Từ khi gia nhập Linh Dực Công Hội, đã cho nàng biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, vốn nàng đã là cao thủ đỉnh cấp hàng đầu trong Phệ Thân Chi Xà, kết quả tiến vào Linh Dực Công Hội, trực tiếp bị đẩy ra khỏi top 10, hiện giờ đã trở thành cao thủ Nhập Vi, nàng tự tin có thể lọt vào top 10 của Linh Dực Công Hội, vượt lên trở thành cao thủ hàng đầu ngang ngửa với Hỏa Vũ, Tử Yên Lưu Vân, Thủy Sắc Sắc Vi.
Ngay khi Bạch Khinh Tuyết và Triệu Nguyệt Như đang nói chuyện, trong cửa lớn của sân thi đấu có một đoàn đội khí thế bức người đi tới, trên người bọn họ đều đeo một kí hiệu hỏa diễm màu đỏ, chính là dấu hiệu của Xích Thành Công Hội, cũng là một trong những công hội thường xuyên giao thủ với Bạch Khinh Tuyết của Linh Dực Phân Hội.
Tuy Xích Thành chỉ là một công hội nhị lưu, nhưng phía sau có Cửu Long Hoàng âm thầm ủng hộ, cộng thêm lại liên thủ với mấy công hội nhị lưu, thực lực đã mạnh không thua gì công hội nhất lưu khác.
- Bạch hội trưởng đúng là đã lâu không gặp, không ngờ Bạch hội trưởng lại cũng có hứng thú với Phong Vân Đại Hội này, xem ra lần đại hội này sẽ rất thú vị rồi.
Hội trưởng Xích Hỏa Hồ của Xích Thành không khỏi đi đến phía trước Bạch Khinh Tuyết cười nói.
- Ừm, Hỏa Hồ hội trưởng, không phải ngươi cũng tự mình tới đây à?
Bạch Khinh Tuyết liếc đám người Xích Hỏa Hồ, trong lòng hơi kinh ngạc.
Xích Hỏa Hồ lúc này cấp bậc đã cao tới 45, tuyệt đại đa số trang bị đang mặc đều là trang bị Ám Kim, trong đó vũ khí và y phục bởi vì bị ẩn tàng hiệu quả, không nhìn ra phẩm chất, nhưng không phải vũ khí trang bị cấp Sử Thi thì chính là vũ khí trang bị cấp Sử Thi loại hình trưởng thành.
Mà cấp bậc của thành viên Xích Thành cũng đều không thấp, đều là cấp 45, vũ khí trang bị không kém hơn Xích Hỏa Hồ là bao nhiêu, trong đó còn có hai người chơi mặc áo choàng đen không nhìn ra cấp bậc và trang bị, nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác áp bức còn hơn cả hội trưởng Xích Hỏa Hồ này.
- Bạch hội trưởng, lần trước hai công hội lớn chúng ta đại chiến ở dã ngoại cũng coi như là chưa phân thắng bại, có hứng thú phân ra kết quả trên Phong Vân Đại Hội không?
Xích Hỏa Hồ nhìn Bạch Khinh Tuyết, cười tủm tỉm nói.
- Ngươi muốn đọ thế nào?
Bạch Khinh Tuyết hỏi.
- Vẫn là Bạch hội trưởng thống khoái, chúng ta lại xem xếp hạng công hội trên Phong Vân Đại Hội, ai xếp cao hơn thì tất nhiên chính là người thắng, về phần bên thua thì tự động từ bỏ Ẩn Vụ Tiểu Trấn, thế nào?
Xích Hỏa Hồ cao giọng nói.
Thanh âm của Xích Hỏa Hồ rất lớn, hoàn toàn là cố ý nói cho tất cả người ở đây đều nghe thấy.
- Tình huống gì thế? Xích Thành lại muốn đọ sức một hồi với Linh Dực à?
- Công hội lớn đúng là công hội lớn, tùy tiện đọ một chút cũng lấy trấn nhỏ ra làm tiền cược.
- Không biết Linh Dực Công Hội có dám nhận không?
- Như vậy mà cũng không dám nhận, vậy thì còn tư cách gì tới tham gia Phong Vân Đại Hội, còn không bằng chạy về Tinh Nguyệt của bọn họ, làm sơn đại vương của mình.
Tất cả mọi người nhao nhao nhìn về phía Bạch Khinh Tuyết và Xích Hỏa Hồ, bắt đầu nghị luận với nhau.
Đối với điều này Bạch Khinh Tuyết cũng có chút do dự.
Ẩn Vụ Tiểu Trấn là một trấn nhỏ hắc ám trong phạm vi Hồ Tâm Thành, mà trấn nhỏ hắc ám này chính là không tầm thường, lưng dựa Bí Ngân Khoáng Mạch, có được trấn nhỏ này thì có thể có được một tòa mạch khoáng, có trợ giúp tương đối lớn với chế tạo vũ khí trang bị cho công hội trong tương lai, chỉ là muốn công đánh trấn nhỏ này rất khó, hai công hội bọn họ tranh đấu với nhau, dẫn tới không ai có được trấn nhỏ này, nhưng cứ một mực tiêu hao như vậy, cũng không phải một biện pháp hay.
Ngay khi Bạch Khinh Tuyết đang nghĩ có đáp ứng hay không, một đạo thanh âm trầm thấp hùng hậu vang vọng trên đường của sân thi đấu.
- Được, Linh Dực Công Hội chúng ta đáp ứng ngươi.
Lập tức tất cả người chơi và các thành viên công hội lớn đều không khỏi hướng ánh mắt về nơi thanh âm phát ra.
Chỉ thấy từ trên đường cái người đông nghìn nghịt một con quái vật hình thể to lớn uy mãnh đi ra, trên bốn trảo ẩn hiện hỏa diễm và lôi quang, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức không nói nên lời.
Quái vật này chính là Ma Diễm Chiến Hổ sau khi tiến hóa, luận thực lực thì cường đại hơn cả quái lĩnh chủ cùng cấp bậc, cho dù là người chơi cao thủ nhìn thấy cũng chỉ có nước bỏ chạy, càng đừng nói là người chơi tinh anh.
Nơi Ma Diễm Chiến Hổ đi qua, tọa kỵ khác đều không kìm được mà nhường đường, giống như Thú Vương đi tuần, khiến người chơi trên đường đều trợn mắt há hốc mồm.
- Đây là tọa kỵ gì? Sao lại có cảm giác áp bức lớn như vậy?
- Người cưỡi tọa kỵ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
- Ngươi là?
Xích Hỏa Hồ quay đầu nhìn về phía Thạch Phong đi tới, không khỏi kinh ngạc.
Thạch Phong lúc này mặc áo choàng đen, hoàn toàn không nhìn ra dung mạo và cấp bậc, nhưng chỉ là tọa kỵ đang cưỡi đã khiến cho hắn cảm nhận được uy hiếp tử vong rồi.
Mọi người ở đây cũng đều hướng ánh mắt tới trên người Thạch Phong, rất hiếu kỳ không biết Thạch Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Chỉ thấy Thạch Phong kéo áo choàng đen xuống, lộ ra bộ dạng dùng Ác Ma Giả Diện ngụy trang, một thân giáp nhẹ màu tối, trên giáp thượng nhẹ lờ mờ có ma văn màu lam lưu chuyển, bên hông đeo hai thanh trường kiếm tinh xảo, ma lực quanh người rõ ràng là nồng đậm hơn ma lực xung quanh, toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí thế không ai địch nổi.
Cảm giác Mang tới cho người ta giống như là đang đối mặt với một con hung thú hình người.