Trên chiến trường, tuy nhân số thành viên của Huyết Diệu Nhạc Viên không nhiều lắm, chỉ có không đến sáu mươi người, nhưng là vì có công kích hỏa lực Tử Linh này, thực lực của toàn bộ đoàn đội giống như đề thăng một bậc.
Bởi vì Tử Linh luôn có thể vào lúc đội viên cần nhất mà hiệp trợ, đồng thời cũng có thể chế tạo sơ hở của kẻ địch cho đội viên, giống như chúa tể trên chiến trường, đối với điều này ngay cả Thạch Phong cũng không thể không phục, dẫu sao Ma Chi Thủ cũng không phải gọi suông.
Không chỉ là có khống chế tuyệt đối đối với ma pháp, cũng có thể tùy ý đùa nghịch kẻ địch trên chiến trường.
Chính bởi vì vậy mới được Thiên Cơ Các gọi là Ma Chi Thủ.
Huyết Diệu Nhạc Viên trừ Tử Linh ra, thực lực của đội viên khác không thể nói là quá mạnh, thành viên đoàn đội mạnh nhất cũng chỉ đạt tới Chân Không cảnh, có thể phát huy ngũ cảm đến cực hạn mà thôi, nhưng vẫn có thể nổi danh ngang với đoàn mạo hiểm đứng đầu quật khởi về sau như Ngọ Dạ Trà Hội và Kiêu, chính bởi vì sự tồn tại của Đoàn trưởng Tử Linh này.
Mắt thấy Thạch Phong cách Tử Linh không đến 60 mét, lập tức hơn hai mươi quả cầu lửa và băng thương bay đến, có điều đối với Thạch Phong mà nói, loại công kích trình độ này ngay cả ngăn cản cũng không cần thiết, bộ pháp dưới chân đột nhiên biến đổi, dễ dàng xuyên qua những công kích ma pháp này.
Mà trong lúc đi qua, ba đạo kiếm quang đột nhiên ập tới.
Góc độ của ba đạo kiếm quang này rất xảo quyệt, không chỉ chặn kín đường tiến về phía trước của Thạch Phong, còn khiến Thạch Phong đang lao nhanh không thể né tránh, chỉ có thể lựa chọn xuất thủ đón đỡ.
Keng keng keng.
Ba đạo kiếm mang bay đến bị Thạch Phong cả ở ngoài 5 mét, ngay sau đó trong không trung đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh hạ xuống, mà một đạo hỏa quang cũng đồng thời hạ xuống.
Liệt Diễm Trảm!
Có điều đối với Thạch Phong đã có thể phát huy ngũ cảm đến cực hạn, hoàn toàn là nằm trong tính toán, xoay người chính là một chiêu trảm kích.
Ầm.
Kiếm mang giống như liệt hỏa va chạm với ba đạo trảm kích dung hợp, ngay tức khắc dâng lên một trận phong bạo.
Theo bão táp thổi quét ra xung quanh, hắc ảnh cũng không khỏi bay ngược, dừng lại cách năm sáu mét.
- Đường đường là Đoàn trưởng của Chiến Long Quân Đoàn, có cần thiết phải làm trò mèo như vậy không?
Thạch Phong liếc hắc ảnh vừa bay ngược ra.
Hắc ảnh này chính là Đoàn trưởng Long Vũ của Chiến Long Quân Đoàn, cũng là đệ nhất nhân dưới trướng Cửu Long Hoàng.
Lúc này Long Vũ tay cầm đại kiếm bạch ngân khắc ma văn đỏ thẫm, mặc chiến giáp màu xám bạc, cấp bậc khoảng 49, không hề thấp hơn Phượng Thiên Vũ, hơn nữa quan sát kỹ sẽ phát hiện, trang bị cấp Sử Thi trên người Long Vũ là không hề ít hơn Huyết Thủ Diêm Vương.
Nhất là đại kiếm trong tay, chính là Ngân Tuyết, một trong ba mươi sáu danh kiếm của Thần Vực, xếp thứ mười bảy, đồng thời cũng là vũ khí chiêu bài của Long Vũ.
Thứ hạng còn cao hơn Thánh Kiếm Thí Lôi trong tay hắn, có điều là kiếm hai tay, uy lực lớn hơn Thánh Kiếm Thí Lôi.
- Thật không hổ là trưỡng lão vinh dự của Linh Dực Công Hội, như vậy cũng chống đỡ được công kích của ta.
Long Vũ không bị lời nói châm chọc của Thạch Phong ảnh hưởng, ngược lại cười nói,
- Có điều có ta ở đây, không ai có thể tiếp cận Tử Linh.
Nếu người khác như vậy, nhất định sẽ bị mọi người chê cười, nhưng Long Vũ nói ra những lời này, lại không ai cảm thấy không đúng.
Là cao thủ nắm giữ vực trong Long Phượng Các, không người chơi nào hoặc là thế lực nào dám xem thường.
- Ngươi phải cản được ta đã.
Thạch Phong lập tức dùng ra Hư Vô Chi Bộ, trực tiếp biến mất trong mắt mọi người.
Sự tồn tại của Tử Linh giống như dược tề cuồng bạo, nếu không kịp thời ngăn cản, sự tổn thương của đoàn đội không phải là nói đùa.
Vốn Thạch Phong muốn sử dụng kỹ năng cấm ma, có điều ở trên chiến trường đặc thù Thiên Lôi Đảo này, không chỉ kỹ năng bùng nổ không thể sử dụng, loại kỹ năng như cấm ma cũng không có hiệu quả, chỉ có thể dựa vào sự cường đại của bản thân người chơi để đối chiến, hiện giờ đành tự mình động thủ.
- Còn muốn chạy á, không dễ dàng như vậy đâu.
Long Vũ vào lúc Thạch Phong biến mất cũng đồng thời bước ra một bước, Ngân Tuyết trong tay giống như đột nhiên dài ra, một đạo ngân mang trực tiếp đâm ra ngoài hơn mười mét, để lại một vết kiếm một đạo trên mặt đất.
Mà Thạch Phong ở trước vết kiếm này cũng đột nhiên hiện ra
- Hư Vô Chi Bộ quả nhiên là không có một chút hiệu quả nào với cao thủ nắm giữ vực.
Thạch Phong nhìn Long Vũ nửa bước cũng không động, không lao về phía Tử Linh nữa.
Cao thủ nắm giữ vực có thể khiến ngũ cảm hình thành cộng cảm tưởng tượng, hơn nữa còn có thể dùng thị giác của người thứ ba quan sát tất cả quanh người, Hư Vô Chi Bộ đơn thuần là lừa gạt trên thị giác, muốn lừa được là căn bản không thể, sở dĩ hắn sử dụng, chỉ là muốn phản ứng của Long Vũ chậm nửa nhịp mà thôi.
Có điều hiện tại xem ra ngay cả khiến Long Vũ do dự một chút cũng không làm được.
- Sao, không tiến lên nữa à?
Long Vũ nhìn Thạch Phong không nhúc nhích, cười nói.
Đối với điều này Thạch Phong một câu cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.
So sánh với nắm giữ vực, khó giải quyết nhất vẫn là Ngân Tuyết trong tay Long Vũ.
Là một trong ba mươi sáu danh kiếm của Thần Vực, cũng giống như ma khí Thâm Uyên Giả, đều có hiệu quả ẩn tàng đặc biệt, Thâm Uyên Giả có thể tụ tập ma lực xung quanh, mà Ngân Tuyết thì là công kích kéo dài.
Đương nhiên kéo dài này không phải kéo dài vô hạn, nhưng cũng có thể khiến phạm vi công kích của Long Vũ lớn nhất đề thăng 15 mét, tuy hiệu quả này sẽ không duy trì mỗi thời khắc, hơn nữa thời gian duy trì rất ngắn, có điều đối với người chơi cao thủ mà nói đã rất đủ dùng rồi.