Mà Kinh Vô Mệnh ở trên lôi đài giống như biến thành một người khác, tỏa ra sát khí khiến người ta khiếp đảm, ánh mắt nhìn người khác đã không giống nhân loại, mà giống như là dã thú nhìn chằm chằm con mồi, bầu không khí trên lôi đài cũng càng lúc càng ngưng trọng, khiến tất cả mọi người ở đây đều có một chút cảm giác không thở được.
Cho tới khi đếm ngược kết thúc, Kinh Vô Mệnh không nói hai lời mở ra mô thức song trọng bạo phát, khí thế đột nhiên tăng vọt, giống như biến thành hai người khác nhau.
Đối với Thạch Phong, hắn cũng không dám có chút lơ là.
Nếu là trước khi chưa có được truyền thừa của Lôi Quang Thánh Giả, hắn đối chiến với Thạch Phong đích xác sẽ phải do dự một chút, bởi vì trình độ chiến đấu của Thạch Phong rõ ràng là cao hơn hắn nhiều, chơi chiến đấu không khác biệt căn bản là tự tìm chà đạp.
Nhưng truyền thừa đỉnh cấp có kỹ năng bùng nổ truyền thừa, có thể trực tiếp khiến thuộc tính của hắn cao hơn Thạch Phong gấp đôi, dưới chênh lệch thuộc tính lớn như vậy, cho dù trình độ chiến đấu cao hơn, cũng không thể bù đắp được.
- Ta là nghề nghiệp ẩn tàng, ngươi cũng đừng nói ta hèn hạ! Muốn trách thì trách ngươi quá sơ ý, về phần bộ pháp đó ta nhận.
Kinh Vô Mệnh nhìn Thạch Phong mỉm cười, lập tức dùng ra xung phong, một bước xông lên.
Cự ly hơn 20 mét, đối với Kinh Vô Mệnh dùng ra kỹ năng xung phong mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Chỉ để lại một đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước người Thạch Phong, Lôi Đình Chi Mâu trong tay vung ra, trường thương đâm tới lập tức hóa thành hơn hai mươi đạo thương ảnh, khiến người ta hoa cả mắt, không thể né tránh, hoàn toàn không phân biệt được quỹ tích công kích, trực tiếp đâm về phía Thạch Phong.
- Sao Phân Ảnh Thương của hắn lại trở nên mạnh hơn nhiều như vậy.
Cô Cửu Cực thấy một màn này, không khỏi hít một hơi lạnh.
Lúc trước khi hắn đối chiến với Kinh Vô Mệnh, Phân Ảnh Thương của Kinh Vô Mệnh cũng chỉ là hơn mười đạo thương ảnh, nhiều thương ảnh như vậy căn bản là khiến người ta không thể phán đoán đạo nào trong đó mới là thật, cho dù có thuẫn bài phòng ngự, cũng phải xem vận khí.
Hiện giờ có khoảng hơn hai mươi đạo, số lượng thương ảnh tăng gần gấp đôi, đừng nói là ngăn cản, chỉ là nhìn thôi đã khiến người ta không thể xuống tay rồi.
- Song trọng bạo phát của Vô Mệnh đại ca lợi hại quá, ngay cả thương ảnh cũng có thêm nhiều như vậy, cho dù là MT có thuẫn bài chỉ sợ cũng không cản được công kích này.
Người của đoàn mạo hiểm Lãng Tâm cũng kinh hãi không thôi.
- Vô Mệnh đúng là đủ nghiêm túc.
Mộc Tiêu Tiêu đối với Kinh Vô Mệnh không nói hai lời toàn lực ứng phó, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ,
- Lần này đối phương triệt để xong đời rồi.
Tuy nàng một mực theo Kinh Vô Mệnh tổ đội hạ phó bản mạo hiểm, nhưng nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy Kinh Vô Mệnh dùng hết toàn bộ chiến lực.
Hơn nữa trong chiến đấu mô thức không khác biệt, bên thuộc tính cơ bản mạnh sẽ bị áp chế giống như bên yếu.
Thuộc tính của Kinh Vô Mệnh vì vậy mà không chịu bất kỳ sự áp chế nào, không có gì không thoải mái, ngược lại bên thuộc tính cường đại sẽ bởi vì thuộc tính yếu đi, mà cần một đoạn thời gian để thích ứng.
Rõ ràng Kinh Vô Mệnh cũng biết điểm này, lại không cho Thạch Phong cơ hội để thích ứng.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả đều bị Kinh Vô Mệnh nắm giữ, muốn thua cũng khó.
Trong sân thi đấu, chỉ thấy thương ảnh trước mắt cắn nuốt về phía Thạch Phong.
Mắt thấy thương ảnh sắp cắn nuốt Thạch Phong, đột nhiên một đạo thanh mang tỏa ra, sau đó lại một trận bạo và sóng xung kích khuếch tán ra xung quanh, không ngừng vang vọng trong toàn bộ hội trường.
Mà Lôi Đình Chi Mâu trong tay Kinh Vô Mệnh không biết từ lúc nào đã dừng lại cách cổ Thạch Phong một tấc, không đâm trúng bản thân Thạch Phong.
- Điều đó là không có khả năng.
Mộc Tiêu Tiêu lập tức từ trên ghế ngồi đứng lên, trong ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
- Phân Ảnh Thương của Vô Mệnh... Sao có thể không đánh trúng?
- Không thể nào! Vô Mệnh đại ca lỡ tay à?
Thành viên khác của Lãng Tâm cũng đều kinh ngạc.
Phân Ảnh Thương Kinh Vô Mệnh dùng ra có thể nói là bách phát bách trúng, chưa từng có sai lầm, tối đa cũng chỉ là bị vận khí ngăn cản mà thôi.
Có điều luận về kinh ngạc, không ai giật mình hơn Kinh Vô Mệnh.
Có điều một kích bất thành, Kinh Vô Mệnh lại dùng ra Phân Ảnh Thương, lập tức hơn hai mươi đạo thương ảnh nuốt về phía Thạch Phong.
Nhưng theo một đạo thanh mang lấp lánh, lần này Lôi Đình Chi Mâu cách bả vai Thạch Phong khoảng mấy cm, cách còn xa hơn lúc trước.
- Có trúng mục tiêu không? Thế này là sao?
Thành viên Lãng Tâm nhìn Thạch Phong toàn thân có long văn màu vang bao phủ, trong lòng đầy khó hiểu.
- Hắn... Hắn không ngờ có thể đánh lệch công kích của Phân Ảnh Thương một cách chuẩn xác! Hắn là quái vật à?
Lúc này Mộc Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Thạch Phong, vẻ mặt âm trầm như nước.
Chỗ lợi hại của Phân Ảnh Thương là ở không thể bắt giữ, khiến kẻ địch không thể phòng thủ, nhưng lại trong nháy mắt, từ trong hơn hai mươi đạo thương ảnh đánh trúng chính xác Lôi Đình Chi Mâu chân chính, mượn đó làm lệch đi thứ kích (đâm) của Lôi Đình Chi Mâu, sự nắm chắc đối với lực lượng và thời cơ quả thực là xuất thần nhập hóa.
Mà Mộc Tiêu Tiêu còn chưa kịp khiếp sợ, chỉ thấy Thạch Phong ở trong sân thi đấu sau khi bước ra một bước thì lại đột nhiên lại biến mất.
- Biến mất à?
Kinh Vô Mệnh nhìn thấy Thạch Phong biến mất, lập tức dùng ra Toàn Phong Trảm, càn quét xung quanh, phạm vi bán kính 10 mét đều không thoát được.
Keng.