- Đúng vậy, có nói như thế nào thì BOSS cũng là tài nguyên chung, hơn nữa là chúng ta đến trước, làm việc cũng nên có thứ tự trước sau, tuy Linh Dực Công Hội là công hội số một, cũng không nên bá đạo như vậy.
Cao tầng của các công hội lớn nhìn Linh Dực Công Hội đã tới, đều không khỏi lập tức liên thủ lại, tuy bọn họ cũng biết, cho dù là liên thủ, đối với Linh Dực Công Hội mà nói, cũng không có uy hiếp gì, nhất là nhìn thấy cảnh tượng Hắc Viêm một mình đánh tan đại quân tà ma, biết rất rõ nhiều người cũng vô dụng.
- Hắc Viêm hội trưởng, chào ngươi, ta là hội trưởng Trầm Mặc Tàn Kiếm của Thích Khách Liên Minh, cũng là bằng hữu của Dạ Phong trưởng lão của quý công hội.
Trầm Mặc Tàn Kiếm đi lên chủ động nói, trong lời nói tràn ngập lo âu và kính sợ.
Nói thật hắn cũng không muốn chủ động đi tới.
Tuy hắn là hội trưởng của công hội nhị lưu Thích Khách Liên Minh, nhưng so với Linh Dực Công Hội hiện tại, thật sự không đáng là gì, hơn nữa Thích Khách Liên Minh chủ yếu hoạt động xung quanh Bạch Hà Thành, nếu Linh Dực Công Hội muốn, trong phút chốc là có thể tiêu diệt Thích Khách Liên Minh.
Có điều bởi vì hắn từng có chút giao tình với Dạ Phong của Linh Dực Công Hội, hiện tại các công hội lớn đề cử hắn làm đại biểu, bàn chuyện với Linh Dực Công Hội, đối với điều này hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười.
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì các ngươi cả, các ngươi muốn đi đối phó Băng Phong Chi Vương thì cứ đi đối phó, mọi người ai dựa vào thủ đoạn nấy.
Thạch Phong nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của Trầm Mặc Tàn Kiếm, biết rất rõ vì sao Trầm Mặc Tàn Kiếm lại tới, đối với điều này hắn cũng không để ý, dẫu sao thứ này không phải nói cướp là có thể cướp.
Có điều nhìn Trầm Mặc Tàn Kiếm cấp 43 hiện tại mặc áo giáp màu xám bạc, đeo một thanh đại kiếm, trong lòng hắn cũng cảm khái không nói nên lời, lúc trước Thích Khách Liên Minh đối với hắn mà nói cũng là một quái vật lớn, nhưng hiện giờ thì ngược lại.
Nhưng nghĩ một chút cũng thấy là bình thường, dẫu sao Linh Dực Công Hội hiện tại chính là công hội số một của Tinh Nguyệt Vương Quốc, chỉ là số lượng thành viên tinh anh đã vượt quá mười vạn, người chơi cao thủ lại hơn ngàn, vũ khí trang bị của thành viên công hội lại tốt, là đứng đầu Tinh Nguyệt Vương Quốc, căn bản không phải là công hội nhị lưu hiện tại có thể so sánh.
Cái này cũng giống như hội trưởng của các công hội nhị lưu lúc trước nhìn thấy Bạch Khinh Tuyết vậy, trong lòng tràn ngập kiêng kị và kính sợ.
- Đa tạ Hắc Viêm hội trưởng.
Trầm Mặc Tàn Kiếm không khỏi cảm tạ, nếu Linh Dực Công Hội một lòng muốn các công hội lớn bọn họ rời khỏi, như vậy bọn họ cũng cũng chỉ có thể lẳng lặng tránh đi.
Các công hội lớn vừa nghe vậy, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Có điều trước đó, ta hy vọng công hội của các ngươi nhường một chút, Linh Dực chúng ta có một món nợ phải tính với Thiên Táng.
Thạch Phong liếc đại quân Thiên Táng đang chuẩn bị ở xa xa, thản nhiên nói.
Thạch Phong vừa nói xong, lập tức người chơi trên bình nguyên băng tuyết này đều không khỏi trở nên yên tĩnh.
- Điên rồi, thật sự là điên rồi, hiện tại muốn khai chiến à?
- Không thể nào, đây là Linh Dực Công Hội muốn dọn dẹp người của Thiên Táng Công Hội sao?
- Linh Dực Công Hội không phải muốn lưỡng bại câu thương chứ....
...
Tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe lầm, không thể tin được Linh Dực Công Hội vào lúc này lại muốn động thủ với Thiên Táng Công Hội, dẫu sao Linh Dực Công Hội chỉ đến hơn một ngàn người, tuy chiến lực phi phàm, nhưng bên Thiên Táng Công Hội cũng có rất nhiều cao thủ, càng có rất nhiều tinh nhuệ.
Chiến đấu ở địa khu bình nguyên rộng lớn này, đối với bên số lượng ít chính là bất lợi có tính áp đảo.
Thực sự đánh nhau, cho dù là Linh Dực Công Hội, chỉ sợ cũng sẽ có tổn thất không nhỏ.
- Hội trưởng, Hắc Viêm này rốt cuộc là nghĩ gì vậy, không ngờ hiện tại muốn động thủ với Thiên Táng Công Hội?
Tử Đồng mặc một thân pháp bào sang đẹp quý phái màu xanh nhìn Thạch Phong ở xa xa, vẻ mặt rất kinh ngạc,
- Không phải là đang nói đùa chứ.
Tuy Linh Dực Công Hội rất mạnh, nhưng nàng không cho rằng Linh Dực Công Hội chỉ dựa vào một ngàn người là người làm gì được hai vạn người của Thiên Táng Công Hội, không phải mỗi người đều như Hắc Viêm, thực lực mạnh cũng là có hạn.
- Không biết, có điều lúc này Nhất Tiêu Độc Táng nhất định đang rất buồn bực.
Tinh Hà Vãng Tích liếc sắc mặt trầm thấp của Nhất Tiêu Độc Táng, thản nhiên cười nói,
- Nếu bọn họ có thể lưỡng bại câu thương là tốt nhất, nhắc nhở thành viên phía dưới một chút, đều rời xa ra, đừng để bị cuốn vào.
- Vâng, hiện tại ta đi thông tri xuống.
Tử Đồng cũng cười cười.
Chỉ cần Linh Dực Công Hội và Thiên Táng Công Hội đánh nhau, bất kể là ai thua ai thắng, cuối cùng đều không thể lại đi tranh đoạt Băng Phong Chi Vương nữa.
Ngay khi mọi người đang nhao nhao nghị luận, Thạch Phong cũng quay đầu nhìn về phía chỗ Thiên Táng Công Hội, lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người xông lên, dọn dẹp toàn bộ người của Thiên Táng Công Hội.
Lập tức Công Hội Chiến Tranh Lệnh hàng lâm, trong cả Băng Phong Chi Ngân đều không thể sử dụng quyển trục trở về thành, muốn rời khỏi cũng chỉ có thể ra khỏi Băng Phong Chi Ngân mới được.
- Quá tốt, cuối cùng cũng có cơ hội đánh một trận tử tế với đám chó Thiên Táng Công Hội này rồi.
Người của Linh Dực vừa nghe vậy đều hưng phấn xông tới chỗ Thiên Táng Công Hội, cưỡi tọa kỵ ào ào xông lên, giống như mãnh thú sổ lồng.
- Hắc Viêm này điên rồi à?
Nhất Tiêu Độc Táng nhìn thành viên Linh Dực đang xông tới, sắc mặt xanh mét.