thanh kiếm này là có thể tiến hóa, nếu ngươi có thể tìm được phương pháp tiến hóa, tương lai nó chắc chắn sẽ thành một thanh thần binh lợi khí, thậm chí biến thành tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết cũng chưa biết chừng, cho nên giá quy định của thanh vũ khí này là 8000 kim tệ, lần tăng giá không thể ít hơn 200 kim tệ.
Mọi người nghe thấy giá quy định này, trong lòng đều mắng to hắc tâm.
Nếu là danh kiếm không có chỗ thiếu hụt, đừng nói là 8000 kim tệ, cho dù 18000 kim tệ cũng chưa chắc đã không thể, dù sao cũng là vũ khí cấp Sử Thi cực phẩm, một mực có thể dùng đến cấp 110, cộng thêm khả năng tiến hóa, tuyệt đối đáng với cái giá này, nhưng hiện tại thì thôi...
- Được rồi, vậy ta mua để sưu tầm, 8000 kim tệ.
- Thứ này đặt vào trong công hội trưng bày cũng có thể hấp dẫn được không ít người, vậy được rồi, ta ra 8200 kim tệ.
- 8400 kim tệ.
...
Mọi người trong hội trường ra giá cho Minh Huy không quá tích cực, liên tục ra giá hơn mười lần, cuối cùng giá cũng mới chỉ 11000 kim tệ.
Thạch Phong nhìn vũ khí Minh Huy được triển lãm trên đài, tim là không nhịn được liền đập mạnh.
Đối với người khác mà nói, thanh vũ khí này đích xác rất gân gà, nhưng đối với hắn mà nói thì chính là chí bảo.
Kiếm của Solomon, một trong Thập đại vũ khí cấp Truyền Thuyết đã bị một phân thành năm, trong đó có ba kiện tàn phiến tuyệt đối không phải người chơi hiện tại có thể tiếp xúc được, mà hai kiện còn lại, một kiện trong đó là Thánh Kiếm Thí Lôi thì hắn đã có được, tiếp theo chính là thanh Minh Huy này.
Thạch Phong vốn còn định để qua đoạn thời gian nữa rồi nghĩ biện pháp tìm, không ngờ Minh Huy lại được phía chủ sự có được trước thì không nói, hiện tại còn lấy ra đấu giá...
Thập đại vũ khí cấp Truyền Thuyết đó.
Chỉ cần có thể gom đủ năm kiện, là có thể tái hiện thần kiếm chi uy ngày xưa.
Thạch Phong chỉ là nghĩ một chút thôi cũng thấy kích động rồi.
- 12000 kim tệ.
Lập tức Thạch Phong đề cao giá lên một chút.
Mọi người rõ ràng là không có hứng thú lắm với Minh Huy, nhưng bởi vì là danh kiếm, lại có khả năng tiến hóa, cho nên người ra giá mới nguyện ý đánh cuộc một phen vào khả năng đó, nhưng tuyệt đối sẽ không ra giá quá cao, nếu hắn đột nhiên tăng giá lên quá cao, tuyệt đối sẽ dẫn tới sự hoài nghi của một số người, cho nên tăng giá không thể quá cao, lại không thể quá thấp.
- Đúng là người có tiền,ta từ bỏ.
- Trâu, không ngờ dùng 12000 kim tệ để cược vận khí.
Ngay khi mọi người nhao nhao từ bỏ, một tiếng nói lập tức vang vọng toàn bộ hội trường.
- 13000 kim tệ.
Ra giá không phải ai khác, chính là Thiên Lý Vô Nhai.
- Dám cướp đi truyền thừa của ta, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng để ngươi có được vũ khí à?
Thiên Lý Vô Nhai nhìn ghế lô chỗ Thạch Phong, cười lạnh nói.
Tuy hắn không biết trong ghế lô là ai, nhưng ghế lô đó ra giá cái là rõ ngay.
Thấy Thạch Phong để bụng tới Minh Huy như vậy, tất nhiên sẽ không để Thạch Phong dễ chịu.
- Người trong ghế lô đó đúng là mang thù.
Nhạn Thu nhìn chỗ chỗ Thiên Lý Vô Nhai, có chút tức giận vì Thạch Phong, nói.
- Dạ Phong huynh, nếu tiền không đủ thì cứ nói, chỗ ta đều có thể cho ngươi mượn.
Đọa Thiên Phong cũng lòng đầy căm phẫn, rõ ràng là bản thân không cần, lại bắt người khác phải ra giá cao, đúng là loại người rất khó chịu.
- Đa tạ, nếu cần ta nhất định sẽ mượn.
Thạch Phong cảm tạ một tiếng, lập tức lại ra giá cao mới.
20000 kim tệ.
- Điên rồi, ngươi có muốn trút giận cũng đừng đập tiền như vậy chứ!
- Đúng là có tiền thì tùy hứng.
- Bỏ kiếm xuống, có bản lĩnh thì nhắm vào ta này.
Mọi người nhìn thấy Thạch Phong báo ra giá mới, đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Ở đây đều là người có thân phận và địa vị, nhưng tuyệt đối không có ai cầm tiền mà không coi là tiền như Thạch Phong, vì giận dỗi vô ích mà bỏ thêm 7000 kim tệ, có chỗ tiền này đã có thể mua một thanh vũ khí cấp Sử Thi rồi.
- Có tiền à! Được rồi cho ngươi.
Thiên Lý Vô Nhai cười cười, cũng không dám tăng giá nữa, nói không chừng đây là cạm bẫy của Thạch Phong, có thể lừa Thạch Phong 8000 kim tệ hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Sau đó chùy sắt nện xuống.
- Chúng ta cùng chúc mừng khách nhân trong ghế lô 017 có được danh kiếm Minh Huy.
Người chủ trì miệng cười tới sắp nở hoa rồi, vốn cho rằng có thể bán ra 12000 chuyện đã là tốt lắm rồi, hiện tại lại bán được 20000 kim tệ.
Mà sau khi Thạch Phong thanh toán kim tệ lấy được Minh Huy, trong lòng cũng vui vô cùng, đối với suy nghĩ của người khác, hắn là không quan tâm, bản thân lặng lẽ phát đại tài mới là vương đạo.