Hiện tại quán huấn luyện Bắc Đấu trải qua cuộc thi đấu hữu nghị này đã thanh danh vang dội, tương lai Bắc Đấu ra khỏi thành phố Kim Hải đã không phải là vấn đề, đây tuyệt đối là chuyện tốt đáng để chúc mừng, chắc không có gì đáng lo mới đúng.
- Là chuyện bên Bạch Hổ, bọn họ làm một số thỏa hiệp, muốn chúng ta từ bỏ thi đấu, sau đó tiếng tặng thư mời của công ty Lục Thần làm thù lao.
Tiếu Ngọc giải thích.
Võ quán Bạch Hổ chung quy vẫn là võ quán đứng đầu, không giống Bắc Đấu, sau này không thể thiếu vẫn phải xuất hiện qua lại với võ quán Bạch Hổ.
Hiện tại nếu giành được chức quán quân thì tất nhiên là rất tốt, uy tín tăng thêm một bước, nhưng cũng sẽ đắc tội với võ quán Bạch Hổ, khiến võ quán Bạch Hổ mất mặt, sau này quán huấn luyện Bắc Đấu muốn tới thành thị khác, ví dụ như nhắm tới thành thị tuyến một hai chính là chuyện rất khó.
Nhưng hiện tại nhường võ quán Bạch Hổ, đối với việc sau này quán huấn luyện Bắc Đấu ra khỏi thành phố Kim Hải khẳng định sẽ có trợ giúp không nhỏ.
Hai lựa chọn này, bất kể chọn cái nào cũng không dễ dàng.
- ...
Tiếu Nham trong nhất thời cũng do dự, có điều rất nhanh liền chuyển ánh mắt sang người Thạch Phong,
- Đại ca, so với để chúng ta đau đầu, không bằng cứ để Thạch Phong lựa chọn đi, dẫu sao quán huấn luyện Bắc Đấu chính là Thạch Phong quản lý, tương lai phát triển thế nào, tất nhiên cũng nên do Thạch Phong quyết định.
- Cũng đúng.
Tiếu Ngọc không khỏi cười khổ, sự phát triển của quán huấn luyện Bắc Đấu, vốn không phải là chuyện hắn phải quản, so với đau đầu vì nó, không bằng cứ giao cho tiểu tử Thạch Phong nhìn qua thì rất trẻ tuổi, nhưng đầu óc lại khiến người ta hoàn toàn không đoán được này, dẫu sao quán huấn luyện Bắc Đấu có thể đi đến một bước này, cũng là nhờ có Thạch Phong, hắn tự tiện làm chủ, vạn nhất đi ngược với ý đồ của Thạch Phong, sau này sẽ không dễ hợp tác tiếp.
Lập tức Tiếu Ngọc chuyển đạt lời nói của Tạ Kỳ Văn cho Thạch Phong.
- Thạch tổng huấn luyện viên, suy nghĩ của ngươi thế nào?
Tiếu Ngọc không khỏi nhìn Thạch Phong, rất hiếu kỳ không biết Thạch Phong sẽ đưa ra câu trả lời thế nào.
Nhân tình của Võ quán Bạch Hổ không phải dễ có được như vậy, nếu quán huấn luyện Bắc Đấu tới một thành thị tuyến hai để phát triển, tuyệt đối là không thể vòng qua được võ quán Bạch Hổ.
Hơn nữa bên bọn họ cũng chưa chắc đã có thể giành được chức quán quân, nếu cự tuyệt, rất có thể sẽ lỡ mất cơ hội có được thư mời của công ty Lục Thần.
- Tiếu chủ tịch, ngươi nói với bọn họ, thư mời của công ty Lục Thần chúng ta có thể tự mình lấy được, không cần bọn họ bố thí.
Thạch Phong không quan tâm tới việc này, rất dứt khoát nói.
Võ quán Bạch Hổ đích xác rất đáng sợ, trên toàn quốc cũng được tính là võ quán đứng đầu, cơ hồ trong tất cả thành thị tuyến một hai đều có phân quán của võ quán Bạch Hổ, muốn bước vào thành thị tuyến một hai, thế tất phải có tiếp xúc với võ quán Bạch Hổ.
Hắn biết rất rõ suy nghĩ của đám người Tiếu Ngọc, nếu hắn không phải người trùng sinh, thật sự có khả năng cũng động lòng, dẫu sao giao hảo với một võ quán đứng đầu, sau này tiến vào thành thị tuyến một hai sẽ thoải mái hơn rất nhiều, dẫu sao đó cũng là nơi bọn họ kinh doanh nhiều năm, đâu phải là dễ có thể đặt chân vào như vậy?
Đáng tiếc tương lai là thời đại của Thần Vực.
Quán huấn luyện Bắc Đấu mới thành lập không lâu, muốn chiêu mộ người chơi có thiên phú nhanh hơn, đề thăng danh vọng là đường tắt nhanh nhất, thi đấu hữu nghị trước mắt chính là bàn đạp tốt nhất, tất nhiên không thể bỏ qua.
Nếu đợi thêm mấy tháng, có quỷ mới biết những người chơi có thiên phú liệu có bị quán huấn luyện hoặc là võ quán khác lấy đi mất không, hiện tại hắn đang chạy đua với thời gian, lấy đâu ra thời gian để lãng phí với võ quán Bạch Hổ?
- Cái này... Làm như vậy sợ rằng. . .
Tiếu Ngọc lập tức trợn tròn mắt, không ngờ Thạch Phong lại dứt khoát như vậy, thậm chí ngay cả một chút do dự cũng không có.
Đây chính là võ quán Bạch Hổ.
Nếu để võ quán Bạch Hổ bị bẽ mặt, sau này quán huấn luyện Bắc Đấu sẽ rất khó sống.
Nhưng Tiếu Ngọc nhìn thấy Thạch Phong tâm ý đã quyết, mà quán huấn luyện Bắc Đấu toàn quyền do Thạch Phong phụ trách, hắn tất nhiên không thể giữ ý kiến phản đối, chỉ có thể thở dài, trả lời quyết nghị này cho Cam Hưng Đằng.
- Gì cơ? Ngươi nói bọn họ cự tuyệt á?
Tạ Kỳ Văn cho rằng mình nghe lầm, không khỏi hỏi lại một lần nữa.
- Bọn họ nói thư mời của công ty Lục Thần tự bọn họ có thể lấy được, không cần chúng ta phải lo...
Lúc trước Cam Hưng Đằng cũng cho rằng mình nghe lầm, nhưng câu trả lời của Tiếu Ngọc là vô cùng khẳng định.
- Được, rất tốt.
Lúc này ánh mắt Tạ Kỳ Văn đã vô cùng lạnh lùng, không ngờ một quán huấn luyện Bắc Đấu nho nhỏ cũng dám không nể mặt hắn như vậy,
- Vậy chúng ta cứ chờ xem! Hiện tại ngươi đi nói với Y Vũ Thanh, chuyện liên quan tới vinh dự của võ quán, khi tất yếu bảo nàng giải trừ hạn chế, về phần tiền và tài nguyên để khôi phục, đều do ta thanh toán.
- Kỳ Văn lão đại, ở đây mà bại lộ một chiêu này, sợ rằng rất khó ăn nói với bên tổng quán.
Cam Hưng Đằng vừa nghe vậy, đầu tiên là hưng phấn không thôi, không ngờ có cơ hội kiến thức giải trừ hạn chế, nhưng sau đó lại trở nên lo lắng.
- Trách nhiệm do ta gánh, ta muốn khiến những võ quán và quán huấn luyện bất nhập lưu này biết một chút, bất kể bọn họ có nỗ lực thế nào, cũng chỉ là phí công mà thôi.
Tạ Kỳ Văn nhìn về phía Thạch Phong, cười lạnh nói.
...